• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được Tề Nhuận Vân cấp bách hỏi, hắn làm sao không biết người nọ gấp đến độ lợi hại, Tống Thanh Di vỗ vỗ tay hắn, “Đừng nóng vội, ta bảo Linh Bảo đi ôm đứa nhỏ tới, chính là đang ngủ cũng đánh thức, được không?”

Câu hỏi sau cùng của Tống Thanh Di mang theo nồng đậm sủng nịnh, nếu là ngày xưa Tề Nhuận Vân nghe đến đã đỏ lỗ tai, làm sao trận định được. Chính là lúc này Tề Nhuận Vân một chút đều nghe không vào. Hắn lần đầu tiên tỉnh lại không thấy vật nhỏ trong lòng có chút lo sợ, chính là thân thể suy yếu không lên tiếng được rõ ràng. Hai lần tỉnh lại sau thời gian dài hơn một chút, nhưng là bọn Linh Bảo cứ từ chối, mà Tống Thanh Di lại không ở, trong lòng Tề Nhuận Vân khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung. May là lúc này thái độ của Tống Thanh Di cho hắn cảm đoan, làm cho hắn miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, lúc này mới cảm giác động tác quá lớn, khiến trên người có chút không khỏe.

Nhìn biểu tình hắn, Tống Thanh Di cũng biết khẳng định là miệng vết thương bị rách, có thể làm người này gấp thành như vậy, có thể thấy được trong lòng lo âu. Đối với Linh Bảo thực hiện hảo tâm thành chuyện xấu, trong lòng Tống Thanh Di tính toán hảo đánh một chút. Tề Nhuận Vân chính là sủng nịnh Linh Bảo, sủng hắn đến không nhẹ không nặng.

Vật nhỏ theo bà vụ ở tại sương phòng, Linh Bảo rất nhanh liền mang bọn họ lại đây.

Tống Thanh Di trừ bỏ lúc vật nhỏ mới sinh liếc mắt một cái, lúc sau ở nha môn không nhìn thấy hắn, lúc này gặp bà vú đem hắn ôm lại đây, cũng chạy nhanh tới tiếp nhận.

Tiểu hài tử mỗi ngày một dạng, Tống Thanh Di mới chỉ hai ngày không thấy được hắn, vật nhỏ đã sớm không giống như trong ấn tượng của hắn mặt nhăn như tiểu lão đầu, bướu thịt trên vai bộ dạng xấu xí. Lúc này trên mặt hồng hồng đã lui đi một ít, mặt được rửa sạch sẽ, ngũ quan giãn ra, sua khi ngủ có thể nhìn thấy lông mi thật dài càng thêm xinh đẹp nhu thuận, Tống Thanh Di có chút kinh ngạc.

“Yêu, phu nhân ngươi xem vật nhỏ chúng ta thật là xinh đẹp!” Tống Thanh Di đi đến trước mặt Tề Nhuận Vân giống hiến vật quý.

Bất quá Tề Nhuận Vân không có nhìn thấy vật nhỏ lúc mới xinh, lúc này nhìn sơ qua sắc mặt liền ảm đạm, nhíu lông mi một chút. Bất quá đứa nhỏ là nam đen một chút cũng không hề gì. Ánh mắt quét qua tã lót vật nhỏ, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.

“Cho ta ôm một cái?” tinh thần Tề Nhuận Vân lúc này tự nhiên rất tốt, đã nghĩ chính mình ôm trong tay xem một chút. Vài lần chịu trở ngại, trong lòng Tề Nhuận Vân tính toán đứa nhỏ này thật xấu.

“Ngươi làm sao ôm được, vật nhỏ này nặng bảy cân hai đâu, ta nói uy ngươi như thế nào không mập, nguyên lại cuối cùng đều ở trong bụng hắn”. Bởi vì vật nhỏ đang ngủ, Tống Thanh Di nhỏ giọng nói cười.

Bất quá ánh mắt Tề Nhuận Vân đảo qua biể tình trên mặt còn chưa có giãn ra, thở dài, Tống Thanh Di cẩn thận cởi bỏ tã lót.

“Không nói với ngươi là muốn cho ngươi an tâm tĩnh dưỡng”. Cởi bỏ tã lót, lộ ra bướu thịt tím đen trên vai vật nhỏ, Tống Thanh Di cũng nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ không có lớn thêm- nếu lão đại phu ở, phỏng chừng lại phun tào hắn, bất quá chỉ có hai ngày bằng mắt thường có thể thấy nó lớn  lên, bướu thịt này trong thời gian ngẵn sẽ không vỡ ra!

Thấy sắc mặt Tề Nhuận Vân đại biến, Tống Thanh Di chạy nhanh nói: “ lão đại phu đang suy nghĩ biện pháp, hắn chưa nói không thể giải quyết, ngươi đừng vội!” sắc mặt Tề Nhuận Vân đều trắng, Tống Thanh Di có chút hối hận chính mình không có nói trước tình huống cho hắn đã cởi tã lót.

Hít sâu một hơi, miễng cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, Tề Nhuận Vân mới nghiêm mặt nhẹ nhàng nâng tay sờ bướu thịt, “Là chuyện gì xảy ra? Do độc tố kia ảnh hưởng? hay là trời sinh?” phản ứng đầu tiên của Tề Nhuận Vân chính là trùng độc lúc trước, bất quá không bài trừ đứa nhỏ ở trong bụng hắn gặp vấn đề khác.

Tống Thanh Di đơn gian đem đứa nhỏ đặt lên giường, vật nhỏ ngủ thật sâu, bị gây sức ép như vậy nhưng không tỉnh. Thuận tay kéo kéo góc chăn cho Tề Nhuận Vân, nhìn thấy ánh mắt bộ dạng hắn rồi bòng bong, có chút đau lòng.

“Là di độc, lão đại phu đã nhiều ngày nhìn tình huống của hắn, ta vừa mới trở về không có gặp qua hắn, ta tin tưởng vật nhỏ của chúng ta cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì”.

Ngón tay Tề Nhuận Vân đặt trên người đứa nhỏ, miêu tả bộ dáng đứa nhỏ, trong lòng tràn đầy áy náy, nếu không phải hắn không cẩn thận, vật nhỏ sẽ không biến thành như vậy.

“Thỉnh thấy thuốc lại đây đi, ta cũng muốn nghe một chút”. Một lát sau thu hồi ngón tay, Tề Nhuận Vân dựa vào đầu giường, kiên trì nhìn Tống Thanh Di.

Thay hắn đem sợi tóc vén ra phía sau, Tống Thanh Di gật gật đầu: “ Ta nếu ôm đứa nhỏ lại đây cho ngươi xem, tình huống lúc sau sẽ không gạt ngươi, đừng lo lắng.

Tư Niên bên cạnh định nói lão đại phu đã đi ra ngoài hái thuốc, hai ngày rồi còn chưa trở về, chỉ thấy Linh Bảo hấp tấp chạy vào.

“Thầy thuốc hái thuốc đã trở lại”.

Thật sự tới sớm không bằng tới đúng lúc, Tống Thanh Di không nghĩ nguyên lại trước đó là lão đại phu không ở.

Lão đại phu so với Linh Bảo tới chậm hơn, thời điểm vào trên người toàn bụi đất chưa tẩy, đã một bó tuổi thoạt nhìn rất chật vật.

“Tiêu tiên sinh!” nhìn bộ dáng lão đại phu, Tống Thanh Di khẳng định là dược của vật nhỏ, chạy nhanh đứng lên, vẫn là vái chào. “Vì khuyển tử, khiến Tiêu tiên sinh vất vả rồi!”.

Đúng vậy, lão đại phu họ Tiêu, tuổi đã lớn râu tóc bạc trắng, hắn đi chữa bệnh cho người liền quen gọi hắn là lão đại phu, lâu ngày ngay cả họ cũng quên kêu. Mà Tống Thanh Di bởi vì hỏi thăm nên mới biết lão đại phu họ Tiêu, nên mới xưng hô như vậy, cũng là vì trang trọng tạ ơn.

Lão đại phu lắc lắc tay, vừa nói một bên kéo ghế ngồi xuống: “ Y giả như phụ mẫu, càng đừng nói vật nhỏ là lão phu tự mình đỡ đẻ”. Lão đại phu thời điểm nghe sơ danh vật nhỏ liền thấy hai người làm cha này gọi rất tùy ý, không nghĩ tới kêu dễ gọi còn dễ nghe.

“Lạo đại phụ, nhọt của vật nhỏ….” Tề Nhuận Vân còn lại là trực tiếp mở miệng hỏi, tuy rằng Tống Thanh Di nói là không hề giấu diếm hắn, nhưng là trong lòng hắn luôn có chút lo lắng.

“Đây là di lưu của trùng độc, ta lúc trước nói qua bởi vì ngươi có thai, có ba thành không nắm chắc đối đứa nhỏ ảnh hưởng, lúc này so với tưởng tượng của ta thì tốt hơn rất nhiều. Độc tố tập trung một chỗ, chỉ cần xử lý tốt sẽ không bị thương đến vật nhỏ”.

Lời lão đại phu vừa nói xong, chủ tử hạ nhân một phòng đều thở dài nhẹ nhõm. Tề Nhuận Vân xưa nay tuy rằng lãnh đạm không thường để ý người, nhưng hắn đối hạ nhân cũng không trách móc nặng nề, bởi vậy hạ nhân Thu Lâm Uyển cùng Trừng Mặc Hiên đều kính yêu chủ tử này, lúc này tiểu thiếu gia không có việc gì, tất cả mọi người đều thay hắn vui vẻ.

Tống Thanh Di nhưng thật ra có chuẩn bị tâm lý, hắn ngày đó thấy sắc mặt lão đại phu bình tĩnh, trong lòng nhiều ít đều biết, thế nhưng chính mình quá mệt mỏi, tình huống mấy ngày kia đều rất loạn, lão đại phu xuất môn hái thuốc, để lại hạ nhân đều không dám làm chủ, mới có thể biến thành cái dạng này.

Tống lão phu nhân nhưng thật ra biết, bất quá nàng là đồng ý với ý kiến của Linh Bảo…

“Lão phu tìm được mấy vị dược, trước cấp cho vật nhỏ phao ngâm xem kết quả thế nào”.

Lời nói của lão đại phu đối vật nhỏ như gõ chùy, Tề Nhuận Vân rốt cục cũng yên tâm, có tâm tư hỏi chuyện Tống Thanh Di.

Chờ lão đại phu đi rửa mặt xử lý dược liệu xong, vật nhỏ không có ôm trở về cho bà vú, Tống Thanh Di kêu bọn họ mang giường nhỏ đặt lại đây, làm cho hắn ngủ ở địa phương không xa Tề Nhuận Vân.

Tống Thanh Di thấy người trên giường len lén nhả ra bộ dạng tức giận, lại là buồn cười, lại đau lòng. Bất quá cuối cùng hết thảy đều là quá khứ, tương lại bọn họ còn rất dài…

“La Hạnh Quyên cùng Tô Nính thế nào? Ngươi nhiều ngày như thế nào lại không ở?”

Tề Nhuận Vân thấy người bên người nửa ngày không nói chuyện, còn thần ra, đành phải mở miệng hỏi. Lúc hắn tỉnh lại liền nghe nói Tống Thanh Di có việc bên ngoài liền cảm thấy kì quái, sự tình như thế nào mà hắn còn không kịp lo liệu ổn thỏa mọi việc trong nhà, bất quá hỏi người bên người mọi người đều nói không có việc gì, làm cho Tề Nhuận Vân bất đắc dĩ nhớ lại.

Sự tình đã muốn chấm dứt không sai biệt lắm, Tống Thanh Di cũng có tâm tư kể cho Tề Nhuận Vân nghe, không sợ hắn lo lắng.

“La Hạnh Quyên chạy mất?” chuyện mấy ngày này xảy ra Tống Thanh Di miêu ta đơn giản kể cho Tề Nhuận Vân nghe, tuy rằng Tống Thanh Di bị bỏ tù làm cho hắn có chút bận tâm, nhưng nghe đến thời điểm La Hạnh Quyên nữ nhân này chạy mất, Tề Nhuận Vân là nhịn không được hỏi ra tiếng.

Hắn bị trúng độc, vật nhỏ phải chịu nhiều khổ sở như vậy, nguyên nhân là bởi vì La Hạnh Quyên, bất luận là nàng vì trợ giúp Tô Nính, vẫn là bởi vì nguyên nhân trong lòng cô ta không muốn người biết, đối với Tề Nhuận Vân mà nói, đầy thực là cừu nhân. Lúc trước hắn rút củi dưới đày nồi dùng lời đồn chặt đứt đường lui của nàng, làm sao nghĩ đến nàng cùng đường có thể chạy tới công đường ngụy tạo chứng cớ, Tề Nhuận Vân quả thật không thể lý giải ý tưởng của nàng cùng Tô Nính, bại cục của Tống gia khó thành, bọn họ lại đến chết cũng không buông. Hai người kia chỉ vì phán đoán trong lòng bọn họ, có thể “kiên định chấp nhất” làm ra những chuyện tình như vậy, Tề Nhuận Vân cũng thực bội phục bọn họ.

Tống Thanh Di biết chính quân nhà mình đặc biệt chú ý La Hạnh Quyên, gật gật đầu tiếp tục nói: “Nàng hiện tại cùng đường, những ngày trốn tránh khẳng định cũng qua không tốt, ta đã kêu Chu Đức Bảo giúp ta lưu ý, nếu tìm được nàng….”

Lời còn chưa dứt, Tề Nhuận Vân liền trực tiếp đánh gãy, “Tìm được nàng giao cho ta! Lần nay ta tuyệt không lưu hậu hoạn!” đối với Tề Nhuận Vân mà nói hai người kia nhằm vào Tống Thanh Di là bởi vì tư lợi cùng đố kỵ, hắn có thể nhẫn nại một lần, những thủ đoạn như thế hắn cũng không để vào mắt, liên lụy đến người nhà cùng đứa nhỏ chính là hắn không thể nhẫn nại.

Ý tứ của Tống Thanh Di là đưa đi quan phủ, bất quá Tề Nhuận Vân nói như vậy hắn cũng không phản đối, vô luận La Hạnh Quyên cuối cùng bị đối đãi như thế nào, có kết cục gì, đối nàng mà nói đều là gieo gió gặt bão.

“Không nói bọn họ, tinh thần ngươi hôm nay rất tốt, bây giờ còn thấy mệt không?” Tống Thanh Di nghe nói khi mình ở nha môn chính quân nhà minh đã tỉnh lại ba lần, thời gian cũng không dài. Bất quá lần này chính mình trở về hắn nói lâu như vậy cũng không thấy Tề Nhuận Vân uể oải.

“Hảo rất nhiều, đại khái là ngủ hai ngày, đã tốt lên nhiều rồi”. Chính bản thân Tề Nhuận Vân cũng thấy tốt lên rất nhiều.

Hai người đang nói, trên tiểu giường nhỏ liền phát ra âm thanh ê a nhẹ nhàng.

Tống Thanh Di nhanh chóng đứng dậy, liền thấy vật nhỏ trên tiểu giường nhỏ không biết tỉnh lại từ khi nào, chính mình huy mở tã lót, đáng cố gắng nhấc chân. Ánh mắt lúc đầu nhắm lại giờ đã mở ra, mắt hại mí lộ ra rõ ràng, cùng với lông mi vểnh lên     , trong mắt đen bóng lại thâm thúy, cùng bộ dạng hắn nhắm mắt cách biệt một trời một vực.

“Hắc, vật nhỏ, mở mắt cũng thật xinh đẹp, bộ dạng có điểm quen mắt, nhìn thật giốn phu nhân ta!” giường nhỏ cách giường lơn không xa, Tống Thanh Di trở lại kê một cái chăn ở sau lưng Tề Nhuận Vân, làm cho hắn ngồi ở trên giường có thể nhìn thấy vật nhỏ ở trên tiểu giường nhỏ.

Vốn chỉ nhìn thấy động tác ngốc ngốc của vật nhỏ Tề Nhuận Vân sửng sốt một chút, sau đó lỗ tai đỏ lên. Lúc này mới phản ứng lại chính mình bị tướng công nhà mình đùa giỡn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK