"Tôi đến rồi, anh hẹn tôi đến đây làm gì?"
Gia Lâm không xoay người lại nhìn người con gái mà cứ lo lựa sách, y lạnh nhạt nói:
"Mua sách cho bọn trẻ học. Cô chọn mấy cuốn truyện cổ tích đi."
Yến Nhi nhẹ gật đầu, rồi đi vào tiệm thêm vài bước nữa.
Dù ở đây bán sách cũ và rất rẻ nhưng vẫn còn rất mới, không hề bị ố vàng hay gì khác. Đang lựa sách thì Yến Nhi vô tình ngước mặt lên thì thấy Gia Lâm đang kiên nhẫn tìm sách, từng cuốn sách được y cẩn thận chọn lựa.
Yến Nhi từ từ đứng thẳng lưng ngắm nhìn người con trai trước mặt và tự hỏi, lúc nghe tin y xảy ra chuyện tại sao cô ấy lại xúc động? Tại sao lo lắng đến rơi nước mắt? Khi nhìn thấy y bình an, tại sao cô ấy lại bất chấp tất cả lao đến ôm lấy y ở trước mặt nhiều người như thế?
Yến Nhi muốn biết câu trả lời tại sao của mình, mà nghĩ mãi không ra. Không lẽ bị Hạ Vy nói đúng rồi sao? Yến Nhi cô ấy đã thật sự thích Gia Lâm rồi, là sự thật sao? Không thể nào, khi hai người gặp nhau đều đấu thẩu với nhau mà. Làm sao có thể được, Yến Nhi cô ấy làm sao thích một bảng băng như Gia Lâm được.
Từ khi gặp mặt tới giờ cô ấy và y luôn là oán gia đấu thẩu, cả hai chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau nữa mà. Nhưng trong phim và truyện thì đôi oán gia thường đấu thẩu, đến lúc cuối luôn thành một đôi, bên cạnh nhau suốt đời...
Vì Yến Nhi mãi lạc trong suy nghĩ của chính mình nên Gia Lâm lại gần lúc nào chẳng hay, y lên tiếng hỏi:
"Cô ngây người ra đó làm gì thế?"
Yến Nhi giật mình, bước lùi lại phía sau hai bước:
"Hả? Anh vừa hỏi gì?"
Gia Lâm đưa mắt nhìn Yến Nhi mà tự hỏi, có phải người con gái này đang lạc trong những cuốn truyện cổ tích không vậy? Y lạnh nhạt hỏi:
"Cô chọn truyện cổ tích xong chưa? Đưa cho tôi tính tiền luôn."
Yến Nhi nhẹ gật đầu, rồi tính đưa cho Gia Lâm mấy cuốn sách trên tay mình. Nhưng khi nhìn lại thì mới thấy trên tay y đang ôm một chóng sách lớn. Cô ấy vừa nhẹ quay lưng đi vừa nói:
"Anh cầm bao nhiêu đó đã đủ nặng rồi, tôi đi tính tiền cùng anh."
Gia Lâm bất giác nhếch môi cười nhẹ, rồi đi vào tính tiền. Sau khi tính tiền xong thì Gia Lâm nói với ông chủ:
"Bác ơi, cho con gửi sách và xe đạp lại ở đây chút nha. Con đi mua đồ một lát, sẽ quay lại ngay."
Ông chủ gật đầu và nở một nụ cười hiền hậu:
"Được, cứ để đây đi không sao đâu."
Gia Lâm cúi đầu cảm ơn ông chủ một cái, rồi kéo tay Yến Nhi quay lưng đi. Yến Nhi vì đang đưa mắt nhìn xung quanh tính coi thử có cuốn ngôn tình nào hay không nên lúc bị Gia Lâm kéo tay đi, đã không kịp phản ứng. Cứ để mặc Gia Lâm kéo mình rời khỏi tiệm.
"Này Gia Lâm, anh muốn kéo tôi đi đâu?" - Yến Nhi bỗng rút tay lại và hỏi.
Gia Lâm quay người lại nhìn và nói:
"Đi mua đồ tết cho bọn trẻ, gần tết rồi."
Nghe y nói, Yến Nhi mới nhớ còn một tuần nữa là tết rồi. Cô ấy vui vẻ gật đầu và cùng với Gia Lâm đi mua đồ tết cho bọn trẻ mồ côi.
Khoảng một tiếng sau, mua đồ xong hết thì họ bắt xe Taxi đến trại trẻ mồ côi ở ngoại ô. Trên xe Gia Lâm bỗng lên tiếng hỏi:
"Dạo này Tiểu Yến ở trường thế nào rồi."
Yến Nhi chớp chớp mắt, sao y tự nhiên hỏi như vậy? Giờ nó đang nằm bệnh viện nếu y biết thì chắc lớn chuyện mất, làm sao đây?
"Sao không trả lời? Hay là đã có chuyện gì rồi?" - Gia Lâm hỏi giọng đầy nghi ngờ nhưng lại có chút lo lắng, chắc em gái của y không gặp rắc rối gì ở trường đó chứ?
Yến Nhi xoay mặt qua nhìn ra ngoài xe và dùng giọng lạnh nhạt trả lời:
"Mọi chuyện vẫn bình thường thôi."
Gia Lâm thấy thái độ của Yến Nhi có gì đó lạ lạ nên vẫn nghi ngờ:
"Mọi chuyện vẫn bình thường thật không?"
Yến Nhi kiên định gật đầu:
"Thật mà, tôi gạt anh làm gì? Anh vô duyên quá đi."
Gia Lâm xoay mặt qua chỗ khác và nói vu vơ:
"Cô cũng chẳng có duyên, mà mắng người khác vô duyên."
Yến Nhi bực tức xoay mặt qua chỗ khác, không thèm tranh cãi với bảng băng đáng ghét này nữa.
Bọn trẻ ở trại mồ côi vừa nhìn thấy sách vở và quần áo mới thì liền vui mừng, đứa nào đứa nấy đều cười rất tươi. Gia Lâm với Yến Nhi nhìn thấy những nụ cười vô tư này trong lòng tự nhiên thấy hạnh phúc khó tả, bao nhiều mệt mỏi hay buồn phiền của cả hai đều tan biến hết.
Người quản lí của trại mồ côi là một người phụ nữ họ Bạch khoảng 40 tuổi, trông rất hiền. Bà Bạch bước đến đối điện với Gia Lâm và cười nói:
"Bọn trẻ thật có phước mới gặp được một người tốt như cậu đây, đã đi làm cực khổ kiếm tiền để chăm lo cho bọn nó. Ta xin được thay bọn nó, cảm ơn cậu."
Gia Lâm vội lắc đầu và nhỏ nhẹ nói:
"Không cần cảm ơn đâu ạ, vì con thấy vui khi làm việc này mà. Bọn trẻ vừa sinh ra đã bị bỏ rơi rồi nếu không ai giúp đỡ chúng thì thật đáng thương."
Yến Nhi đang ngồi chơi với bọn trẻ bên cạnh, nghe người con trai nói mà cảm thấy rung động. Khuôn mặt lạnh lùng của Gia Lâm, nhìn đáng ghét thật. Nhưng y lại là người tốt đúng nghĩa.
Hôm đó Gia Lâm với Yến Nhi ở trại mồ côi cả buổi luôn, cả hai đùa giỡn cùng với bọn trẻ rất vui. Yến Nhi và bà Bạch ngồi đọc chuyện cổ tích cho bọn trẻ nghe. Giọng của Yến Nhi khi đọc truyện rất êm ấm, giống như làng gió xuân bay khắp nơi.
Còn Gia Lâm thì đang trong bếp nấu ăn, mỗi lần đến đây y thường đích thân xuống bếp nấu một bữa cơm cho bọn trẻ. Vì y muốn cho bọn trẻ cảm nhận được cảm giác gia đình, cho bọn trẻ biết vẫn có người thương yêu mình. Bọn chúng không phải không ai cần, vẫn còn có người thật lòng quan tâm lo lắng cho bọn chúng.
Yến Nhi đang vui vẻ đọc truyện thì bỗng nghe tiếng vỡ lớn ở trong bếp, cô ấy khẽ giật mình quãng cuốn truyện trên tay mình qua cho bà Bạch và chạy nhanh vào bếp.
"Gia Lâm, đã có chuyện gì thế?"
Chưa thấy người mà đã nghe tiếng rồi, Yến Nhi chưa chạy đến bếp thì vội lên tiếng hỏi. Đến khi đứng trước cửa bếp thì Yến Nhi mới thấy Gia Lâm đang ngồi xổm lượm những mảnh vỡ của cái tô kiểu, là y sơ ý làm vỡ tô?
Gia Lâm khẽ ngước mặt lên nhìn thì lại vô tình thấy ánh mắt đầy lo lắng của người con gái, y bỗng dưng muốn hỏi ánh mắt lo lắng kia là dành cho mình sao? Yến Nhi vội chạy đến kéo Gia Lâm dậy và hỏi:
"Anh có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Gia Lâm hơi ngây người ra, vì y không hiểu người con gái này sao lại lo lắng đến thế? Rồi y trở lại với vẻ lạnh lùng bất cần:
"Tôi không sao, chỉ sơ ý làm vỡ một cái tô thôi"
Yến Nhi nhìn lại thì thấy ngón tay Gia Lâm bị đứt chảy máu, cô ấy cầm nhẹ tay y và lo lắng nói:
"Cái gì mà không sao chứ? Bị chảy máu rồi này."
Gia Lâm khẽ bật cười và hỏi giọng trêu chọc:
"Cô hôm nay làm gì mà lo cho tôi dữ vậy? Hay là cô đã thích tôi rồi?"
Yến Nhi đang dùng khăn giấy lau nhẹ vết máu ở ngón tay Gia Lâm, khi nghe hỏi vậy thì động tác của cô ấy liền dừng lại. Tay cả hai đều ở giữa không trung, chẳng ai rút tay trở về.
Yến Nhi lúc này bỗng nhiên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt của Gia Lâm và nói khẽ:
"Phải, tôi thích anh."
Nụ cười đang nở trên môi Gia Lâm bất chợt cứng dơ, rồi dần dần biến mất. Y vô cùng ngạc nhiên, cái gì cơ? Y chỉ muốn chọc ghẹo Yến Nhi như những lần trước thôi mà, tại sao lần này cô ấy lại nói thế? Chắc cô ấy đang giỡn thôi, phải không? Nhưng ánh mắt cô ấy lại rất nghiêm túc...
*******Hết chương 50*******
Đọc tiếp nhé.