Trên một chiếc đài cao ở nội thành Đường Lâm, Ngô lão gia đang ngồi quan sát tình hình. Xung quanh ông là những cận vệ tinh nhuệ hôm nào. Ông đã ngầm đoán trước sau gì bọn phản quốc này cũng khơi dậy chiến tranh, nhưng ông không ngờ bọn chúng lại tiến quân nhanh như vậy. Khi vừa biết được kế hoạch giả mạo Vũ Lệnh quân, thì bọn chúng đã xuất hiện ngay trước cửa nhà ông.
Nhanh chóng hiểu ra ý đồ, ông đã định sai người chặn các đường tiếp tế quân lương hay vận chuyển chiến xa. Nhưng vì con đường độc đạo từ Tam Đái xuống Đường Lâm quá thông thoáng và khoảng cách hai nơi quá gần, nên ông đành từ bỏ ý định ngay sau đó.
Trong cái rủi lại có cái may, ông không hiểu vì sao cánh quân phía bắc ở Tam Đái không kết hợp với cánh phía tây tấn công Đường Lâm, mà lại di chuyển xuống phía nam để kểt hợp với cánh quân phía đông để tấn công Đại La. Diệt Đường Lâm của ông xong rồi tiến xuống không phải hay hơn ư. Đến sau này ông được họ Dương thuật lại mọi chuyện thì mới hiểu. Té ra, cánh quân phía bắc nhanh chóng xuống tụ quân, là vì cánh quân phía đông này có thực lực yếu nhất. Nếu không tiến xuống thì e rằng cánh phía đông sẽ bị cô lập và bị tiêu diệt bởi các thành trấn vây xung quanh. Và Đường Lâm không phải là một chốt chặn vững vàng để ngăn cản cánh phía tây.
Giờ đây, Ngô lão gia đứng trên đài quan sát xuống dưới mới hiểu, các chiến xa, các phương tiện công thành, hàng ngũ quân địch, đúng thật là Đường Lâm khó lòng mà cầm cự. Nhìn những chiếc chiến xa, máy bắn đá của bọn lính đánh thuê ngọại quốc phương bắc, ông không biết những phương tiện, vũ khí thủ thành mà bấy lâu qua ông tự hào, có thể chống lại được hay không.
“Bắn.” Tên đội trưởng chỉ huy đội chiến xa hét lớn.
Ở phía trên tường thành, quân binh An Vương phủ bắt đầu e sợ. Họ mang y phục màu trắng, giáp phục màu nâu, đứng bốn hàng trên tường thành. Hai hàng trước là nỏ binh, với nỏ liên châu cải tiến trên tay. Hai hàng sau là giáp sĩ, với khiên và gươm giáo sáng bóng.
Nỏ liên châu này đã được cải tiến rất nhiều so với thời xưa. Cơ chế hoạt động, số lượng tên trong hộp và tốc độ bắn đều vượt bật hơn rất nhiều. Hộp tên lúc này đã chứa được mười lăm mũi tên nhỏ, việc nạp tên và bắn đi cũng trở nên đơn giản hơn, khi chỉ cần kéo chốt gạt xuống. Việc nạp tên xuống, dây nỏ kéo về phía sau và vút tên đi đã trở thành một chuỗi cơ chế hoạt động liên hoàn và nhuần nhuyễn.
Tiếng hét ra lệnh vang lên, các chiến xa đồng loạt bắn đá về phía tường thành. Một vài bay lọt vào trong và rơi vào các gia trang. Dân chúng hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi.
Các cỗ xe leo thang bắt đầu được đẩy tới. Đây là cỗ xe được chế tạo để bảo vệ những quân lính trong lúc leo thang lên tường thành, nhằm tránh khỏi việc bị tấn công bởi những người phòng thủ. Sau nữa, ở tầng trên cùng của cỗ xe, quân binh sẽ tụ họp lại, bắt cầu qua tường thành và đồng loạt chạy sang tấn công. Như vậy việc công thành sẽ thuận lợi và dễ dàng hơn việc tấn công nhỏ lẻ của từng người trèo thang lên. Các công cụ, phương tiện này là của lính đánh thuê phía bắc, mà bọn Hùng Thiên hội đã mang về.
Ở phía tường thành Đường Lâm, viên đội trưởng chịu trách nhiệm phòng thủ cuộc tấn công chỉ tay về phía quân địch. “Bắn.”
Trên bốn ụ thành, nơi đặc các máy bắn tên cỡ lớn, bắt đầu được quân lính chĩa xuống hàng ngũ quân địch. Đây là cỗ máy được mô phỏng theo cơ chế hoạt động của chiếc nỏ và được chế tạo với kích thước lớn hơn.
Những mũi tên lớn bắt đầu được bắn ra, bốn mũi lao mạnh tới hàng ngũ quân địch. Một mũi găm thẳng vào xe leo thang nhưng không thể phá hủy nó. Chiếc xe vẫn vững vàng được đẩy về phía trước. Mũi tên thứ hai cũng như vậy. Mũi tên thứ ba bay thẳng tới một chiếc máy bắn đá, mặc dù không thể phá hủy nhưng mũi tên khiến máy bị cấn không thể hoạt động. Mũi tên thứ tư cũng bắn tới thẳng máy bắn đá nhưng lại trúng ngay tên lính gần đó. Mũi tên xuyên thẳng qua người và tên lính văng mạnh ra sau.
Phía quân địch, các máy bắn đá tiếp tục công kích tường thành. Nhiều cục đá to lớn rơi thẳng vào hàng ngũ quân lính đang đứng trên đó, gây ra rất nhiều thương vong.
“Cho một đội bắn vào ngay tường thành.” Tên tướng quân của địch ra lệnh cho thuộc hạ.
Ngay lập tức, một cỗ máy bắn đá nhắm tường thành mà bắn tới. Từng cục đá to lớn bay mạnh tới khiến tường thành rung mạnh. Tên tướng quân nhận ra tường thành của Đường Lâm khá yếu, chỉ một thời gian nữa, tường thành sẽ bị đổ và khi đó, mọi người sẽ ồ ạt vào đại khai sát giới.
Ngô lão gia đứng dậy chắp tay sau lưng. “Xem ra bọn chúng đã biết được điểm yếu của thành Đường Lâm.”
So với những thành trì khác, tường thành Đường Lâm thấp và yếu hơn hẳn. Vì thành trấn được xây dựng với mục đích giao thương nên yếu tố phòng thủ dường như không được chú ý tới. Cộng với thời gian quá gấp rút nên Ngô lão gia khó lòng có thể gia cố thêm được sự chắc chắn.
“Cung thủ.” Viên chỉ huy hét lớn. “Bắn.”
Trên tường thành, hàng loạt cung binh bắn tên xuống, nhiều người đang đẩy các chiến xa trúng tên gục ngã. Những kẻ khác liền được lệnh chạy tới thế vào chỗ. Việc bắn tên chỉ làm kéo dài thêm một chút thời gian, chứ khó lòng ngăn chặn được các chiến xa tiến tới tường thành.
Một cỗ máy bắn tên của quân địch bắt đầu được đẩy tới, viên tướng ra lệnh, mũi tên lớn bọc thép được bắn tới cổng thành. Âm thanh vang lên sau cú va chạm. Vì biết trước bọn chúng sẽ phá cổng tràn vào nên Ngô lão gia đã cho người đóng lên cửa gỗ một lớp thép. Nhưng chừng đó hình như cũng không thể kháng cự lại được cuộc công kích của quân địch. Mũi tên mặc dù không xuyên thấu được nhưng cũng khiến cho cánh cửa thành rung mạnh như muốn vỡ tung.
“Cánh cửa đó sẽ chịu lực được bao lâu?” Ngô lão gia đứng trên đài quan sát bỗng thở dài.
Vừa nói xong, ông bỗng nhíu mày khi thấy một cục đá to lớn được bắn tới bởi quân địch. Không như mọi người đang hoảng loạn, ông đứng yên nhìn cục đá như thể “có giỏi thì bay tới đây”. Cuối cùng cục đá bay sượt qua cái đài quan sát và chỉ cách có vài thước nữa là mọi việc như xong.
Rồi các chiến xa đổ bộ cũng áp sát tới được tường thành. Tên tướng quân vẫy tay, hàng loạt quân binh cầm khiên với gươm giáo liền chạy tới bốn chiếc xe thang. Ở trên thành, các cung thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả chỉ chờ hiệu lệnh từ viên tướng thủ thành.
Cảm thấy đã đến lúc, viên tướng phất tay xuống. “Bắn.”
Hàng loạt mũi tên từ trên tường thành bắn xuống như mưa. Tốc độ bắn của nỏ liên châu có thể bắn liên tục mười lăm mũi tên chỉ trong nháy mắt. Quân địch mặc dù cầm khiên che chắn nhưng người vẫn gục xuống hàng loạt. Kẻ trúng tên ngay ngực, người thì ngay hốc mắt, đâu đó thì la hét vì trúng tên ngay chân.
“Nạp tên.” Viên thủ thành hét lớn. “Lượt kế tiếp. Bắn”
Hàng đầu tiên khi bắn cạn tên thì liền lui ra sau để nạp. Hàng kế sau sẽ tiếp tục bước tới phía trước để bắn xuống. Cứ như vậy, các quân binh trên tường thành luân phiên nhau bắn nỏ chống trả quân địch. Phía dưới cổng thành, tình trạng cánh cửa vỡ tung sắp kề cận. Ngô lão gia cảm thấy người của mình như sắp cản không nổi quân địch. Mặc dù được trang bị nhiều vũ khí, công cụ phòng thủ nhưng quân địch đã tiếp cận được xe thang và bắt đầu leo lên. Thời khắc đổ bộ lên tường thàng không còn xa nữa.
Cửa thành cuối cùng cũng bị đánh bật, tên tướng địch liền vẫy tay cho quân lính xông tới trước khi quá muộn. Hàng loạt người ồ ạt hò hét xông lên, viên thủ thành liền ra lệnh cho mọi người bắn xuống cản phá. Cỗ máy bắn tên trên ụ thành cũng hướng xuống, một mũi tên bay xuống đánh bật một loạt tên địch.
Phía dưới cổng, hàng lớp quân binh cầm những chiếc khiên to lớn và giáo dài đã vào vị trí. Họ thiết lập bao vây cổng thành lại theo đội hình bán nguyệt. Những nỏ binh bắt đầu được điều động tới đứng trước những tấm khiên, một hàng quỳ xuống và một hàng đứng thẳng. Hai hàng còn lại đứng chờ luân phiên.
Quân địch ồ ạt xông vào cổng thành nhưng chưa tới nơi đã lọt vào tầm bắn của bên thủ thành và hàng loạt người gục xuống. Những tên phía sau đạp lên những tên phía trước để xông tới. Cứ thế tình hình vô cùng hoảng loạn. Chưa kể một số quân thủ thành còn ném các lọ chứa dầu về phía quân địch và hỏa tiễn khiến cả bọn như đang ở trong địa ngục hỏa thiêu.
Không cần lệnh rút quân, mọi người cũng tự động lui về. Cảm thấy thúc bộ binh qua cái cổng nhỏ đó là một điều không cần thiết, viên tướng địch liền ra lệnh cho kỵ binh xông tới. Chỉ cần án ngữ, giữ được cổng thành thì bộ binh sẽ tới sau tiếp nhận.
Kỵ binh bắt đầu lao đến khi bộ binh đang thoái chạy. Một mũi tên từ trên ụ thành bắn xuống xuyên qua ngực một tên, thúc hắn ta văng ra xa và cắm thẳng xuống mặt đất. Các cung thủ, nỏ binh trên tường thành tiếp tục xả mưa xuống, một số kỵ binh trúng tên, một số khác bị hất văng xuống đất.
Kỵ binh quá đông nên địch cũng tới được cổng thành, bên trong, các nỏ binh tiếp tục hạ gục. Hết tên, hai hàng nỏ binh liền quay ngược chạy vào trong, những người cầm khiên tách ra tạo thành những lối đi cho họ. Hai hàng nỏ binh đứng chờ liền thế vào vị trí.
Kỵ binh tiếp tục lao tới, những nỏ binh được lệnh rút vào trong và những người cầm khiên bắt đầu chĩa giáo về phía trước. Kỵ binh xông tới, nếu không là lính thì cũng là chiến mã, tất cả đều bị những ngọn giáo dày đặc đâm gục.
“Đâm.” Viên đội trưởng hét lớn. “Đâm.”
Các quân lính nghe hiệu lệnh thì liền làm theo. Họ cứ đâm giáo tới, mặc cho có người hay không, rồi rút lui giáo lại, rồi lại đâm tới. Cứ thế kỵ binh như bị dồn vào chỗ chết.
Phía trên, các xe thang liền thả tấm gỗ lớn xuống và bắt qua tường thành. Hàng loạt người cùng đổ bộ chạy sang và các quân lính trên tường thành bắt đầu hoảng loạn. Các cung binh, nỏ binh liền rút hết số còn lại lên ụ thành. Những bộ binh bắt đầu xông tới giáp chiến. Tiếng hò hét bắt đầu vang lên cùng tiếng chạm nhau của vũ khí.
Phía dưới, viên tướng địch hạ lệnh cho bộ binh tiến các xe thang để tiếp tục tràn lên tường thành. Gã thấy những tên lính thủ thành đã bị cô lập bởi người của mình. Các chiếc xe thang đồng thời đổ bộ hàng loạt, nên những quân binh thủ thành bị mắc kẹt ở giữa những quân lính tràn xuống.
Một đoạn tường thành bỗng sụp đổ sau những lần công kích của máy bắn đá. Thế là chỉ một đội bộ binh trèo lên xe thang, tất cả liền được chuyển hướng chạy vào lỗ thủng đó. Kỵ binh cũng đồng thời được ra lệnh rút lui sau khi không làm được chuyện gì ngoài việc bị xiên chết.
“Thưa ngài, chúng ta phải đi thôi.” Một thuộc hạ cung kính nói với Ngô lão gia.
“Cuộc chiến vẫn còn kia mà.” Ngô lão gia vẫn nghĩ mình còn cơ hội.
Phía dưới, các binh lính liền di chuyển theo đội hình phòng thủ để ngăn chặn cuộc ồ ạt xông vào của quân địch. Hai bên xông vào giáp chiến với nhau và với đội hình khiên chắn với giáo dài, người An Vương phủ bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Ở phía trên, quân địch đã hạ sát và chiếm được một đoạn tường thành, mà lại là đoạn quan trọng nhất. Viên tướng ra lệnh cho bộ binh tiếp tục chiếm đánh các ụ thành. Mặc khác, gã ra lệnh cho cung binh trèo lên đoạn tường thành mình vừa chiếm giữ được, để bắn trợ lực cho bộ binh phía dưới, khi họ vẫn không vượt qua được lớp phòng thủ của người An Vương phủ. Chưa dừng lại, gã còn ra lệnh cho tượng binh tiến tướng cổng thành, chỉ cần tượng binh vào được bên trong, theo sau là kỵ binh, mọi việc xem như kết thúc.
Trên các ụ thành, quân binh ngoài việc ngăn chặn bên địch tiến tới, thì các cung binh liên tục bắn trả để giành lại khu vực tường thành bị mất. Viên tướng thủ thành đang chỉ huy quân lính, nghe tiếng rầm rập vang bên tai, y quay qua ngạc nhiên và xen lẫn nỗi sợ hãi khi hàng loạt tượng binh đang tiến tới.
“Tượng binh.” Viên tướng thủ thành hét lớn. “Bắn.”
Hiệu lệnh được truyền đi, các máy bắn tên liền chuyển hướng ngắm vào đội ngũ tượng binh của quân địch. Những mũi tên bắt đầu bắn xuống, một mũi găm thẳng và hạ gục ngay một chiến tượng. Một mũi khác thì xuyên qua ngực tên chỉ huy đang ngồi lái chiến tượng xông tới.
Thấy các máy bắn đang tra tên vào, viên thủ thành liền hét lớn. “Nỏ binh, bắn vào mắt. “Nhanh.”
Các cung binh và nỏ binh đồng loạt nhắm vào mắt các chiến tượng để hạ sát. Một số mũi tên găm trúng phần thân, số khác thì cắm thẳng vào đầu, điều đó khiến các chiến tượng càng điên tiết lên hơn.
Phía trên tường thành, cung binh của quân địch đã trèo lên và bắt đầu bắn gục những người ở dưới. Đội hình phòng thủ nhanh chóng gục xuống sau những đường tên. Phía bên ngoài, lợi dụng tình hình đó, quân địch áp tới và người An Vương phủ bắt đầu mất thế thượng phong.
“Mọi chuyện xem như đã kết thúc.” Ngô lão gia nói trung u sầu. Ông thở dài rồi quay lưng bước đi.
Tiếng “tù và” bất ngờ vang lên.
Ngô lão gia giật mình quay sang, không phải vì âm thanh nó lớn, mà là vì tiếng “tù và” ông không bao giờ quên được, tiếng “tù” của Trấn Vũ quân. Ngô lão gia không tin vào mắt mình khi những ngọn giáo sáng bóng, những lá cờ hiệu và những áo choàng đỏ đang phất phới bay trong gió. Hình ảnh vô cùng uy phong và hào nhoáng mà ông từng chứng kiến được.
“Xem ra, không phải là kết thúc với chúng ta.” Ngô lão gia khẽ cười khi biết sự cứu cánh đã đến với mình.
“Lão gia, ngài hãy xem kìa.” Một thuộc hạ nói.
Ngô lão gia quay lại và thấy một đoàn kỵ binh khác. “Phi Ảnh quân.” Ông hiểu ra, tiếng tù đó là để báo hiệu cho nhau.
Viên tướng địch đang mỉm cười đắc ý thì nghe thấy tiếng “tù và” vang lên. Y quay sang và chỉ thấy một toán kỵ binh lăn tăn vài mạng nào đó. Được thuộc tướng bẩm báo, y quay sang kia và thấy một toán kỵ binh khác đông hơn, ước tính mấy trăm mạng. Y liền ra lệnh cho đội tượng binh chuyển hướng quay sang bên tả, nơi toán kỵ binh đông người. Còn đám lăn tăn vài mạng này, y liền sai kỵ binh ra ứng chiến. Sau đó, vì tất cả cung binh đều được lệnh trèo lên tường thành, nên y đành sai bộ binh dàn hàng ngang để ứng chiến với địch. Y không muốn lũ kỵ binh này xông tới hàng ngũ của mình đang giao chiến ở tường thành. Điều đó sẽ khiến cho quân binh nao núng và sợ hãi.
“Chúng ta có nên xông thẳng vào quân địch không?” Đỗ Bá Phương chầm chậm rảo ngựa tiến tới.
Dương Vũ khẽ cười. “Xem ra vừa kịp lúc.”
Lúc này, tất cả kỵ binh còn lại của Trấn Vũ quân mới xuất hiện. Tốp quân đi trước chỉ là những người tiên phong và mở đường. Viên địch thấy cả một quãng trời rực đỏ bởi áo choàng và cờ hiệu thì liền thay đổi sắc mặt. “Trấn Vũ Quân”, những chữ thêu trên cờ hiệu đang tung bay, khiến gã phải nuốt nước bọt trong sợ hãi.
“Tất cả, tất cả lên hết.” Viên tướng quân địch chỉ tay về phía Trấn Vũ quân ra lệnh.
Tất cả quân binh còn lại đều đổ dồn sang phía họ Dương. Y như những gì họ Dương dự đoán, phần của y sẽ là thu hút và đối đầu với lượng lực chính của quân địch. Phần còn lại, thì mọi việc sẽ phụ thuộc vào người của Sát Thiên quân, do Phạm trưởng lão đảm nhiệm.
“Họ đã trở lại.” Tên thuộc hạ của Ngô lão gia mừng rỡ.
“Vâng, họ đã trở lại.” Ngô lão gia khẽ cười.
Phía dưới, Nguyễn Hùng đội trưởng lên tiếng. “Dương tướng quân, đến lúc rồi.”
Họ Dương quay sang gật đầu rồi hét lớn. “Xông thẳng vào hàng ngũ của địch. Các huynh đệ.”
“Quyết tử.” Mọi người đều đồng thanh hét to và giơ ngọn giáo lên trời.
“Vì quốc quên thân.” Họ Dương cũng giơ ngọn thương của mình lên. “Vì trung quyết tử.” Y hét lớn. “Sát.”
Mọi người cũng hô theo. “Sát.”
“Sát.” Dương Vũ chĩa thương về phía quân địch và tiếp tục hét.
“Sát.” Mọi người lại đồng thanh.
Tiếng hét, một phần khích lệ và khơi dậy tinh thần cho mọi người. Một mặt, khiến cho quân địch sẽ bị động tâm và nhất thời cảm thấy run khiếp. Nếu để đội quân này xông tới phòng tuyến thì e rằng sẽ rất hiểm nguy, do vậy tên tướng địch mới ra lệnh cho kỵ binh của mình giáp chiến trước. Dù gì thì trong trận đánh này, kỵ binh của y cũng chả làm được trò trống gì.
“Lấy kỵ binh để chống kỵ binh.” Ngô lão gia nhìn thế trận nói. “Đó là một chiến thuật rất hay. Nhưng đấy lại là sai lầm khi Trấn Vũ quân không phải là một đội kỵ binh bình thường.”
Tên thuộc hạ không hiểu nên thắc mắc. “Ý của lão gia là?”
“Trấn Vũ quân là một quân đoàn, mà trong đó có rất nhiều đội khinh kỵ, hay lục quân khác nhau. Và Dương tướng quân là người lãnh đạo đội quân khét tiếng nhất của họ. Trấn Vũ Tử Lệnh Quân.” Ngô lão gia khẽ cười.
“Nghĩa là?” Tên thuộc hạ hỏi.
Ngô lão gia lắc đầu. “Họ xem cái chết như là ân huệ của mình. Nên đối với họ, cái chết chả có gì đáng sợ. Và hơn hết là họ sử dụng những cây giáo dài khoảng ba thước. Điều đó khiến họ có lợi thế rất nhiều. Thương địch chưa đụng được tới ngựa họ, thì giáo của họ đã xiên chết đối phương.”
Phía dưới, Dương Vũ và mọi người đang đồng loạt lao nhanh tới. Và như những gì Ngô lão gia nói, hàng loạt kỵ binh của quân địch đã bị họ đâm chết ngay tức khắc. Có một điều rằng, chỉ những hàng ngũ phía đầu mới cầm giáo dài, những Trấn Vũ quân phía sau, họ cầm công cụ khác, là thang được bọc mũi thép ở đầu. Với tốc độ nhanh như vậy, những chiếc thang được đâm tới chả khác gì những mũi tên thọc nát đội hình của đối phương.
Dương Vũ hai tay cầm thương, nảy từ trái sang phải, hai tên địch gục xuống. Đỗ Bá Phương vì đánh quyền nên y không thể nào giao chiến với quân địch trong thế trận như thế này được. Thay vào đó, y cùng những người khác, giắt sau lưng một bó lao và chuẩn bị nghe hiệu lệnh để phóng tới.
“Sát.” Họ Dương hét lớn khi vượt qua được tiền tuyến và hướng tới bức tường khiên do bộ binh của quân địch tạo ra.
Mọi người của hét theo. “Sát.”
Hai bên chuẩn bị va chạm và những người cầm lao nhanh chóng phóng mạnh về phía trước. Một số trúng khiên, một số phóng gục những người lính ở sau. Rồi những hàng kỵ binh cầm thang dài đâm thẳng vào bức tường khiên và tạo ra một lỗ hỏng. Những người phía sau vung kiếm và thương hạ gục không biết bao nhiêu tên địch.
Họ Dương dẫn đầu đoàn quân và xông thẳng tới vị trí của viên tướng bên địch. Đánh rắn phải đánh dập đầu. Tên tướng chết, sĩ khí của quân lính sẽ bị giảm theo. Viên tướng địch biết mình là mục tiêu nên y bắt đầu run sợ.
Phía bên kia, người của Sát Thiên quân cũng gia nhập vào trận chiến. Đội tượng binh của địch được chuyển hướng qua đối đầu với họ. Phạm trưởng lão chia Sát Thiên quân thành hai đội. Một đội kỵ xạ nhận nhiệm vụ hạ tượng binh và một đội kỵ sĩ lao tới tường thành để giải vây cho quân phòng thủ.
“Sát.” Phạm trưởng lão hét lớn.
Hai đội bắt đầu phi tới. Đội kỵ xạ nhanh chóng bắn tên, phóng lao vào tượng binh. Đây không phải là lần đầu họ giao chiến với lũ tượng này, nên chẳng có gì ngạc nhiên khi họ nhắm thẳng vào đầu và mắt của những con tượng để nhằm ha gục.
Đội kỵ sĩ cầm khiên với gươm giáo xông thẳng về phía tường thành. Phía trên, cung binh của địch được lệnh chuyển hướng qua bắn cản. Nhưng viên thủ thành cũng không kém, những đội nỏ binh còn lại được hiệu triệu tới và bắn ngược lên lại cung binh của địch trên tường thành.
Người của Trấn Vũ quân giống như một con bão lốc xoáy thẳng vào hàng ngũ của quân địch. Người người gục xuống vô kể, quân lính sợ hãi và không dám liều mình ra chặn bước tiến của họ. Và rồi họ Dương cũng đâm chết tên tướng địch, khi hai người đối mặt nhau.
Tiếp tục tới giải nguy cho người của Sát Thiên quân, cơn lốc Trấn Vũ quân lại tiếp tục di chuyển cắt ngang phòng tuyến của quân địch. Ngô lão gia cũng ra lệnh cho tất cả kỵ binh của mình ở trong thành chạy ra tiếp ứng. Ngoài đánh vào, trong đánh ra, đâu đâu cũng là kỵ binh, tướng thì chết, kỵ binh của mình chẳng thấy đâu, hàng ngũ của quân địch nhanh chóng tan vỡ và bỏ chạy tán loạn. Và người của Sát Thiên quân đuổi theo truy kích giết vô số kể. Lại một lần nữa, máu chảy thành sống, xác người phơi kín mặt đất cho một cuộc chiến giành giang sơn vô nghĩa.
Một lúc sau thì họ Dương, Trần cô nương và Võ Quang Tuấn có mặt trong chính phòng ở vương phủ của Ngô lão gia. Ba người cùng Ngô lão gia thuật lại mọi chuyện, bàn về kế hoạch tác chiến của mình.
Ngô lão gia khi nghe xong thì đứng dậy khẽ cười. “Lão phu không thể cử quân đoàn của mình đi cùng Dương tướng quân tới Đại La được.”
Võ Quang Tuấn nhất thời phẫn nộ. “Sao ngài có thể làm như vậy?”
Ngô lão gia nhìn họ Dương. “Nếu lão phu cử quân đoàn đi, bọn chúng ở phía tây sẽ nhanh chóng tập hợp lại quân đội và tiến xuống. Mọi chuyện lúc đó e sẽ càng nguy hiểm hơn.” Ngô lão gia nhìn sang họ Võ mỉm cười. “Lão phu phải tập hợp quân đội và tiến về phía tây.”
“Nghĩa phụ muốn giải phóng và chiếm lại các thành trì?” Trần Thúy Ngọc ngầm đoán.
“Chính là như vậy.” Ngô lão gia nhìn sang họ Dương. “Lão phu không thể cử người đi theo tướng quân, nhưng lão phu sẽ cho người một món quà còn mạnh hơn cả hàng vạn quân.”
“Ý ngài là?” Dương Vũ nhíu mày.
“Bản đồ các đường hầm bí mật ở dưới thành Đại La.” Ngô lão gia khẽ cười. “Điều mà lão phu đã dự tính từ trước nên đã cho người bí mật đi tìm và đào tiếp nối thêm từ lâu.”
Lúc này thì Đỗ Bá Phương hốt hoảng chạy vào. “Không xong rồi Dương huynh.” Họ Đỗ nhìn mọi người. “Tin tức từ phía nam gởi tới, bọn Hùng Thiên hội đang tổ chức một lực lượng lớn truy đuổi, lùng sục mọi người khắp nơi.”
“Chắc chắn bọn chúng có cài nội gián trong những người thân quyến mà chúng ta bảo vệ.” Trấn Thúy Ngọc khẳng định.
“Tướng quân phải đi nhanh kẻo không kịp.” Ngô lão gia nhìn họ Dương.
Dương Vũ gật đầu cảm tạ rồi lao nhanh tới chỗ trú quân của mình. Y ra lệnh cho toàn bộ Trấn Vũ quân quay về tiếp cứu và triệt hạ lũ Hùng Thiên hội đang truy sát mọi người. Còn toàn bộ người của Sát Thiên quân sẽ cùng y đi tới Đại La. Nếu nói về việc tập kích hay lén lút thi hành nhiệm vụ, thì người của Phi Ảnh quân là lựa chọn tốt nhất. Một lựa chọn đúng đắn trong việc tiến về Đại La.