Là một chú chó kéo xe trượt tuyết danh tiếng lừng lẫy, Lươn Văn Chó đi còn chậm hơn Phương Mãn, lắc lư sau mông Phương Mãn, vểnh tai nghe ngóng, mắt trợn tròn thám thính. Khoảnh khắc dò thấy một con Corgi cách đó 20 mét, nó tức khắc chồm về trước rồi chúi đầu vào đũng quần Phương Mãn, bất động.
Phương Mãn: “… Gan gì càng ngày càng bé thế? Sợ cái gì, xông lên chiến nó!”
Lươn Văn Chó điềm nhiên sống dưới đũng quần, thậm chí còn ngóc đầu củng trứng Phương Mãn.
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn vỗ đầu chó, cúi đầu nghịch điện thoại trong lúc chờ Corgi đi qua cho đỡ xấu hổ.
Di động của Phương Mãn kỳ thực chả có gì chơi, gã lướt màn hình vài cái, tính gọi cho Khổng Khuyết. Song bất chợt nhớ ra mình chẳng có bất kỳ thông tin liên lạc nào của Khổng Khuyết.
Từ lúc Khổng Khuyết túm gã ép đi giảm cân đến nay, cả hai vẫn luôn ở bên nhau đó giờ, đây là lần xa nhau đầu tiên.
Phương Mãn đành chọt vào wechat Lý Bí.
“Hey anh Bí, Khổng Khuyết cơm nước gì chưa?”
Tin nhắn được trả lời sau vài giây: “Chưa. Chưa đến giờ ăn tối.”
Phương Mãn: “Nó sao rồi?”
Secret: “Sao là sao?”
“Thì…”
Phương Mãn vốn định hỏi Lý Bí là Khổng Khuyết có hành động quá khích gì không, song nghĩ lại nếu hỏi thế chả khác gì coi Khổng Khuyết như bệnh nhân tâm thần, nên gõ xong chữ lại xóa hết đi.
“Em ấy khỏe không?”
Đầu dây bên kia, Khổng Khuyết khoác thân phận của Lý Bí, đang treo giữa không trung trầm ngâm.
“Khỏe.”
“Anh gửi tôi số điện thoại nó với.”
Khổng Khuyết ngẫm nghĩ, rồi gửi số mình cho Phương Mãn, sau đấy trèo xuống giàn giáo đi rửa tay, cầm điện thoại chờ Phương Mãn gọi cho mình.
Sau cả đêm chờ đợi, Phương Mãn không hề gọi cho hắn.
Khổng Khuyết tính khoảng thời gian Phương Mãn dậy, bèn khoác thân phận Lý Bí chat hỏi Phương Mãn: “Anh gọi điện chưa?”
Phải mấy phút sau Phương Mãn mới trả lời: “Chưa, chả biết nói gì. Gọi điện không ngửi được mùi, lỡ mà nói sai gì kích thích nó thì muốn dỗ cũng chả kịp. Đợi nó sửa Nam thần xong thì tôi về. Anh Bí à, chờ thông tin tình báo của anh đấy.”
Đính kèm là ảnh Lươn Văn Chó đỡ cô-ca bằng đầu, ngồi rất nghiêm chỉnh đáng yêu.
Khổng Khuyết: “…”
Một ngày sau khi Phương Mãn về nhà, công trình sửa chữa Nam Thần Ánh Trăng đã hoàn thành năm mươi phần trăm.
Lý Bí cảm thấy nếp nhăn trên mặt mình cũng tăng lên năm mươi phần trăm.
Phương Mãn vừa đi, như cũng mang linh hồn Khổng Khuyết đi theo.
Khổng Khuyết ngồi trong văn phòng họp qua video với đôi mắt đỏ quạch, song đôi môi mỏng thì tái nhợt, nở một nụ cười mê hoặc, trông như đang nghiêm túc nghe báo cáo. Thực chất Lý Bí chỉ liếc cái đã biết hắn lại đang thất thần.
Đêm qua ngồi ôm điện thoại trên ban công cả đêm, cộng thêm cả đêm tượng Nam thần Ánh Trăng sập, thì đã gần ba ngày hai đêm Khổng Khuyết không ngủ nghê gì rồi.
Sau cuộc họp, Lý Bí tận tình khuyên nhủ: “Ngài Khổng, nên ngủ một lát đi.”
Khổng Khuyết: “Tôi không buồn ngủ.”
“Thế thì ăn chút gì?”
Khổng Khuyết: “Không đói.”
Lý Bí đặt nhẹ thanh âm: “Nhớ ngài Phương phải không?”
“Không…” Khổng Khuyết thoáng chựng, đẩy kính: “Như nào là nhớ?”
Lý Bí ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó vẫy khăn tay nhỏ, nói: “Chính là trong đầu lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh anh ấy, muốn nói chuyện với anh ấy, muốn gặp anh ấy.”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Nếu đúng như anh bảo, thì tôi nhớ anh ấy.”
Lý Bí: “Nhớ thì đến gặp thôi!”
Khổng Khuyết: “…”
Lý Bí đã nhìn ra rằng Phương Mãn sẽ có thể sống tốt nếu không có Khổng Khuyết, nhưng Khổng Khuyết không có Phương Mãn thì chả khác gì cái xác biết đi.
Mấy ngày nay lúc nào Lý Bí cũng lo sốt vó cả lên, chỉ muốn đưa Khổng Khuyết đến chỗ Phương Mãn ngay và luôn để giảm bớt áp lực, đành đánh liều khuyên nhủ: “Ngài Khổng à, đợt trước vì trốn ngài mà Phương Mãn có nhà không dám về, còn phải gửi cả chó. Lần này muốn dẫn ngài về ra mắt bố mẹ, ngài lại là bạn trai của anh ta. Nếu không yêu ngài thì đã chẳng đưa ngài về ra mắt. Ngài nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ mà xem.”
Khổng Khuyết đẩy kính, cười một hồi lâu mới nói: “… Tôi sợ mẹ Phương Mãn.”
Lý Bí: “… Tại sao?”
Khổng Khuyết suy nghĩ chốc lát, đáp: “Có lẽ tôi sợ phái nữ, càng sợ mẹ Phương Mãn.”
Lý Bí nghi ngờ mình xuất hiện ảo thính – không ngờ có một ngày được nghe từ “sợ” phát ra từ môi Khổng Khuyết.
Anh ta vẫn tưởng rằng Khổng Khuyết ghét nữ giới. Khổng Khuyết chưa bao giờ đến gần phụ nữ trong vòng ba mét, đặc biệt là phụ nữ có thai, gặp phát là chạy biến.
Ai dè không phải Khổng Khuyết ghét phụ nữ, mà là sợ phụ nữ.
“Ngài không về nhà với Phương Mãn là vì sợ mẹ anh ta hở?”
Khổng Khuyết gật đầu.
Lý Bí lấy khăn tay lau mồ hôi, nói: “Ngài còn nhớ hôm khích lệ tôi lau đít cho Meowo không? Đây chính là cơ hội tốt để vượt qua nỗi sợ đấy.”
Khổng Khuyết cười: “Tôi mất trí nhớ.”
Lý Bí: “…” Cãi thế méo nào được.
Khổng Khuyết ngồi xuống sô pha, lôi Meowo ra vuốt lông.
Meowo ngày nào cũng ăn chơi phè phỡn nên đã có xu hướng phát phì. Nó sung sướng híp mắt, nhổng đuôi ve vẩy mặt Khổng Khuyết.
“Meow ~”
Khổng Khuyết xoa lông mèo trên mặt, lẩm bẩm: “Tôi nhớ anh ấy, tôi nhớ anh ấy, tôi nhớ anh ấy …”
Mười tiếng sau, Khổng Khuyết có mặt trước cửa nhà Chu Văn Nhã.
Hắn mặc một bộ vest trắng muốt, tay xách một túi quà, nghiêm chỉnh bấm chuông cửa.
Sau khi chuông kêu, giọng nói nhẹ nhàng của Chu Văn Nhã vọng ra: “Ai đấy?”
Khổng Khuyết há hốc mồm, cứng họng.
Lý Bí vội vàng tiếp lời: “Chào cô Chu, bọn cháu là Khổng Khuyết và Lý Bí, bạn của Phương Mãn ạ!”
“A, Tiểu Khuyết đấy ư,” Sau cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Chu Văn Nhã vừa mở cửa đã lóa mắt vì cả cây trắng của Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết nghe bà nghĩ thầm, sao ăn mặc long trọng thế này? Thằng nhóc đẹp trai quá, nhưng sao cứ kì kì ấy nhỉ.
Nhận xét “kì kì” mà Chu Văn Nhã dành cho mình khiến Khổng Khuyết nhớ ngay đến mẹ hắn đã chửi hắn là đồ quái vật. Hắn đẩy kính, chỉ muốn về nhà gặm móng tay.
Chu Văn Nhã cười nhìn hai người: “Hai đứa mau vào nhà ngồi nào. A Mãn đi mua gia vị, về ngay đây.”
Khổng Khuyết gượng cười nói: “Anh ấy mua gia vị ở đâu vậy?”
“Siêu thị Sunshine trên đường hai đứa đến đấy.”
Khổng Khuyết đưa túi quà trong tay cho Chu Văn Nhãl, mỉm cười bảo: “Tặng cô.”
Chu Văn Nhã ngượng ngùng nói: “Ôi quà cáp làm gì, cô nên tặng quà cho con mới phải.”
Khổng Khuyết giơ túi song song với mặt đất, kiểu không nhận thì ứ vào. Chu Văn Nhã đành phải nhận lấy, bỗng khuỵu cả tay – nặng quá!
Khổng Khuyết gật đầu, nở nụ cười lịch sự nhưng thực chất là hốt hoảng: “Cháu đi tìm Phương Mãn.”
Nói rồi, Khổng Khuyết quay người đi luôn, rẽ vào khúc quẹo lập tức chạy thẳng.
Chu Văn Nhã: “…”
Lý Bí ngượng nghịu nói: “Ha ha, hai người họ một ngày không gặp như cách ba thu.”
Chu Văn Nhã mời Lý Bí vào nhà, pha trà mời nước, mở quà gặp mặt Khổng Khuyết mang đến, càng xem càng hãi.
Một chiếc chìa khóa xe Maserati.
Một chiếc du thuyền.
Một hòn đảo ngoài khơi Đông Nam Á.
Một biệt thự ở trung tâm Paris.
Hợp đồng chuyển nhượng 5% vốn cổ phần của công ty giải trí XX.
… Ngoài những thứ này ra, còn một vài thứ linh tinh khác như xấp thẻ mua sắm dày cộp đủ màu sắc, không nhìn hết là có của những thương hiệu nào, cơ mà cái khí chất sang chảnh kiểu muốn mua gì cũng được tuốt thì không giấu đi đâu được.
Chu Văn Nhã bị mùi tiền làm cho mờ mắt, bà vội vàng đóng túi quà lại, ngơ ngác nghĩ, thằng con ngốc nhà mình tóm được bạn trai kiểu gì thế này? Đây là tài lực mà một quản lý nghệ sĩ có được ư?