"Severus, anh về rồi. Umbridge có làm khó anh lắm không?" Harry hỏi.
"Ta còn chưa phế đến mức không đối phó được với một ả đàn bà không có tự trọng như Umbridge." Snape ngồi xuống bên cạnh Harry, vươn tay ôm lấy cơ thể ấm nóng của cậu phát ra tiếng thở dài.
"Không có tự trọng? Bà ta đã làm gì?" Harry nhăn mày.
"Bà ta hỏi... về sở thích của ta. Cho rằng ta có hứng thú với những thiếu niên và sẽ không an toàn khi để một tên biến thái như ta làm giáo sư của Hogwarts." Snape trả lời.
"Khốn kiếp, bà ta làm sao dám..." Harry tức giận quát to muốn đứng lên.
Snape ngăn cản Harry sau đó ôm cậu vào lòng, "Em để ý đến một ả hề làm gì."
Harry rầu rĩ dụi đầu vào vai hắn. "Cố chịu đựng một chút, em hứa với anh bà ta sẽ không nhảy nhót được lâu đâu."
Snape luồn tay vào mái tóc rối bù của Harry nhẹ nhàng thì thầm. "Umbridge nói không sai một chuyện. Ta đúng là có hứng thú với một thiếu niên."
Harry ngóc đầu dậy nhìn vào đôi mắt đen sâu hun hút của người đàn ông.
"Severus~" Cậu khẽ gọi, đầu ngón tay vẽ từng vòng từng vòng xung quanh những cái nút áo trên ngực Snape.
Hắn vuốt ve đôi má mềm mềm của cậu sau đó cúi đầu hôn lên... trán Harry. "Tới giờ em nên uống thuốc rồi."
Cậu xoa xoa cái trán phồng má trừng mắt nhìn bóng lưng tuyệt tình của người đàn ông hậm hực lầm bầm. "Lại phải uống thuốc. Em phải uống đến bao giờ nữa vậy?"
"Tới khi nào ta nói đủ thì thôi." Snape vừa đi lấy độc dược trở về nghe thấy liền nói. "Uống xong thì về ký túc xá của em đi."
"Chưa tới giờ giới nghiêm mà. Em muốn ở bên anh một lúc nữa." Harry nằm xuống ghế ăn vạ không đứng lên.
Snape hít sâu một hơi đè nén những rung động trong lòng sau đó xách con mèo nhỏ còn đang lăn lộn trên ghế sô pha ném ra khỏi hầm. "Đi về cẩn thận, đừng để ta bắt gặp em lang thang bên ngoài sau giờ giới nghiêm."
"Severus, anh thật quá đáng."
Snape dứt khoát đóng cửa ngăn lại tiếng la ó của Harry. Hắn bắc hai cái vạc lên bắt đầu nấu độc dược bổ máu cho Harry trong vạc lớn. Đây là loại độc dược tương đối phức tạp nhưng nó không làm khó được Snape, hắn dành nhiều tinh lực hơn cho cái vạc nhỏ bên cạnh. Ba năm trước, Harry tặng hắn một cuốn sách của gia tộc Prince. Những lúc rảnh rỗi hắn lại dịch những đơn thuốc trong đó ra tiếng Anh và tiến hành nghiên cứu tác dụng của từng loại. Họ Prince trước đây chính là gia tộc phù thủy hắc ám thế nên không lạ khi phần lớn những đơn thuốc đều là các loại thuốc độc hại người hoặc tra tấn. Và trong đống vô dụng đó có một thứ làm hắn chú ý, khế ước nô lệ bằng độc dược.
Từ cổ chí kim, chiến đấu luôn là điểm yếu của phần lớn người trong giới phù thủy nói chung và cộng đồng những người pha chế độc dược nói riêng. Năng lượng phép thuật hay còn gọi là pháp lực trong người mỗi phù thủy hoặc pháp sư là rất khác nhau và việc để cạn kiệt pháp lực trong trận đấu là việc cực kỳ nguy hiểm liên quan việc sống còn. Đối với các bậc thầy độc dược, điều họ cần là pháp lực ổn định chứ không phải mạnh mẽ. Nhưng thứ giúp họ thuận lợi trong quá trình nghiên cứu học thuật lại là bất lợi lớn khi giáp mặt trực tiếp với kẻ thù trong những cuộc đấu tay đôi.
Thuở xưa vì để bù đắp thiếu hụt này, người nhà Prince luôn tìm cách nâng cao pháp lực của mình, mà một trong số đó chính là nuôi một nô lệ. Người được chọn phải có pháp lực mạnh mẽ và ổn định, trong vòng 100 ngày chủ nô đều đặn phải uống một loại độc dược đặc thù được thêm vào máu của nô lệ để tạo một liên kết sức mạnh một chiều giữa hai người. Chủ nô sẽ nhận được nguồn pháp lực dồi dào tiếp ứng từ nô lệ, nếu không gặp phải pháp sư đặc biệt quyền năng thì cơ bản người đó sẽ trở thành tồn tại vô địch trên chiến trường.
Hơi nước bốc lên ngùn ngụt, Snape thực hiện từng bước trong công thức với sự tỉ mỉ, cẩn thận hơn mức bình thường gấp nhiều lần. Đến những bước cuối cùng, hắn xắn tay áo lên cao làm lộ ra cổ tay đầy rẫy những vết cắt cũ mới nông sâu chồng chéo lên nhau. Snape cầm lấy lưỡi dao bạc, như không hề cảm thấy đau đớn mà rạch thêm một đường lên phần da thịt vẫn còn lành lặn bên cạnh, dòng máu đỏ tươi chậm rãi rót vào cái vạc đang sôi sùng sục làm đổi màu chất lỏng bên trong. Sau khi hoàn thành thứ độc dược này thì vạc thuốc bổ máu bên cạnh cũng vừa vặn tắt lửa. Với sự tính toán tỷ lệ cực kỳ chính xác, Snape hòa trộn hai thứ độc dược lại với nhau sao cho mỗi loại vẫn giữ được tác dụng vốn có và khiến nó rất khó để bị phát hiện ra. Snape luôn tin tưởng vào năng lực của mình huống chi hắn phát hiện một điều khi ở bên cạnh Harry suốt thời gian qua, vị giác của cậu không nhạy. Nếu không được cho biết trước cậu còn không thể phân biệt được sự khác nhau giữa khoai tây nghiền và cháo yến mạch có cùng kết cấu chứ đừng nói đến sự pha trộn tinh vi đến từ tay bậc thầy độc dược.
Harry luôn rất bất cẩn, một phần do cậu không thực sự biết cách tự yêu thương bản thân, phần còn lại... có lẽ do thứ cậu đã đánh đổi để được ở lại nơi này. Hắn biết điều đó, hắn đã dõi theo cậu rất lâu. Đã từng, hắn rất ngạc nhiên trước sự dồi dào của pháp lực trong người Harry, cuồn cuộn sinh sôi không dứt tựa như không bao giờ có thể dùng hết. Vào đầu năm học trước, sức khỏe của Harry đột nhiên đi xuống cùng với đó chính là khả năng phục hồi pháp lực trở nên trì trệ chậm chạp hơn xưa rất nhiều. Harry sau đó đã khắc chế việc phung phí pháp lực nhưng trong lúc nguy cấp cậu vẫn cứ theo thói quen sử dụng những thần chú và lời nguyền có lực sát thương lớn tiêu hao pháp lực cực kỳ nhiều. Điển hình là lúc cậu tiêu diệt quân đoàn con rối trong rừng Đen, hậu quả là khi đối diện với tên giả mạo Grindelwald, Harry đã gần như suýt chết vì cạn kiệt pháp lực. Hắn không muốn chuyện như thế lại xảy ra một lần nữa, vả lại loại liên kết chủ nô – nô lệ này có kèm theo một tác dụng phụ khá hấp dẫn. Để đảm bảo quá trình cung cấp pháp lực được suôn sẻ, nô lệ luôn phải ở gần chủ nô trong vòng 100 bước chân, vì thế liên kết này cho phép nô lệ cảm ứng được vị trí chủ nô của mình.
Rót độc dược đã pha chế tốt vào ba chai thủy tinh nhỏ, Snape hài lòng nhếch môi cười. Chỉ ba ngày nữa... Sau này, dẫu Harry có muốn thoát khỏi hắn, cũng sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
...
Việc Umbridge cứ ngang ngược tác oai tác quái trong các lớp học ngoài việc làm cho người ta khó chịu thì không tạo được khủng hoảng gì mấy. Bà ta đã viết thư cho Bộ trưởng trình bày những ấm ức bà ta phải chịu, nhưng không có bất cứ điều lệnh giáo dục nào được ban hành như bà ta tưởng. Grinderson tuy là hiệu phó trên danh nghĩa không tham gia vào việc quản lý Hogwarts nhưng những việc liên quan đến Dumbledore gã đặc biệt để tâm. Có lão cáo già thông thạo chính trường này ở đó, mỗi lần Fudge muốn làm gì đều sẽ có người ngăn cản. Điều này làm ông ta càng thêm kiêng kị Dumbledore và hối thúc Umbridge bới móc những lỗi lầm của những thành viên của Hội Phượng Hoàng. Vì thế bà ta đặt trọng tâm lên mấy người James, Lily, Sirius và Remus.
Vào một buổi sáng đẹp trời, lớp học Chăm sóc sinh vật huyền bí năm thứ năm của Gryffindor và Slytherin đang diễn ra thật sôi động. Nhờ cái miệng dẻo quẹo và giao diện bảnh trai của trợ giáo mới, môn học này trở thành môn tự chọn được đăng ký nhiều nhất trong trường. Hagrid cũng được thơm lây, dù hơi hậu đậu và đôi khi không thể đánh giá chính xác mức nguy hiểm của các con vật, nhưng không thể phủ nhận được sự hiểu biết sâu rộng của ông về những sinh vật trong rừng cấm. Hagrid híp mắt cười thật hạnh phúc khi nhìn những đứa trẻ chơi đùa với những sinh vật huyền bí mà ông yêu thích nhất.
"Nhìn xem mấy anh bạn nhỏ này gọi là Billywig." Sirius nâng cái lồng nhỏ có vài con côn trùng dài gần bằng hai đốt ngón tay có màu xanh biếc như ngọc lục bảo trên tay. "Thầy dám cá là ai trong số các trò cũng đều đã ăn kẹo Ong Xì Xèo nổi tiếng của tiệm Công Tước Mật rồi nhỉ? Nhưng chắc chắn không phải ai cũng biết loại kẹo ngon lành đó được làm từ vòi châm của Billywig sấy khô. Hấp dẫn phải không? Bây giờ các trò chia nhóm và nhận một con Billywig về để quan sát nhé."
"Hem hem"
Tất cả lũ học trò khi nghe tiếng húng hắng quen thuộc đều trợn trắng mắt.
"Ồ? Chào mừng bà giám sát viên đến dự giờ lớp tôi." Sirius rất có phong độ đặt tay lên ngực hành lễ như một thân sĩ. Nụ cười nửa miệng làm y càng thêm đẹp trai pha lẫn chút xấu xa cực kỳ khó đỡ đối với bất cứ phái nữ nào.
"Chào buổi sáng, giáo sư Black" Umbridge ôm lấy gò má nóng hổi của mình bẽn lẽn gật đầu như một thiếu nữ rụt rè. "Hôm nay ngài cho bọn nhỏ học về con gì vậy?"
"Là Billywig, một loại côn trùng vô hại đến từ Úc. Để tôi dẫn bà đi tham quan lớp học một vòng nhé." Sirius tươi cười đá lông mày.
"Ngài thật là có lòng." Bà ta cười khúc khích.
Sirius tận chức tận trách đưa Umbridge đi vòng quanh giới thiệu.
"Trông cái điệu cười chảy nước của mụ cóc kìa. Thiệt là muốn nổi da gà quá đi." Ron ghé vào tai Harry nói nhỏ.
"Im lặng đi. Mụ ta tới kìa." Hermione nhắc nhở hai đứa nó.
Harry và Ron vội cúi đầu giả vờ nghiên cứu con côn trùng nhỏ trong lồng. Khi Umbridge vừa đi qua, Ron trợn trừng nhìn cái lồng nhỏ trên tay nó đột nhiên bật mở.
"Mau đóng nắp lại, Billywig bay rất nhanh nó mà thoát ra là không bắt lại được đâu." Hermione la lên nhưng đã chậm, con Billywig bên trong đã bay ra ngoài.
Không chỉ có mình cái lồng của nhóm tụi nó, tiếng vo ve vang lên khắp nơi dường như Billywig của các nhóm khác đều bị sổng ra bay loạn xạ trong không trung. Chúng không hẹn mà cùng nhắm mục tiêu với bóng hồng duy nhất tại chỗ này.
"Á á á cút đi. Đừng đến gần tao." Umbridge sợ hãi hét lên quơ quào tay chân.
"Tất chân Merlin, tôi quên mất là đám côn trùng sẽ phát điên khi nhìn thấy màu hồng. Bà giám sát viên, để tôi giúp bà." Sirius gào khan làm như hoảng hốt đến mức quên bản thân là phù thủy không dùng đũa phép mà phủi phủi tượng trưng vài cái lên tấm lưng to rộng như tấm phản của Umbridge.
Phải cho đến khi Hagrid cầm lấy hộp phun khói đến phun cho người Umbridge đầy mùi khét lẹt mới giải thoát cho bà ta khỏi đàn Billywig. Chừng đó thời gian cũng đủ để phần da lộ ra ngoài quần áo của Umbridge bị đốt sưng phù. Bất cứ ai bị Billywig đốt sẽ trở nên choáng váng, rồi sau đó từ từ bay lên trên không. Umbridge cũng vậy, cả thân người béo núc ních của bà ta trôi nổi bồng bềnh chỉ có thể kêu lên ú ớ vài âm tiết không rõ vì cả gương mặt đều sưng to như mặt lợn.
"Nào, đây chính là hậu quả khi bị Billywig đốt quá nhiều. Các em lấy thế làm gương nhé." Sirius chỉa chỉa vào quả cầu hồng phấn đang xoay tròn trên không.
"Vâng ạ" Lũ nhóc nín cười trả lời.
"Được rồi, các trò được phép hoạt động tự do. Thầy phải đưa bà giám sát viên của chúng ta đến bệnh thất đây." Y rút đũa phép ra chỉ vào Umbridge kéo bà ta đi như một trái bong bóng hình người cỡ bự.