“Em gái ——”
Phía sau rống giận làm cho cô kịp hoàn hồn, cất bước nhảy lên xe máy.
Cô vừa lên xe, xe máy lập tức chạy về phía trước, trong nháy mắt đem người phía sau vứt rất xa.
“Chết tiệt! Phương Nhĩ Kiệt!” Uông Hành Viễn giận đến giơ chân, xoay người muốn lái xe tiếp tục đuổi, vừa vặn Bạch Thanh Lê đứng ở phía sau ngăn cản hắn.
“Để cho bọn họ đi!”
“A Lê?” Uông Hành Viễn kinh ngạc trừng hắn.
Bạch Thanh Lê xé ra nụ cười khổ.”Là ta thua.” Tiểu công chúa cuối cùng không thuộc về hắn.
Xe máy đi tới bờ biển, Uông Ngữ Mạt nhảy xuống máy xe, hưng phấn chân không chạy hướng bờ cát, nước biển lạnh như đá băng,áo cưới trên người cô khiến cho người bên cạnh nhìn chăm chú, nhưng cô tuyệt không để ý.
Lão Thiên!Cô không dám nghĩ tới mình lại làm chuyện điên cuồng như vậy, thừa dịp lúc đèn đỏ chạy trốn, bị sáu anh trai truy đuổi,cô thậm chí còn đá anh trai một cước.
A. . . . . . Nghĩ đến anh hai chắc rất đau,cô không nhịn được co vai lại, nhưng cái miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng cười vui vẻ.
Phương Nhĩ Kiệt đi theo phía sau cô, nghe thấy tiếng cười của cô, khóe môi cũng nhếch lên theo.
Tiểu nha đầu này thật ngoài toan tính của hắn nha!
Không nghĩ tới cô biết làm ra chuyện như vậy, hắn ở trên đường thấy áo cưới cô dâu tung bay, tim kịch liệt nhảy lên vì cô mà mê muội.
Hắn tự tay ôm lấy cô, nhưng Uông Ngữ Mạt xoay người đẩy ra hắn, sau đó hất càm lên, lém lỉnh nhìn hắn.
Hắn nhếch mày, thú vị nhìn tư thái cao ngạo của cô.
“Phương Nhĩ Kiệt,em thích anh.” Cô lớn tiếng nói, không ngần ngại lời tỏ tình của mình bị người trên bãi cát nghe được.”Bất quá,em sẽ không lấy anh!”
“Ừ!” Phương Nhĩ Kiệt gật đầu, làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy cũng tốt, bởi vì anh cũng không muốn cưới em.”
Lời của hắn làm cho cô hừ nhẹ, “Em cho anh biết,em sẽ lớn lên,em sẽ trở nên thành thục, trở nên mê người hơn, sẽ không là tiểu nha đầu vĩnh viễn!”
“Sao?” Hắn cười, tròng mắt đen trên dưới nhìn hắn, khóe môi cười trở nên ám muội.”Anh biết em không phải là tiểu nha đầu.”
Vẻ mặt hắn xấu xa làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn hiện hồng, biết hắn suy nghĩ của hắn, Uông Ngữ Mạt tức giận dậm chân.”Phương Nhĩ Kiệt!” Cái đồ xấu xa này!
Cô xấu hổ rước lấy nụ cười đắc ý của người đàn ông đó.
“Phương Nhĩ Kiệt, anh tạm thời đắc ý đi!” Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, tức giận địa nhìn chằm chằm hắn.”Em cho anh biết,em bây giờ là thích anh, nhưng sẽ không thích anh cả đời, làm không tốt sau này em cũng sẽ thích người khác mà vứt bỏ anh!”
“Vậy sao.” Hắn sờ sờ lỗ mũi, cười nhìn cô.”Cho nên?”
“Hừ! Anh chờ xem đi! Em sẽ lớn lên , em sẽ làm anh khẩn trương và nhớ đến em!”
“A,anh sẽ mỏi mắt mong chờ .” Hắn thật mong đợi , mong đợi biến hóa sau này của cô.
“Nhưng trước lúc để cho anh mong đợi, em phải thoát khỏi cuộc đào hôn rối rắm này. . . . . .” Hắn dừng lại không nói.
Sắc mặt tiểu công chúa lập tức biến đổi, khí thế cũng yếu bớt, cô nghĩ đến sau này còn muốn đối mặt người trong nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức mặt nhăn thành khổ qua.
Hình dạng của cô làm cho người đàn ông đó bật cười, đưa tay đem kéo cô vào trong ngực.
“Chán ghét! Ai cần anh nhắc nhở em nha?” Cô ảo não đấm hắn một cái.
Mà hắn thì cúi đầu hôn cô, ngăn chặn những lời cô muốn nói.
Vật nhỏ khả ái này, hắn tin tưởng có cô, cuộc sống của hắn sau này nhất định không buồn chán nửa!
HẾT