Trong lúc mơ màng, rất nhiều hình ảnh chạy qua trước mắt: Bàn Li xinh đẹp, Tống Khiêm ôn nhu, Bàn Li đau thương, Tống Khiêm sâu sắc, Tống Khiêm ôn nhu như ngọc, Tống Khiêm tuấn mỹ,…… cuối cùng, toàn bộ thế giới chỉ có độc hình ảnh Tống Khiêm. Ta thật hết thuốc chữa.
Bên ngoài có tiếng động rất nhỏ, ta ban đầu cũng không chú ý, còn cho đó là gió. Chính là, gió sẽ không bước vào phòng ta, điểm huyệt ta, ta chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
Một người thực vạm vỡ khiêng ta trên vai, chỉ trong chốc lát liền bị đưa ra ngoài sơn trang. Trong đêm tối ta nhìn không rõ phương hướng, chỉ cảm nhận được gió thổi qua tai vù vù. Không biết vị đại hiệp này muốn gì, không phải là ngắm trúng ta nên tính tiền gian hậu sát chứ? Ta thừa nhận là ta nghĩ quá lên.
Bất quá ta dám khẳng định hắn là người của sơn trang. Là đệ nhất sơn trang trong võ lâm, nếu có kẻ muốn ngang nhiên bắt người ra ngoài thì vị trí võ lâm minh chủ của Tống Liêm đã không giữ được đến nay.
Một lát sau, đại khái là đã cách sơn trang khá xa, vị đại hiệp kia liền không chút ôn nhu hất ta xuống. Tuy bản thân không nặng gì cho lắm, nhưng phản lực khi tiếp xúc với mặt đất vần khiến hai mắt ta nổ sao đầy trời, đầu đau nhức choáng váng.
Ta nhìn nhìn xung quanh, nơi nơi rậm rạp, tựa như đang trong núi. Thật may trước đây ở Vu sơn đã quen, bản thân cùng không phải hạng nhát gan, cảm giác hiện giờ khá tốt.
Nhìn lại vị đại hiệp bắt cóc ta, giờ còn đang thở dốc, ta thực sự rất nặng sao?
Thế nhưng ngẫm lại, đại ca, ngươi nếu muốn giấu mặt cũng không nên vụng về như vậy chứ? Lộ ra đôi mắt to tròn cùng hàng mày đó, ai mà không nhận ra ngươi là tam đồ đệ của Tống Liêm, Tống Bình đây? Nhắc đến mới nhớ, một bộ phim chiếu lúc tám giờ khi ta ở kiếp trước từng xem cũng có cảnh như vậy, mỗi lần đại hiệp che mặt xuất hiện đều khiến diễn viên nghi nghi hoặc hoặc, những người đang xem phim đều mù hết rồi?
Xem ra vị đại hiệp này là lần đầu làm chuyện xấu, hắn sau khi điều hòa được nhịp thở liền dùng khẩu khí tự cho là hung ác nói với ta: “Ta không biết mục đích ngươi đến Tống gia là gì? Ngươi tốt nhất li khai ngay bây giờ, bằng không……” Hắn làm động tác cắt cổ.
Tiểu sinh sợ nha. Ta làm như một học sinh ngoan ham học hỏi hỏi hắn: “Tống gia cùng ngươi là quan hệ như thế nào, vì sao ngươi muốn ta li khai?”
Tống Bình đại hiệp hiệp nghĩa nói: “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Ngươi rốt cục có li khai không?” Nói xong liền rút bội kiếm ra, vô cùng hào khí.
Ta ủy khuất nói: “Đại hiệp, ta cũng muốn li khai, chính là, ta phải hoàn thành tâm nguyện của nương. Ngươi cũng biết, bách hành hiếu vi tiên(chữ hiếu phải đặt lên hàng trên, nôm na là vậy).” Ta chợt phát hiện, hóa ra mình cũng thực vô lại.
Đại hiệp suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Mặc kệ ngươi hiếu hay bất hiếu, tóm lại, ngươi đừng hòng nhảy vào Tống gia, nhảy vào võ lâm, ta Tống…, bản đại hiệp tuyệt không cho phép.”
Thiên địa chứng giám, Tống gia cùng ta có quan hệ gì đâu, ta nếu muốn nhảy vào võ lâm thì ít nhất cũng phải có chút võ công a, chính là ta một nửa chiêu thức cũng không học qua. Giờ quay lại học được không? Trong tiểu thuyết võ hiệp không phải đều viết như vậy sao, một thiếu niên bình thường, đột nhiên có kỳ ngộ, liền trở thành quan tuyệt võ lâm.
Khi ta còn đang nghĩ về mấy thứ này, thanh kiếm của Tống đại hiệp đã kề sát ta, “Ngươi rốt cục có đáp ứng hay không, nếu không ta sẽ không khách khí.”
Ta thực bình tĩnh ôn hòa đối Tống đại hiệp nói: “Ngươi tùy tiện bắt ta đi như vậy, sau lại bức ta li khai, kỳ thật là ngươi đang bôi nhọ Tống gia.”
“Nói hàm hồ.” Tống đại hiệp căm phẫn trào dâng, kiếm lại kề sát cổ ta hơn.
“Ngươi bình tĩnh một chút nghe ta nói.”
“Ngươi nói đi.”
“Đầu tiên, ta là một người sống sờ sờ lại bỗng dưng biến mất trong sơn trang các ngươi, còn không phải là phòng bị của các ngươi vô dụng sao? Còn nữa, ta sau khi chữa trị thật tốt cho trang chủ các ngươi, giờ bỗng dưng mất tích, thể diện của trang chủ sao đây? Cuối cùng, nếu ta ở bên ngoài dốc sức tuyên truyền sơn trang các ngươi vong ân phụ nghĩa như thế nào, trang chủ các ngươi bội tình bạc nghĩa ra sao, chỉ e, thanh danh đệ nhất sơn trang của các ngươi cũng bị lung lay.” Ta thấy trong mắt hắn xuất hiện sát khí.
“Đương nhiên ngươi có thể giết ta, sau đó giả rằng đó là ngoài ý muốn hay tai nạn gì đó. Có điều, ngươi phải biết rằng, bệnh của trang chủ các ngươi, chỉ có ta mới trị được, ta chết, đương nhiên trang chủ các ngươi cũng không sống được bao lâu.”
Ánh mắt đại hiệp đã dao động, thế nhưng vẫn cố cường điệu: “Ta không phải người của sơn trang. Ngươi đừng quá tự tin, khắp thiên hạ cũng không chỉ có mình ngươi là đại phu.”
Ta nhướn mày: “Ngươi cứ thử xem. Còn chuyện ngươi có phải là người của sơn trang hay không, ngươi nói không phải thì là không phải, đối ta không quan trọng.”
Tống Bình nhìn ta, lại nhìn kiếm của mình, cuối cùng sau một hồi đầu tranh tư tưởng, hắn cũng thu kiếm lại, nói với ta: “Ngươi đi đi. Nếu ta phát hiện ngươi có điểm muốn gây bất lợi cho Tống gia, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
“Đa tạ đại hiệp.” Sau đó ta vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.
Hắn có chút phát ngượng nói, “Ngươi nhìn ta làm gì? Còn không đi đi, đừng để ta đổi ý.” (anh này hảo khi dễ nha, ngây thơ quá ^^)
Hóa ra ta vốn thực vô lại, “Ngươi đã đem ta đến đây, đương nhiên phải đưa ta về rồi. Ta không có võ công, lại không biết đường, lát nữa nhỡ đâu gặp sài lang hổ báo gì đó thì sao?”
Hắn nhìn ta giống như quái vật, sau đó theo cái lí luận vô cùng hợp lí mà ta đưa ra, hắn bất đắc dĩ loan hạ thắt lưng. Ta cũng vô liêm sỉ mà nằm bò lên lưng hắn. Wa, thật là một cái lưng rộng lớn nha. Thật lâu không được hưởng cảm giác được cõng trên lưng ai đó, thoải mái vô cùng. Tống đại hiệp đáng thương lại vừa đáng yêu của chúng ta. (em thật biết hưởng thụ, ta muốn nuôi một Tống Bình ca ca, thỉnh thoảng khi dễ cho vui nha)
Đi được nửa đường, một thân ảnh vĩ ngạn (cao lớn, ngạo khí) chặn chúng ta lại. Hắn dùng thanh âm nhu hòa nhưng không hề mất đi uy nghiêm nói: “Buông người trên lưng ngươi ra.” Thì ra là Tống Khiêm.
Tống Bình ngoan ngoãn thả ta xuống. Sau đó ta thấy Tống Khiêm biến sắc, Tống Bình cúi đầu.
Ta liền nhìn lên bầu trời đêm đen thăm thẳm nói: “Trăng hôm nay thật đẹp nha!”
Tống Khiêm nhìn chúng ta một lượt, sau đó ôn nhu hỏi ta: “Ngươi không sao chứ?”
Có hắn quan tâm, ta sao có chuyện được chứ? Ta lắc đầu.
Trong mắt hắn có vẻ như ta đại khái đã phải chịu ủy khuất, hắn nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định cho ngươi một cái công đạo.” (lấy lại công bằng cho ngươi = “báo chù báo chù” ^^)
Ta vội vàng giải thích, “Thực sự không cần đâu, ta không sao, thật đấy, không tin ngươi cứ kiểm tra.” Nói xong hướng hắn bước tới. Sau một giây, lại thấy không thích hợp, ta liền dừng lại.
Hắn tiến tới kiểm tra nội tức của ta, thực sự không bị thương mới trầm tĩnh lại.
Ta ý bảo Tống Bình đi trước, Tống Bình cũng thông minh, nhanh như chớp liền chạy mất. Tống Khiêm muốn đuổi theo, ta liền vội níu hắn lại, “Ngươi cũng đi mất thì ta làm sao trở về.”
Tống Khiêm nhìn theo hướng Tống Bình chạy đi, rồi lại nhìn ta, cuối cũng chọn lưu lại.
Hắn vô cùng áy náy nói với ta: “Thực xin lỗi, lại để ngươi gặp phiền toái rồi.”
Hắn nói vậy khiến ta rất ngượng ngùng, phiền toái chính là ta đây. Không dưng từ đâu đó xuất hiện rồi lại không dưng yêu cầu Bàn Li nhập gia phả Tống gia. Giờ hắn lại muốn nhận lỗi với ta. Vì sao lần nào hắn cũng làm ta cảm động.
Ta nói: “Người nên xin lỗi là ta mới đúng, do ta xuất hiện, làm nhiễu loạn cuộc sống gia đình các ngươi.”
Tống Khiêm nói với ta: “Chuyện đời trước, ta không biết, cũng vô pháp tham dự, chỉ hy vọng, mối hận của họ đừng xảy ra với chúng ta.”
Ngươi nói vậy, có phải là đang thay ta nói với ngươi rằng: ta đã yêu ngươi, càng ngày càng hãm sâu, không tự mình thoát ra được.
Chúng ta sóng vai chậm rãi bước đi, cảm thụ sự tĩnh lặng của đêm tối, ta hy vọng biết bao con đường này sẽ không có điểm dừng, chính là, con đường cuộc đời còn có ngày kết thúc, huống chi những cái khác.
Sau đó, có một đoạn thời gian ta không thấy Tống Bình. Kỳ thật Tống Khiêm không cần làm vậy, hắn cũng chỉ muốn bảo vệ sự tồn tại của thứ mà hắn trân trọng, giống như ta muốn hoàn thành tâm nguyện của Bàn Li vậy.