• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Di bị lời nói của Trịnh lão đầu làm cho sửng sốt.

Cái gì kêu hoa dại tuy thơm nhưng lại không bằng hoa nhà? Tống Thanh Di sau một lúc lâu   mới nghĩ ra Chu Đức Bảo là người thân mật bên ngoài đến nháo một trận. Hắn quả thực bị oan, được không! Hắn thật sự là tới bắt kẻ trộm!.

Đại khái là biểu tình trên mặt hắn quá mức khiếp sợ, Trịnh lão đầu có chút ngượng ngùng: “Thiếu gia người xem tiểu mao tặc này náo loạn mọi người một đêm, ngài liền xử nhẹ như vậy để thả đi”. Ngụ ý là nếu như thiếu gia không phải đau lòng, làm sao lại xử nhẹ để thả đi như vậy.

“Ta khi nào thì thả hắn đi? Không phải cho người đưa hắn đến phủ nha sao?” Tống Thanh Di cảm thấy trán mình co rút đau đớn, trong lòng nghẹn một búng máu.

“Đưa đi phủ nha với tội danh trộm cắp chưa thành thì lãnh phạt không nặng”. Kết quả Trịnh lão đầu nói trả về một câu, theo sau phải bồi thêm một câu: “ Thiếu quân tuy rằng là người không hay nói đùa, nhưng không chỉ bộ dạng hảo, tay nghề lại tốt, cùng thiếu gia cũng rất xứng đôi. Bộ dáng người này chỉ có chút xinh đẹp, làm sao so được với thiếu quân”.

Đỡ lấy trán, Tống Thanh Di nghĩ muốn đau đầu, trước kia như thế nào lại cảm thấy Trịnh lão đầu bên ngoài thật thà, nội tâm lại giảo hoạt, đây là nghĩ nhiều quá rồi. “Lão Trịnh đầu, đừng tưởng rằng khen thiếu quân, ta sẽ quên chuyện ngươi chụp mũ  lung tung cho ta”.

“Được, ngày mai ngươi đem hắn đến phủ nha đi”. Chính quân nhà ta bộ dạng đương nhiên hảo, không chỉ có tay nghề hảo đầu óc còn thông minh, tính cách cũng tốt, làm sao lại không nói đùa, Lâm Vũ nếu nguyện ý, nói mấy câu có thể khiến tâm tình người khác thoải mái, tâm hoa nộ phóng! Tống Thanh Di một bên trong lòng đem Tề Nhuận Vân khen đến tâm nở hoa, một bên vỗ bả vai Trịnh lão đầu: “Thiếu gia ta không phải rộng lượng với hắn, việc này cho ngươi làm như vậy là có đạo lý của ta”.

Trước khi rời đi hán diêu, Tống Thanh Di cùng Trịnh lão đầu công đạo một số chuyện tình ở tiểu diêu lô, sau này tuy rằng hắn vẫn sẽ tới, nhưng sẽ không quá mức hỏi thăm chuyện tế lô, chủ yếu là làm ra mấy mục tiêu, để người bên ngoài không rõ ràng sự tình lắm. Mặt khác về chuyện phế phẩm lưu ly, Tống Thanh Di nói Trịnh lão đầu làm việc phải cẩn thận, trong lòng may mắn nghĩ lúc trước liền chôn một nhóm ở phụ cận diêu lô, thật có thể đối phó một đoạn thời gian.

Sau khi xuống núi, Tống Thanh Di nhìn nhìn trời, càng ngày càng nóng, còn chưa vào mùa nóng mà đã nóng như vậy, trong lòng hắn không khỏi lo lắng cho chính quân nhà mình. Phụ nữ có thai vốn là sợ nóng, gần đây Lâm Vũ ăn uống đều ít đi nhiều. Hoặc là thử lên ý tưởng đưa hắn đi giải sầu, nhớ đến bộ dạng lần trước cùng Tề Nhuận Vân ăn món thôn quê uống canh cá hai mắt hắn sáng lên, Tống Thanh Di không khỏi nghĩ đến.

Đột nhiên nhớ tới Tống gia ở hồ Ngọc Hoa có một cái biệt trang, hình như phong cảnh không tồi, nhưng thật ra lại là một địa phương tốt để nghỉ hè. Hơn nữa địa phương kia đi diêu hán so với ở trong thanh đi ra thì tiện hơn, cũng không khiến mọi người chú ý. Càng nghĩ càng cảm thấy được, Tống Thanh Di nghĩ liền làm lập tức kêu Quản Bích đến biệt trang thu thập một chút. Chuyện tình hôm nay sau khi công đạo xong, kết quả dù sao không phải lập tức có thể nhìn ra, Tống Thanh Di đơn giản mang theo chính quân nhà mình lén đi làm biếng một chút.

Trở về phủ,Tống Thanh Di thấy trời vẫn còn sớm, tâm nghĩ không biết Lâm Vũ đã thức dậy chưa. Từ sau khi qua ba tháng, tật xấu thèm ngủ của Tề Nhuận Vân đã trở lại, bất quá không nghiêm trọng như lần trước, chính là buổi sáng dậy không được, nên Tống Thanh Di cũng nói riêng với Tống mẫu miễn thỉnh an buổi sáng cho hắn- bởi vì là nam nhi tức, Tống mẫu không cần Tề Nhuận Vân hầu hạ, chính là mỗi ngày giảm bớt phụng dưỡng.

Tống Thanh Di trở về sân không nghĩ tới chính quân nhà mình đã tỉnh, mặc quần áo đơn bạc, vẫy lui mọi người, chỉ đề lại Linh Bảo bên người, quấn tay áo nặn khuôn mẫu- khuôn mẫu đều là khuông khắc văn đơn giản, lớn nhỏ cũng không lớn bằng bàn tay, bởi vậy động tác của Tề Nhuận Vân rất nhanh chóng, mặt mày chuyên chú chuyện nơi tay, sườn mặt nhìn qua hết sức bình tĩnh cùng nhạy bén. Tống Thanh Di đối với Linh Bảo làm thủ thế “hư”, đứng ở không xa nhìn động tác chính quân nhà mình.

Tống Thanh Di cũng không biết vì cái gì lại thích nhìn bộ dáng chính quân nhà mình thực sự làm việc, có lẽ là biểu tình tịch liêu đời trước đã được khắc sâu trong đầu hắn, bởi vậy sau khi sống lại biểu tình của người này luôn làm cho hắn ngừng chân, thậm chí hắn còn không nhịn được muốn đi trêu chọc người này để nhìn thấy càng nhiều biểu tình hơn.Tựa hồ có thể nhắc nhở chính mình sau khi cái biến sai lầm, nhân sinh của bọn họ không giống nhau.

Tề Nhuận Vân thời điểm làm việc tinh thần chuyên chú, Tống Thanh Di ở bên người hắn một lúc lâu cũng không phát hiện, thấy chính quân nhà mình lâu không đổi tư thế hắn chờ làm xong một cái khuôn mẫu mới tiếp tục động tác.

“Nghỉ ngơi một chút, như thế này bả vai sẽ đau”.

Tề Nhuận Vân đột nhiên bị nắm bả vai kinh ngạc một chút, nghe vậy mới buông đồ vật này nọ. Giơ tay, nhìn nhìn xung quanh, Tề Nhuận Vân muốn nói lau sạch sẽ tay lại cùng Tống Thanh Di nói chuyện.

Linh Bảo nhanh chóng bưng nước lại đây, mới vừa tiến lên, đã bị Tống Thanh Di tiếp nhận. “Hôm nay thức dậy sớm, lát nữa có muốn ra ngoài không? Ngọ thiện dùng tại ngay bên ngoài luôn”. Tống Thanh Di nói một bên nắm tay Tề Nhuận Vân, dùng khăn ẩm lau tay cho hắn.

“Ân, tỉnh dậy sớm chút. Linh Bảo nói buổi sáng Lưu Quang hầu hạ ngươi?”  buổi sáng hắn tỉnh lại so với thường ngày thì sớm hơn một chút, bất quá Tống Thanh Di cũng đã đi rồi. Bởi vì gần đây thèm ngủ, tình huống như vậy thường xuyên phát sinh, hắn cũng không để ý, nhưng thật ra khi Linh Bảo lải nhải thời điểm nhắc tới buổi sáng Lưu Quang có chuyện chạy tới hắn có tỉnh ngủ một chút. Hắn cùng Tống Thanh Di đều có thói quen để Linh Bảo hầu hạ lúc rời giường, đối với chuyện tình đột nhiên biến hóa đặc biệt mẫn cảm.

Về phần chuyện lau tay này, gần đây Tống Thanh Di thường hay thay hạ nhân làm, nên Tề Nhuận Vân đã muốn tập mãi thành quen.

Tống Thanh Di gật gật đầu, “Trên núi có người đi vào, sáng nay ta đi nhìn một chút, đem người giao cho quan phủ”. Sau khi lau khô tay, Tống Thanh Di đem khăn ẩm ném cho Linh Bảo, chính mình lại theo thói quen nắm tay sờ sờ, xúc cảm hơi hơi ma sát làm cho hắn nghiện.

Bị động tác của Tống Thanh Di làm cho co rúm một chút, Tề Nhuận Vân đã không giống như trước dễ dàng đỏ lỗ tai, chính là Linh Bảo còn đứng ở bên cạnh, động tác thân mật như vậy vẫn không được tự nhiên, kéo kéo ngón tay ý bảo hắn buông ra: “Người nọ là đến trộm đồ sao? Có hỏi được gì không?”. Tống Thanh Di trả lời đơn giản lại lộ ra điểm không bình thường. Diêu hán có người tiến vào sáng sớm quấy rầy đông gia, có thể thấy chuyện này rất lớn, vậy không nên khinh miêu đạm tả- nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu đã giao cho phủ nha.

Không nhìn giãy dụa của chính quân nhà mình, Tống Thanh Di được một tấc lại muốn tiến một thước nắm lấy tay ở bên môi chính mình hôn một cái, vừa lòng nhìn chính quân nhà mình đỏ lỗ tai, Linh Bảo cũng chạy nhanh xoay mặt đi.

“Ân, người đi vào ta biết, Tô Ninh tựa hồ còn chưa chịu buông tay, bất quá lúc này không thể xé vỡ da mặt, người nọ ta liền lưu lại”. Chuyện tình Chu Nghiệp Khải cùng hai khất cái Tống Thanh Di không có nói cho Tề Nhuận Vân, chủ yếu là không giải thích được tín nhiệm cùng tin tức truyền tới hắn đối với ba người họ.

Bởi vậy trước mắt nói đến chuyện này, cũng chỉ có thể trả lời mơ hồ như vậy.

Bất quá Tề Nhuận Vân rất thông minh, Tống Thanh Di có một chút khó xử tự nhiên là không thể tránh được cảm giác của hắn, dừng một chút không tiếp tục hỏi, ngược lại nhớ tới hắn vừa nói cùng chính mình xuất môn: “Hôm nay vộ sự?” hai ngày trước còn vội không kịp về sân dùng bữa, hôm nay như thế nào đã nghỉ lại cùng hắn xuất môn.

“Chuyện này muốn vội cũng không được, không mất một ngày ngày này. Nghĩ thời tiết càng ngày càng nóng, nhìn ngươi đã nhiều ngày mệt mỏi, chúng ta có một biệt trang cách hồ Ngọc Hoa không xa, có thể qua đó một khoảng thời gian”. Tống Thanh Di đem người kéo dậy. Nắm tay hướng hoa viên đi dạo, hiện tại hoa viên cách đình viện gần hồ nước chảy gần hơn- bọn họ đã chuyển từ Trừng Mặc Hiên đến ở trong Thu Lâm Uyển, thật ra thì mát mẻ hơn một ít, chính là sân không lớn.

“Khiến Linh Bảo thu thập cho ngươi một ít quần áo, ta đi bẩm báo cùng phụ thân mẫu thân một tiếng, chúng ta đi biệt trang ở vài ngày, sáng sớm mát mẻ có thể đi tìm cá hái trái cây, buổi chiều ta phải đi diêu hán nhìn xem, ngươi có thể nghỉ trưa, buổi chiều khiến những người ở thôn trang làm mấy món ăn thôn quê”. Tống Thanh Di trước đây cũng là một đứa nhỏ quy củ, trèo cây sờ trứng chim chuyện như vậy sẽ không làm, những kinh nghiệm dã ngoại học được là học được từ chuyến du ngoạn vài năm trước. Tuy trong lòng nghĩ mang chính quân nhà mình ở nơi thôn quê tìm chút lạc thú, chân chính là an bài tới thôn trang, hiện tại hắn chỉ có thể nghĩ đến được những chuyện tình như thế này.

Bất quá đối với Tề Nhuận Vân chuyện như vậy cũng khiến cho hắn rất là động tâm, làm nam thê, ở Tập Lễ Uyển tự nhiên sẽ không có cơ hội xuất môn, càng không thể tránh khỏi giáo dục hậu viên đại môn không ra cổng trong không bước, cho nên kinh nghiệm ra ngoài phủ của Tề Nhuận Vân rất ít, với hắn mà nói chỉ cần ra phủ đều là kinh nghiệm mới mẻ.

Nhìn Tề Nhuận Vân biểu tình hơi hơi tỏa sáng, Tống Thanh Di nắm tay hắn lại hôn, trong lòng rất vui khi thấy bộ dạng này của chính quân nhà mình.

Lần đầu tiên ngoài ý muốn đỏ lỗ tai, Tề Nhuận Vân lần thứ hai bị hôn đã muốn khắc chế động tác đem tay chính mình rút ra, còn đem chính mình không như biết.

Thời điểm Tống Thanh Di nói đi đều là thực hiệu suất, hắn khiến Linh Bảo cùng Lưu Quang thu thập cho mình cùng Tề Nhuận Vân một chút đồ vật này nọ, nửa canh giờ sau bọn họ đã ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành.

Biệt trang bên kia Quản Bích dẫn người thu thập được một cái sân, thời điểm Tống Thanh Di đến có thể vào ở. Giữa trưa bọn họ ăn lại món cá của Lưu Quang, Tề Nhuận Vân cũng phi thường thích, cuối cùng là ăn nhiều hơn một chén cơm.

Hồ Ngọc Hoa là hồ nước lớn nhất ở Cẩm thành, chiếm diện tích phi thường lớn, mặt đông dán Cẩm thành, phía tây cùng phía bắc dựa núi vững chắc, phong cảnh các nơi bất đồng, mà phía nam hướng đại lộ ra khỏi Cẩm thành, biệt trang Tống gia nằm ở phía tây hồ Ngọc hoa, nơi này bóng cây tươi tốt, phần đông là thổ sản vùng núi, cách quan đạo không xa, là nơi các thế gia ở Cẩm thành hay chọn để xây dựng biệt trang.

Biệt trang Tống gia chiếm một khoảng lớn phong thủy bảo địa cách hồ Ngọc hoa gần nhất, bên ngoài trang có núi rừng, bên trong trang có rất nhiều cây ăn quả cùng nông sản, mặt trái dựa vào hồ Ngọc Hoa nên thủy sản cũng rất nhiều. Đối với Tề Nhuận Vân quả thật có rất nhiều mới mẻ, chính là Tống Thanh Di cũng có cảm giác đã nhiều năm rồi cũng không được thả lỏng như vậy.

“Buổi chiều ngươi phải nghỉ ngơi, thừa lúc này chúng ta đi hái chút quả? Rừng cây bên trong thái dương không lớn, thật còn có thể đi lại một chút”.  Cách thôn trang không xa có một rừng trái cây rất lớn bên trong có một ít trái cây thông thường, thậm trí có một mảnh nhỏ nho dại.

Trang đầu nghe nói hai vị chủ tử tới hái trái cây, tự nhiên chạy nhanh dẫn đường, kết quả còn chưa tới được rừng quả chợt nghe thanh âm náo nhiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK