Mọi chuyện đã qua được ba ngày rồi nhưng Cận Chu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Từ lúc ở cổng bệnh viện, sau khi Nhậm Văn Lệ nói với cậu Dương Thời Dữ đã bị cuốn vào trong cánh quạt của tàu bất hạnh tử vong, thời gian của cậu dường như đã đóng băng tại thời khắc đó.
Ông trời cuối cùng cũng không nghe thấy được tâm nguyện của cậu, vẫn lấy đi mất chỗ dựa duy nhất của cậu.
Chuyện mất đi người thân nhất này, Cận Chu đã trải qua một lần rồi.
Bây giờ lại xảy ra một lần nữa nhưng cậu vẫn không thể nào thuần thục hơn trong chuyện này được.
Vết thương khó khăn lắm mới lành lại lần nữa bị xé toạc ra, đau đến mức cậu dường như mất đi hết tri giác.
Cuộc sống vẫn cứ trôi qua từng ngày như thế, Cận Chu cũng đã hơi tiều tuỵ hơn xưa.
Cậu không còn cảm nhận được chút hỉ nộ ái ố nào nữa, cả người cứ như thơ thẫn chết lặng.
“Anh Cận, anh…” Tôn Nghĩa không nỡ nhìn Cận Chu thế này: “Không thôi anh về nhà nghỉ ngơi đi nhé?”
Cận Chu chậm rãi khoác áo ngoài màu đen lên, hai mắt vô hồn nhìn về phía Tôn Nghĩa: “Tang lễ của anh ấy, sao tao có thể không đến được?”
Cận Chu không phải là họ hàng của Dương Thời Dữ, thậm chí ngay cả tư cách lấy tro cốt cậu cũng không có.
Trưởng đơn vị đã tổ chức tang lễ cho Dương Thời Dữ, địa điểm là ở sảnh tòa án nơi anh làm việc.
Rõ ràng Cận Chu mới là người thân cận nhất bên cạnh Dương Thời Dữ nhưng cũng chỉ có thể giống như một người xa lạ, lấy thân phận của một người bạn bình thường đến tham dự tang lễ của Dương Thời Dữ.
“Cận Chu, cậu vẫn ổn chứ?” Nhậm Văn Lệ mặc đồng phục cảnh sát, đi từ trong đám đông qua đến một góc trong sảnh.
Ánh mắt của Cận Chu từ đầu đến cuối đều đặt trên tấm ảnh to lớn dựng ở trước sảnh.
Người đàn ông trong ảnh đoan chính, trang nghiêm, mặc một cái áo choàng xét xử màu đen, trên ngực cài huy hiệu cán cân tượng trưng cho thẩm phán, cặp kính gọng vàng trên mũi dường như không hề ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của anh.
Người đàn ông này đã rời xa cậu rồi.
Cận Chu chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Cậu không bao giờ còn có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh, không còn có thể cố ý chọc giận anh, không còn có thể gọi anh là vợ ngay trước mặt anh được nữa…
“Cận Chu?” Nhậm Văn Lệ lại gọi thêm một tiếng.
“Tôi không sao.” Khoé miệng Cận Chu khẽ giật giật, cậu thu lại tầm mắt, hỏi: “Uông Hoà Thái nhận tội rồi sao?”
“Chứng cứ rành rành ngay đó, ông ta không thể không nhận được.” Nhậm Văn Lệ thở hắt ra một hơi, lộ ra vẻ cảm khái nói: “May mà cậu đã quay video lại, thẩm phán Dương cũng có ghi âm lại nhưng điện thoại của cậu ấy bị rơi xuống nước vẫn còn chưa sửa được.”
“Tôi thà rằng mình không quay.” Cận Chu lẩm bẩm cắt ngang lời Nhậm Văn Lệ.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra trong đêm tất niên đó, chuyện Cận Chu hối hận nhất là đã mở điện thoại ra quay video.
Vốn dĩ cậu đã có thể quăng thẳng điện thoại xuống đó, thu hút sự chú ý của Uông Hoà Thái.
Nhưng vì lúc đó cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người nên theo bản năng mở điện thoại ra quay lại, cậu vẫn luôn cảm thấy điện thoại là một vật rất quan trọng, quan trọng đến mức không nghĩ đến chuyện có thể quăng điện thoại xuống đó.
Hoặc có lẽ là không quăng điện thoại xuống cũng được, cậu cũng có thể nhảy ra trong một khắc Uông Hoà Thái rút súng ra, cậu chỉ cần hô tên Uông Hoà Thái lên thôi thì Dương Thời Dữ cũng đã có cơ hội để thoát thân.
Hoặc có lẽ nữa, cậu cũng không cần phải thu hút sự chú ý của Uông Hoà Thái, cứ nhảy thẳng xuống đó chế phục Uông Hoà Thái lại.
Không, tất cả những điều này đều không đúng, nhẽ ra ngay lúc Dương Thời Dữ đến phòng cậu thì cậu đã không nên để cho Dương Thời Dữ rời đi.
Nghĩ đến quá nhiều loại khả năng khiến cho đầu Cận Chu lại bắt đầu đau âm ỉ.
Trong cả đời của một người có lẽ là sẽ có rất nhiều khoảnh khắc hối hận thế này, nhưng chắc là từ nay về sau sẽ không còn có chuyện gì có thể khiến Cận Chu hối hận như bây giờ được nữa.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ khiến bản thân khó chịu hơn thôi.” Nhậm Văn Lệ vỗ vỗ vai Cận Chu: “Bây giờ cậu là nhân chứng rất quan trọng của vụ án này, nhất định phải xốc lại tinh thần.”
Người thân nhất bên cạnh mình bị mưu sát, bản thân lại trở thành nhân chứng duy nhất – đây là chuyện mà trước khi bước lên thuyền Cận Chu không thể này nghĩ đến được.
Bây giờ đã có lời khai và video của cậu, Uông Hoà Thái không thể nào trở mình được nữa.
Nhưng cậu đã mất đi Dương Thời Dữ rồi, cuộc sống sau này còn có ý nghĩa gì nữa?
Nếu như cậu có thể lựa chọn lại một lần nữa, cậu nhất định sẽ mua vé máy bay vào buổi sáng hôm sinh nhật Dương Thời Dữ đó rồi dẫn anh đi ngay.
Chỉ cần Dương Thời Dữ vẫn còn ở bên cạnh cậu thôi, báo thù gì đó cậu cũng không cần nữa.
Nhưng cậu cũng hiểu rất rõ, dù cho cậu có nghĩ như thế thì Dương Thời Dữ chắc chắn cũng sẽ không chịu bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy.
Dựa theo những gì Nhậm Văn Lệ nói thì thật ra Dương Thời Dữ đã chuẩn bị sẵn hai kế hoạch, một là như những gì anh đã nói với Cận Chu, dụ dỗ Uông Hoà Thái ra tay với Triệu Sảnh, hai là nếu như tình huống xảy ra bất trắc gì đó thì anh sẽ ngả bài luôn với Uông Hoà Thái, dụ dỗ Uông Hoà Thái ra tay với anh.
Để cho cảnh sát lên thuyền đợi trước là vì đã có kế hoạch thứ hai, một mặt là có thể bảo vệ cho an toàn của Dương Thời Dữ, một mặt là có thể bắt Uông Hoà Thái ngay tại trận.
Kế hoạch thế này hiển nhiên là cũng có độ nguy hiểm nhất định, nhưng trong dự liệu của Dương Thời Dữ và bên phía cảnh sát, thì chỉ cần Dương Thời Dữ kéo được thời gian khoảng chừng hai, ba phút thì bên cảnh sát đã có thể đuổi kịp đến hiện trường, khả năng xảy ra nguy hiểm cũng không cao lắm.
Nhưng kế hoạch cũng không bao giờ theo kịp những biến cố sẽ xảy ra.
Không ai ngờ được Uông Hoà Thái ngay từ đầu đã có ý định muốn giải quyết Dương Thời Dữ, ngay cả súng, pháo hoa, địa điểm ông ta cũng đã chuẩn bị sớm từ trước.
Hoàn toàn không cần đến kế hoạch thứ hai thì Uông Hoà Thái đã chủ động ngả bài với Dương Thời Dữ, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian mười mấy giây mà ông ta đã hạ đòn sát thủ với Dương Thời Dữ.
Ai cũng nói vai phản diện thường chết do nói nhiều, nhưng khi nhân vật phản diện kiệm lời, thì trên thế giới cũng không còn nhiều câu chuyện viên mãn được như thế nữa.
“Đúng rồi.” Nhậm Văn Lệ không muốn Cận Chu suy nghĩ vẩn vơ nữa nên chủ động đổi chủ đề: “Chuyện cậu bảo tôi điều tra trước đó, tôi đã tra ra rồi, người đó đúng thật là có vấn đề.”
Cận Chu cũng không thấy ngạc nhiên, giọng nói bình thản hỏi: “Nguyên nhân đến từ gia đình à?”
Nhậm Văn Lệ cau mày nói: “Nghiêm trọng hơn thế nhiều.”
Cận Chu cũng không thấy hứng thú nổi với hung thủ này nữa: “Vậy thì thu lưới đi.”
“Cậu có muốn đến không?” Nhậm Văn Lệ hỏi: “Dù sao cũng là hung thủ do cậu tìm ra.”
Cận Chu vốn định bảo là không cần, nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Trầm mặc một lúc, Cận Chu khẽ cau mày nói: “Tôi đến.”
Sau khi Nhậm Văn Lệ tạm biệt Cận Chu thì cũng rời khỏi tang lễ của Dương Thời Dữ.
Cận Chu vẫn đứng yên tại chỗ, cách đám người thật xa, nhìn ngắm tấm ảnh của người đàn ông.
Tôn Nghĩa và Tiểu Vũ bảo cậu qua đó thắp hương nhưng cậu không đi, không phải chỉ vì cậu làm không được mà còn vì cậu vẫn không thể tin đây là sự thật.
“Luật sư Cận.” Trang Vũ mặc một bộ âu phục màu đen đi đến bên cạnh Cận Chu, trong tay cầm một phong thư trắng không đề tên: “Thẩm phán Dương bảo tôi giao cái này lại cho cậu.”
Cận Chu sửng sốt, nhận phong thư từ tay Trang Vũ: “Chuyện từ lúc nào vậy?”
“Trước khi anh ấy lên du thuyền.” Trang Vũ nói.
“Anh ấy đã biết sẽ có nguy hiểm.” Cận Chu lập tức hiểu bức thư trong tay có nghĩa là gì, cười tự giễu một cái: “Di thư?”
Dương Thời Dữ đúng thật là cái đồ chó mà, ngay cả di thư cũng phải nhờ người khác chuyển lại cho cậu.
“Chắc cũng không tính là di thư đâu.” Trang Vũ nói: “Lúc anh ấy giao cho tôi có nói là chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu lỡ như… thì anh ấy vẫn còn vài lời muốn nói với cậu.”
“Anh ấy đúng là suy nghĩ chu đáo thật đấy.” Hai mắt Cận Chu ảm đạm, rút tờ giấy trong phong thư ra.
Chu Chu:
Hi vọng là em đừng thấy được phong thư này, anh vẫn còn chưa chuẩn bị xong để rời xa em.
Nhưng nếu em đã thấy được rồi thì xin em đừng trách anh.
…
Bút tích quen thuộc, giọng điệu quen thuộc.
Chỉ mới nhìn thấy hai dòng này Cận Chu đã nhịn không được, tâm tình kìm nén suốt bao lâu nay bùng phát như một ngọn núi lửa.
Đừng trách anh? Sao có thể được?
Cậu không những muốn trách mà còn muốn đến trước mộ của Dương Thời Dữ nhổ một bãi nước bọt nữa kìa.
Mẹ nó.
“Luật sư Cận cậu không sao chứ?” Trang Vũ hơi nghiêng đầu qua, nhìn viền mắt ửng đỏ của Cận Chu: “Không thì cậu đợi qua một khoảng thời gian nữa rồi xem?”
“Tôi không sao.” Cận Chu cắn chặt răng, cố gắng nhịn xuống cơn chua xót truyền đến từ chóp mũi: “Cảm ơn cậu đã giao lại cho tôi.”
Trang Vũ nói rất đúng, bây giờ không phải là lúc xem bức thư này.
Cận Chu sợ mình mà xem tiếp thì sẽ không nhịn được đi đào mộ Dương Thời Dữ lên, cho anh ta hai bạt tai.
Chuyện không chắc chắn an toàn tại sao anh ta lại cứ muốn làm chứ?
Thù của cha mẹ người khác liên quan đéo gì tới anh ta, anh ta ăn no rồi rảnh quá đi thay trời hành đạo à?
Cận Chu dường như cuối cùng cũng tìm ra chỗ để phát tiết tâm trạng của mình vậy, chửi từ trên xuống dưới cả dòng họ Dương Thời Dữ một trận.
Nhưng mắng mãi rồi cậu lại như rơi vào một khoảng không vô tận, muốn nắm lấy gì đó nhưng đều không thể bắt được.
–
Ba giờ bốn lăm phút đêm, Cận Chu vẫn mở trừng hai mắt.
Trong phòng bệnh vừa tối đen vừa lạ lẫm chỉ có tiếng của máy đo tim mạch vang lên từng nhịp, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên nửa gương mặt Cận Chu trông hơi rợn người.
Trước cửa phòng bệnh đơn có dân phòng đang trực ban, nếu như Cận Chu không lầm thì chắc dân phòng kia đã sớm nằm ngáy ầm lên trên ghế rồi, giống như hôm qua và cả hôm trước, hôm kia nữa.
Chuyện này cũng không quan trọng, vì Cận Chu cũng muốn dân phòng kia ngủ say đi, không cần phải chú ý đến tình hình trong phòng bệnh.
Phòng bệnh đơn này vốn dĩ là của La Tuyết Tình, nhưng mấy ngày nay khi trời vừa tối thì người trên giường bệnh sẽ được đổi thành Cận Chu, chỉ để đợi sự xuất hiện của người nào đó.
Tin tức La Tuyết Tình sắp tỉnh lại cũng không phải là giả, người đó lúc sáng đã từng ghé qua xem thử, vừa đúng lúc thấy được khoảnh khắc nhãn cầu của La Tuyết Tình đang động đậy.
Thật ra các bác sĩ cũng chưa xác định được cụ thể khi nào La Tuyết Tình sẽ tỉnh lại, nhưng Cận Chu tin chắc là sẽ không cần phải đợi quá lâu.
Dù sao thì cũng không ngủ được, nửa đêm đến đây giả trang thành La Tuyết Tình cũng vừa hay có thể giúp Cận Chu tạm quên đi, cậu vốn dĩ còn có một vòng tay ấm áp để ôm ngủ.
“Két—“
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta mở ra, Cận Chu đang nhàm chán nhìn chằm chằm trần nhà lập tức nín thở.
Người đến bước đi rất nhẹ, chắc là đang mang giày thể thao.
Ánh sáng bên ngoài phòng bệnh chiếu xuyên qua cửa kính, khiến cho tấm màn màu xanh hiện lên một bóng người màu đen.
Bóng người kia đội mũ lưỡi trai, Cận Chu bỗng hơi ngây người ra, vậy mà cậu lại nảy ra một suy nghĩ không thực tế, mong rằng lúc tấm màn kia được kéo ra, xuất hiện trước mặt cậu sẽ là gương mặt quen thuộc kia.
Nhưng ý nghĩ không thực tế này rất nhanh đã tan biến thành mây khói, người sau tấm màn kia giơ tay phải lên.
Nhìn theo đường viền của cái bóng thì có thể thấy được, trên tay người kia đang mang găng tay cao su, trông có vẻ là đã chuẩn bị hết mọi chuyện.
Trong nháy mắt, tấm màn bị người kia kéo ra, vì từ góc của Cận Chu ngược sáng nên không thấy rõ được mặt của người đến.
Nhưng dựa theo hình dáng đại khái cậu cũng có thể xác định được người đến chính là người mà cậu đang đợi.
Cánh tay kéo rèm kia lập tức khựng lại giữa chừng, người mặc cả bộ đồ đen kia hiển nhiên đã thấy rõ gương mặt của Cận Chu dưới máy đo tim mạch, cả người cứng đờ ra tại chỗ.
Cận Chu chậm rãi ngồi dậy trên giường, lật tay lại ấn nút trên tường.
Đèn trong phòng bệnh lập tức sáng bừng lên, Cận Chu nhìn rõ được gương mặt của người đang đứng ngây ra bên giường bệnh, nhàn nhạt chào hỏi: “Anh đến rồi, Tạ Diệu.”
------oOo------
Danh Sách Chương: