Ta rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy hai nhi nữ của quốc vương, là một đôi song sinh, tướng mạo hoàn toàn không phân biệt được, may mà tính cách và trang phục là khác nhau. Tỷ tỷ là Ngô Ưu, rất hoạt bát, muội muội là Ngô Thương, xem ra nho nhã điềm đạm hơn tỷ tỷ một chút, cả hai đều đã mười bốn mười lăm tuổi, trông thật xinh đẹp, cười rộ lên cũng rất ngọt ngào, không kiêu căng, phách lối, tự cao tự đại, mà đối xử với người khác rất ân cần.
Từ cách đặt tên cho con gái cũng thấy được, quốc vương không kỳ vọng nữ nhi xuất chúng hơn người, mà chỉ hy vọng các nàng có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Trên thực tế, hai nhi nữ của quốc vương vô luận là diện mạo hay cách đối nhân xử thế đều không chỗ nào không tốt, cả trăm người may ra mới chọn được một.
Trong buổi yến hội, mấy huynh đệ tỷ muội bọn họ đều chuẩn bị tiết mục biểu diễn, Vương Hậu cười nói: “Một nhà chúng ta đã lâu không được đông đủ như vậy, lần này tất cả đều là nhờ công tử.”
Ta gật đầu cười cười, rõ ràng là chính ta đã đem đến phiền phức cho bọn họ, thế mà giờ lại trờ thành người làm bọn họ được đông đủ ở bên nhau mà vui chơi.
Ngô Tự biểu diễn một khúc vũ, tất cả đều là nam tử, ở giữa sân khấu dựng lên một cái trống lớn, một thanh niên đứng ở trước mặt vừa đánh trống vừa nhảy, xung quanh là những người đánh trống nhỏ, từng tiếng phát ra đầy phấn chấn, xé gió mà in tạc vào lòng người. Nam tử với những động tác mạnh mẽ kết với tiếng trống, càng làm cho người ta khó quên. Đây mới thực sự là vũ điệu của nam nhân.
Kế tiếp là màn múa kiếm của Ngô Dạ, mây bay nước chảy, nhẹ nhàng mà sinh động. Ngô Phi thì làm thơ, ý cảnh sâu xa đầy quyến rũ. Ngô Ưu mang lên một quyển <Đế vương từ>, văn tự nhiều mà thâm sâu nan giải, chủ yếu nói về cách làm một bậc quân vương, phải làm như thế nào khiến con dân mình an cư lạc nghiệp, ý chính là “Dân làm quý, quân làm nhẹ, xã tắc thứ hai”. Sau khi nói xong, ai ai cũng vô tay khen ngợi, Ngô Ưu thấy vậy liền hướng phụ vương mẫu hậu đòi thưởng, yêu cầu cho nàng một ngày nghỉ, không phải học tập như thế nào thống trị một phương.
Vương Hậu sủng nịnh lắc đầu: “Đứa nhỏ này, cả ngày chỉ biết vui đùa.” Tuy nói vậy nhưng Vương Hậu vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của nàng.
Các ca ca đều cười nàng thích nhàn hạ, còn nàng thì nhí nhảnh tặng cho mỗi người một cái mặt quỷ, khiến mọi người thoải mái cười to.
Đôi tỷ muội song thai còn biểu diễn một khúc vũ, hai người phối hợp không chê vào đâu được, xinh đẹp phảng phất như tiên tử trên trời.
Cuối cùng đến phiên ta trình bày một khúc ca kém cỏi vụng về, vẫn là khúc <Tào Tháo>, nhưng so sánh với lần đầu thì lưu loát trôi chảy hơn. Bọn họ đều hỏi ta có phải đây là một bài ca dao của Đại Nghĩa quốc hay không, nghe rất êm tai.
Ta từ chối cho ý kiến, ngày ấy hát ở “Thiên Diệp giáo” xong, rất nhiều người tìm ta học tập, dần dà truyền ra ngoài. Không biết Tống Khiêm thời điểm nghe lại bài ca này, có nhớ đến ta? Hắn có hiểu được tâm tình của ta khi hát bài hát này hay không?
Ôi, sao ta lại có thể đứng giữa bầu không khí vui vẻ này mà nhớ đến hắn kia chứ?
Tận lực ngăn chặn những bi thương trào dâng từ đáy lòng, ta liền hùa vào cùng bọn họ nói cười.
Mà nói tới nói lui, ta cùng Vương Hậu có năm phần tương tự, người không biết nội tình thế nào cũng cho rằng ta chính là con của nàng, mà ta cùng quốc vương cũng có ba phần giống nhau.
Ta cười nói: “Chắc đó chính là duyên phận, nói không chừng là trời cao cho chúng ta có mối nhân duyên nào đó.” Trời cao biển rộng bao la, giữa mênh mông vô định này, con người cũng đều là một đôi mắt, một cái mũi, hai cái lỗ tai, một miệng, cho dù có giống nhau cũng không đủ để xác định là chung huyết thống được.
Bọn họ lại nói đến vấn đề đi sứ Đại Nghĩa quốc của Ngô Tự, trước là về con người nhà cửa, Ngô Tự cũng không cố kỵ, đắc ý nói cho mọi người biết có một vị công chúa của Đạị Nghĩa quốc lúc hắn gần đi đã trộm đưa cho hắn một tình thư, bày tỏ lòng mến mộ với hắn, vị công chúa kia cũng xinh đẹp động lòng người, chỉ là sau này vô duyên gặp được. Nhìn dáng vẻ của hắn thật là tiếc hận.
Mọi người nghe vậy đều hướng hắn đề nghị, nếu hắn cảm thấy vị công chúa kia không tệ, vậy sao không hướng Hoàng đế Đại Nghĩa cầu hôn nàng, dù sao hai nước cũng đã ký minh ước, kết hôn sẽ càng làm cho mối quan hệ này thêm vững chắc.
Ngô Tự hỏi ý kiến Quốc vương Vương Hậu, xem chừng hắn sớm có ý đó rồi, chỉ là chưa có dịp nói ra thôi.
Quốc vương cùng Vương Hậu cũng biết đây là việc tốt, liền vui vẻ đồng ý. Vì thế mọi người lại bàn thảo chuyện cầu hôn nên làm thế nào.
Đang lúc mọi người vùi đầu bàn chuyện chung thân đại sự cho Ngô Tự, quốc vương đột nhiên hỏi ta: “À phụ mẫu của công tử giờ ở đâu?”
Ta đáp: “Tại hạ bây giờ một thân một mình, mẹ nuôi của tại hạ đã qua đời.”
“Vậy phụ mẫu thân sinh của công tử thì sao?”
“Tại hạ không biết.” Cha mẹ của thân thể này, có lẽ đã lìa xa nhân thế rồi.
“Vậy công tử quả thật chưa từng tới Chu Thần quốc sao?” Quốc vương lại nhắc tới vấn đề đó.
“Chắc là không đâu, từ nhỏ đến lớn tại hạ đều sống ở Đại Nghĩa quốc.” Chủ của thân thể này có đến qua không thì ta không biết.
Nghe được câu trả lời của ta, quốc vương có vẻ không cam lòng.
Những người khác cũng chú ý đến bọn ta, “Phụ vương, tại sao người lại quan tâm đến thân thế của công tử như vậy?” Ngô Tự hỏi.
Quốc vương thở dài một hơi: “Chỉ là đột nhiên nhớ đến Bối nhi, cảm thấy nó và công tử đây có vài phần tương tự, nên ta tự dưng ôm lấy hy vọng xa vời.” Bối nhi chính là nhi tử thân sinh không rõ sống chết của quốc vương – Ngô Bối.
Chưa từ bỏ ý định, quốc vương lại tiếp tục hỏi: “Vậy trên người công tử có cái gì… vật gì luôn luôn mang theo bên người không?”
Trên người ta đúng là luôn mang theo một cái vòng. Không biết như thế nào mà có, ta ngại nó xấu xí đến mức không muốn cầm lấy, nên luôn giấu ở bên trong y phục. Ta gật đầu đáp: “Đích thực là trên cổ tại hạ luôn đeo một cái vòng bằng chất liệu gỗ đặc thù, trên mặt có khắc văn tự mà tại hạ xem không hiểu.” Vừa nói ta vừa đem cái vòng bên trong y phục ra.
Thấy vật này, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, quốc vương kích động không thôi, còn Vương Hậu thì khóc không thành tiếng. Vương Hậu đi đến bên cạnh ta, ôm chặt lấy ta mà nức nở: “Bối nhi, con là Bối nhi của ta, mẫu hậu rốt cuộc cũng tìm được con rồi.” Những người khác cũng vây lại đây.
Sẽ không trùng hợp như thế này chứ, nguyên lai chủ nhân của thân thể này là hoàng tử của Chu Thần quốc sao? Nhưng mà ta là được Bàn Ly ở Đại Nghĩa quốc cứu mà.
Thật cẩn thẩn tách Vương Hậu ra, ta nói: “Các vị có thể đã lầm, tại hạ từ bé đến lớn đều sống ở Đại Nghĩa quốc.”
“Bối nhi, tại sao con lại không biết chúng ta, con có biết ta và mẫu hậu con đã tìm kiếm bao nhiêu năm rồi không?”
Được rồi, cũng có thể là như vậy đi, bất quá cũng cần xác định thật kỹ mới được, bằng không lại lặp lại chuyện ở Tống gia. Ta nói: “Kỳ thật, tại hạ không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, lúc tại hạ tám tuổi được mẹ nuôi ở Đại Nghĩa quốc cứu được. Một cái vòng thật sự không thể xác định được vấn đề này, có thể là người khác lấy chiếc vòng này từ trên người Bối nhi rồi đeo lại cho tại hạ thì sao.”
“Không thể nào, cái vòng này là khi chúng ta sinh ra, phụ vương đã tìm thợ thủ công nổi danh nhất nước làm ra, trừ hắn ra, không ai làm được, chúng ta ai cũng đều có.” Ngô Tự nói xong còn lấy từ trên người hắn ra một cái vòng giống như vậy đưa cho ta xem. “Ngươi xem, chữ ở trên đó là tên của chúng ta viết bằng văn tự cổ đại, nó còn có ý nghĩa phù hộ bình an.”
“Nhưng mà…” Không có chuyên gì là tuyệt đối, không phải sao?
“Bối nhi, nếu con không tin, còn có một chứng cớ khác có thể chứng minh con có phải là Bối nhi hay không.” Vương Hậu nói.
“Chứng cớ gì?” Là hiểu lầm cũng nên mau chóng sáng tỏ thôi.
“Bên hông Bối nhi có một cái bớt hình hồ điệp, con có không?”
Ta nhất thời như bị sét đánh trúng đầu, sự tình lại trùng hợp như vậy sao, thân thể này lại là hoàng tử Chu Thần quốc. Ta nên cảm thấy ta tốt số hay là mạng tồi đây. Hẳn là tốt số đi, hoàng tử, không phải ai cũng làm được nha.
Ta còn nhớ rõ, cái bớt hồ điệp này chính là nơi Tống Khiêm thích nhất. Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của mọi người, ta chậm rãi gật đầu.
Quốc vương rốt cuộc không khống chế được tâm tình, bước đến ôm lấy ta: “Bối nhi, Bối nhi của ta, rốt cuộc ta cũng tìm được con rồi, chúng ta một nhà cuối cùng cũng có thể sum họp.”
Biết được ta chính là lão Nhị của bọn họ, các vị hoàng tử công chúa từng câu từng chữ líu ríu, nói cho ta biết những chuyện phát sinh trước đây, cũng cố gắng làm cho ta có thể nhớ được chút gì đó.
Linh hồn đã thay đổi, còn có thể nhớ cái gì được đây? Nhưng là, nhìn thấy bọn họ như vậy, ta lại cảm giác được có người nhà, thật sự cũng không tệ. Nếu ta đã chiếm lấy thân thể của Ngô Bối, vậy để ta thay hắn phụng dưỡng người nhà của hắn đi.