• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Phương Nhĩ Kiệt giống như không để ý tới, tròng mắt đen nhìn về phía Lão thái gia.”Uông lão gia, ta muốn cháu gái ông.”

“Ngươi nói cái gì?” Lão thái gia trợn mắt.

“Phương Nhĩ Kiệt!” Uông Ngữ Mạt cũng không dám tin hắn lại dám nói thẳng như vậy, “Ngươi đang ở đây nói nhăng nói cụi gì đó?”

“Anh nào có nói nhảm?Anh rất chân thành .” Nói là nói như vậy, nhưng xem ra gương mặt tuấn tú vẫn không tập trung, “Uông lão ông, ta nói thật.”

Lão đại gia nheo lại con ngươi nhìn về phía hắn, Phương Nhĩ Kiệt mặc dù cười, nhưng mà tròng mắt vô cùng sắc bén, biểu hiện lời của hắn không phải là trò đùa.

“Tiểu tử, ngươi không phải không biết Ngữ Mạt có vị hôn phu .”

“Biết.” Phương Nhĩ Kiệt nhìn sang Bạch Thanh Lê một cái.

Mà Uông Ngữ Mạt thì cúi đầu, từ ban nãy đến bây giờ,cô vẫn không dám nhìn về phía Bạch Thanh Lê, chỉ sợ thấy ánh mắt trách cứ của hắn.

“Ngươi có chỗ nào có thể vượt Thanh Lê nha ?” Lão thái gia nhẹ đập quải trượng, “Ta nhớ được lúc ngươi tốt nghiệp không phải là cự tuyệt nhiều bệnh viện mời sao, rồi đến ở nông thôn làm bác sĩ sao?”

“Đúng nha!” Phương Nhĩ Kiệt gật đầu, hắn không có hứng thú ở thành thị, khi được bằng tốt nghiệp hắn trở về trấn nhỏ làm thầy thuốc rãnh rỗi.

“Vậy ngươi có thể cho Ngữ Mạt cái gì? Ngữ Mạt là bảo bối của Uông gia chúng ta, chúng ta lkhông thể nào để cho con bé đi chịu khổ .” Uông lão gia nói xong.

“Uông lão ông, ta chưa nói ta sẽ cưới cô ấy.” Chịu khổ? Bây giờ nói cũng quá sớm!

“Ngươi nói cái gì?” Không có ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, Uông lão thái gia trừng hắn, nét mặt già nua có lửa giận.”Ngươi muốn đùa bỡn Ngữ Mạt nhà ta sao?”

“Ngữ mạt mới hai mươi ba tuổi, còn trẻ như vậy, nàng còn có một đống chuyện không có thử qua, có cần thiết như vậy vội vã lập gia đình sao?” Phương Nhĩ Kiệt hỏi ngược lại.

Hắn quay đầu nhìn về phía Uông Ngữ Mạt.”Tiểu nha đầu, em thật muốn gả đisao? Bất kể là gảcho anh, hay là gả hắn?” Hắn nhiều lần nhìn Bạch Thanh Lê.

Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu nhìn hướng Phương Nhĩ Kiệt, sau đó nhanh chóng liếc về phía Bạch Thanh Lê, cắn cắn môi, cô khua lên dũng khí nhìn về phía lão thái gia.”Gia gia,con không muốn lập gia đình.”

“Ngữ Mạt?” Không nghĩ tới cháu gái sẽ nói như vậy, Uông lão thái gia không khỏi cau mày.

Uông Ngữ Mạt hít sâu một cái, nhìn về hướng Phương Nhĩ Kiệt, thấy trên mặt hắn nở nụ cười,bàn tay nhỏ bé của cô dùng sức cầm tay hắn.”Gia gia, con,con vẫn rất nghe lời các người, cpncũng vậy cảm thấy gả cho Bạch Thanh Lê là tốt, nhưng mà. . . . . . nếu kết hôn, con sợ…… Con thật phải lập gia đình sao? Con thấy mờ mịt, con không biết con muốn cái gì , cho nên ta rời nhà.”

Cô dừng một chút, một lúc lâu mới mở miệng.”Sau khi rời nhà con mới phát hiện thật ra con rất vô dụng,con cái gì cũng không biết, chỉ biết lệ thuộc vào các người, ra đến bên ngoài, con làm rất nhiều việc,con cho gà ăn cho vịt ăn, giúp heo tắm, còn giúp phòng trọ, hướng dẫn du khách đẩy mạnh tiêu thụ đồ dùng, mệt chết đi cũng rất cực khổ nhưng mà con cảm thấy rất thỏa mãn, đây là cuộc sống con không có thử qua,con cảm thấy cuộc sống con rời nhà một tháng nay, so với con sống ở đây hơn hai mươi năm còn có ý nghĩa hơn. . . . . .”

“Hoang đường!” Lão thái gia tức giận cắt đứt lời của cô, nghĩ đến cháu gái mình cưng chìu nhất đi ra ngoài làm những chuyện cực khổ này, hắn cảm thấy không nỡ.”Ngữ Mạt, gia gia muốn con có một cuộc sống tốt, con chỉ là bởi vì thấy mới mẻ mới cảm thấy thú vị, ít hôm nữa con sẽ chịu không được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK