” Uy! Thái y nói nước phải ấm! Ngươi có thể hay không đổi nước khác!” Lục Vũ Hạo đoạt cái chén trong tay Lãnh Phong Lam, một bên trừng mắt nhìn hắn một bên bổ sung nhiệt độ cho cái chén.
Lãnh Phong Lam bất đắc dĩ lắc đầu,” Thay đổi một thứ trong chớp mắt là không có khả năng. Hạo, ngươi làm sao vậy. Lam nhi không để ý tới Tiểu Mục, ngươi cũng đừng không để ý đến ta!”
” Bổn đại gia chính là tuyệt thế cao thủ, tại sao phải để ý ngươi! Ngươi táng tận lương tâm, chưa hết, lại còn lãnh huyết, ngay cả Lam nhi cũng tính kế, thật quá phận! Còn làm ta nhanh chân chạy đi bắt kẻ xấu, bổn đại gia muốn được trả phí a!” Bắn tia laze tới Lãnh Phong Lam.
” Không phải nói là ta sẽ ở trong phòng ngươi tính toán tiền một thể sao, như thế nào bỗng nhiên như vậy.” Lãnh Phong Lam giả vờ nghi hoặc hỏi.
” Ngươi……” Lục Vũ Hạo mặt biến hồng, cắn răng,” Đổi đề tài, ta không muốn nói chuyện này!”
……
Ở trong mắt Lãnh Lam, bọn họ thực hạnh phúc.
Hai người có tuổi thơ không may mắn, cuối cùng kiên cường tồn tại, sau đó tìm được một nửa, sau đó hạnh phúc.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, bản thân cũng hạnh phúc. Có người thân như vậy, còn cần cái gì sao?
” Lam nhi a, đừng cả ngày ngồi buồn trong phòng, ngoan, không có việc gì ra ngoài phơi nắng, nắng mùa thu ấm áp rất thoải mái!” Lục Vũ Hạo đem nước cho Lãnh Lam, mỉm cười.
” Ân. Ta biết. Hạo ca ca, Lam thúc thúc, các ngươi đều bề bộn công việc, không cần cùng ta, ta tự mình ra ngoài đi dạo.” Lãnh Lam uống xong, xuống giường mặc y phục. Lục Vũ Hạo cùng Lãnh Phong Lam liếc nhau, gật gật đầu.
” Tốt lắm ba Lam nhi, ngươi nếu thấy không thoái mái thì nói với hạ nhân. Chúng ta đi trước. Buổi chiều còn phải cùng Thập tứ vương tử Thủy Nguyệt quốc Thủy Dịch Đạc thương thảo liên minh chính thức của hai nước. Nếu muốn ngươi cũng đến nghe.” Lãnh Phong Lam sờ sờ đầu Lãnh Lam, xoay người cùng Lục Vũ Hạo rời đi.
Hai bóng dáng sóng vai bước đi cảm giác thật đẹp. Hảo chói mắt.
Thực sự cảm giác ao ước?
Mẫu hậu…… Ngươi nguyện ý cùng phụ hoàng đang táng thân biển lửa, chính là vì như vậy sao?
Ta…… Khi nào thì cũng có thể cùng một ai khác có ràng buộc.
Khi nào thì……
Ánh mặt trời – sáng lạng thực ấm áp, chiếu vào trên người có cảm giác thực ấm áp.
Ngứa ngứa.
” Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân. Ta Thủy Dịch Đạc tự xưng là chuyên gia giám định và thường thức mỹ nhân (=A=), chính là chưa ai thể so sánh được với Thái tử điện hạ trên mình chỉ có một loại khí chất sầu muộn?”
Lãnh Lam quay đầu lại.
Người nọ mặc bào lục sắc nhàn nhạt.
Dáng người kiên định khiến người ta cảm giác đáng tin. Khuôn mặt tràn ngập thiện ý, cười để lộ hàm răng trắng chỉnh tề.
” Ngươi cùng Phụ hoàng thương thảo xong rồi? Việc liên minh?” Lãnh Lam nghi hoặc hỏi.
” Ngài thật đúng là không có phòng bị a, ta nói ta là Thủy Dịch Đạc ngươi liền tin, như vậy đem ngươi lừa gạt chẳng phải thực dễ dàng.” Thủy Dịch Đạc khuôn mặt tuấn tú cười lên không rõ ý tứ.
Lãnh Lam chần chờ một lát, nhàn nhạt cười,” Thiên Phong hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, ta chưa từng thấy ngươi ở trong cung. Ta từ nhỏ đã gặp qua là không quên được, thông minh hơn người. Mặc dù là Thái tử, tối thiểu cũng phải tiếp xúc với tất cả các loại người của từng tầng lớp, cho nên cũng không đem cường đạo nhận thành người tốt. Nhưng nếu… người tốt muốn giả trang cường đạo, lẽ nào lại ở trước mặt người khác trêu đùa, ta đây cũng không ngu xuẩn mà phí thời gian bồi hắn.”
“…… Lợi hại. Nghe đồn Thái tử điện hạ thông minh hơn người, hôm nay ta Thủy Dịch Đạc cam bái hạ phong. Bất quá, ta cũng không phải là cường đạo, chẳng qua là một nam nhân ôn nhu.” Thủy Dịch Đạc đi tới, cởi áo ra khoác lên người Lãnh Lam,” Điện hạ sắc mặt tái nhợt, có thể thấy được thân mình suy yếu, gió thu mang hàn ý, chú ý khỏe mạnh.”
” Làm tình nhân của người chắc rất hạnh phúc.” Lãnh Lam nhìn thấy áo choàng trên vai mình, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“…… Không, ta không tìm thấy nàng. Ta đáp ứng nàng đi tìm nàng, lại bởi vì Thiên Phong cùng Thủy Nguyệt vài năm trước quan hệ bất hảo, thân là Vương thất, lại càng không có thể tùy ý xuất phóng biệt quốc. Nàng có phải là đã trở thành…… Ai.” Thủy Dịch Đạc lời nói tràn đầy hối hận, hắn không nhìn Lãnh Lam, lời nói nhẹ như gió thoảng.
Gió nổi lên. Hai người chớp mắt lâm vào trầm mặc.
” Nhưng ít nhất người còn nhớ đến nàng. Có yêu nàng. Biết đâu sẽ tìm được hạnh phúc. Thế sự vô thường, hữu duyên nhất định cuối cùng sẽ ở bên nhau.” Lãnh Lam lắc đầu,y không rõ lời này là nói cho chính bản thân mình hay cho Thủy Dịch Đạc nghe nữa.
Không…… ngay cả bản thân mình cũng chưa từng.
” Ta lần này nhận trách nhiệm đi làm sứ giả là muốn mượn cơ hội gặp được nàng.” Thủy Dịch Đạc cười,” Mẫu hâu muốn an bài hôn sự cho ta, ta nghĩ nếu tìm được nàng, ta liền cùng nàng hồi Thủy Nguyệt quốc. Tìm không thấy…… Ta cũng sẽ không quên nàng.”
Trong mắt Lãnh Lam, Thủy Dịch Đạc dị thường kiên định.
Ánh mắt hồi tưởng về một người……
A a, nghĩ cái gì, đó là nữ nhân, là nữ nhân mới có đặc quyền này.
Lục Tiểu Mục với Thủy Dịch Đạc là hai nam nhân tốt. Là hai nam nhân tốt yêu nữ nhân.
Sai chính là mình.
“…… Bằng không ngươi cho ta biết tên nàng, nhà tại nơi nào, ngươi không tiện, ta thay thế ngươi đi tìm a. Ngươi tìm đến ta, chắc cũng vì mục đích này.” Lãnh Lam thực thích giúp chuyện tình cảm nha. Người khác hạnh phúc, có lẽ y cũng cảm thấy hạnh phúc.
” Thái tử điện hạ thông minh thiện lương tuyệt thế hiếm thấy.” Thủy Dịch Đạc giống như tìm được tri kỷ cười,” Này một lời ninh nọt, vô luận như thế nào hạnh phúc của Thủy Dịch Đạc liền giao cho Thái tử điện hạ.”
“…… Muốn nói giảo hoạt, ta còn thua xa ngươi.” Lãnh Lam nở một nụ cười chân tình.
Kia nụ cười tựa hoa cúc trắng hé nở. Mà một bên sơn trà minh diễm, lại bắt đầu tàn tạ.
Xa xa ở phía sau hành lang gấp khúc, một đôi mắt ngập tràn ngọn lửa ghen tị.
” Lam nhi…… Là ta thì không được sao……”
“…… Ngươi cự tuyệt ta, lại đối người khác cười sáng lạn đến như vậy. Ta từ trước đến nay yêu ngươi, còn ngươi mới gặp hắn.”
” Vì cái gì, ngươi nói cho ta vì cái gì!”
Lãnh Lam mở cửa, đã thấy trong phòng có người.
Mùi rượu cay nồng sộc lên……
“……” Lãnh Lam không nghĩ rằng người ngồi quay lưng kia là Lục Tiểu Mục, nhưng khi hắn quay lưng lại nhìn y bằng con mắt rực lửa, rồi lại lạnh tựa như băng.
” Ngươi không muốn đến gặp ta phải không. Ta tự mình đến.” Lục Tiểu Mục tự giễu cười,” Có phải là lại sinh khí, nghĩ đem ta đuổi ra ngoài?”
” Ngươi say. Tốt nhất là hồi Vương Phủ đi.” Lãnh Lam không nghĩ phải đối mặt Lục Tiểu Mục. Y đã không còn đủ dũng khí.
“…… Hừ. Ngươi có biết ta muốn nói với ngươi cái gì không?” Lục Tiểu Mục nhìn thấy Lãnh Lam không muốn nhìn hắn, tâm cơ hồ muốn vỡ nát thành từng mảnh. Mà vết rách lại không ngừng bị ma sát, trở nên nóng rực mà phẫn nộ.
” Ngươi muốn cùng ta hòa hảo, không hy vọng Lục bá bá thất vọng về mình. Ngươi muốn tiếp tục củng cố địa vị tại Thiên Phong quốc. Đại loại là như thế đi.” Lãnh Lam mân mân môi, y bước đến bên giường. Y đã mệt chết đi được.
” A a…… Ở trong lòng ngươi, ta nguyên lai là người như vậy.”
” Ngươi là người thế nào ta không biết.” Lãnh Lam đau lòng nói,” Nhưng có lẽ ngươi vốn chính là như vậy. Là ta hiểu lầm.”
” Ngươi nói đối với ngươi ta chính là người như vậy. Cho nên vì địa vị của ta, nhất định phải tìm được người để bảo hộ vĩnh viễn.”
Lục Tiểu Mục đứng lên, đi tới gần Lãnh Lam, toàn thân toát ra khí thế bức người.
” Ngươi……”
Lục Tiểu Mục chế trụ hai vai Lãnh Lam,” Ta đã sớm nên làm như vậy. Như vậy trong mắt ngươi sẽ chỉ có ta, cho dù chỉ có hận, ngươi cũng sẽ không nhìn những người khác! Vì cái gì yêu ngươi, cuối cùng bị tổn thương cũng là ta? Như thế nào làm đều là ta không đúng! Phải như thế nào ngươi mới cho là đúng?”
Lãnh Lam kịch liệt giãy dụa,” Ngươi làm cái gì! Ngươi đây là đại nghịch bất đạo!”
” Ba năm trước đây ta đã nói qua, phải đem ngươi đoạt về làm lão bà, ngươi quên rồi sao?” Lục Tiểu Mục siết chặt Lãnh Lam, một tay luồn xuống phía dưới,” Ta đã muốn làm như vậy vô số lần. Thế nhưng là ngươi nguyện ý……. Không sao cả, dù sao kết quả đều giống nhau, dù sao ngươi cũng đâu có để ý ta yêu ngươi. Kia không bằng cho ngươi vĩnh viễn hận ta.”
“……” Lãnh Lam đột nhiên hiểu được Lục Tiểu Mục đang nói cái gì, ý của hắn la……” Tiểu Mục ngươi chờ một chút, ngươi bình tĩnh một chút!”
” Ngươi bảo ta làm sao có thể bình tĩnh! Nếu đối với ngươi có thể kiềm chế dễ dàng như vậy, ta cũng không phải tránh ngươi suốt ba năm nay. Ta sợ ta nhìn thấy ngươi, sẽ không kiềm chế được. Ta sợ sẽ thương tổn ngươi, ta sợ người ngươi thích không phải là ta…… kết quả là…… kết quả là……” Hàng lông mày co lại một chỗ, ánh mắt thống khổ bắn vào trái tim Lãnh Lam.
” Quên đi. Không quan trọng. Hận ta đi. Như vậy mới có thể khiến ta nghĩ ngươi quan tâm đến ta.” Lục Tiểu Mục bàn tay to lớn xé rách y phục của Lãnh Lam. Về phần áo choàng của Thủy Dịch Đạc, đã sớm bị vứt dưới giường.
” Tiểu Mục ngươi muốn làm cái gì……” Lãnh Lam cực lực giãy dụa, …… căn bản là không được.
“……” Lục Tiểu Mục ôm lấy Lãnh Lam, đối với đôi môi nhớ nhung kia mà hôn xuống. Bàn tay xả đại lưng bên hông Lãnh Lam, không chút ôn nhu tách hai chân y.
Tay hắn dùng sức khiến làn da trắng non xuất hiện những vệt đỏ. Lãnh Lam càng giãy dụa, Lục Tiểu Mục càng giữ chặt.
…… Kịch liệt đau đớn khiến y mất đi ý thức.
Chớp mắt trước khi ngất đi, y thấy ánh mắt tràn ngập đau xót cùng tuyệt vọng của Lục Tiểu Mục.