Hai gương mặt gần giống hệt ghé vào nhau an bình ngủ say dưới ánh nắng sớm chính là khung cảnh đẹp nhất trong mắt James và Lily.
"Đáng yêu quá đi." Lily ôm má hưng phấn ngắm nhìn
"Anh muốn đến St. Mungo coi lại bản ghi chép xem bọn họ có bắt mất một đứa con song sinh của chúng ta hồi trước không." James khoanh tay cảm thán.
"Em nghĩ lại rồi. Lúc đó chúng ta quá lỗ mãng, người thân duy nhất của thằng bé vừa mới mất Harry chắc chắn vẫn còn đau lòng không thể chấp nhận người khác." Cô nhỏ giọng nói.
"Đúng thế. Chỉ cần chúng ta cố gắng anh tin ngày nào đó Harry sẽ chịu xem chúng ta là ba mẹ của con thôi." James hạnh phúc mơ màng tưởng tượng.
Lily gật mạnh đầu đồng tình với chồng, "Em phải đi chuẩn bị bữa sáng đây. Trông thằng bé gầy quá."
"Để anh giúp em." James theo sau vợ ra ngoài.
Khi hai giọng nói nhỏ dần và cách thật xa, một trong hai thiếu niên trên giường mở to đôi mắt hoàng kim không hề có chút ngái ngủ nào. Cậu nhẹ nhàng rút tay mình từ dưới đầu nhóc con Harry đang ngủ thật thơm ngọt. Vệ sinh cá nhân, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới đánh thức nó. Trong lúc Harry vẫn còn đang mơ màng cậu đã lấy khăn ấm lau mặt, lau tay sau đó còn chu đáo giúp nó mặc lại áo quần. Cho đến khi ngồi vào bàn ăn sáng, nhóc con Harry vừa mới tỉnh táo lại cảm thán, có anh trai thật là tuyệt.
Sau bữa sáng, Harry hưng phấn dẫn anh trai đi tới khu lều dưới chân đồi, Ron nói sáng nay bọn họ sẽ đến. Khi ra khỏi nơi thoạt nhìn là một căn nhà ấm cúng nhưng thực tế chỉ là một cái lều pháp thuật, Harry mới có dịp quan sát chung quanh. Lều của nhà Potter mang hình dáng một ngôi nhà gỗ với hai màu đỏ và vàng rất có tinh thần Gryffindor nằm ở lưng chừng đồi. Vốn dĩ với địa vị của gia tộc Potter bọn họ có sẵn vị trí trên đỉnh đồi nơi tập trung những người quyền lực nhất giới phù thủy hiện giờ. Nhưng James không thích ở trên đó, anh nói dưới này náo nhiệt hơn. Lều của gia tộc Black cũng được dựng cách đó không xa. Harry chỉ kịp nhìn ngó sơ qua liền bị thằng nhóc Harry lôi đi.
Nó dẫn cậu đến khu lều xa nhất dưới chân đồi, xuyên qua những đám đông phấn khích đang reo hò tên của đội họ ủng hộ. Cho dù đội trị an cố gắng nhắc nhở không được làm điều gì khiến Muggle chú ý nhưng chẳng có ma nào nghe theo. Có người còn cưỡi chổi bay vọt sát rạt qua đầu Harry. Khung cảnh hỗn loạn mà vui mừng. Hai đứa đi đến vùng rìa xa nhất, Harry chui tọt vào một cái lều bé tí nhìn từ xa còn không chứa nổi một người. Cậu đương nhiên cũng không cho rằng nó thực sự như vậy nên rất tự nhiên đi theo.
"Harry" Ông Arthur reo lên khi nhìn thấy cậu, "Bác cứ mong gặp cháu mãi. Cám ơn cháu vì đã cứu Ron nhà bác."
"Việc cháu nên làm mà." Cậu bắt tay ông khiêm tốn.
"Ôi trời, cái gì mà nên làm chứ. Cháu đã suýt chết đấy, nếu không phải ông nội... Ui, bác xin lỗi." Arthur vỗ vỗ miệng mình.
"Không sao ạ." Cậu lắc đầu.
"Harry, anh đến rồi. Cám ơn anh đã sửa cây đũa phép của em." Ron ngượng ngịu tiến lên cảm tạ.
"Nó sử dụng ổn chứ? Có cần điều chỉnh ở đâu không?" Cậu hỏi.
"Quá tốt luôn. Còn tốt hơn lúc chưa gãy nữa." Nó hưng phấn reo lên.
"Hi, Harry." Ginny tiến lại gần chào hỏi.
"Hi, Ginny." Harry cũng gật đầu chào lại cô bé tự nhiên như những người bạn lâu năm.
"Úi chà, hoàng tử Ravenclaw của chúng ta." Fred khoác vai Harry.
"Em có muốn làm một cuộc cá cược nhỏ không?" George nhô ra từ phía bên còn lại thì thầm.
"Cá cược?" Harry nhướng mày.
"Đúng, bọn anh tính cược kết quả chung kết với một quý ông trong Bộ pháp thuật. Tham gia không?" Fred cười hì hì.
"Ludovic Bagman?" Harry hỏi với giọng điệu khẳng định.
"Sao em biết?" Fred và George cùng ngạc nhiên.
"Ông ta nổi tiếng là một con nghiện cờ bạc. Đừng cược với ông ta không đáng tin đâu." Cậu giải thích.
"Vậy sao?" George tiếc nuối nói.
"Nếu các anh thích cá cược em có thể giới thiệu một chỗ có uy tín hơn." Harry đảm bảo.
Fred và George nhìn nhau cùng hưng phấn gật đầu. Cả ba nói một tiếng với Arthur rồi đi ra khỏi lều, hai thằng nhóc Harry và Ron đương nhiên là bám theo. Cậu dẫn bọn chúng trở lại con đường cũ leo lên gần đến đỉnh đồi tiến vào một căn lều cao lớn hoa lệ với kiến trúc hy lạp cổ đại. Bên trong khá vắng vẻ chỉ có một chiếc bàn lễ tân bằng đá cẩm thạch trắng, phía sau có 1 ông lão ngồi ngủ gà ngủ gật. Fred, George và Ron trông bồn phun nước dát vàng hoành tráng ở giữa có phần câu nệ nhìn ngó khắp nơi.
Harry đến bên cạnh bàn gõ nhẹ lên mặt đá cẩm thạch đánh thức ông ta dậy, đây là khu vực cá cược của nhà cái Châu Âu mà cậu biết được đời trước.
"Cá cược ở đây rất dễ dàng, đặt cược đơn giản, thanh toán trả tiền thắng cược cho người chơi rất nhanh. Ngược lại không dễ gì xù kèo ở đây được." Harry nghiêng đầu nhỏ giọng giải thích.
"Quý khách muốn đặt cược thắng thua, tỷ số hay ai là người bắt được snitch?" Ông lão hiền hòa hỏi.
Thoạt nhìn ông ta trông có vẻ hiền từ chất phác không ai nghĩ đây lại là nhà cái cờ bạc ăn thịt người không nhả xương giảo hoạt nhất châu Âu.
"Cả ba. Tôi đặt Ireland thắng, tỷ số 170-160 và Viktor Krum là người bắt được snitch. 100 Galeons" Harry cũng thật 'hiền hòa' mỉm cười trả lời.
"Chi tiết như vậy?" Ông lão cúi xuống lấy một quả cầu thủy tinh đặt lên bàn. "Mời cậu đặt tay lên đây."
Harry cười khẽ làm theo, cậu biết đây là vật phẩm luyện kim có thể phát hiện ra người có huyết thống tiên tri hoặc đã tiếp xúc với tiên tri trong vòng một năm hay không. Vật này đối với cậu là vô dụng. Quả nhiên, quả cầu toát ra ánh sáng màu xanh dương dìu dịu báo hiệu cậu đủ tiêu chuẩn để cá cược.
"Được rồi." Ông lão lấy giấy bút ghi chép lại.
"Các anh muốn đặt thế nào?" Harry quay người lại hỏi Fred và George, ở nơi ông lão không để ý cậu khẽ nháy mắt ra hiệu.
Cặp song sinh nhìn nhau rồi gật mạnh đầu quyết tâm, "Chúng tôi chỉ có 10 Galeons, có thể đặt được không?"
"Được chứ. Ở đây cậu muốn đặt bao nhiêu cũng được cả." Ông lão hào phóng nói.
"Vậy chúng tôi đặt giống cậu ấy." Fred tiến lên đưa những đồng xu lẻ lên bàn đếm lại vừa đúng 10 Galeons.
"Em cũng muốn cược." Harry ham vui cũng lấy 2 đồng Galeons đặt lên bàn.
"Sao mấy anh có nhiều tiền thế?" Ron cắn ngón tay tiếc nuối hỏi.
"Bọn anh tiết kiệm, cả tiền bán mấy trò đùa dai nữa" George nhận lấy giấy cược từ ông lão cẩn thận bỏ vào túi, đây là cả gia tài của hai đứa đấy.
Cả bọn rời khỏi căn lều hưng phấn nhỏ to nói chuyện về việc vừa rồi. Harry đi phía sau chỉ mỉm cười chứ không tham gia vào. Khi ngang qua một vùng bụi cây nhỏ cậu chợt thấy một con chó đen cứ thập thò nhìn lén mình. Harry buồn cười tiến lại gần ngồi xổm xuống đối diện với nó, không như lần trước con chó không hung hăng sủa to với cậu mà dịu ngoan để cậu sờ đầu. Cậu thuần thục vuốt lông làm con chó đen sung sướng đến mức nằm lăn lộn qua lại trên mặt đất.
"Ngài Black, chuyện của ông với giáo sư Lupin thế nào rồi." Cậu vừa vuốt vừa lên tiếng hỏi.
Con chó đột nhiên cứng ngắc người từ từ ngẩng đầu nhìn cậu rồi xoay mạnh người muốn chạy biến. Nhưng Harry nhanh tay hơn nắm lấy gáy con chó kéo lại.
"Đừng chạy. Nói rõ ra xem nào."
Con chó co rụt người rồi biến thành một người đàn ông tóc đen không được tự nhiên khoanh chân ngồi bên cạnh Harry.
"Không thế nào cả. Cứ coi như không có việc gì thôi." Sirius ngượng ngịu trả lời.
"Giáo sư Lupin cũng không còn trẻ nữa. Ông nên cho thầy ấy một câu trả lời dứt khoát để thầy ấy đi tìm hạnh phúc mới." Cậu nói.
"Như nhóc sao?" Sirius trừng mắt.
"Tôi không thích giáo sư Lupin nhưng không có nghĩa là người khác không có ý tứ gì với thầy ấy." Harry nhún vai.
"Ai dám?" Y xù lông.
"Ngài Black, ngài không thích giáo sư Lupin cũng không cho thầy ấy tìm hạnh phúc mới. Không phải quá ích kỷ sao?" Cậu nhíu mày phê bình.
"Không phải mà. Tại lúc ấy cậu ấy tỏ tình đột nhiên quá, tiếp theo lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ bộ." Sirius lại cụp đuôi ủ rũ.
"Vậy ông cảm thấy thế nào?" Harry hỏi.
"Hơi bất ngờ, trước giờ chúng tôi vẫn ở chung với nhau như vậy giờ thay đổi thành người yêu không biết có được không. Vả lại cả hai đều là con trai, con trai với con trai có thể thích nhau sao..." Sirius lung tung trả lời.
"Ngài Black" Harry cắt ngang công cuộc lải nhải của y. "Ngài nghe một người đàn ông tỏ tình suy nghĩ đầu tiên không phải ghê tởm hay từ chối mà là con trai với con trai có thích nhau được không." Cậu nhướng mày nhìn y.
Cõi lòng Sirius bỗng nhiên bừng sáng. Y bật đứng dậy siết chặt tay.
"Vừa nãy tôi thấy giáo sư Lupin đang nói chuyện với một cô gái tóc hồng rất vui vẻ." Harry híp mắt nói.
"Không được." Sirius gào lên chạy biến.
Harry phì cười nhìn y rồi phủi phủi lông chó dính trên áo chùng, khi cúi đầu cậu chợt nhìn thấy một đóa bồ công anh bông bông tròn trĩnh. Harry hái đóa hoa đó rồi đứng lên ra khỏi bụi rậm.
"Anh" Harry từ xa nhảy tới ôm chầm lấy cậu, "Đây là gì thế?"
"Hoa bồ công anh. Nhìn đáng yêu nhỉ?" Cậu đưa cho nó xem.
Harry hưng phấn bám vào tay cậu thổi phì phì làm một nửa hạt giống bồ công anh bay tá lả. Ở phía xa Draco theo ba nó đi tới trông thấy hành động thô lỗ này liền lộ ra ánh mắt khinh bỉ lẩm bẩm, "Gryffindor"
Để Harry chơi chán chê, Harry mới thu lại đóa bồ công anh tơi tả chậm rãi đưa lên môi thổi nhẹ. Gió đưa những cánh hoa bồ công anh cuối cùng bay lên tỏa đi khắp nơi. Mà một cánh hoa không bắt mắt ngược gió bay đến nơi Draco đang đứng làm nó chú ý. Xòe tay nắm lấy cánh hoa nhỏ nhắn Draco trông thấy cánh hoa biến thành tấm da dê có viết chữ 'Bảo ba em theo sát bộ trưởng tối nay'. Draco sửng sốt ngẩng đầu lên liền nhìn lấy ánh mắt đầy ẩn ý của Harry bắn về phía này. Nó thận trọng gật đầu đi đến cạnh Lucius uốn giọng kiểu cách nói.
"Ba, con vừa nhìn thấy Bộ trưởng. Con muốn xem xem ông ấy có giống như trên báo không."
"Rất tốt con của ta, tiếp xúc với những người địa vị cao sẽ có lợi cho con đường thăng tiến của con sau này." Lucius liếc xuống nhìn Draco, mấy động tác nhỏ của nó đương nhiên ông ta chú ý thấy. Nghĩ tới giao tình của nhà Malfoy với cậu ta, ông lựa chọn thử tin tưởng một lần vả lại bám theo bộ trưởng cũng không hại gì.
Lucius giương cằm gõ gậy đầu rắn mang theo Draco chuyển hướng lên đỉnh đồi làm lộ ra bóng dáng cao lớn mặc áo chùng đen đứng phía sau. Snape khép lại bàn tay đang nâng cánh hoa bồ công anh nhìn về phía thiếu niên đang đùa giỡn với đám quỷ khổng lồ nhỏ nhà Gryffindor dường như không để ý tới bên này. Được thôi, nếu đó là điều em muốn tôi sẽ làm. Snape thật sâu liếc nhìn Harry rồi vung áo chùng cuồn cuộn đi cùng hướng với cha con nhà Malfoy.
Quý tộc và những nhân vật quan trọng trong giới pháp thuật có chỗ ngồi và lối đi riêng tách biệt với người bình thường. Snape vẫn giữ gương mặt khó ở như người ta thiếu hắn cả ngàn galeons đi theo Lucius đến khu vực của giới thượng lưu. Hắn sẽ không như con công Lucius xun xoe đến bên cạnh bộ trưởng, chỉ cần lượn lờ ở nơi lão ta có thể thấy là được rồi. Vì thế hắn đi về phía Hội trưởng hiệp hội độc dược, ít nhất nơi này có người sở hữu đầu óc giao tiếp được với hắn.
"Ồ? Severus đúng lúc quá. Tôi đang định tìm cậu đây." Hội trưởng Hiệp hội độc dược Rafael Alcaraz đang nói chuyện với một đại sư độc dược khác thì chú ý thấy Snape đi tới.
"Chuyện gì?" Hắn lạnh lùng hỏi.
"Chúng tôi đang nói về bậc thầy HBP, cậu biết ngài ấy chứ?" Alcaraz nói.
"Tên vô liêm sỉ lấy bệnh nhân St.Mungo làm chuột bạch thí nghiệm độc dược. Có, tôi biết." Snape khinh khỉnh trả lời.
"Đừng nói như thế mà, độc dược của ngài ấy đã tỏ ra có tác dụng rất tốt trong việc điều trị cho nạn nhân trúng lời nguyền hành hạ và lời nguyền độc đoán. Các lương y của St.Mungo cũng đã thử độc trước khi cho bệnh nhân uống mà." Cách đây hai năm cứ đều đặn mỗi tháng đều có cú gửi những liều thuốc bí ẩn đến khoa điều trị khắc phục di chứng của nghệ thuật hắc ám, ban đầu các lương y không dám đem cho bệnh nhân dùng những độc dược không rõ nguồn gốc này nhưng không hiểu sao sự việc đến tai người thân bệnh nhân. Bọn họ đã lén cho người nhà mình dùng và kỳ tích đã xảy ra, các bệnh nhân được dùng thuốc đã dần hồi phục lấy lại được ý thức. Bây giờ người ta còn chầu chực đánh nhau vì các liều thuốc này mỗi khi nó được gửi tới. Người đó không để lại tên nhưng trên hộp gỗ đựng độc dược có khắc hoa văn chữ HBP nên người ta cứ gọi ngài là bậc thầy HBP.
"Tôi đã gửi thư mời hội thảo đến St.Mungo mong là ngài ấy nhận được." Alcaraz nói.
"Ông gửi thư mời cho một kẻ không tên, không tuổi đến một nơi kẻ đó gửi đồ tới bằng cú và mong gã nhận được?" Hắn sai rồi ở đây chẳng ai có đầu óc hết. "Khoan đã, hội thảo gì? Sao tôi không biết?"
"Cậu không biết sao? Chắc tôi quên nói." Alcaraz gãi đầu, "Mà thôi giờ thì cậu biết rồi đấy. Hội thảo đột xuất về vấn đề lên án những kẻ lũng đoạn thị trường nguyên liệu độc dược."
"Có kẻ phách lối như vậy sao?" Snape nhíu mày.
"Đúng vậy, kẻ đó đã vơ vét rất nhiều loại dược liệu đến mức tất cả cửa hàng trên toàn bộ châu Âu hết sạch hàng. Chúng tôi không thể làm độc dược như bình thường nữa." Alcaraz căm phẫn vung tay.
"Là những loại nào?" Hắn đúng là không biết việc này, kho dược liệu của hắn vẫn còn hàng dự trữ.
"Cỏ ánh trăng, cây phụ tử, vảy rồng, nấm ảo giác,..." Alcaraz liệt kê ra rất nhiều loại.
Snape càng nghe càng cảm thấy bất an, tuy có nhiều dược liệu khác nữa nhưng trong đó đã đủ loại nguyên liệu tập hợp thành đơn thuốc bả sói. Người duy nhất hắn biết có tài lực và năng lực làm ra nhiều thuốc bả sói như vậy chỉ có... Snape lo lắng đánh mắt tìm kiếm Harry khắp các khán đài nhưng bất lực vì người nơi đây quá đông.
Trận đấu diễn ra kịch tính đến phút cuối cùng nhưng kết quả lại làm cho cổ động viên bất mãn la ó, Viktor Krum của đội Bulgary bắt được snitch nhưng chung cuộc điểm số của đội Ireland lại cao hơn. Harry, Fred và George đều vui đến điên rồi, khi lấy được tiền cược từ ông lão trong căn lều mang phong cách hy lạp cổ đại, đôi song sinh còn không thể tin nổi.
"Tát anh một cái đi George"
Chát
"Áu em làm thật à." Fred nhảy lên nhưng rồi lại cười toe toét. "Chúng ta có đủ tiền để mở tiệm rồi."
"Harry! anh siêu thật đấy." Ron và Harry cùng ngưỡng mộ nhìn cậu.
"Lâu lâu được một lần thôi. Không thể dựa vào cái này mà làm giàu được." Cậu nhắc nhở tụi nó.
Harry đưa đám nhóc trở về rồi quay lại căn lều của nhà Potter. Tối đến, cậu giống như hôm trước vỗ nhẹ lưng dỗ Harry ngủ say còn bản thân chỉ dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi. Cho tới khi tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên xé toạc màn đêm báo hiệu cuộc tấn công của Tử thần thực tử đúng theo dự đoán của cậu bắt đầu.