Mấy ngày tiếp theo đó ngày nào Cận Chu cũng chạy đến viện kiểm sát.
Tiết trời càng vào đông càng lạnh, lúc đi trên đường bị gió thổi thôi cũng rát hết cả mặt.
Nhưng như thế cũng không hề là sa sút được ý chí quyết tâm muốn giúp Lưu Vĩnh Xương kháng án của Cận Chu.
Ngày đầu tiên, Cận Chu đưa ra yêu cầu huỷ bỏ tư cách nhân chứng, thảo luận với Tạ Diệu về độ đáng tin trong lời khai của Lưu Thiến;
Ngày thứ hai, Cận Chu đưa ra chứng cứ tình cảm giữa Lưu Thiến và Lưu Vĩnh Xương bất hoà, chủ trương là lời khai của Lưu Thiến không hề đáng tin;
Ngày thứ ba, Tạ Diệu gọi Lưu Thiến đến viện kiểm sát để tra hỏi.
Lần này Cận Chu cũng có mặt tại đó, lời khai của Lưu Thiến rõ ràng là câu trước đánh câu sau, khắp nơi đều là lỗ hổng.
Vì thế lại qua thêm một ngày nữa, Cận Chu rốt cuộc cũng nhận được thông báo không khởi tố Lưu Vĩnh Xương từ chỗ của Tạ Diệu.
“Cậu đúng là cố chấp thật đấy.” Tạ Diệu trêu ghẹo nói: “Ai mà không biết còn tưởng là ngày nào cũng chạy tới viện kiểm sát để xài ké máy sưởi ấy chứ.”
“Sao có thể như thế được, nhà tôi cũng đâu phải không có máy sưởi đâu.” Đã mấy ngày liền rồi chưa được ngủ ngon giấc, trong mắt Cận Chu hiện đầy tơ máu.
Cậu kẹp tờ thông báo vào trong tệp văn kiện, nói với Tạ Diệu: “Cảm ơn nhé, kiểm sát viên Tạ.”
“Không cần cảm ơn tôi, là cậu tự giành được mà.” Tạ Diệu nói: “Lời khai của Lưu Thiến đúng là không thể xác thực được, chúng tôi cũng không có cách nào cưỡng ép khởi tố được.”
Khi Cận Chu hay tin Lưu Thiến muốn đứng ra làm chứng chuyện Lưu Vĩnh Xương giết người, cậu cũng không hề cảm thấy lo lắng, chỉ là cảm thấy lạnh lòng mà thôi.
Cũng vì thế mà khi bàn về chuyện này với Dương Thời Dữ, cậu chỉ cảm thấy bùi ngùi thôi chứ không hề lo lắng chút nào.
Nếu Lưu Thiến tưởng chỉ cần nói dối vài câu đã có thể tống được Lưu Vĩnh Xương vào tù thì đúng là lầm to rồi.
Tạm thời không nhắc đến chuyện bên viện kiểm sát sẽ có một kiểm sát viên đầy trách nhiệm như Tạ Diệu này hay không, chỉ cần có Cận Chu ở đây thì cậu sẽ không thể để cho chuyện này xảy ra với Lưu Vĩnh Xương được.
Ngược lại cũng không phải vì quan hệ giữa Cận Chu và Lưu Vĩnh Xương tốt hơn mà cậu sẽ nghiêng về phía Lưu Vĩnh Xương nhiều hơn, chỉ là cậu không muốn chuyện bất công như thế này xảy ra được thôi.
Nếu như hai người tráo đổi thân phận cho nhau thì Cận Chu cũng sẽ giúp Lưu Thiến như vậy.
“Nếu như không phải do cô ta bày ra trò này thì tôi cũng không việc gì phải ngày nào cũng chạy đến đây ké máy sưởi.” Cận Chu rốt cuộc cũng được thả lỏng, hùa theo trò đùa của Tạ Diệu.
Mấy hôm trước Cận Chu vẫn luôn bận lo cho vụ án của La Tuyết Tình, nếu không phải Lưu Thiến làm ra chuyện đâm một nhát sau lưng thế này thì cậu cũng sẽ không phải nén giận, cố gắng bằng mọi giá cũng không để cho Lưu Thiến được như ý nguyện.
“Về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tạ Diệu nói đến đây thì bỗng dưng đưa tay qua chỉnh lại cổ áo lộn xôn của Cận Chu: “Cậu xem cậu mặc đồ thành kiểu gì rồi đây này.”
Cổ áo và vạt áo đều được Tạ Diệu chỉnh lại thật ngay ngắn, Cận Chu ngẩn người ra tại chỗ.
Cậu thầm nói trong lòng, động tác này nhẽ ra chỉ có mình Dương Thời Dữ mới được làm thôi chứ nhỉ?
Cậu chột dạ nhìn xung quanh một vòng, may quá, Dương Thời Dữ không có ở đây.
Không đúng, tại sao cậu lại phải chột dạ?
Động tác của Tạ Diệu quá mức tự nhiên, ngược lại lại khiến cho cậu giống như người bất thường ở đây.
“À thì, kiểm sát viên Tạ.” Cận Chu do dự mở lời, câu “Có phải anh có ý gì với tôi không” cũng không biết có nên nói ra hay không.
Nhưng còn chưa kịp đợi Cận Chu nói ra thì Tạ Diệu đã cười nói: “Sao vậy, cậu muốn mời tôi ăn bún à?”
Theo lý mà nói thì Tạ Diệu cũng tốn không ít công sức trong vụ án này, mời người ta ăn một bữa bún thịt dê cũng là chuyện nên làm thôi.
Hơn nữa bún thịt dê cũng không đắt lắm, cũng không cần phải sợ bị người khác báo cáo chuyện kiểm sát viên nhận lời mời ăn riêng với luật sư.
Nhưng mà Cận Chu thực sự không thể mời được.
… Đoá hoa yếu ớt của cậu không chịu nổi sức tàn phá mãnh liệt kia nữa đâu.
“Hôm khác đi, lát nữa tôi còn phải đến trại tạm giam đón Lưu Vĩnh Xương nữa.” Cận Chu rốt cuộc cũng không nói ra được: “Tôi đang định nói là rất cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Tạ Diệu cười nói: “Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Lưu Vĩnh Xương không muốn quá khoa trương ở trước cổng trại tạm giam nên người đến đón hắn chỉ có Cận Chu… và cả một người mặc cả bộ đồ đỏ đầy vui mừng – Lưu Thiến.
Cận Chu thân là luật sư, có một chuyện chưa được chuyên nghiệp lắm, đó là cậu không nói cho Lưu Vĩnh Xương biết chuyện bên viện kiểm sát suýt chút nữa là đã khởi tố hắn lên toà án nhân dân.
Cậu cũng không nói cho Lưu Vĩnh Xương biết những chuyện này đều do Lưu Thiến gây ra.
Tuy Lưu Thiến đã đưa ra lời khai giả nhưng cũng không gây ra hậu quả gì quá nghiêm trọng, hơn nữa cũng đã ăn năng hối cải nên viện kiểm sát cũng không truy cứu nữa.
Nhưng nhìn Lưu Thiến vui mừng hớn hở trước mặt Lưu Vĩnh Xương thế này lại khiến cho tâm trạng của Cận Chu vô cùng phức tạp.
Vì tối qua Lưu Thiến đã gọi điện thoại cho cậu suốt hai tiếng đồng hồ, năn nỉ cậu đừng nói chuyện này cho Lưu Vĩnh Xương biết, bây giờ cậu cũng không biết phải mở lời thế nào nữa.
Đưa hai vợ chồng này về đến tiểu khu, trước lúc tạm biệt thì Cận Chu rốt cuộc vẫn không nhịn được gọi Lưu Vĩnh Xương lại.
“Em lên nhà trước đi.” Lưu Vĩnh Xương hếch hếch cằm với Lưu Thiến.
Hắn móc trong túi ra một hộp thuốc, lấy một điếu đưa qua cho Cận Chu: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Anh Lưu, em đang cai thuốc rồi.” Cận Chu lắc đầu, không nhận điếu thuốc trong tay Lưu Vĩnh Xương: “Có liên quan đến chị Lưu.”
“Thế mà chú lại cai thuốc á?” Lưu Vĩnh Xương làm như kiểu vừa gặp phải ma mà nhìn Cận Chu: “Chú bị sao đấy? Đàn ông mà không hút thuốc thì không được đâu.”
“Nhà có vợ quản hơi chặt thôi anh.” Cận Chu xấu hổ giật giật khoé miệng.
“Tối nay đi ăn chú gọi người tới luôn đi.” Lưu Vĩnh Xương nhét điếu thuốc kia vào miệng mình: “Để anh giúp chú dạy dỗ cho một trận.”
“Không cần đâu.” Đột nhiên nhận ra chủ đề càng ngày đi càng xa, Cận Chu lại nói: “Về chị Lưu ấy anh Lưu.”
“Được rồi, nhóc Chu.” Lưu Vĩnh Xương cắt ngang Cận Chu, nhả ra một hơi khói, ra vẻ thấm thía nói: “Chú có biết triết lý giữa hai vợ chồng là gì không?”
“Triết lý giữa hai vợ chồng?” Cận Chu không hiểu hỏi.
“Là không chọc thủng lớp màn bí mật của đối phương.” Lưu Vĩnh Xương nói.
“Nhưng chuyện này…” Cận Chu dừng một chút, cau mày nói: “Không giống với những chuyện trước đây.”
Lưu Vĩnh Xương hoàn toàn không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này lớn tới cỡ nào.
Sao có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua như trước kia được?
“Không có gì là không giống hết.” Lưu Vĩnh Xương vỗ vỗ vai Cận Chu: “Tối nay nhớ tới đúng giờ đó, gọi cả vợ chú theo cùng luôn.”
Thấy Lưu Vĩnh Xương hoàn toàn không muốn biết chuyện của Lưu Thiến, Cận Chu chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hoặc có lẽ là do kinh nghiệm sống của cậu vẫn còn chưa đủ, ở trước mặt Lưu Vĩnh Xương đã từng trải qua biết bao nhiêu phong ba bão táp thế này cậu hoàn toàn không có quyền gì để nói đến chuyện hôn nhân với hắn cả.
Vì để tiện cho chuyện Cận Chu và Dương Thời Dữ không thể ra ngoài trước mười giờ đêm, Lưu Vĩnh Xương đã cố ý sắp xếp bữa tiệc tối nay lúc mười một giờ đêm.
Dương Thời Dữ đã rửa mặt lên giường từ sớm, thái độ vô cùng rõ ràng là không muốn đi.
Mà Cận Chu hứa hẹn nài nỉ chỉ đi có nửa tiếng rồi về ngay thôi, mè nheo mãi rốt cuộc cũng đòi được Dương Thời Dữ đi cùng cậu đến quán bar.
Cận Chu đã sớm muốn chính thức giới thiệu vợ mình cho đám anh em biết mặt rồi.
Cậu đợi mãi rốt cuộc cũng đã đến được ngày hôm nay, sau khi chào hỏi Lưu Vĩnh Xương một tiếng xong thì kéo Dương Thời Dữ vẫn đội cái mũ lưỡi trai đen che gần nửa mặt kia đến trước mặt một đám đàn em, hào hứng nói: “Kêu chị dâu đi!”
Dương Thời Dữ hơi cúi đầu, biểu cảm bị vành mũ che khuất nên nhìn không rõ được.
Nhưng anh cũng chỉ đứng yên ở đó không nhúc nhích, xem như là ngầm cho phép hành vi của Cận Chu.
“Chào chị dâu!!!” Cả đám đàn em đồng thanh hô lên.
“Chị dâu có đẹp không?” Cận Chu lớn tiếng hỏi.
Thật ra đám đàn em kia cũng không nhìn rõ được mặt của Dương Thời Dữ, nhưng cả đám vẫn rất phối hợp hô lên: “Chị dâu đẹp ạ!”
“Chị dâu là chị dâu.” Cận Chu vui hớn hở nói: “Sau này đứa nào mà dám kêu là anh rể nữa là tao đấm cho.”
Suốt cả quả trình Dương Thời Dữ vẫn luôn im lặng, nhưng trong lòng Cận Chu biết rõ bà xã đại nhân nhà mình chắc chắn đã nhẫn nại hết sức chịu đựng rồi.
“Hài lòng rồi chứ?” Dương Thời Dữ đè thấp giọng, kề sát bên tai Cận Chu hỏi.
“Hài lòng rồi.” Cận Chu cười hì hì nói: “Vợ tốt thật đó.”
Vừa dứt lời thì bên cạnh Cận Chu bỗng xuất hiện một bóng người mặc một bộ đồ liền thân đỏ chói, đang cầm một ly rượu muốn cụng ly với Cận Chu.
Nụ cười trên mặt Cận Chu bỗng chốc tắt lịm, qua loa chào một tiếng: “Chị Lưu.”
“Nhóc Chu, chuyện anh Lưu của em đúng là cảm ơn em nhiều lắm.” Lưu Thiến vô cùng tự nhiên nói cảm ơn Cận Chu, dường như chuyện bịa đặt lời khai kia chưa từng xảy ra bao giờ vậy: “Sau này chúng ta vẫn là người một nhà, em đừng có vướng mắc gì trong lòng nhé.”
Lưu Thiến không hổ là người phụ nữ có thể chung sống cùng Lưu Vĩnh Xương suốt bấy nhiêu năm, da mặt còn dày hơn cả tường thành, bản lĩnh giả vờ giả vịt kiểu này đúng là lợi hại y hệt nhau.
Trong lòng sao Cận Chu có thể không có vướng mắc gì được?
Thậm chí cậu còn đang muốn xúi giục Lưu Vĩnh Xương ly hôn với Lưu Thiến nữa kia kìa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vợ chồng người ta đã chung sống với nhau lâu vậy rồi, Lưu Vĩnh Xương chắc chắn biết rõ được con người của Lưu Thiến, làm gì đến lượt cậu đi lo chuyện bao đồng?
“Vâng.” Cận Chu kìm nén cơn giận, miễng cưỡng đáp: “Người một nhà.”
“Chị biết là chắc em sẽ cảm thấy chị Lưu xấu tính nhưng không phải anh Lưu của em đã không có chuyện gì rồi sao? Sau này mọi người vẫn tiếp tục như trước thôi nhé, cả nhà cùng vui mới là quan trọng nhất mà.”
Cận Chu càng nghe càng khó chịu, lười hùa theo lời của Lưu Thiến nữa.
“Vị này là…” Ánh mắt của Lưu Thiến đột nhiên chuyển sang Dương Thời Dữ, chắc là còn muốn nhiệt tình nói tiếp chuyện khác nhưng lại bị Cận Chu cắt ngang.
“Ngại quá chị Lưu.” Cận Chu đứng chắn trước người Dương Thời Dữ, nói với Lưu Thiến: “Em đã chào anh Lưu một tiếng rồi, tụi em chỉ để góp mặt một chút rồi đi ngay thôi.”
“Mới đây đã phải đi rồi hả?” Lưu Thiến ra vẻ tiếc nuối hỏi.
“Hôm khác họp mặt tiếp đi ạ.” Cận Chu nhẫn nhịn không để cho mình cáu lên đuổi Lưu Thiến đi, kéo Dương Thời Dữ rời khỏi quán bar.
Dương Thời Dữ không uống rượu nên phụ trách lái xe đưa Cận Chu về nhà.
Trong không gian kín bưng thế này, từng làn hơi ấm nóng thổi ra từ điều hoà, hơi nóng phả lên trên mặt kính lạnh lẽo kết thành một tầng sương trắng mỏng.
Cận Chu nhàm chán đưa tay lên vẽ lên cửa kính một chữ “Z”.
Đúng lúc này xe dừng lại trước đèn đỏ, Dương Thời Dữ đang cầm bánh lái chợt nghiêng đầu qua nhìn về phía Cận Chu hỏi: “Tình cảm giữa Lưu Vĩnh Xương và Lưu Thiến thật sự không tốt sao?”
“Hửm?” Chủ đề đột ngột này khiến cho Cận Chu ngây ra một lúc, cậu ngồi thẳng lưng lại, nhìn Dương Thời Dữ nói: “Tất nhiên là không tốt rồi, chuyện này cả đám anh em ai mà không biết.”
“Nhưng mà anh thấy tốt lắm.” Dương Thời Dữ nói: “Trên quần áo của Lưu Vĩnh Xương dính tàn pháo giấy, anh thấy Lưu Thiến lặng lẽ phủi xuống giúp cho anh ta.”
Vì để chúc mừng Lưu Vĩnh Xương được rửa oan nên trong bữa tiệc tối nay còn chuẩn bị rất nhiều pháo giấy.
Mọi người ai cũng cầm một cầm pháo giấy cùng vặn lên, tiếng pháo nổ và giấy pháo đủ màu bay khắp trời, trên người Cận Chu và Dương Thời Dữ cũng bị dính không ít.
Cũng trong cùng một hoàn cảnh nhưng Cận Chu cũng có thể có cùng một suy nghĩ – cậu chỉ giúp người trong lòng của mình phủi pháo giấy xuống thôi.
Nếu như bọn Hổ Tử hay Tiểu Vũ bị dính pháo giấy thì Cận Chu hoàn toàn không có cái suy nghĩ này.
“Chắc là giả vờ thôi.” Cận Chu không quá để ý nói: “Không thì chắc là thấy hổ thẹn trong lòng.”
“Anh thấy không giống vậy.” Dương Thời Dữ lắc đầu, lúc này đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, tầm mắt của anh lại nhìn thẳng về phía trước, đạp chân ga, nói: “Lưu Vĩnh Xương cũng rất để tâm đến Lưu Thiến, rượu nào mạnh quá sẽ không để cho cô ấy uống.”
“Vậy sao?” Hoặc có lẽ là vì quá thân rồi nên Cận Chu cũng không chú ý đến hai người này, chỉ theo bản năng cảm thấy hai người họ chắc chắn là bằng mặt không bằng lòng thôi.
Còn Dương Thời Dữ là lần đầu tiên tiếp xúc với cả hai người, góc độ nhìn nhận sự việc hiển nhiên là không giống với Cận Chu.
“Em nói hai người họ tự ra ngoài mua vui cho riêng mình, đây có thể là cách sống chung giữa hai người họ.” Dương Thời Dữ tiếp tục nói: “Nhưng thật ra trong tận đáy lòng họ vẫn rất quan tâm đến đối phương.”
“Không đâu.” Cận Chu chắc chắn nói: “Lưu Thiến đã đâm một nhát sau lưng Lưu Vĩnh Xương như thế thì sao có thể quan tâm đến đối phương được chứ?”
Nói đến đây cậu lại lấy điện thoại ra, mở phần mềm mà bình thường chả thèm động đến lên: “Em đã follow weibo của Lưu Thiến từ rất lâu rồi.
Cô ta giả vờ mình vẫn còn độc thân trên weibo, còn thường xuyên post ảnh của cô ta với mấy anh đẹp trai, sao có thể…”
Nói một lúc thì giọng nói của Cận Chu dần dần nhỏ lại, vì cậu nhìn thấy một dòng chữ Lưu Thiến vừa post vào hôm nay….
[Nuôi binh cả ngàn ngày chỉ dùng trong một giờ, phòng thời chu đáo đúng là không sai vào đâu được!]
Cận Chu đọc hiểu nghĩa của câu nói này nhưng lại không hiểu nổi dụng ý của Lưu Thiến khi post câu này lên.
Nuôi binh cả ngàn ngày? Trong lòng cậu chợt nảy sinh một cảm giác kì dị.
….Ai là binh?
Không Cúc:
Lưu Vĩnh Xương và Uông Hoà Thái không liên quan gì đến nhau, là hai nội dung hoàn toàn khác nhau nhé~
------oOo------
Danh Sách Chương: