Tin tức báo về cho y biết rằng, có một nhóm người đang tụ tập lén lút ở bản trang Huyền Thương phái cũ, mà nay được đổi thành Tân Giang trang, một gia trang thuộc quyền sở hữu của Phi Sát bang.
Lập tức lên ngựa, họ Đinh nhanh chóng dẫn người qua thám thính. Khi tới nơi, y thấy một toán bịt mặt cưỡi ngựa lao ra khỏi cổng trang, rồi nhắm thẳng hướng nam mà chạy. Đinh Nguyệt Hàn ngay lập tức đoán được đám này đang hướng về Hoa Lư, nơi bọn phản loạn đang trú ngụ, nên liền ra lệnh đuổi theo.
Rảo qua nhiều đoạn đường, phi nhanh qua nhiều cánh đồng, cho đến những khu rừng. Cuối cùng họ Đinh cũng chạy tới hẻm núi, nơi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn một đoạn ngắn. Vì sinh sống và lớn lên ở vùng Đỗ Động Giang nên Đinh Nguyệt Hàn nắm rất rõ địa thế và đường đi khu vực ở xung quanh. Nhanh chóng vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình té ngựa sang hướng khác, Đinh Nguyệt Hàn tiếp tục dẫn một nhóm đuổi theo.
Một lúc sau thì đám bịt mặt thắng ngựa lại, trước mặt và sau lưng họ đều bị người Võ Lâm Quân chặn đường. Đinh Nguyệt Hàn khẽ nở nụ cười trên môi, sau đó từ từ rảo ngựa tiến tới.
“Hết đường lui rồi, các ngươi nên vứt bỏ vũ khí rồi đầu hàng đi.” Đinh Nguyệt Hàn nói lớn.
“Ngu sao đầu hàng, giỏi thì đến đây.” Một tên bịt mặt quát lại.
Đinh Nguyệt Hàn nhếch môi rồi vẫy tay ra hiệu. Đám Võ Lâm Quân hai bên bắt đầu rảo ngựa bao vây xung quanh đám bịt mặt. Một vòng tròn được thiết lập nhanh chóng, họ Đinh lúc này chắp thanh côn ở sau lưng chĩa xuống đất, miệng y khẽ cười như thể muốn nói, “các ngươi chết chắc rồi”.
“Lâu ngày không gặp, Đinh huynh.” Một tên bịt mặt nhìn họ Đinh.
Đinh Nguyệt Hàn nghe giọng hắn ta thì liền ngạc nhiên. Sau đó thấy hắn ta cởi bịt mặt ra thì hai mắt bỗng cụp xuống. “Thì ra là Đỗ huynh.”
Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Có thể tha cho họ Đỗ này một con đường sống chứ?”
“Đỗ huynh thì để tại hạ suy nghĩ. Còn những tên còn lại thì chỉ có đường chết.” Đinh Nguyệt Hàn lạnh lùng đáp.
Họ Đỗ mỉm cười. “Có cần phải tuyệt tình như vậy hay không, Đinh trưởng môn? Dù sao chúng ta cũng từng kề vai, sát cánh đứng trên một chiến trường kia mà.”
“Đó là chuyện quá khứ, còn bây giờ thì Đỗ huynh vẫn còn cơ hội để chọn lại phe cho mình.” Họ Đinh nhìn họ Đỗ với ánh mắt năn nỉ.
Đỗ Bá Phương thở dài. “Đàm thoại như vậy là đủ rồi. Giờ thì Đinh huynh có muốn xin Đỗ Bá Phương này một con đường sống hay không?”
“Không ngờ lâu ngày không gặp, khiếu hài hước của Đỗ huynh lại không ngừng nâng cao như vậy.” Họ Đinh nhếch môi cười. “Đỗ huynh không biết mình đang ở trong tình thế nào ư. Hay là Đỗ huynh muốn mười chọi bốn mươi.”
Đỗ Bá Phương chỉ mỉm cười không đáp, rồi nhướng mày như đang ra hiệu cho Đinh Nguyệt Hàn. Lúc đầu thì không hiểu nhưng sau khi nghe âm thanh vó ngựa vang đến thì họ Đinh mới ngầm hiểu ý. Quay đầu lại nhìn, họ Đinh ngạc nhiên khi thấy hàng chục tên mang y phục trắng đang phi ngựa lao tới. Bọn chúng cầm những thanh giáo dài, những chiếc khiên thì giắt bên hông ngựa. Một vài tên thì giắt thanh giáo sau lưng, tay cầm những chiếc cung đã được tra tên vào.
Khói bay mịt mù sau lưng, ánh nắng mặt trời khẽ chiếu xuống, đoàn người phi ngựa tới trong một khoảnh khắc hào nhoáng đến lạ kỳ. Nhanh chóng té ngựa bao vây ngược lại đám Võ Lâm Quân, một vòng tròn khác được tạo ra. Những tên mang y phục trắng đã ngã màu này, bắt đầu chĩa hàng loạt ngọn giáo vào Võ Lâm Quân để uy hiếp, những cây giáo dài hơn hai thước.
“Đinh huynh có muốn suy nghĩ lại không?” Đỗ Bá Phương mỉm cười.
Đinh Nguyệt Hàn cười lớn. “Thì ra Đỗ huynh bày mưu dẫn dụ tại hạ ra đây ư.”
Họ Đỗ lắc đầu khẽ cười. “Chỉ là dương đông kích tây thôi. Tại hạ cố tình dụ Đinh huynh ra đây, nhưng không phải để nhằm tập kích. Mà là để những người khác có cơ hội thoát thân.” Đỗ Bá Phương sờ mũi. “Chả giấu gì huynh, tại hạ cố tình dẫn theo mười người để cho hàng trăm người kia trốn thoát thôi. Trong đó bao gồm Tiểu Mai của Đinh huynh.”
Nghe đến hai từ “Tiểu Mai”, bỗng nhiên Đinh Nguyệt Hàn thay đổi sắc mặt. Những sợi gân trong mắt, lẫn trên mặt y bắt đầu hiện ra. Họ Đinh nghiến răng, tay nắm chặt thanh côn nhìn Đỗ Bá Phương. “Sao Đỗ huynh lại dám đụng vào Tiểu Mai?”
“Chỉ vì sự an nguy của Võ cô nương mà thôi. Người của Bạch Vân gia trang thì phải về lại với Bạch Vân gia trang.” Đỗ Bá Phương nhìn họ Đinh ân cần nói.
“Ai cần các ngươi quan tâm đến sự an toàn của Tiểu Mai kia chứ.” Đinh Nguyệt Hàn hét lớn. Ánh mắt y nhìn trừng trừng vào Đỗ Bá Phương.
Họ Đỗ xụ mặt xuống. “Sau này Đinh huynh sẽ hiểu.”
“Các ngươi nghĩ sẽ còn có cơ hội sau này ư?” Đinh Nguyệt Hàn vận lực vào thanh côn.
“Đừng nên dại dột như thế Đinh trưởng môn. Đây không phải là lúc ngài thị uy bản thân.” Đỗ Bá Phương nhìn thấy nên khẽ cười. “Đừng nên đùa giỡn với bọn họ.”
Đinh Nguyệt Hàn không thèm đếm xỉa đến lời của Đỗ Bá Phương. Y chuẩn bị xuất chiêu nhưng lạ thay, y bỗng cảm thấy có điều gì đó bất thường đang ở phía sau. Họ Đinh quay đầu lại thì thấy mũi giáo đang kề sát cổ của mình, chỉ cách khoảng vài phân. Y liếc mắt thì thấy một nam nhân trạc tuổi trung niên đang nhìn với ánh mắt đầy sát khí.
“Đinh huynh đừng nên thử tính kiên nhẫn của họ.” Đỗ Bá Phương mỉm cười rồi ra hiệu cho mọi người rút đi.
Đám Võ Lâm Quân lúc đầu không chịu né đường. Họ Đỗ thở dài một tiếng. Đinh Nguyệt Hàn liền nháy mắt ra lệnh cho bọn họ lui ra. Đám bịt mặt lao đi qua khoảng trống rồi phi ngựa về phía trước. Đám áo trắng cũng thu giáo lại rồi lao đi phía sau, một vài người cầm cung xoay người lại cảnh giác. Đinh Nguyệt Hàn thấy họ rời đi mà sắc mặt đầy căm phẫn, nhưng không phải vì bị họ lừa cho một vố, mà là vì bọn họ đã bắt Tiểu Mai của y.