"TIỂU YẾN, COI CHỪNG." - Văn Thiện hoảng hốt thét lớn và quăng xe đạp của mình qua một bên, rồi liều mạng chạy đến.
Nó nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Văn Thiện, liền nhẹ nhàng xoay người lại ngắm nhìn thì mới biết mình đang đứng trước cửa tử thần... Chiếc xe máy càng lúc càng gần... Nó sẽ chết ư? Nó phải rời xa mọi người thật sao? Khoảnh khắc ấy hai trái tim tưởng chừng ngừng đập, tất cả mọi thứ hoàn toàn đắm chìm trong sợ hãi.
"RẦM!!!!" - Tiếng va chạm thật mạnh vang lên khiến bao nhiêu người xung quanh phải giật mình.
Nó đã bị xe đụng rồi ư? Nhưng sao nó không chút đau đớn, mà lại cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc thế? Nó khẽ mở mắt ra nhìn, trước mắt nó bây giờ là khuôn mặt hotboy đầy đau đớn. Lúc nãy là Văn Thiện đã bất chấp tất cả ôm lấy nó nhảy ra khỏi cửa tử thần, lưng anh đã đập mạnh xuống mặt đường.
"Anh Văn Thiện... anh có sao không?" - Nó đỡ Văn Thiện ngồi dậy và lo lắng hỏi.
Văn Thiện hình như đã bị thương, anh muốn hỏi nó có bị gì không mà chẳng lên tiếng nổi. Anh nhíu chặt đôi lông mày lại, lưng anh... đau quá. Nhìn thấy biểu hiện của Văn Thiện thì nó biết chắc lần này anh đã bị thương thật rồi. Nó vội đỡ Văn Thiện đứng dậy:
"Anh Văn Thiện cố chịu chút, em sẽ đưa anh đến bệnh viên ngay."
Nghe vậy Văn Thiện cố gắng lên tiếng nói:
"Không cần... anh không sao.... Em dìu anh vào quán nước kia ngồi nghỉ là được rồi..."
Thấy Văn Thiện đang bị đau nên nó chiều theo ý của anh, hết sức cẩn thận dìu anh vào quán nước gần đó. Cảnh tượng lúc nãy mọi người ở gần đó đều nhìn thấy nên ông chủ quán đã chạy ra giúp nó dìu Văn Thiện vào và hỏi thăm vài câu.
Nó ngồi bên cạnh nắm chặt tay Văn Thiện và lo lắng hỏi:
"Giờ anh thấy sao rồi, còn đau không anh?"
Văn Thiện dù rất đau nhưng vẫn cười dịu dàng với nó:
"Anh không sao, chỉ hơi đau thôi... Thế còn em thì sao, có bị thương ở đâu không?"
Nó cúi đầu xuống thật thấp, để mái tóc dài che hết cảm xúc. Chỉ còn tiếng khóc hic hic mà thôi. Nếu nó không hậu đậu, đi mà không để ý thì đâu hại Văn Thiện bị thương thế này. Anh đau đến mức mặt tái xanh mà vẫn còn dịu dàng quan tâm nó nữa, sao anh lại không mắng nó một trận chứ?
"Tiểu Yến..." - Văn Thiện đưa hai tay lên lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn của nó và nói khẽ:
"Em hãy nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì đi."
Nhất định đã có chuyện gì đó thì nó mới một mình đi lang thang ngoài đường vào sáng sớm với vẻ mất hồn như vậy. Văn Thiện thật sự muốn biết là chuyện gì đã khiến người con gái của anh buồn bã như thế này. Nó ngẩng mặt lên nhìn người con trai, trên môi anh đang mỉm cười.
"Hồi sớm em thấy ác mộng... rồi không ngủ lại được nên em muốn ra ngoài đi dạo và chờ anh đến luôn thôi." - Nó nghẹn ngào nói.
Văn Thiện cố chịu đau, với tay ôm lấy nó vào lòng mà vỗ về:
"Là ác mộng gì mà khiến cho em thất thần, cả xe đang chạy phía sau cũng không hay nữa vậy?"
Nó vừa dùng tay lau nước mắt vừa nói:
"Là chuyện đã từng xảy ra cách dây nhiều năm trước..."
...
- 5 năm trước.
Hôm đó Gia Lâm dẫn nó đến nhà Hạ Vy chơi, đúng lúc Hoàng Trân cũng đến dạy kèm Hạ Vy môn toán... Bốn người ở dưới phòng khách vừa ăn bánh vừa trò chuyện cùng nhau, rất vui vẻ. Hạ Vy lấy búp bê có hát nhạc ra cho nó xem, búp bê đó dễ thương lắm, thắt hai bím và mặc một áo đầm xoè màu hồng.
Một lát sau Hạ Vy nhờ Gia Lâm lên lầu xem lại đàn Piano giúp, vì cô cảm thấy tiếng đàn hơi lạ. Nhìn thấy Gia Lâm và Hạ Vy đã lên lầu rồi thì Hoàng Trân bước đến gần nó và cầm búp bê lên:
"Tiểu Yến, em muốn làm bạn với Vy thật sao?"
Lúc đó nó chưa biết bộ mặt thật của Hoàng Trân nên vô tư gật đầu:
"Dạ đúng, em nhất định sẽ trở thành bạn thân nhất của Vy."
Hoàng Trân cười nửa miệng:
"Nhưng chị không cho phép..."
Búp bê dễ thương kia từ tay Hoàng Trân rớt xuống sàn nhà... và bị đạp liên tục, không chút thương tiếc. Ánh mắt của Hoàng Trân lúc đó không khác gì quỷ dữ, trông rất đáng sợ. Bất cứ ai nhìn thấy thì chắc chắn cũng phải run người, không thể không sợ được.
"Chị Trân, chị đang làm gì vậy?" - Nó hoảng hốt từ ghế sofa bật dậy. Nó thật không biết Hoàng Trân đang muốn gì, tại sao lại làm hư búp bê của Hạ Vy cơ chứ?
Hoàng Trân không thèm trả lời, chỉ cầm ly nước cam của nó trên bàn và từ từ đổ thẳng xuống búp bê với nụ cười nham hiểm. Không hiểu tại sao lúc đó nó cứ đứng bất động ở đó, chẳng biết nên làm gì...
Nhìn thấy Gia Lâm với Hạ Vy đang từ lầu thang bước xuống thì Hoàng Trân liền đá búp bê qua nó và thét lớn lên:
"Tiểu Yến, em đang làm gì thế? Đó là quà của mẹ Vy đã mua tặng Vy mà, em đừng đạp nữa. Tiểu Yến, em đừng đạp hư búp bê của Vy mà."
Gia Lâm và Hạ Vy nghe vậy liền chạy đến, coi thử đã có chuyện gì. Trước mắt Hạ Vy lúc này là búp bê dễ thương bị đạp nát khuôn mặt và dính đầy nước cam, trông thật ghê bẳn. Hoàng Trân giả vờ khóc lóc với Hạ Vy:
"Chị không biết tại sao Tiểu Yến bỗng... ném búp bê xuống sàn nhà và... dùng chân đạp liên tục... còn đổ nước cam..."
Gia Lâm và Hạ Vy thoáng ngạc nhiên, cả hai quay lại nhìn nó với ánh mắt khó tin, là nó làm vậy thật sao? Nó vừa lắc đầu vừa nói:
"Anh hai, Vy, không phải em làm... Là chị Trân làm đó, là chị ấy làm thật mà."
Hoàng Trân giả bộ đáng thương:
"Oan cho chị quá, chị sao có thể làm hư búp bê của Vy được chứ? Tiểu Yến, nếu như em thích thì cứ nói để chị mua cho... chứ đâu cần vì ganh tị mà làm hư búp bê của Vy như thế đâu."
Hạ Vy nhìn thấy Hoàng Trân khóc thì vội lấy khăn giấy đưa, rồi quay sang nhìn nó và lạnh nhạt nói:
"Tiểu Yến, mày về đi..."
Lúc đó nó thấy thật ấm ức, rõ ràng nó không có làm. Nhưng nói, lại chẳng ai chịu tin. Hoàng Trân lén nhìn nó mà nở nụ cười chiến thắng, từ đây Hạ Vy sẽ ghét nó. Hạ Vy chỉ có thể thân với cô ta thôi, không được thân với một ai khác nữa cả.
...
Nghe xong Văn Thiện liền bực tức, Hoàng Trân thật quá đáng, dám ức hiếp nó như thế. Nhìn cô ta xinh đẹp, có vẻ ngoan hiền. Nhưng lại xấu xa, độc ác như vậy. Đúng là đánh giá một người, không thể nhìn vẻ bề ngoài được thật mà.
Nó nãy giờ vừa kể vừa khóc, vì ánh mắt ác quỷ của Hoàng Trân lúc đó thật sự đáng sợ... Lần này cô ta trở về đây không biết muốn gì và lại giở trò gì để Hạ Vy ghét bỏ nó thêm một lần nữa... Văn Thiện vừa lau nước mắt cho nỏ vừa nói khẽ:
"Thôi được rồi, em nín đi. Anh sẽ không để chị ta làm hại em nữa đâu. Hãy tin anh, được không?"
Nó gật đầu mạnh, tất nhiên nó tin anh rồi. Trước giờ anh vẫn luôn bảo vệ nó mà, chưa bao giờ để nó bị bất cứ tổn hại nào...
"Anh Văn Thiện... hay là hôm nay chúng ta... trốn học nhé?" - Nó đưa ra đề nghị. Hôm nay nó quả thật không muốn đến trường học.
Văn Thiện khẽ bật cười và gật đầu:
"Được, hôm nay chúng ta sẽ trốn học. Chỉ cần là việc em muốn thì anh nhất định sẽ làm cùng với em mà."
Trong cuộc đời này khó tìm thấy một người luôn bên cạnh mình, cùng làm những việc mà mình muốn, dù đúng hay sai.
...
- Trường học Thanh Quy.
Trong lúc tất cả mọi người đang thoải mái chơi đùa cùng nhau thì Hạ Vy lại ngồi một mình ngắm nhìn bầu trời xanh mây trắng, ánh mắt của cô hôm nay không hiểu sao rất u buồn. Trong đầu cô cứ nhớ đến hình ảnh nó quay người bỏ đi hôm qua.
Cô biết nó bỏ đi là vì sợ cô sẽ chọn Hoàng Trân mà từ bỏ tình bạn với nó... Haizz, tại sao Hoàng Trân và nó lại bắt cô phải lựa chọn chứ, cả ba người cùng nhau vui vẻ không phải sẽ tốt hơn sao?
Hạ Vy bất giác đưa mắt nhìn xung quanh lớp, ủa sao giờ này nó lại chưa đến nữa. Sắp 7 giờ rưỡi rồi, có chuyện gì không nhỉ?
Cô bạn dễ thương - Lùn lúc này bước đến nhìn Hạ Vy mà mở lời:
"Chúng ta nói chuyện chút nhé?"
Hạ Vy thoáng ngạc nhiên:
"Có chuyện gì thế?"
Lùn đưa tay lên vén lại mái tóc dài của mình, có vẻ đang lựa lời để nói. Hạ Vy nhìn thấy Lùn đang do dự không biết nói thế nào thì liền tò mò hỏi:
"Là chuyện gì sao trông mày khó nói quá vậy Lùn? Không phải mày khéo ăn khéo nói lắm sao?"
Lùn hít thở thật sâu rồi thở ra và nói khẽ:
"Tao muốn nói chuyện của Tiểu Yến."
"Ờ... mày muốn nói gì thì cứ nói đi." - Hạ Vy tỏ ra thờ ơ. Chắc là Lùn muốn nói giúp nó thôi, trong lòng mọi người luôn cho rằng cô là người sai.
Lùn ngồi xuống bên cạnh Hạ Vy và nói khẽ:
"Tao chỉ muốn hỏi người tên Hoàng Trân kia có thật quan trọng với mày đến thế không? Hai ngày nay Tiểu Yến cứ buồn bã, không cười đùa mà mày chẳng thèm quan tâm đến..."
Hạ Vy quay mặt qua chỗ khác và thở dài, sự buồn bã của nó, cô là người thấy rõ hơn bất cứ ai mà. Thấy Hạ Vy im lặng thì Lùn lại lên tiếng nói:
"Tao và tất cả mọi người đều biết rõ một chuyện nhưng hình như chỉ có mình mày không biết thôi."
Hạ Vy quay lại nhìn Lùn với ánh mắt khó hiểu:
"Là chuyện gì?"
Lùn nhìn thẳng vào mắt Hạ Vy và kiên định nói:
"Hạ Vy mày trong lòng Tiểu Yến quan trọng hơn cả thế giới này. Nó có thể vì mày mà vui vẻ hay buồn bã. Nó có thể bất cứ tất cả bảo vệ mày, dù mất mạng..."
Không biết sao Lùn có vẻ xúc động, giọng nói thì bỗng dưng nghẹn ngào. Nhỏ đứng dậy và nghẹn ngào nói:
"Tụi tao thật không hiểu tại sao Tiểu Yến lại xem trọng mày như thế... Rõ ràng là tụi tao yêu quý nó hơn mày cấp lần mà."
Vừa dứt lời thì Lùn quay lưng đi, chạy thật nhanh ra khỏi lớp. Bản thân nhỏ cũng không biết sao mình lại xúc động và dám lớn tiếng với Hạ Vy như vậy nữa. Chắc do nhỏ muốn Hạ Vy hiểu được vị trí của mình trong lòng nó quan trọng đến mức nào và hy vọng cô sẽ không làm nó buồn thêm nữa.
Hạ Vy đơ người ra, vì quá kinh ngạc. Cô ở trong lòng nó quan trọng hơn cả thế giới này ư, là sự thật sao? Trước giờ cô cứ tưởng nó chỉ xem cô là bạn bè bình thường như bao nhiêu người khác thôi. Nhưng hôm nay qua lời nói, qua biểu hiện xúc động của cô bạn dễ thương Lùn thì cô mới phát hiện mình quá vô tâm.
Hạ Vy buồn bã nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, là cô vô tâm với cảm xúc của nó. Đã hơn 10 năm rồi, nó luôn bên cạnh cô... nó chưa bao giờ để cô một mình... Vậy mà cô lại luôn chọn Hoàng Trân, người chị từng dạy kèm mình... Chẳng quan tâm đến cảm xúc của nó, người bạn luôn vì cô mà bất cứ tất cả.
...
Văn Thiện đã chở nó về nhà mình chơi, vì bà nội anh luôn miệng nhắc đến nó. Đến trước cửa nhà, nó cẩn thận dìu Văn Thiện vào, vì anh vẫn đang bị đau.
"Nội ơi, con về rồi." - Văn Thiện lớn tiếng gọi.
Bà Hương Thị từ bên trong chạy ra, thấy Văn Thiện và nó bước vào thì liền hỏi:
"Thiện, sao con không đi học đi?"
Nó bước đến gần bà Hương Thị và buồn bã nói:
"Dạ con xin lỗi bà nội... tại con đi đường chẳng để ý... xe đang chạy tới... vì cứu con nên anh Văn Thiện đã bị thương... Con xin lỗi, con thành thật xin lỗi bà nội."
Văn Thiện khẽ lắc đầu khi nhìn thấy nó đang tự trách bản thân và luôn miệng nói xin lỗi như vậy. Nhưng chưa kịp nói gì thì bà Hương Thị hoảng hốt nắm lấy tay nó và lo lắng hỏi:
"Tiểu Yến, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Nó thoáng ngạc nhiên, sao bà lại lo lắng cho nó chứ? Người bị thương chính là Văn Thiện, cháu trai của bà mà. Văn Thiện bật cười, bà nội của anh thương cháu dâu ghê.
"Dạ... con không sao... Nhưng anh Văn Thiện đã bị thương rồi." - Nó vẫn thấy có lỗi nên cứ cúi đầu thật thấp.
Bà Hương Thị vỗ vỗ vào tay nó và nở một nụ cười hiền:
"Thiện là con trai bị thương chút cũng chẳng sao."
Nói tới đó thì bà đưa mắt nhìn Văn Thiện và tiếp lời:
"Hơn nữa bà biết rõ, con chính là trái tim của Thiện nhà bà. Nếu con bị thương thì chắc chắn nó sẽ đau đớn hơn bản thân mình bị thương."
Văn Thiện bất giác gật đầu, đúng là bà nội hiểu anh nhất. Bà Hương Thị và nó ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau, hai người nói chuyện rất vui. Khoảng một tiếng đồng hồ sau bà Hương Thị bảo phải đi chợ mua đồ ăn và dặn nó ở lại ăn cơm trưa. Nó gật đầu đồng ý, dù sao nó cũng thích bà Hương Thị lắm.
Hiện giờ nó đang dìu Văn Thiện, để nghỉ ngơi chút. Lông mày thanh tú của Văn Thiện nãy giờ vẫn nhíu chặt lại, khiến cho nó thật là lo:
"Anh Văn Thiện... mau cởi áo ra cho em coi thử..."
"Hả?" - Văn Thiện ngạc nhiên. Nó muốn coi là coi cái gì?
"Ý em là muốn coi lưng anh bị sao kìa..." - Nó túng lúng nói.
Văn Thiện mỉm cười, hoá ra là nó đang muốn xem vết thương ở lưng của anh thôi. Rồi anh do dự nhìn nó:
"Nhưng em sẽ ngại đấy Tiểu Yến..."
Nó im lặng suy nghĩ, Văn Thiện nói đúng lắm, nó sẽ rất ngại khi anh không mặc áo... Nhưng mà... nhìn sắc mặt của Văn Thiện đã cho nó biết tới giờ anh vẫn còn rất đau... hơn nữa vết thương ở sau lưng thì làm sao anh có thể tự mình thoa thuốc được.
"Không sao... anh cứ để em thao thuốc giúp anh đi." - Nó cứ nhất quyết.
Văn Thiện miễn cưởng gật đầu và bắt đầu cởi áo khoác vest ra, tiếp theo là chiếc cà vạt màu hồng nổi bật.. Những ngón tay thon dài của anh rất do dự cởi nút áo sơ mi. Anh liếc nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình, nó có thật là sẽ ổn không đây.
Chiếc áo sơ mi xanh cuối cùng được cởi ra và thân hình mạnh mẽ của người con trai xuất hiện trước mắt, khiến cho khuôn mặt nó bất giác ứng đỏ như quả cà chua chín mọng. Nhìn thấy nó đỏ mặt thì Văn Thiện khẽ cười, người con gái này thật dễ thương.
"Anh xoay lưng qua đi..." - Nó nói khẽ.
Văn Thiện nhẹ gật đầu, xoay lưng lại. Cả lưng anh đều bầm tím, hỏi sao không đau cho được chứ? Nó lo lắng nói:
"Lưng anh bị bầm tím hết rồi. Anh lên giường nằm úp đi, để em chạy đi lấy nước đá chườm."
Vừa dứt lời thì nó liền chạy ra khỏi phòng, hy vọng là sẽ tìm thấy nước đá. Văn Thiện buồn bã nhìn theo người con gái, giọng nó lại nghẹn ngào nữa rồi. Anh phải làm sao mới có thể khiến nó vui vẻ trở lại đây?
Sau vài phút thì nó chạy vào với khăn đầy nước đá trên tay, nó ngồi xuống bên cạnh Văn Thiện và nói khẽ:
"Anh Văn Thiện cố chịu chút nhé... sẽ hơi đau..."
"Ừ anh biết rồi." - Văn Thiện nhẹ gật đầu.
Nó cầm gối khăn nước đá chườm vào lưng Văn Thiện, nó đã cố nhẹ tay nhất có thể, vì nó không muốn làm anh đau thêm nữa đâu. Mặc dù nó đã hết sức nhẹ tay rồi nhưng cảm giác lạnh tê của nước đá vẫn khiến Văn Thiện cảm thấy đau đớn.
"Á..." - Văn Thiện khẽ la lên, vì đau.
Tiếng la của Văn Thiện khiến cho nó hốt hoảng, rút gối khăn nước đá rời đi:
"Em làm anh đau hả? Xin lỗi, em xin lỗi anh. Em không cố ý đâu."
Văn Thiện cố ngồi dậy và lắc đầu:
"Anh không sao mà, chỉ vì lạnh quá thôi... Tiểu Yến này, em có muốn anh hết đau không?"
Nó liền gật đầu:
"Tất nhiên là em muốn rồi."
Văn Thiện đưa tay vuốt ve mặt nó với vẻ dịu dàng:
"Em hãy cười lên đi. Chỉ cần em cười thôi thì bao nhiêu mệt mỏi hay đau đớn trong anh đều tan biến... vì anh luôn yêu nụ cười của em."
Nó thoáng ngạc nhiên, chỉ cần nó cười thôi là anh sẽ hết đau thật sao? Nhưng giờ phút này nó thật sự cười không nổi...
**********Hết chương 72**********
Đừng bỏ lỡ chương sau nhé.