(Tống Khiêm, Bàn Nhược tay trong tay sánh bước lên đài, dưới đài tiếng vỗ tay ầm ầm)
Bàn Nhược: (Mỉm cười) Xin chào, ta là Bàn Nhược, bên cạnh ta là Tống Khiêm – người yêu của ta.
Tống Khiêm: (Khẽ gật đầu)
Người chủ trì: Nếu hai vị nam diễn viên đã tới, chúng ta bắt đầu phỏng vấn.
Câu 1: Tên của hai vị là gì?
Tống Khiêm: …
Bàn Nhược: (vẫn mỉm cười), ta vừa mới giới thiệu rồi mà, hơn nữa, làm gì có chuyện ngài không biết.
Mỗ Hiên: (cười làm lành. Sao tự dưng thấy lạnh gáy nhỉ) ngại quá, thủ tục ý mà, hắc hắc.
Câu 2: Hai vị bao tuổi?
Tống Khiêm: 29
Bàn Nhược: 23
Câu 3: Giới tính.
Tống Khiêm, Bàn Nhược: (vẻ mặt hắc tuyến. Hai tròng mắt của nàng ta để làm cảnh sao?)
Mỗ Hiên: Đã nhìn ra, hai vị đều là đàn ông trưởng thành.
Câu 4: Quan hệ của hai vị?
Bàn Nhược: Y là người yêu của ta.
Tống Khiêm: như trên
Câu 5: Hài lòng với mối quan hệ này không?
Bàn Nhược: (vẻ mặt ngọt ngào) rất hài lòng.
Tống Khiêm: (kéo tay Bàn Nhược) rất là vinh hạnh và may mắn.
Câu 6: Có muốn thay đổi không?
Bàn Nhược: Không, như thế này là tốt rồi.
Tống Khiêm: Một chút cũng không.
Câu 7: Lần đầu gặp mặt là lúc nào?
Tống Khiêm: Bốn năm trước
Bàn Nhược: Bốn năm lẻ 201 ngày.
Mỗ Hiên: Nhớ kỹ thế.
Bàn Nhược: (đắc ý) đương nhiên.
Câu 8: Tình hình lúc đó?
Bàn Nhược: Lúc ấy ta sốt ruột đi vào nhà y.
Tống Khiêm: Lúc đó ta đang lo lắng bệnh tình của phụ thân, hắn nói hắn biết y thuật, nên đã thử cho hắn điều trị.
Mỗ Hiên: Cho nên, tất cả đều là duyên phận.
Câu 9: Ấn tượng khi lần đầu tiên gặp mặt đối phương.
Bàn Nhược: (Ngẫm nghĩ) cảm thấy đây là người nhất định sẽ thành đại sự, nhưng không có cảm tình, muốn tránh xa.
Tống Khiêm: Vậy tại sao ngươi lại tỏ tình với ta?
Bàn Nhược: Không phải do ta không thể tránh xa người sao? Ồ, vậy là ngươi muốn ta tránh xa ngươi? (ủy khuất)
Tống Khiêm: Không phải, không phải, ta thấy rất may mắn vì ngươi không thành công, thật đó.
Bàn Nhược: Vậy còn được, thế ấn tượng của ngươi về ta là gì?
Tống Khiêm: (chột dạ) thì… thì cũng như vậy ý mà.
Bàn Nhược: Lúc đó ngươi không chú ý đến ta chứ gì, ai bảo ta như người vô hình.
Tống Khiêm: Không phải, lúc ấy ta quá để tâm tới bệnh tình của phụ thân, cho nên…
Bàn Nhược: (thở dài) ta không trách ngươi, vì vốn là ta chủ động trước.
Mỗ Hiên: (không trách mới là lạ) ha ha, chúng ta đừng thảo luận vấn đề này nữa, tiếp tục nào.
Câu 10: Lúc nào thì phát hiện bản thân yêu đối phương?
Bàn Nhược: Ngay từ đầu y đã hấp dẫn ta, càng về sau ta càng hãm sâu.
Tống Khiêm: Cụ thể thì không biết, chỉ là càng lúc càng quen có hắn ở bên, thích nhìn hắn cười nói với ta rằng hắn yêu ta.
Câu 11: Các ngươi vừa gặp đã yêu sao?
Bàn Nhược: Có thể tính là thế, nhưng càng ở lâu mới càng hiểu rõ.
Tống Khiêm: Ta cũng vậy, càng ở lâu càng sinh tình.
Câu 12: Các ngươi tin có tình yêu sét đánh sao?
Bàn Nhược: Không quá tin.
Tống Khiêm: Không tin.
Câu 13: Các ngươi tin tưởng tình yêu không?
Bàn Nhược: Có.
Tống Khiêm: Trước khi gặp hắn không biết tình yêu là gì, sau đó thì cũng dần dần hiểu rõ.
Câu 14: Lần đầu hẹn ước là lúc nào?
Tống Khiêm: Hẹn ước là cái gì?
Bàn Nhược: Chúng ta chưa từng chính thức hẹn ước.
Mỗ Hiên: Vậy à, cuộc sống của các ngươi thật nhàm chán, từ nay về sau cố mà hẹn ước nhiều vào nhé.
Tống Khiêm: Cái gì gọi là hẹn ước?
Mỗ Hiên: Chính là hai người cũng đi làm vài chuyện thú vị, ví dụ như ngắm hoa, du sơn ngoạn thủy.
Tống Khiêm: À, thế thì ngày nào bọn ta chẳng hẹn ước.
Mỗ Hiên: Các ngươi vui vẻ là được rồi =.=”
Câu 15: Các ngươi là ai theo đuổi ai?
Bàn Nhược: Là ta theo đuổi trước.
Tống Khiêm: Là hắn trước.
Câu 16: Tỏ tình trong tình huống nào?
Tống Khiêm: Lúc hắn uống rượu.
Bàn Nhược: Lúc ta thanh tỉnh cũng có nói qua.
Câu 17: Phản ứng của đối phương?
Tống Khiêm: Ta cho rằng ta say quá mà nghe nhầm.
Bàn Nhược: Y không chấp nhận.
Câu 18: Sau khi tỏ tình, mối quan hệ có gì thay đổi?
Tống Khiêm: Không có.
Bàn Nhược: Ta lớn gan hơn một ít.
Câu 19: Tại sao lại yêu đối phương?
Bàn Nhược: Không biết, chỉ là muốn ở bên cạnh y cả đời.
Tống Khiêm: Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy đời này được ở bên hắn mới có thể hoàn mỹ.
Câu 20: Lần đầu hôn nhau là lúc nào?
Bàn Nhược: Trên đường đi Thiên Sơn, chúng ta ở trong phòng, sau đó ta hôn y.
Tống Khiêm: Như Bàn Nhược nói.
Câu 21: Ai chủ động?
Bàn Nhược: …
Tống Khiêm:…
Mỗ Hiên: Được rồi, là Tiểu Nhược.
Câu 22: Hào khí lúc đó thế nào.
Tống Khiêm: Kỳ quái.
Bàn Nhược: Quỷ dị.
Mỗ Hiên: Sao các ngươi không giống mọi người vậy.
Câu 23: Cảm giác thế nào?
Bàn Nhược: (ngọt ngào) tốt hơn so với tưởng tượng.
Tống Khiêm: Kết luận chính là không tệ.
Câu 24: Tiến hành tới mức độ nào?
Tống Khiêm: Có ý gì?
Bàn Nhược: (mặt đỏ) hôn lưỡi.
Mỗ Hiên: Về hỏi Tiểu Nhược nhà người ý. Lần đầu hôn lưỡi, chân các ngươi còn mở ra.
Bàn Nhược: Không phải do ngươi an bài?
Mỗ Hiên: Được rồi, ta thừa nhận ta không trong sáng.
Câu 25: Giằng co bao lâu?
Tống Khiêm: Không lâu lắm.
Bàn Nhược: Thời gian rất ngắn.
Câu 26: Nếu được có muốn thêm lần nữa không?
Tống Khiêm: Mặc dù khá thích, nhưng hai người nam nhân hôn nhau thấy cũng kỳ, nên không muốn.
Bàn Nhược: Thích nhưng y không cho ta cơ hội.
Mỗ Hiên: Tiểu Nhược Nhược, chú ý chút, phải rụt rè nhút nhát chứ.
Bàn Nhược: (khinh thường) Rụt rè là cái gì? Nếu ta rụt rè, y sẽ ở bên ta sao?
Mỗ Hiên: Đúng đúng, tình yêu phải dũng cảm mà theo đuổi.
Câu 27: Sau khi hôn nhau, nói gì?
Bàn Nhược: Cái gì cũng không nói.
Tống Khiêm: …
Câu 28: Hôn là trước hay sau khi biểu lộ?
Tống Khiêm: Sau
Bàn Nhược: Rất lâu sau.
Câu 29: Quan hệ của các ngươi có gì thay đổi không?
Bàn Nhược: Không
Tống Khiêm: Biểu hiện bên ngoài thì không, nhưng thực tế thì vẫn có.
Câu 30: Có nhớ nhung không?
Bàn Nhược: Có
Tống Khiêm: (trầm mặc hồi lâu) có.
Bàn Nhược: (vẻ mặt kinh ngạc) vậy sao ngươi cứ như chẳng có gì vậy?
Tống Khiêm: Nếu có mới là kỳ quái.
Mỗ Hiên: (vẻ mặt đắc ý) cho nên, bài phỏng vấn này phải sớm làm một chút, như thế các ngươi sẽ không lề mề chậm chạp.
Bàn Nhược: (phẫn hận) Đều tại ngươi, tại sao bây giờ mới phỏng vấn.
Mỗ Hiên: Tại không đủ kinh phí mà.
Câu 31: Đối phương có ưu điểm gì?
Bàn Nhược: Lúc đầu là ôn nhu chết người, sau thì không còn nhưng lại rất quyến rũ, bây giờ, lại ôn nhu rồi.
Tống Khiêm: Y thuật giỏi, biết mình muốn gì, và biết cố gắng đạt được.
Câu 32: Ngươi thấy mình hấp dẫn đối phương ở điểm nào?
Tống Khiêm: Không biết, bây giờ ta vẫn nghĩ Bàn Nhược yêu ta là điều khó tin.
Bàn Nhược: Tống Khiêm, ở trong lòng ta, tất cả của ngươi đều là ưu điểm.
Tống Khiêm: Ta cũng vậy.
Mỗ Hiên: Khụ khụ, mời hai ngươi trả lời vấn đề.
Bàn Nhược: Ưu điểm của ta, chính là tính kiên trì bền bỉ.
Câu 33: Ngươi cảm thấy tính cách của ngươi thế nào?
Bàn Nhược: Có chút ích kỷ, và ngu ngốc.
Tống Khiêm: Rất ích kỷ, chỉ lo bản thân, không lo người khác.
Mỗ Hiên: Tại sao con ta sinh ra lại thế này.
Tống Khiêm, Bàn Nhược: Là do ngươi nuôi chứ sao.
Mỗ Hiên: Được rồi, ta sai rồi, ta không phải người mẹ tốt.
Câu 34: Tính cách đối phương thì sao?
Tống Khiêm: Bàn Nhược là người tốt nhất ta biết.
Bàn Nhược: Tính tình của y không phải tốt lắm, nhưng ta thích.
Câu 35: Đối phương có khuyết điểm gì mà ngươi không chịu được.
Tống Khiêm: Không có, cái gì của hắn ta cũng chịu được.
Bàn Nhược: Đương nhiên, không chịu được thì sao ở bên nhau.
Câu 36: Các ngươi thấy tính cách hợp nhau sao?
Bàn Nhược: Rất xứng
Tống Khiêm: xứng đôi.
Câu 37: Có hối hận vì yêu đối phương?
Bàn Nhược: Có từng hối hận.
Tống Khiêm: (gật đầu)
Câu 38: Tại sao?
Bàn Nhược: Lúc bị thương, ta đã quá tuyệt vọng về mối tình này.
Tống Khiêm: Tưởng hắn đã phản bội ta.
Mỗ Hiên: Ôi, tình yêu sao có thể thuận buồm xuôi gió.
Bàn Nhược: (nghiến răng nghiến lợi) không phải do ngươi an bài?
Mỗ Hiên: (như con đà điểu) Ta không nghe thấy gì hết.
Câu 39: Cãi nhau thì sao?
Bàn Nhược: Có.
Tống Khiêm: Ta cảm thấy rùng mình.
Câu 40: Sao cãi nhau lại rùng mình?
Tống Khiêm: Bởi vì hiểu lầm.
Bàn Nhược: Ta cảm giác y không cần ta.
Câu 41: Sau sao lại hòa hào?
Bàn Nhược: Giải trừ hiểu lầm, ta thấy được hắn thật tình.
Tống Khiêm: Ta chứng minh với hắn không phải ta không cần hắn.
Câu 42: Sau khi cãi nhau, ai nhận sai trước?
Bàn Nhược: Trước kia hình như là hắn, còn bây giờ chúng ta không bao giờ cãi nhau.
Tống Khiêm: Bây giờ ta không cãi nhau với Bàn Nhược bao giờ.
Câu 43: Nếu đối phương tức giận, ngươi sẽ dỗ hắn thế nào?
Bàn Nhược: Ừm, không biết, chờ y hết giận.
Tống Khiêm: Ta sẽ vì hắn mà đi kiếm những dược liệu quý mà hắn thèm thuồng đã lâu.
Câu 44: Các ngươi từng lừa gạt đối phương không?
Tống Khiêm: Có.
Bàn Nhược: Không có.
Câu 45: Ngươi có thể chịu được đối phương lừa gạt sao?
Bàn Nhược: Không thể chịu được.
Tống Khiêm: Ta tin tưởng hắn sẽ không lừa ta.
Câu 46: Các ngươi có bí mật gì không thể nói cho đối phương không?
Tống Khiêm: (vẻ mặt thản nhiên) không có.
Bàn Nhược: …
Mỗ Hiên: Tiểu Nhược Nhược, sao ngươi không trả lời?
Bàn Nhược: Có, ngươi biết mà.
Mỗ Hiên: (bừng tình) à, ta biết rồi, có liên quan đến thân thế của ngươi đúng không?
Bàn Nhược: (gật đầu)
Tống Khiêm: Thân thế hắn làm sao, không phải hắn là vương tử của Chu Thần Quốc sao?
Mỗ Hiên: (vẻ mặt chính nghĩa) đúng rồi, đúng rồi, ha ha (ta không thể nói là Tiểu Nhược Nhược xuyên không tới đây được, còn lâu y mới tin)
Câu 47: Nếu phát hiện ra bí mật mà đối phương giấu ngươi, ngươi sẽ làm gì?
Tống Khiêm: Làm bộ không biết, nhưng ta tin Bàn Nhược không có bí mật gì cả. (mỉm cười nhìn Bàn Nhược)
Bàn Nhược: (mỉm cười) ta cũng làm thế, mỗi người đều có bí mật mà.
Mỗ Hiên: (chỉ sợ là do ngươi có tật giật mình thôi)
Câu 48: Nếu bây giờ xuất hiện một người vô cùng ưu tú theo đuổi ngươi, ngươi có đồng ý không?
Tống Khiêm: Không, trong lòng ta Bàn Nhược là hoàn mỹ nhất.
Bàn Nhược: Không, nếu dễ dàng dao động như thế thì tình cảm sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Câu 49: Nếu như là lúc đối phương vừa tổn thương ngươi thì sao?
Bàn Nhược: Không, ta tình nguyện cô đơn.
Tống Khiêm: (vẻ mặt xin lỗi) xin lỗi, ta sai rồi.
Bàn Nhược: Biết sửa là tốt rồi.
Câu 50: Đối phương là tình đầu của ngươi hả?
Tống Khiêm: Tình đầu là gì
Mỗ Hiên: Là người đầu tiên ngươi thích.
Tống Khiêm: Đúng rồi.
Bàn Nhược: (vẻ mặt cảm động) không ngờ ta là tình đầu của ngươi đó, nhưng Âu Dương Sơ Tuyết không phải sao?
Tống Khiêm: Ta chưa từng thích nàng. Bàn Nhược, có phải ta cũng là tình đầu của ngươi đúng không?
Bàn Nhược: Đương nhiên (kiếp trước không tính nha)