• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ân” gặp đứa con hoàn hồn thỉnh an, Tống lão gia cũng không nói gì, chính là nâng tay chỉ cho Tống Thanh Di xem những món lưu ly ở trong rương gỗ mà người bố y kia mang đến, “ Lưu ly tượng tịch năm nay còn nửa tháng nữa là đến, ở đây có vài món đồ thủ công, ta đã chọn một ít, ngươi là người sẽ quản lý Tống gia trong tương lai, hiện giờ đã thành thân, vậy cũng nên bắt đầu học hỏi công việc quản lý đi.

Sau đó Tống lão gia dừng một chút, mới liếc mắt nhìn Tống Thanh Di, sau đó nói thêm “ Còn về việc trước khi thành hôn ngươi nói, ngươi đã kiên trì, vậy an bài ở hai tháng sau đi. Bất quá ta tuy rằng cho phép ngươi, nhưng việc thiếp thất trong lòng ngươi phải rõ ràng, đừng làm ra chuyện làm mất mặt Tống gia”. Từ xưa đích thứ có khác biệt, con trai trưởng sinh ra trước, trong nhà nếu con trai trưởng mà là con thứ thì chẳng khác nào làm mất mặt chính thê, cũng là làm nhục gia phong.

Tống Thanh Di chính là con trai cả, quy củ của con trai cả hắn không phải không biết, đời trước dù yêu sư muội, sau khi hắn cưới Tề Nhuận Vân, vẫn theo quy củ mỗi đầu tháng sẽ ở chỗ Tề Nhuận Vân, thẳng cho đến khi xác nhận con trai cả đã ở trong bụng Tề Nhuận Vân. Huống chi đời này, hắn không thật sự chuẩn bị cưới nữ nhân kia. Rõ ràng chính mình kiên trì tạo nên hậu quả, hắn tự nhiên sẽ không giống như đời trước.

“Đúng vậy, phụ thân”. Giả vờ chính mình một bộ dạng ẩn ẩn vui mừng, Tống Thanh Di hiểu được muốn diễn hay thì bộ dạng phải như thế nào.

Gặp đứa con thuận theo lời chính mình, không có phản đối, Tống lão gia vừa lòng gật đầu, “ Vậy thì từ ngày mai bắt đầu, ngươi không được ra ngoài chạy loạn, đi theo ta đến xưởng thủ công nhà mình nhìn xem”. Con trai trưởng Tống gia từ nhỏ đã phải tiếp xúc với cách chế tạo lưu ly, đến trưởng thành thì đã hoàn toàn hiểu được phương thức chế tác, sau đó sẽ học quản lý một xưởng sản xuất lưu ly. Lúc trước Tống Thanh Di đối với chế tác lưu ly không có hứng thú, ở thư viện so với ở trong nhà còn nhiều hơn, Tống lão gia cũng không bắt buộc hắn sớm tiếp nhận gia nghiệp, liền tùy hắn, nghĩ đến thiếu chút nữa là hủy hết mọi chuyện. Tống gia tuy rằng phương thức chọn vợ kết hôn của con trai cả có chút cổ quái, có khi khó tránh lấy thế áp người, nhưng là bởi vì quy củ đối với chính thê của con trai trưởng phi thường kiên trì, tựa như Tề Nhuận Vân, bởi vì ngày sinh tháng để thích hợp làm chính thê của Tống Thanh Di, mà mười tuổi đã phải vào Tống gia, nhận sự giáo dục của con dâu trưởng, ở Tập Lễ Uyển Tống gia chính là 15 năm, giờ Tống gia nếu hối hôn, không chỉ là ỷ thế hiếp người, bội bạc, cũng là hủy cả đời của Tề Nhuận Vân- dù sao học ở Tập Lễ Uyển 15 năm, nếu không trở thành con dâu Tống gia, thì có gì hữu dụng đâu.

“Đã biết, phụ thân” Bộ dạng như cũ liễm mi lắng nghe, Tống Thanh Di thật ra không bài xích phụ thân sắp xếp cho mình học tập, hắn hiểu được một người cả đời không có khả năng tự do tự tại, con người đều phải học được trách nhiệm, học được lớn lên, đời trước hắn được cha mẹ che chở, chính mình tự tại qua ngày, không kiêng nể gì, cuối cùng kết quả đắc tội người ta, hại mình hại thân mà thôi. Cho nên đời này hắn tự nhặt lên những thứ mình không thích, còn thực sự bắt đầu học hỏi trách nhiệm của bản thân mình.

Thấy phụ thân đã nói xong, phất tay cho hắn dời đi, Tống Thanh Di nghĩ nghĩ rồi nói: “ phụ thân, có thể cho ta một ít sách liên quan không?” này cũng là không có biện pháp, đời trước hắn ngay từ đầu đối với lưu ly không có hứng thú, sau này gia sản bị đoạt không có cơ hội, hắn không có được tiếp xúc với quy trình chế tác tổ truyền trong nhà, hắn khi đó chỉ biết quyển sách ghi lại phương thức chế tác tổ truyền của gia đình để ở đâu, lưu giữ ở chỗ nào, nhưng là những thứ kia hắn hiện tại không thể tiếp xúc, hơn nữa cho dù tiếp xúc cũng không dùng được. Hắn hiện tại cần là một ít kiến thức nhập môn, dễ hiểu nhưng có hệ thống.

Tống lão gia nghe vậy hơi hơi sửng sốt, con trai trưởng hôm nay im lặng trầm ổn khiến hắn có chút giật mình, dù sao thì ngày hôm qua hai cha con còn vì chuyện hôn sự mà ánh lửa bắn ra bốn phía, không nghĩ tới chỉ qua một đêm động phòng, đứa nhỏ này tựa hồ như đã lột xác, đối với hôn sự cũng không vội vàng, còn hỏi hắn sách mà trước đây đứa nhỏ này không có hứng thú.

Tống lão gia ngây người trong giây lát, vô luận đứa con có biến hóa gì, tóm lại nguyện ý tiếp xúc chuyện của gia tộc là chuyện tốt, lúc này gật đầu nói: “Ta lát nữa kêu Du Nam đưa qua cho ngươi”.

Nam thúc họ Du, là đầy tớ bên người Tống lão gia, tên đầy đủ trừ bỏ Tống lão gia cũng không có người khác gọi, Tống Thanh Di đang muốn rời đi nghe đến thiếu chút nữa không biết người này là ai.

Cùng phụ thân nói chuyện xong, nội tâm quay cuồng của Tống Thanh Di đã dần ổn định lại. Theo thư phòng đi ra, nguyên bản trong lòng trầm trọng đã tản đi một chút, đời này nếu hắn không chủ động thú nữ nhân kia, hắn muốn nhìn xem hai tên gian phu kia sẽ dùng thủ đoạn gì để tiến vào cuộc sống của hắn.

Hiện giờ cách tai họa kiếp trước còn nửa năm, Tống Thanh Di biết chính mình phải mau chóng thành thạo phương thức chế tác đồ thủ công, thông qua khảo hạch của phụ thân, làm cho chính mình chân chính có thể đảm nhiệm được công việc của gia tộc, chỉ có như vậy hắn mới có thể hảo hảo nhìn xem thủ đoạn của cừu nhân, sau đó nhất nhất trả về hết cho bọn hắn!.

Trở lại sân chính mình, Tề Nhuận Vân quả nhiên còn không có thức dậy, Tống Thanh Di lại xem, chỉ thấy sắc mặt người nọ như cũ có chút tái nhợt, ngủ ở trên giường uyên ương có vẻ phá lệ yếu ớt.

Tốn Thanh Di nhíu nhíu mày, người này bộ dáng như thế nào lại suy yếu như vậy, kiếp trước tựa hồ cũng không nghe qua thân thể hắn có gì không tốt, bất quá cẩn thận nghĩ nghĩ, hắn cũng không nhớ tới chuyện gì của người này, duy chỉ khắc sâu trong chí nhớ của hắn là chuyện động phòng cùng bộ dáng chết thảm của người này, còn ở giữa hết thảy đều trống rỗng, quả nhiên chính mình lúc đó bị nữ nhân kia làm mơ hồ tâm trí, xem nhẹ chính thê chính mình mới ra nông nỗi như vậy, thật sự là đáng chết!.

Nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn, Tống Thanh Di rời khỏi phòng ngủ, chỉ thấy gã sai vặt Lưu Quang đang ở trong viện chờ mình, hắn vừa nhìn thấy Tống Thanh Di là nhanh chóng chạy đến: “ Thiếu gia, Nam thúc cho người mang một rương sách tới đây, tiểu nhân đã cho bọn họ mang đi thư phòng”. Phân phó người không được đi quấy rầy Tề Nhuận Vân nghỉ ngơi, Lưu Quang ở trước cửa thanh âm đã đè thấp xuống.

Tống Thanh Di biết là sách này là sách hắn hỏi phụ thân, lập tức gật đầu, đi thư phòng.

Nhìn thấy trong miệng Lưu Quang nói là rương, Tống Thanh Di mới biết được lúc nói chuyện trên mặt tên sai vặt có thần sắc kỳ quái là vì cái gì.

Bởi vì cái rương kia quá lớn, đã không nằm trong phạm vi của một rương sách bình thường rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK