• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối ngày 31 tháng 7 năm 2033,

Trong một căn nhà ấm cúng ở thung lũng Godric, Harry Potter, anh hùng giới phù thủy, bạch pháp sư mạnh nhất lịch sử, đang ngồi trên bàn làm việc viết viết vẽ vẽ cái gì đó.

Cốc cốc cốc...

"Mời vào"

Một chàng trai trẻ bưng tách cà phê còn nóng hổi dè dặt mở cửa bước vào, y nhìn người đàn ông rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn mang gương mặt của thanh niên đôi mươi trong lòng không khỏi dâng lên nỗi ghen tức không cam lòng. Y đặt tách cà phê xuống trước mặt Harry.

"Ồ, James đấy à. Cám ơn con." Harry gật đầu và uống một ngụm.

"Ba đang làm gì thế?" y lên tiếng hỏi.

"Ba đang vẽ lại bản đồ phân bố độc dược ở Nigeria, chỗ ba vừa mới đi du lịch về." Harry ngẩng đầu lên nhìn con trai mình mỉm cười.

James liếc nhìn hành lý để sẵn trong góc phòng, "Ba lại định đi đâu nữa? Ba không đến Bộ pháp thuật sao?"

"Bộ bây giờ là sân chơi cho những người trẻ tuổi tụi con ba không tham gia vào." Harry lắc đầu nói.

James nhớ tới những lời so sánh thường trực trên miệng đám người trong Bộ thì càng thêm phiền chán. Rõ ràng ba y là người có thể điều khiển cả giới phù thủy Anh quốc nói gì người ta nghe theo răm rắp thế mà lại sống như một thầy tu khổ hạnh.

"Công việc của con dạo này thế nào?" Harry có chút áy náy vì dạo gần đây không để ý tới mấy đứa con của mình.

"Vẫn thế thôi." James bực dọc đáp.

"Văn phòng dùng sai chế tác Muggle là một nơi thú vị mà."

"Nơi đó chỉ dành cho lũ ngốc."

"James, một trong những tiền bối ba kính trọng nhất đã từng làm trong văn phòng đó đấy." Harry nhíu mày.

"Con biết, ông Weasley, ba của đội trưởng Ron Weasley. Và nhờ có chú Ron bây giờ ổng là phó bộ trưởng rồi." Y lèm bèm.

"Ý con là sao, James?"

"Không có gì." Y quay đầu đi.

"Ba biết con không thích ba từ chức ở Bộ pháp thuật và cả chuyện với mẹ con nữa..." Harry thở dài.

"Ba biết, ba biết sao còn làm. Ba có biết ở ngoài người ta nói con thế nào không? Con là đứa bất tài vô dụng, có cha là phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại mà chẳng giúp đỡ được gì cho con cái. Ngay cả cha dượng Radford còn tốt hơn ba, ít nhất thì ông ta còn xin cho tôi được cái chức này ở Bộ pháp thuật." James kích động nói.

"James con thực sự nghĩ ba như thế sao?" Harry ngỡ ngàng hỏi.

"Đúng vậy đấy, ngạc nhiên sao?" James tỏ ra bất cần.

"Con..." Harry đứng lên muốn nói gì đó nhưng chợt khựng lại, cơn choáng váng ập tới. Anh nhìn về phía tách cà phê với biểu tình không thể tin nổi.

"Là ông ép tôi." James run rẩy lẩm bẩm.

Tay chân Harry co giật, xương cốt anh như muốn đứt ra từng mảnh, Harry ngã lăn ra đất rên lên vì đau đớn. Cơ thể Harry từ từ rút lại cho đến khi chỉ còn bằng một đứa trẻ năm tuổi. Trong lúc James còn đứng đực mặt ra không biết nên làm gì thì một đám người mặc áo chùng đen xông vào trong phòng lôi cả hai ra ngoài.

"Các người đã làm gì? Rõ ràng đã nói thứ thuốc đó chỉ làm ông ấy mất đi pháp lực thôi mà." James la lớn.

"Nói thế mà mày cũng tin à? Đúng là thằng ngu." Một kẻ trong đó bật cười.

"Ồn ào quá xử lý nó luôn đi." Một gã khác phiền táo lên tiếng.

"Ok ok"

Harry dù trong cơn đau vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn chúng thảo luận. Harry gào lên trong tuyệt vọng khi trông thấy bọn chúng cắt đứt cổ đứa con trai đầu lòng của anh.

"James... không... các người không được làm như vậy... James..."

Kẻ đã ra tay tàn độc hất mũ áo chùng lên thỏa mãn liếm láp lưỡi dao dính máu.

"Đau lòng sao? Có trách thì trách mày cứ thích cản đường người khác." Gã buông một câu rồi không hề do dự ấn mũi dao nhọn hoắt vào mắt của Harry.

Tiếng gào thét vang lên quanh quẩn trong khu rừng vắng rồi đột nhiên im bặt. Gã áo đen đứng dậy ném miếng thịt hình chiếc lưỡi đỏ tươi xuống đất chung với hai khối bầy nhầy màu trắng đỏ xanh lục đan xen với nhau.

"Xin lỗi ngài Potter, vì sợ rằng linh hồn của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn sót lại nên chúng tôi đành phải ra tay diệt trừ mầm mống tai họa cho giới phù thủy. Ngài cũng hiểu mà phải không?" Gã khoái trá cười ác liệt.

"Tiếp theo thế nào?" Một kẻ khác hỏi.

"Móc mắt, cắt lưỡi, khâu miệng cuối cùng là thiêu cháy, như thế linh hồn sẽ bị giam cầm trong thân xác vĩnh viễn không thể chuyển sinh hay sống lại." Gã còn lại móc ra một cuốn sách với tựa đề không thể mỉa mai hơn 'Hướng dẫn phân biệt, săn lùng và tiêu diệt phù thủy' do Giáo hội phát hành.

Lũ vô nhân tính cười cợt quan sát ngọn lửa bao phủ lên cơ thể gầy nhỏ, khoái ý trông người được mệnh danh là chúa cứu thế, phù thủy mạnh mẽ nhất lịch sử quơ quào lăn lộn cho đến khi dừng lại bất động mới thôi.

Tách!

"Mày làm gì thế?"

"Chụp bức hình cho Instagram của tao. Kết thúc một huyền thoại hashtag #HarryPotterisdead" Tên chính tay móc mắt Harry lấy ra điện thoại chụp lấy chụp để cái xác chết cháy.

"Hình xăm ngầu đấy."

"Hay chứ hả? Dấu hiệu của Tử thần thực tử khét tiếng một thời đấy." Gã nhếch môi khoe khoang.

"Xong việc rồi thì đi thôi."

Cả bọn độn thổ biến mất để lại hai thi thể không hồn là bằng chứng cho tội ác vừa diễn ra tại đây.

Bầu trời đêm quang đãng, một ngôi sao băng xẹt qua rồi dự tính sẽ biến mất nhanh như cách nó đến. Nhưng đột nhiên nó dừng lại một cách bất thường.

"Ồ! Ta nhìn thấy gì thế này? Đã chết thảm như thế mà vẫn không bị vấy bẩn bởi thù hận. Một linh hồn xinh đẹp hiếm thấy. Ta cũng đang thiếu một thần sứ, nếu đã gặp thì giúp một lần vậy."

Ngôi sao lại tiếp tục phóng vọt đi như thể khoảnh khắc ngừng lại trên không trung chỉ là ảo giác, lá cây bay bay xào xạc mọi thứ tưởng chừng như không hề thay đổi, chỉ là trên mặt đất thiếu mất một cái xác cháy đen.

...

Harry cảm giác mình bị giam trong một không gian tối om rất lâu, không thể nghe, không thể thấy, không thể nói chuyện, không thể di chuyển nhưng suy nghĩ thì vẫn rõ ràng rành mạch. Cứ nghĩ anh sẽ mãi mãi chịu sự tra tấn như thế nhưng đến một ngày Harry có cảm giác trở lại. Ấm áp và dễ chịu, cơ thể anh được bao bọc bởi dòng nước dịu dàng như nằm trong bụng mẹ. Mình chuyển sinh rồi sao? Anh nghĩ. Rồi Harry nghe được một giọng nói uy nghiêm trầm thấp.

"Mắt của Leviathan, đầu lưỡi của Siren và nhựa sống cây sinh mệnh đắp nặn lại cơ thể. Sống lại đi con của ta, nghe tiếng ta kêu gọi, mở mắt và quan sát thế giới này."

Mí mắt nặng như chì chợt trở nên nhẹ hẫng, Harry làm theo giọng nói mở to đôi mắt mà anh tưởng đã mất đi. Luồng ánh sáng chói lòa chiếu lên con ngươi lần đầu tiên khai mở, Harry khẽ nhíu mày từ từ thích ứng rồi mới có thể nhìn ngắm xung quanh. Harry ngồi dậy xem xét bản thân, anh đang trần truồng ngồi trong một bể nước nông rộng bằng một căn phòng nhỏ, thành bể màu nâu sẫm nứt nẻ như vỏ cây. Từ những vết nứt những cành cây xanh mướt vươn ra mọc đầy những bông hoa trắng muốt to còn hơn đầu người. Một nụ hoa đang nở bung, từ phía trong một dòng nước thơm ngát đổ xuống bể nước như thể hồ nước được tạo thành do những bông hoa này vậy.

"Xin chào"

Harry giật mình quay đầu lại liền thấy một ông lão cứ tạm gọi là ông lão đi vì râu ông ta bạc phơ dài gần quét đất nhưng da dẻ lại căng bóng hồng hào như trẻ sơ sinh. Lão mặc một chiếc áo chùng dài màu đỏ tươi, giữa phần bụng mập phì là chiếc thắt lưng da trâu màu đen căng cứng khổ sở làm nhiệm vụ của nó.

"Ông là...?" Harry do dự hỏi.

"Ta là thần."

"Thần? Phải rồi, tôi đã chết mà." Harry gật đầu thấu hiểu.

"Nhóc con, cậu chưa chết. Ừm, có thể nói là chết rồi nhưng ta đã cứu sống cậu." Ông lão nói.

"Ông muốn gì?" Cậu sống đủ lâu để hiểu trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.

"Ta muốn cậu làm việc cho ta. Thế nào?"

"Được" Harry gật đầu.

"Tốt lắm từ bây giờ cậu sẽ là thần sứ của ta, Harry Potter."

"Ông tên là gì?" Harry hỏi.

"Thần linh không có hình dạng cố định. Ta đang sở hữu ngoại hình giống với thần nhất trong tưởng tượng của cậu. Gọi tên của ta bằng hình tượng đó. Tên ta là..."

"Santa Claus" Harry nhanh miệng thốt lên.

"Merlin" ông lão kết thúc câu nói.

"Khụ... ý tôi là Merlin." Harry hắng giọng đổi lời.

"Nghỉ ngơi cho tốt đi, khi cậu hồi phục hoàn toàn chính là lúc công việc của chúng ta bắt đầu." Merlin lườm Harry một cái rồi biến mất.

...

Một lần nữa đặt chân lên Hẻm Xéo mọi sự vật đều trở nên quá đỗi xa lạ, khoảng thời gian đối với anh chỉ như một giấc ngủ dài như đối với giới phù thủy nước Anh 20 năm đã trôi qua. Giờ đây trở về cảnh không còn mà người cũng mất. Harry không hề che chắn dung mạo bước đi trên con đường thương mại sầm uất nhất, các cửa hàng nối nhau san sát người đến người đi đông như mắc cửi. Trước đây nếu anh ra ngoài mà không ngụy trang kín kẽ thì chắc chắn trăm phần trăm nơi Harry đến sẽ trở thành buổi tụ họp náo loạn của các fan hâm mộ. Có lẽ thiếu mất đi đôi mắt xanh lục và cặp kính lỗi thời, những đặc điểm đặc trưng của Harry Potter, chẳng ai nhận ra anh nữa.

Harry tiến vào quán Cái Vạc Lủng hiện tại đang được quản lý bởi Neville và vợ. Anh ngồi xuống một góc để nghe ngóng tình hình nước Anh trong thời gian anh không có ở đây. Tưởng chừng như sẽ không tìm được tin tức nào hữu dụng không nghĩ tới chuyện về cái chết của con trai Harry và sự mất tích của anh vẫn được người ta bàn tán sau ngần ấy thời gian.

Năm đó, những kẻ đã ra tay tàn độc mỉa mai thay lại là những thành viên của Hội những người hâm mộ Harry Potter. Lúc anh còn là Sở trưởng Sở thần sáng, ma lực của Harry không như người bình thường sẽ ổn định lại khi đã trưởng thành mà nó cứ tăng dần theo thời gian. Giới phù thủy cần một người lãnh đạo mạnh mẽ trong chiến tranh nhưng khi hòa bình anh lại trở thành mối đe dọa. Những kẻ cầm đầu Hội những người hâm mộ Harry Potter muốn anh đứng lên giành lấy quyền lực, nhưng anh không muốn, như thế có khác nào Voldemort đâu. Vì để ngăn cản dã tâm của chúng, anh từ chức rồi đi du lịch tha phương, những tưởng có thể làm phai nhạt dần ảnh hưởng của anh trong dân chúng nhưng anh đã lầm, lòng tham của con người là vô đáy. Mà những kẻ tham lam từ xưa đến giờ đều không có kết cục tốt. Những tên máu lạnh đã giết anh đều chết, điều buồn cười là chẳng ai làm hại chúng cả. Thi thể của Harry không bao giờ được phát hiện nên chỉ được tuyên bố là mất tích chứ không phải tử vong, bọn chúng sợ hãi anh sẽ trở về đến mức phát điên rồi tự sát.

Harry ôm một bó bách hợp đến phần mộ gia đình tại thung lũng Godric. Bên cạnh hai ngôi mộ của ba mẹ Harry là một ngôi mộ nhỏ, James Sirius Potter. Harry đặt bó hoa xuống trước mộ thở dài.

"Ôi James! Đứa con ngu ngốc của ta."

Đứng lặng người trước mộ địa thật lâu anh mới cất bước trở về nhà của mình, nơi đây đã bị niêm phong bằng nhiều loại thần chú phức tạp nhưng đó không phải vấn đề với Harry bây giờ. Anh nhẹ nhàng giải trừ tất cả mở cửa vào nhà. Căn nhà gần như không hề thay đổi từ lần cuối cùng anh ở đây, Harry đi đến phòng đọc sách, ngay cả hành lý du lịch năm đó vẫn còn để trong góc phòng. Nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc một lần nữa, mục đích của chuyến đi này là để tìm hiểu cái chết của chính anh cũng đã đạt được. Harry mở ngăn bàn làm việc lấy đi cây đũa phép bằng gỗ nhựa ruồi có lõi là lông phượng hoàng đã gắn bó với anh từ ngày đầu đi học. Tầm mắt lướt ngang qua bệ cửa sổ, Harry chợt lấy chậu cây bé nhỏ khô héo lẳng lặng nằm trên giá gỗ. Anh nghĩ nghĩ tiến đến cầm lấy nó sau đó biến mất.

Rầm...

Chỉ một giây sau khi Harry rời đi một người phụ nữ có mái tóc đỏ rực xông vào căn nhà. Cô gần như phát điên tìm kiếm xung quanh cho đến khi phát hiện đũa phép trong ngăn bàn biến mất thì đổ gục xuống sàn khóc rống lên.

"Ginny, cậu ấy đâu rồi?" một người phụ nữ tóc nâu chậm hơn cũng chạy đến vội vàng hỏi.

"Anh ấy chưa chết, Hermione. Harry Potter vẫn chưa chết." Ginevra Radford đội trưởng đội thần sáng nổi danh hung hãn của Bộ pháp thuật giờ đây nước mắt đầy mặt vừa khóc vừa cười tuyên bố một chuyện động trời.

Và thế là huyền thoại của giới phù thủy lại tiếp tục lưu truyền...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK