• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay tụi nó vừa đến trường học thì gặp ngay Thanh Hiền ở trước cổng. Tụi nó tính mặc kệ ả ta, bước thẳng vào trường. Nhưng ả ta lại lên tiếng hỏi:

"Văn Thiện, chúng ta nói chuyện chút được không?"

Hạ Vy và nó nhìn nhau, ả ta lại muốn giở trò gì đây? Văn Thiện không thèm nhìn Thanh Hiền lấy một cái, cứ lạnh lùng nói:

"Tôi và cô chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả."

Thanh Hiền bước nhanh đến xô nó đang đứng bên cạnh qua chỗ khác và lớn tiếng nói:

"Anh không có nhưng tôi có. Chúng ta hãy nói chuyện với nhau chút đi."

Vì Thanh Hiền xô ra bất ngờ nên nó bị mất thăng bằng muốn té ngã. Nhưng may là Hạ Vy phản ứng nhanh, chạy đến ôm đôi vai của nó mà kéo lại:

"Mày có sao không?"

Nó thở ra và lắc đầu. Văn Thiện nhìn Thanh Hiền với ánh mắt tức giận:

"Thanh Hiền, cô đang làm quái quỷ gì vậy hả? Lại xô mạnh Tiểu Yến như vậy chứ?"

Nó vội bước đến lay lay tay Văn Thiện và nói:

"Anh đừng hung dữ như vậy mà... Chị Hiền đâu có cố ý."

Hạ Vy đứng bên cạnh nghe mà muốn đánh nó một trận ghê, sao nó ngốc dữ vậy trời? Thanh Hiền ả ta mà không cố ý thì trời sập đó. Văn Thiện nắm tay nó và nói:

"Chúng ta vào trường đi, đừng để ý đến cô ta."

Nói xong anh kéo nó đi. Nhưng Thanh Hiền bước nhanh chặn đường hai người lại:

"Văn Thiện, xem như tôi xin anh đi...chỉ 20 phút thôi."

Nó nhìn thấy ánh mắt của Thanh Hiền hôm nay rất buồn, chẳng hề tà ác như mỗi lần. Nó lại lay lay tay Văn Thiện và nói:

"Anh Văn Thiện, hay là anh nói chuyện với chị Hiền đi. Biết đâu chị ấy có chuyện quan trọng thật thì sao?"

Văn Thiện nhìn nó mà miễn cưởng gật đầu:

"Thôi được. Vậy em lên lớp đi nhé."

Nó vui vẻ gật đầu và bước đi. Lúc Hạ Vy đi ngang qua thì Văn Thiện nói khẽ:

"Nhờ em bảo vệ Tiểu Yến nhé."

Hạ Vy vừa bước đi vừa nhẹ gật đầu:

"Anh cũng nên cẩn thận."

Hai người chính là nghi ngờ Thanh Hiền đang có kế hoặc gì đó, chứ không phải đơn giản chỉ muốn nói chuyện. Mà dù như thế nào vẫn nên cẩn thẩn sẽ tốt hơn.

...

Những cơn gió nhỏ thổi ngang qua mang theo mùi hương cỏ non khiến bầu không khí buổi sáng càng dễ chịu hơn. Văn Thiện đang đứng quay lưng với Thanh Hiền, anh thật sự không muốn đối điện với ả ta. Anh dùng giọng lạnh nói:

"Có chuyện gì thì cô nói nhanh đi."

Ánh mắt của Thanh Hiền lúc này trông rất buồn, ả ta hỏi khẽ:

"Văn Thiện, tôi hỏi anh...từ trước tới giờ anh đã từng thích tôi chưa? Dù chỉ thoáng qua thôi..."

Văn Thiện hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn lạnh lùng trả lời:

"Chưa bao giờ."

Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Hiền lúc này xuất hiện một màn hơi nước mong mang. Ả ta nhìn Văn Thiện và nói khẽ:

"Tôi đã yêu thích anh từ ngày anh được chuyến đến trường này... mỗi ngày tôi đều dõi theo anh...cứ ngắm nhìn anh mãi mà không biết chán là gì."

Thanh Hiền khẽ rơi nước mắt và nghẹn ngào nói tiếp:

"Văn Thiện, anh có biết không? Thấy anh cười thì tôi cũng cười theo. Thấy anh nhíu mày một cái thì tôi sẽ không vui cả ngày. Những ngày tháng ấy tôi đã vì anh mà không thể làm chủ được cảm xúc của chính mình..."

Sự lạnh lùng mà Văn Thiện tỏa ra nãy giờ sau khi nghe xong những lời đó đã giảm đi một nửa, anh thật sự không nghĩ có một người con gái luôn dõi theo mình như thế.

Thanh Hiền bước đến gần người con trai thêm chút nữa và nghẹn ngào nói:

"Tôi đã lấy hết can cảm của mình để ngỏ lời với anh... Nhưng kết quả đã như thế nào cơ chứ?"

Nói đến đó nước mắt của Thanh Hiền tuôn rơi không ngừng. Văn Thiện khẽ thở dài, anh bỗng cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng.

Lần đó Thanh Hiền đã đứng giữa lớp bày tỏ tình cảm của mình với Văn Thiện một cách hết sức chân thành. Nhưng chỉ nhận lại một câu thờ ơ của anh:

"Tôi và cô có quen biết nhau sao?"

Thanh Hiền lúc đó không hiểu sao cảm thấy tổn thương trước câu hỏi ấy của Văn Thiện vô cùng. Ừ cũng đúng, từ ngày anh đặt chân vào trường Thanh Quy này thì ả ta đã yêu thích anh và dõi theo anh mỗi ngày. Không chỉ vậy ả ta với anh còn học cùng lớp, thậm chí là hành thích học tập của hai người cũng luôn kế bên nhau nữa.

Vậy mà cái tên "Triệu Thanh Hiền" lại không chút ẩn tượng với anh. Bộ ả ta là con vịt xấu xí sao? Đâu có phải, ả ta cũng được xem là một hotgirl trong trường giống Hạ Vy mà. Tại sao Văn Thiện anh lại chằng biết gì về ả ta?

Văn Thiện lúc đó cũng giống bây giờ, vừa học vừa làm thêm. Thế nên anh ít để ý đến xung quanh mình có những gì và có những ai. Mỗi ngày đến trường anh chỉ lo học hành và dành chút thời gian ra chơi đàn Piano mà thôi. Chính vì như thế anh đã vô tâm với tất cả các người con gái thích mình...

Bây giờ nhớ lại những chuyện đó Văn Thiện hơi tự trách bản thân, sao lại vô tâm đến vậy chứ? Giá mà anh lựa lời từ chối Thanh Hiền đàng hoàng hơn chút thì có lẽ đã không xảy nhiều chuyện như thế này rồi.

"Tôi xin lỗi cô, lúc đó tôi thật sự không cố ý làm tổn thương cô đâu." -Văn Thiện bỗng lên tiếng nói.

Thanh Hiền nghe mà lòng đầy đau buồn nhiều hơn, anh không cố ý nhưng anh đã thật sự làm ả ta bị tổn thương. Ả ta đột nhiên ôm lấy Văn Thiện từ phía sau và nghẹn ngào nói:

"Em yêu anh... Em thật sự rất yêu anh mà."

Văn Thiện giật mình và vội gỡ tay Thanh Hiền ra khỏi người mình:

"Thanh Hiền, cô đang làm gì thế hả?"

Yêu một người và mong được yêu rốt cuộc có gì sai? Tại sao Thanh Hiền ả ta cứ bị người ta từ chối mãi thế?

...

Thật ra từng cử chỉ của Văn Thiện và Thanh Hiền ở dưới sân cỏ nãy giờ Tiểu Yến nó đã nhìn thấy tất cả từ khung cửa sổ trong lớp. Nhìn thấy ngay cả cảnh Thanh Hiền đang ôm chặt Văn Thiện không chịu buông.

Lúc nãy nó tính mở cửa sổ ra cho mát thôi nhưng lại vô tình nhìn Văn Thiện và Thanh Hiền đang đứng nói chuyện. Vừa thấy Thanh Hiền ôm lấy Văn Thiện thì không hiểu tại sao trong lòng nó rất khó chịu.

Đôi mắt của nó từ từ khép lại, trông rất buồn. Thật ra nó bị làm sao thế này? Tại sao lại khó chịu trong lòng chứ? Chính nó là người kêu Văn Thiện phải nói chuyện với ả ta cơ mà. Nhưng thành thật mà nói thì có ai không khó chịu khi nhìn người con gái xinh đẹp khác ôm lấy người yêu của mình cơ chứ.

Hạ Vy nhận thấy sắc mặt của nó có biểu hiện lạ nên lên tiếng hỏi:

"Mày sao vậy Tiểu Yến?"

Nó khẽ giật mình quay qua nhìn Hạ Vy và nhẹ lắc đầu:

"À không có gì..."

Rồi nó về chỗ ngồi của mình, bên cạnh Hạ Vy. Nó nên tin tưởng Văn Thiện sẽ giải quyết tốt chuyện tình cảm với Thanh Hiền.

...

Ở dưới sân cỏ Thanh Hiền vẫn ôm chặt Văn Thiện, không chịu buông. Còn Văn Thiện thì cố gỡ tay ả ta ra khỏi người mình:

"Thanh Hiền, mau buông tôi đi."

Thanh Hiền vẫn không chịu buông anh ra và nghẹn ngào nói:

"Cha mẹ em bắt ép em qua Mỹ du học..."

Văn Thiện thoáng ngạc nhiên. Thanh Hiền càng lúc càng ôm chặt anh hơn:

"Văn Thiện à anh giữ em lại đi, được không? Chỉ cần anh nói một câu thôi em sẽ không đi đâu hết."

Văn Thiện thở dài và buồn bã nói:

"Thanh Hiền...tôi cảm ơn cô vì đã dành tình cảm cho tôi mấy lâu... Nhưng người tôi yêu chính là Tiểu Yến...chứ không phải là cô..."

Vòng tay Thanh Hiền đã buông hỏng ra một chút. Ả ta tự hỏi, mình có gì không bằng nó tại sao anh lại chọn nó chứ? Văn Thiện nhẹ nhàng gỡ tay Thanh Hiền ra và xoay người lại đối điện với ả ta:

"Đi du học cũng rất tốt mà, sẽ có tương lai hơn."

Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Hiền không biết từ bao giờ đã đầy nước mắt. Ả ta không hiểu, thật sự không hiểu. Tại sao người con trai này có thể khiến cho ả ta thấy đau lòng như thế này?

Thanh Hiền nhìn Văn Thiện mà rơi nước mắt:

"Tạm biệt..."

Ả ta bước lùi về phía sau vài bước rồi quay lưng đi, mỗi một bước là những giọt nước mắt đau buồn tuôn rơi không ngừng. "Diệp Văn Thiện" cái tên này có lẽ từ hôm nay ả ta phải tập quên thật rồi...

Thanh Hiền khẽ cười, kể từ nay ả ta không thể theo đuổi tình yêu này nữa. Có phải anh sẽ hạnh phúc hơn khi ả ta không còn xuất hiện trước mặt anh và không còn có thể phá hoại tình yêu ngọt ngào của anh với người con gái tên "Trần Tiểu Yến" kia nữa?

Văn Thiện đứng yên nhìn Thanh Hiền đau buồn bước đi, anh có thể cảm nhận được mỗi bước của người con gái này đều rất đau buồn... Dù anh cảm thấy bản thân mình có lỗi với Thanh Hiền như thế nào thì anh cũng không thể giữ ả ta ở lại được. Vì người mà anh yêu thương và muốn bên cạnh chính là Tiểu Yến nó chứ chẳng phải ả ta.

Mà thôi để Thanh Hiền qua nước ngoài du học biết đâu lại tốt cho tất cả mọi người. Ả ta không cần giành giựt tình yêu của Văn Thiện mà biến bản thân càng ngày càng xấu xa hơn. Tiểu Yến nó sẽ không còn gặp rắc rối như trước nữa. Và Văn Thiện anh cũng không cần phải chán ghét Thanh Hiền thêm.

*******Hết chương 62********

Đọc tiếp nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK