Hắn thấy phía xa tên bắn tới, sau đó hắn thấy có người ngăn trở trước mắt.
Trong đại điện tất cả ngừng lại, Sa Trầm Thanh thấy Lâm Tư Nguyên ngã xuống liền hét lên chạy tới, Lục Vũ Hạo bất động……
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy trên bạch mã Lãnh Y Y mỉm cười tuyệt đẹp nhưng đầy ác độc,” Vì, vì cái gì……”
Lãnh Y Y tựa như nắm mọi quyền lực,” Vì cái gì? Bởi vì đây là cơ hội duy nhất áp chế Thiên Phong cùng Địa Hỏa. Tiễn tẩm độc không đến ba canh giờ sẽ phát tác. Lục Vũ Hạo, ngươi muốn cứu hắn chứ? Vậy dùng lương thực của Thiên Phong trao đổi. Trần Phi quốc đã cạn lương hai tháng nay. Mùa đông, thực sự lâu a.”
“……” Đế vương vô tình. Hắn sớm nên hiểu được Lãnh Y Y cùng Nhạc Tranh cũng chỉ là cùng bọn họ hợp tác, đều không giao tình gì. Nhưng hắn cho rằng…bọn họ là chung một thuyền chứ.
Lục Vũ Hạo nhìn thấy Sa Trầm Thanh lo lắng gọi tên Lâm Tư Nguyên, mà bên kia, Lãnh Phong Lam cũng kêu gọi tên mẫu thân hắn.
Hắn cô độc đứng ở giữa.
Hắn có thể làm được gì? Vì cái gì, hắn cảm thấy có chút nghẹt thở.
Đều là, hắn hại?
…… Nếu không hắn chạy loạn, Lâm Tư Nguyên sẽ không bị thương, nếu không có hắn, có lẽ Thái hậu sẽ, cũng không sẽ bị bắt?
Không, đây là ân oán hơn hai mươi năm trước, mình không phải nguyên nhân.
Nhưng…… Nhưng là……
Lãnh Phong Lam gắt gao ôm thân thể ngày càng lạnh của Thái hậu, vô lực nhìn mẫu thân chết trước mắt, hắn nhìn thấy nước mắt của Lãnh Phong Lam rơi xuống……
Lục Vũ Hạo thân thể dần dần lạnh như băng, hắn nhớ rõ ngày đó hắn về nhà…… Mẫu thân cầm dao cắt đứt mạch máu, hắn còn quá nhỏ, hắn trơ mắt nhìn người thân duy nhất của mình trên đời chậm rãi lạnh băng, hắn chỉ cảm hô hấp cũng đoạn theo nàng, hiện tại, Lãnh Phong Lam cũng phải đối mặt với chuyện này sao?
Bất luận như thế nào đối xử với mình, mẫu thân cũng là ngươi trao cho mình sinh mệnh, là người duy nhất có thể an tâm phó thác cuộc đời……
Đột nhiên, Nhạc Trần Phi cuồng loạn cầm dao hướng Lãnh Phong Lam đâm xuống……
Lục Vũ Hạo cả kinh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, cầm lưỡi dao sắc bén của Nhạc Trần Phi hướng về sau, lưỡi dao sác bén cắm ở trên cây gỗ, huyết châu rơi xuống……
” Hạo!” Lãnh Phong Lam nhìn thấy Lục Vũ Hạo kháp trụ cổ Nhạc Trần Phi, Lục Vũ Hạo đối với Nhạc Trần Phi trừng mắt,” Bởi vì ngươi, rất nhiều người đã chết bởi vì ngươi, rất nhiều người thương tâm…… Trừng phạt lớn nhất của ngươi là khiến ngươi sống và thấy người khác hạnh phúc, sống mà không có được thứ mình muốn!” Lục Vũ Hạo buông cổ Nhạc Trần Phi, nắm chặt nắm tay, biểu tình hung ác nhìn Nhạc Trần Phi, sau đó Nhạc Trần Phi ngã xuống, gân mạch tứ chị đều bị cắt đứt, huyết tương nhiễm đỏ trên mặt đất……
Sử dụng năng lực hắn đương nhiên phải trả giá, hắn có thể thay đổi áp khí, cũng chính là huyết mạch bản thân cũng phải chịu ba phần.
Động mạch tay phải hắn bị cắt, máu chảy không ngừng……
Khuôn mặt tái nhợt, sau đó hắn quỳ gối bên người Thái hậu, hai tay áp trên bụng Thái hậu, Lãnh Phong Lam cả kinh,” Hạo ngươi muốn làm cái gì, ngươi bị thương!”
” Lam, biệt chạm vào ta, trong chốc lát bất luận phát sinh cái gì cũng đừng chạm vào ta…… Cầu ngươi……” Lục Vũ Hạo cúi đầu, hắn chậm rãi sử dụng lực ở tay, Lãnh Phong Lam không biết hắn đang làm gì chỉ có thể nhìn, bởi vì Lục Vũ Hạo không cho hắn động.
Thái hậu mãu ngừng chảy, sắc mặt cũng dần dần khôi phục. Nàng mở mắt, nàng bắt gặp Lục Vũ Hạo suy yếu, nàng thấy Lục Vũ Hạo đặt tay ở bụng mình, nàng cảm giác được luồng nước ấm áp…… Nàng biết Lục Vũ Hạo đang cứu mình, nàng không dám tin…… Trừng mắt……
Lục Vũ Hạo suy yếu cười, đối Thái hậu nói,” Nương của ta, cũng vì mất máu mà chết……”
Thái hậu rùng mình.
” Ta…… Thời điểm đó…… Thực thương tâm…… Thực vô dụng……” Lục Vũ Hạo vừa nói, nước mắt rơi xuống, hắn bảo trì ngây ngốc mỉm cười,” Ta không biết…… Mẫu thân là cái gì, nhưng là, nhưng là, lúc mất đi thực khó chịu. Ta…… đã không có…… Ta không muốn Lam cũng như vậy…… Bất luận ngươi, ngươi như thế nào đối hắn…… Hắn đều không có hận ngươi…… Cho nên…… Cho nên…… Ngươi nhất định phải sống sót……”
” Hạo!” Lục Vũ Hạo suy yếu, mỉm cười ngã xuống.
Thái hậu đảo người ôm lấy Lục Vũ Hạo:” Lục Vũ Hạo! Lục Vũ Hạo!”
Khuôn mặt trắng bệch…… Đã không còn sống……
Lãnh Phong Lam xoay người Lục Vũ Hạo, nhanh chóng điểm huyệt đạo trên người hắn, nhưng không được, mất máu quá nhiều…… Huống chi là động mạch……
” Hạo! Hạo!” Lãnh Phong Lam đã gấp đến độ hoàn toàn mất đi bình tĩnh, hắn không ngừng gọi tên Lục Vũ Hạo. Chính là Lục Vũ Hạo vẫn nhắm mắt, tựa như vĩnh viễn không tỉnh lại…… (Tiêu: anh Hạo, anh Hạo của ta T^T)
Lãnh Phong Lam nghĩ trái tim của mình cũng ngừng đập……
Nhạc Tranh cùng Lãnh Y Y chậm rãi đã đi tới, Lãnh Y Y cười nói,” Hai vị bệ hạ đồng ý chứ? Đồng ý cho chúng ta lương thực và than chứ, chúng ta còn có thể giúp cứu một người. Bằng không, các ngươi cùng nhau táng thân tại Trần Phi quốc.”
Sa Trầm Thanh ôm lấy Lâm Tư Nguyên đang hôn mê, con mắt hung ác trừng Lãnh Y Y,” Ta cùng Lãnh Phong Lam đại quân tổng cộng là hai mươi vạn, chúng ta ra lệnh, ngày mai nếu không rời Trần Phi, bọn họ sẽ dùng toàn lực tấn công Trần Phi cho đến khi người cuối cùng ngã xuống.”
Lãnh Y Y hiển nhiên không tin,” Đừng cố gắng nữa Sa Trầm Thanh, dù sao đến lúc đó các ngươi đã chết.”
” Ta cho các ngươi lương thực.” Lãnh Phong Lam ôm lấy Lục Vũ Hạo, hắn không liếc nhìn bất luận kẻ nào, giương mắt nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch của Lục Vũ Hạo,” Các ngươi trực tiếp viết thư đưa cho Thiên Phong quốc Thái tử Lãnh Lam, ta lưu lại di chiếu, một khi có gì bất trắc, Thái tử toàn quyền xử lý chính vụ.” Lãnh Phong Lam thâm tình nhìn Lục Vũ Hạo, rốt cuộc bất chấp người bên ngoài thong thả đi ra đại điện, binh lính không có lệnh của Lãnh Y Y và Nhạc Tranh, đối Lãnh Phong Lam ngăn không được, không ngăn cũng không được.
Lãnh Y Y giận dữ hét,” Nếu Lãnh Lam không để cho chúng ta làm sao bây giờ?”
” Dù sao đại quân cũng đến chậm, sau một ngày một đêm nguy cấp, Lãnh Phong Lam, cô thực bội phục ngươi, vì con tiểu lộc kia ngươi trái tim cũng chết theo. Được rồi, cô đành phải theo ngươi.” Sa Trầm Thanh cũng ôm Lâm Tư Nguyên đứng lên, quay đầu lại đối Lãnh Y Y cười cười,” Nếu các ngươi có năng lực đánh lại Tuyết quốc, ta sẽ đem không ngại than cho các ngươi. Cho dù ngươi cho ta giải dược, chỉ sợ Tuyết quốc cừu hận với ta sẽ không đem than tới.”
” Ngươi, các ngươi……” Lãnh Y Y nhảy xuống ngựa, đối với hai người không biết làm thế nào.
Một thanh đoản nhận(lưỡi đao ngắn) bỗng nhiên đặt trên cổ họng hắn, hắn cả kinh—tốc độ thực nhanh!
“Ai Nha nha, quả nhiên là mỹ nhân, đáng tiếc tâm địa độc ác, ta không thích……” Ngữ khí mang tiếu ý, Lãnh Phong Lam ngẩng đầu, hắn thấy Lạc Tiểu Mặc. Đúng, hắn như thế nào quên mất bằng hữu tốt của Lục Vũ Hạo…… Nhưng là……
” Uy uy, mĩ nam, ta nói ngươi làm gì, Lục Vũ Hạo thiện lương như vậy khẳng định sẽ báo đáp mà đem lương thực cho các ngươi, tưởng rằng thông minh hóa ra lại là không thông minh, ta nói, có hay không một chút hối hận a?” Lạc Tiểu Mặc đảo qua đảo lại đoản nhận trên cổ Lãnh Y Y,” Ta đang băn khoăn ngươi có thích khuôn mặt này không, vẽ lên có một chút đáng tiếc, so với khuôn mặt ngươi ta muốn biết trái tim ngươi có giống tảng đá hay không a a.”
” Ngươi là ai? Khi nào xuất hiện ở đây?” Nhạc Tranh cũng nhảy xuống ngựa, muốn cứu Lãnh Y Y.
” Ta cứ thế đến thôi, không ai chú ý sao?” Lạc Tiểu Mặc trong tay đoản nhận vẫn đảo qua đảo lại, không cẩn thận để lại vết máu, nàng quan sát chung quanh, nhìn thấy Lãnh Phong Lam,” Uy, đừng ôm Lục Vũ Hạo, ngươi muốn làm hắn khí huyết không thông sao, đem hắn đặt trên mặt đất!”
Lãnh Phong Lam đem Lục Vũ Hạo đặt trên mặt đất, Lạc Tiểu Mặc nói,” Hiện tại, uy, to con bên kia, giải dược cấp Sa Trầm Thanh, bằng không ta liền giết Lãnh Y Y.”
Nhạc Tranh trừng mắt Lạc Tiểu Mặc, lại không có cách khác, hắn đem giải dược vứt cho Sa Trầm Thanh, quay đầu nói,” Hiện tại thả Y Y!”
” Vương bài lớn như vậy sao có thể tùy tiện thả?” Lạc Tiểu Mặc lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Lãnh Y Y, hắn sợ hãi,” Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?”
” A? Độc dược a, bằng không cho ngươi ăn cái gì?” Lạc Tiểu Mặc vẻ mặt khinh bỉ nhìn,” Miễn cho ta thả ngươi ngươi lại hại người, mĩ nam. Chỉ số thông minh rất kém, so với Lục Vũ Hạo nhà ta còn kém xa.”
” Ngươi!” Lạc Tiểu Mặc thả Y Y quay sang Lục Vũ Hạo, Nhạc Tranh giữ Lãnh Y Y đang chuẩn bị đánh người lại.
” Hắn sắp chết……” Lãnh Phong Lam gắt gao nắm bàn tay lạnh băng của Lục Vũ Hạo.
“…… Đúng vậy,” Lạc Tiểu Mặc nói rất nói giống như đang cảm thán tiết trời (=..=),” Kỳ thật hắn sớm đáng chết.”
Lãnh Phong Lam cả kinh, ngẩng đầu nhìn nàng.
” Nhưng ngươi vì không muốn hắn chết, cho nên cùng hắn dẫn hắn đến mật thất của Hoàng đế và Hoàng hậu ở Thiên Phong, đúng không?”
“……” Lãnh Phong Lam gật gật đầu.
” Cho nên chỉ cần có một cơ hội ngươi liền cứu hắn đúng không?”
” Đúng vậy.” Lãnh Phong Lam nhìn Lục Vũ Hạo.
” Cho nên, nếu có cơ hội cho ngươi hy sinh sinh mệnh của mình để cứu hắn, ngươi sẽ không chút do dự, đúng không?”
“…… Đúng vậy.” Lãnh Phong Lam hai tay cầm tay Lục Vũ Hạo.
“…… Cho nên, một khi đã Tiểu Hạo đã hạnh phúc như vậy, hắn chết cũng không tiếc.” Lạc Tiểu Mặc một tay đặt ở trán Lục Vũ Hạo, một tay đặt ở trán Lãnh Phong Lam, nàng nhắm mắt lại, mặc niệm,” Hắc Long Thần và Xích Phượng Điểu phía trên cao chứng giám, thỉnh ban cho bọn họ chúc phúc.”
Lục Vũ Hạo chậm rãi mở ánh mắt, trợn mắt nhìn Lạc Tiểu Mặc cười.
Không biết, Lục Vũ Hạo bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa,” Ô ô, bạn bè…… Ngươi thật sự là có nghĩa khí…… Muốn chết còn theo bồi ta đến gặp Diêm vương…… Thật không uổng công với quen biết ngươi…… Di di? Lam, ngươi, ngươi như thế nào cũng đã chết?” Lục Vũ Hạo thấy Lãnh Phong Lam, kinh hãi, ngồi dậy, sờ sờ mặt Lãnh Phong Lam,” Không đúng a, ấm, ngươi còn sống a?”
Lãnh Phong Lam ôm chặt Lục Vũ Hạo.
Lạc Tiểu Mặc đứng lên, nhìn hai người,” Thời không chi môn (cửa không gian) vừa mới đóng, cho nên, Lục Vũ Hạo ngươi không trở về được.”
Lục Vũ Hạo khẽ trợn to con ngươi lúc sau lại an tâm nhắm lại, hắn tựa vào ngực Lãnh Phong Lam,” Vậy không trở về nữa.”—lúc hắn cứu Thái hậu đã thông suốt, hắn sẽ chết, vậy chẳng khác không bao giờ trở về được. Nhưng hắn không muốn Lãnh Phong Lam thương tâm, hắn cùng mình giống nhau, đã lâu lắm không biết cái gì là người thân, là hạnh phúc. Bản thân cũng muốn cho hắn hạnh phúc, đánh đổi bằng sinh mệnh của mình.
Lãnh Phong Lam lại thực kinh ngạc, hắn nhìn Lục Vũ Hạo,” Ngươi nói thực sự?”
“…… Đã trở về không được, khóc nháo hữu dụng sao chứ!?” Lục Vũ Hạo phiết miệng, vẻ mặt thất vọng khiến Lãnh Phong Lam hiểu được, hắn quả nhiên hay là muốn trở về. Nhưng một khi đã trở về không được…… Hắn sẽ hảo hảo chiếu cố Lục Vũ Hạo.
Lâm Tư Nguyên ăn giải dược cũng chậm rãi tỉnh lại, bất quá ở trong lòng Sa Trầm Thanh tỉnh lại hắn liền hét to ” Lục Vũ Hạo”!
Sa Trầm Thanh giận dữ,” Tiểu tử kia còn sống! Ngươi ngươi…… Cô vừa mới thiếu chút nữa…… Thiếu chút nữa……”
Lâm Tư Nguyên lúc này mới nhìn Sa Trầm Thanh, có chút sợ hãi lui về sau, Sa Trầm Thanh bắt lấy tay hắn,” Uy, cô thiếu chút nữa liền cùng ngươi chết, ngươi ngươi… cô khủng bố như vậy sao?”– Lãnh Phong Lam tên kia cư nhiên cùng Lục Vũ Hạo ôm một cái thân thiết như vậy, Lâm Tư Nguyên tại sao lại sợ hắn?
” Ngươi…… Ngươi buông ra ta……” Lâm Tư Nguyên giãy dụa chuẩn bị đứng lên, thấy Lục Vũ Hạo tựa hồ không có việc gì, lo lắng hỏi,” Lục Vũ Hạo ngươi không có việc gì chứ……”
” Ngươi…… Cư nhiên dám can đảm ở trước mặt cô gọi tên nam nhân khác?!” Sa Trầm Thanh trực tiếp khom ngươi ôm lấy thắt lưng Lâm Tư Nguyên,” Vài ngày không gặp ngươi lá gan càng lúc càng lớn?”
” Ngươi buông ra ta!” Lâm Tư Nguyên kịch liệt vặn vẹo.
……
Bầu trời bay lên một loạt bạch cáp.
Lông vũ trắng tuyết rơi xuống, chạm vào vết máu trên đất. Ánh sáng rất mạnh liệt, màu trắng cùng màu đỏ phản chiếu lẫn nhau.
Bụi bậm, lạc định. (kết thúc bình yên)
Hậu kí:
Trần Phi quốc Tân đế Nhạc Tranh đăng cơ, Lãnh Y Y trở thành hậu cung duy nhất nam Hoàng hậu.
Địa hỏa quốc Quốc quân Sa Trầm Thanh trụ tại Thiên Phong nửa năm, lúc về mang theo một nam nhân tên Lâm Tư Nguyên. Ba năm sau Lâm Tư Nguyên trở thành Địa hỏa quốc nam Hoàng hậu. (Ta như thế nào thấy chuyện xưa kết cục quỷ dị như vậy? Tiêu: ta cũng thấy vậy a)
Thiên Phong quốc Quốc quân Lãnh Phong Lam ba năm sau truyền ngôi cấp Thái tử Lãnh Lam, Tiêu Dao Vương Lục Tiểu Mục cùng thời gian chính thức tiếp vị.
Bốn năm sau, Thiên Phong quốc Quốc quân Lãnh Lam cự không thú nữ nhân bỏ thêm vào hậu cung, nhất thời khiến chấn động bốn phương…… Địa hỏa quốc công chua Sa Tần cùng phò mã Lãnh Mẫn Chi sinh hạ một hài tử tên Lãnh Ngạn, trở thành Thiên Phong Hoàng trữ.
Ngũ đại quốc như trước duy trì quan hệ hài hòa. (Thực sự hài hòa sao?)
Sự tình sau này, chính là chậm rãi phát triển như vậy…… Ai có thể viết hết? Lưu cho sử quan đi……