• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ra khỏi tiệm sửa xe rồi, Cận Chu vô thức sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình… Không phải là sờ đứa con kia của cậu đâu, chỉ là đang đói bụng thật thôi.
“Anh ăn cơm chưa?” Cận Chu hỏi cha đứa nhỏ.
“Chưa.” Dương Thời Dữ đáp.
Hai người đi đến tiệm bán bún thịt dê mà Cận Chu thích ăn nhất kia.
Một bát bún thịt dê thơm phức nhanh chóng được đưa lên, Cận Chu thêm vào trong nước dùng mình mấy lá bạc hà, một thìa dưa chua, rồi đổi tô bún trước mặt mình với tô của Dương Thời Dữ: “Thử đi.”
Trên bàn vẫn còn bày ra nhiều món ăn kèm khác nhưng Cận Chu chỉ cho thêm lá bạc hà và dưa chua vào, đây là công thức ăn hoàn hảo nhất mà cậu nghĩ ra.
Dương Thời Dữ cũng không động đũa ngay, anh gỡ cặp kính gọng vàng xuống để bên cạnh.
Trong cái tiệm nhỏ nhoi này cũng không tính là sạch sẽ lắm, Cận Chu sợ mắt kính anh sẽ dính phải dầu mỡ nên rút một tờ khăn giấy ra phủ lên trên.
“Cũng không tệ lắm.” Dương Thời Dữ ăn thử một miếng, không mặn không nhạt đưa ra đánh giá.
Cận Chu biết tính tình Dương Thời Dữ hướng nội, cũng không mong anh sẽ có thể bày tỏ được độ ngon của món bún này.
Cậu thoải mái ăn một miếng lớn, nói với Dương Thời Dữ: “Nói đi, sao lại đến tìm em.”
Có câu không có chuyện gì thì sẽ không cất công đến tìm, Cận Chu không tin Dương Thời Dữ rảnh rỗi như vậy, giữa trưa nắng nóng mà đi qua đi ăn trưa cùng cậu.
Dương Thời Dữ vẫn thản nhiên tiếp tục gắp thêm một gắp bún, mắt nhìn xuống bát nói: “Nhớ em đó.”
Nếu như không có mấy câu trước của Cận Chu thì ai không biết còn tưởng là Dương Thời Dữ đang bảo nhớ bát bún này chứ không phải nhớ cậu.
Nhưng Cận Chu lại hiểu được ý của Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ đang bảo nhớ cậu thật.
Khó khăn lắm cái hũ nút này mới chịu nói ra một câu dễ nghe thế này, nhưng Cận Chu lại trực tiếp phá hỏng bầu không khí luôn: “Em không tin đâu, anh qua đây để xem video chứ gì?”
Cận Chu suốt ngày đi đây đi đó không hề có lịch cố định, có lúc thì ở nhà, có lúc thì ở tiệm sửa xe, có lúc thì đi xuống mấy quầy tạp hoá dưới lầu, tám chuyện với mấy ông cụ, bà cụ ở đó.
Hôm nay cậu cũng không báo cho Dương Thời Dữ biết cậu đang ở tiệm sửa xe, người này sao có thể trùng hợp tìm đến như thế được?
Chỉ sợ tìm cậu là giả vờ thôi, tìm Tôn Nghĩa mới là thật.
Anh vừa là thẩm phán lại còn vừa là anh rể, hơn nữa cái video đó vốn dĩ là anh và Cận Chu cùng mang ra ngoài, vì vậy Tôn Nghĩa không có lí do gì để không cho anh xem được.
“Đúng.” Dương Thời Dữ ngược lại cũng rất thoải mái, thản nhiên thừa nhận.

Trong lòng Cận Chu thật ra vẫn còn có một chút xíu mong đợi, kết quả lại nghe thấy câu trả lời thẳng thắn thế này.

Cậu đúng thật là hết cách với Dương Thời Dữ luôn.
Cậu ủ rũ chọt chọt mấy sợi bún trong bát: “Uổng công em còn đang định sinh con cho anh đấy, anh nằm mơ đi.”
Dương Thời Dữ nâng mắt lên, nhìn Cận Chu nói: “Nhưng mà anh cũng có nhớ em.”
Không tin, Cận Chu kiên quyết không thèm tin.
“Hơn nữa vốn dĩ anh cũng đang muốn đến tìm em.” Dương Thời Dữ thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục nhìn xuống bát.
“Tìm em?” Cận Chu tò mò ngẩng đầu lên: “Xem video hả?”
“Không phải.” Dương Thời Dữ đáp: “Chiều này anh sẽ mở toà thẩm lý vụ án cưỡng gian kia.”
Nói đến đây anh dừng lại một chút, nhìn về phía Cận Chu hỏi: “Em có muốn đến dự thính không?”
… Em có muốn đến dự thính không?
Câu này thú vị thật đấy.
Tuy là nói đa số vụ án đều sẽ được toà án thẩm lý công khai, nhưng thật ra rất ít khi có người không có liên can đến dự thính.
Cận Chu hay đến toà án hình sự dự thính phiên toà của Dương Thời Dữ, nói dễ nghe thì đó là quyền tự do của cậu, còn nói khó nghe thì cậu chính là khách không mời mà đến.

Suốt ngày lượn lờ trước mặt Dương Thời Dữ để tìm chút cảm giác tồn tại, ít nhiều gì cũng có chút mặt dày thật.
Nhưng bây giờ đã không giống trước kia nữa rồi, bây giờ Dương Thời Dữ đang mời cậu đi dự thính này.
Giống như lần trước Cận Chu ra toà vì vụ kiện xưởng sản xuất kém chất lượng cho La Tuyết Tình, cậu cũng hi vọng Dương Thời Dữ sẽ đến dự thính.

Tất nhiên cũng không phải vì có thêm một người đến cổ vũ mình, mà là muốn cho Dương Thời Dữ nhìn thấy được thời khắc cậu toả sáng ra sao.
Dương Thời Dữ cũng phải thẩm lý đủ loại án kiện kì quặc, có vụ thì ăn cắp nội y, có vụ thì ném đồ từ trên cao xuống,… Mà vụ án quan trọng nhất trong thời gian gần đây của anh, cũng là vụ án có độ quan tâm cao nhất – vụ án cưỡng gian lúc ban đầu kia.
Bị cáo vì lập được công nên được giảm bớt thời hạn thi hành án, nhờ có lần tố giác Vương Đại Vinh trên toà đó nên mới có những chuyện sau này của Cận Chu và Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ chỉ nói một câu như vô tình mời cậu vậy thôi, nhưng thật ra bên trong đó bao hàm rất nhiều ẩn ý khác.

Anh hi vọng lúc anh thẩm lý vụ án quan trọng thế này, Cận Chu có thể ngồi ở dưới xem anh.
Anh không còn xem mình là một cá thể độc lập nữa mà đã cho Cận Chu tiến vào cuộc sống công việc của anh.
Anh đã buông bỏ hết phòng bị, không còn băn khoăn, đắn đo nữa.

Anh đã thật sự tiếp nhận chuyện Cận Chu đã quay về bên cạnh anh như lúc ban đầu rồi.
Cho dù con thuyền nhỏ kia đã rời khỏi hòn đảo nhỏ suốt bấy nhiêu năm, nhưng quanh đi quẩn lại thì cuối cùng cũng quay lại bến cảng ban đầu thôi.
“Đi chứ.” Cận Chu cười nói: “Sao lại không đi?”
“Em phải đến sớm một chút.” Dương Thời Dữ nhắc nhở: “Sẽ có nhiều phóng viên đến dự thính lắm, chưa chắc sẽ còn chỗ trống đâu.”
“Được.” Cận Chu đáp một tiếng rồi lại nói: “Cái video kia lát nữa em sẽ chuyển cho anh, mấy người đó tụi em không nhận ra ai được cả.”
Chắc là vì không ngờ Cận Chu sẽ chủ động giao video ra, trong mắt Dương Thời Dữ loé lên một tia kinh ngạc rồi khẽ cong môi lên: “Được.”
“Bây giờ toà bắt đầu tuyên án.”
Dương Thời Dữ mặc áo choàng thẩm phán màu đen rộng thùng thình, ngồi ở giữa hàng ghế thẩm phán, trịnh trọng gõ búa thẩm phán xuống.
Dưới sự chỉ đạo của trợ lý thẩm phán, toàn bộ người trong toà đồng loạt đứng lên, nhìn về phía Dương Thời Dữ.
La Tuyết Tình đang cầm sổ ghi chép đứng cạnh Cận Chu, chuẩn bị ghi lại nội dung phán quyết, đa số các phóng viên khác cũng đều như vậy.
Giữa cả nhóm phóng viên đang trông ngóng bảng phán quyết, chỉ có Cận Chu là chả buồn quan tâm nó là gì.

Suốt cả buổi cậu chỉ tập trung thưởng thức dáng vẻ của Dương Thời Dữ lúc làm việc thôi.
Còn về chuyện mà tên tội phạm cưỡng gian kia đã tố giác, Nguỵ Kiệt với biệt danh là “anh Oai” đã gánh hết mọi tội lỗi, nếu tiến hành xét xử thì rất có khả năng sẽ bị phán tội tử hình.
Nhưng quá trình từ lúc khởi tố đến lúc thi hành án kéo dài rất lâu, có khi còn sẽ kéo đến vài năm, cũng không biết trong thời gian đó có bị Uông Hoà Thái xen vào cản trở hay không.
Gã ta không khai ra Uông Hoà Thái, vụ án tai nạn xe của cha mẹ Cận Chu cũng chỉ đành chấm dứt tại đây thôi.
Tên tội phạm cưỡng gian kia đã lập công nên được giảm thời hạn thi hành án, nhưng cũng không tránh được việc phải ngồi tù nhiều năm.

Sau khi kết thúc tuyên án, các phóng viên khác lần lượt rời đi, La Tuyết Tình cũng đang chuẩn bị rời đi.
Cô cất sổ ghi chép đi, vừa đi ra ngoài vừa hỏi Cận Chu bên cạnh: “Vụ án của bố mẹ cậu, không phải là do Uông Hoà Thái sai khiến hay sao?”
Hai người đi ở cuối hàng người, không cần phải lo lắng sẽ có người khác nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
“Không có chứng cứ nên chỉ có thể tính lên đầu của Nguỵ Kiệt thôi.” Cận Chu cũng bình tĩnh nhìn về phía trước: “Gã vốn dĩ đã có xuất thân liên quan đến xã hội đen, chuyện báo thù thẩm phán này hoàn toàn có thể xảy ra.”
“Cái tên Uông Hoà Thái này đúng là thối nát đến không thể nát hơn.” La Tuyết Tình cảm khái lắc lắc đầu: “Cậu cũng đừng quá đau buồn, tôi tin là cái ác cuối cùng cũng sẽ bị trừng trị thôi.”
“Tôi đâu có đau buồn gì.” Cận Chu cũng không để ý lắm, cười cười: “Tôi cứ sống tốt thế này thì ông ta sớm muộn gì cũng phải chết trước tôi thôi nhỉ?”
Chuyện của Uông Hoà Thái, có vội cũng không có tác dụng gì.
Còn không bằng cứ lo sống yên ổn trước, đợi đến thời cơ rồi tự khắc sẽ tìm được điểm đột phá thôi.
Tạm biệt La Tuyết Tình xong, Cận Chu nhìn thử xung quanh một chút, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng của Dương Thời Dữ đang đứng bên cạnh thang máy.
Nhưng nhân viên trong toà khác đã đi thang máy xuống hết rồi, chỉ còn có mỗi Dương Thời Dữ vẫn đứng ở đó, hiển nhiên là đang đợi Cận Chu.
“Vợ yêu vất vả rồi.” Cận Chu vội vàng đi đến bên cạnh Dương Thời Dữ: “Lúc anh đọc bản phán quyết đẹp trai cực luôn ấy.”
Dương Thời Dữ cũng không thèm quan tâm tới mấy câu khen ngợi của Cận Chu, thở nhẹ một hơi nói: “Vụ án này cuối cùng cũng có một dấu chấm hết rồi.”
Có một dấu chấm hết, vừa giống như kết thúc mà cũng vừa giống như bắt đầu.
“Quá trình này cũng coi như là giành được phần thắng nhỉ?” Cận Chu cười cười nói: “Chúng ta cứ tiếp tục cố gắng thôi.”
“Ừm.” Dương Thời Dữ nhìn thử thời gian, ấn nút mở thang máy đã đến tầng một từ nãy giờ: “Đợi anh tan làm.”
Ra khỏi toà án, Cận Chu lấy trong túi quần một viên kẹo ra rồi ném vào trong miệng.
Cách cai nghiện thuốc tốt nhất đó là ăn vặt, ai bảo cha đứa nhỏ không thích ngửi mùi thuốc làm chi, Cận Chu chỉ đành cai bỏ cái thói hư tật xấu này thôi.
Không lâu sau, Dương Thời Dữ cũng bước ra khỏi cổng chính tòa án, hai người ngầm hiểu ý nhau cùng đi về phía chợ bán đồ ăn.
Thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh, dưới mấy hàng cây bên đường rụng đầy lá vàng, gió thổi qua một cái là sẽ bay tán loạn trên mặt đất.
Cận Chu rụt cổ lại, muốn nắm tay Dương Thời Dữ.

Nhưng lúc này trên đường vẫn còn đông người qua lại nên cậu đành nhịn xuống mong muốn của mình.
“Lần sau ra ngoài đừng mặc ít như vậy nữa.” Dương Thời Dữ nhìn Cận Chu ăn mặc mỏng manh như vậy, đưa tay kéo cậu ra sau người mình.
Trước người bỗng dưng có thêm một bức tường rắn chắc che chắn, cản lại từng cơn gió lạnh thổi vào người.
Cơ thể hai người kề sát bên nhau, Dương Thời Dữ cũng nắm chặt lấy cổ tay Cận Chu không buông.


Thấy mọi người xung quanh cũng không ai chú ý đến họ, Cận Chu bèn to gan hơn một chút, lật tay lại nắm lấy tay của Dương Thời Dữ.
Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, xua đi cái lạnh giá của chiều thu.
“Em cứ thích mặc ít như vậy đó.” Khoé miệng của Cận Chu không kiềm chế được cong cong: “Em có đồ làm ấm tay mà.”
Dương Thời Dữ quay đầu lại nhìn Cận Chu rồi để mặc cho cậu nắm lấy tay mình đi về phía trước.
Trên đường có một tiệm đồ ngọt truyền thống mới khai trương, trước cửa tiệm có khá đông người đang tụ tập xếp hàng.
Lúc đông người thế này Cận Chu và Dương Thời Dữ cũng không cách nào nắm tay đi tiếp nữa, hai người đành buông tay ra kề vai đi tiếp.
Thấy mấy món đồ ngọt bên trong cửa kính thơm ngào ngạt kia, Cận Chu cũng chạy qua xếp hàng, mua một bọc bánh quy hạch đào.
“Anh ăn không?” Cận Chu cắn một miếng bánh quy hạch đào nóng hổi, đưa qua trước mặt Dương Thời Dữ.
Dù sao cũng đang ở giữa chốn đông người, Dương Thời Dữ cũng không động đậy gì, tiếp tục nhìn đường phía trước nói: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”
“Em cũng không thích ăn lắm.” Cận Chu lại cắn thêm một miếng: “Nhưng mà gần đây tự nhiên thích ăn.”
“Tại đang mang thai sao?” Dương Thời Dữ vô cùng đàng hoàng nói bậy nói bạ.
“Cút mẹ anh đi.” Cận Chu cau mày lườm Dương Thời Dữ: “Em chỉ đùa thôi mà anh tưởng thật hả?”
“Nhưng mà anh có bắn vào trong thật mà.” Giọng của Dương Thời Dữ không hề nghe ra chút ý tứ đùa giỡn nào.
Cận Chu chịu không nổi mấy câu hạ lưu thế này thốt ra từ miệng của Dương Thời Dữ, cậu khó chịu nói: “Anh có thể nào có chút tự giác của một thẩm phán được không? Mấy sếp của anh có biết anh bình thường dâm đãng thế này không?”
“Không biết.” Dương Thời Dữ thản nhiên nhìn Cận Chu: “Chỉ có em biết thôi.”
Không thể không nói chiêu này đúng là có tác dụng với Cận Chu thật, trên cả thế giới này chỉ có mình mình là biết được mấy cái trò này của anh thôi, thế thì chứng tỏ cậu quan trọng tới nhường nào chứ?
“Coi như anh biết điều đó.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng vừa mới đi được một lúc thì Cận Chu bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.
“Chị Lưu?” Một tay cậu cầm nửa cái bánh quy hạch đào, một tay giơ điện thoại lên tai.
“Nhóc Chu,” Khác với Cận Chu đang ung dung bên này, giọng nói đầu dây bên kia rất gấp gáp: “Anh Lưu của em bị bắt rồi, làm sao đây? Bên cảnh sát nói anh ấy phạm tội giết người!”
“Hả?” Bánh quy hạch đào trong tay rơi “bịch” một phát xuống đất, không còn ngon nổi nữa.
 
 
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK