Beta: Mạc Y Phi
Để chứng minh quan điểm "Đau đớn luôn tồn tại, chỉ là người ta không chú ý tới" này, nhà triết học của chủ nghĩa bi quan Arthur Schopenhauer từng làm phép so sánh trong một bài văn, ý nghĩa đại khái là khi người ta không đau dạ dày thì đều không cảm giác dạ dày tồn tại. Chúc Cẩn Niên - người đang giơ cao tay phải tắm rửa cảm nhận hết sức sâu sắc nội hàm của ví dụ này, cô cảm thấy, tháng này bản thân thật sự cần một bảo mẫu không chịu sự hạn chế của thời tiết, tiêu chuẩn đã nói trước đó có thể hạ thấp xuống một chút, chỉ cần một tiểu thịt tươi đẹp trai từ 18 - 22 tuổi thôi!
Vất vả mãi mới tắm xong, cô nhìn về phía cái giá mình thường treo khăn tắm trong phòng tắm, há hốc mồm. Thật sự là thành cũng chết mà bại cũng chết (1), trước khi đi công tác cô đã giặt và phơi khăn tắm, cất ở trong tủ quần áo, vừa nãy quên mang vào.
(1) Thành cũng chết mà bại cũng chết: Cho dù là thành công hay thất bại đều do một người gây ra.
Xem ra, bản thân lãng phí câu "Khóa cửa lại" mà Nhiếp Vũ Tranh khổ tâm nhắc nhở rồi.
"Nhiếp... Nhiếp Vũ Tranh!" Cô mở hé cửa: "Lấy khăn tắm hộ em với! Ngay trong tủ quần áo của em! Màu xanh da trời ý!"
Nhiếp Vũ Tranh không đáp lại nhưng vài giây sau cô nghe thấy tiếng trượt của cửa tủ quần áo.
Cô hơi căng thẳng nhưng cũng không phải không đề phòng, cầm bộ quần áo để thay che ngực, im lặng đứng chờ sau cửa.
Một lát sau, chiếc khăn tắm màu xanh da trời được nhét vào từ khe cửa, cô nhanh chóng cầm lấy, trước khi đóng cửa chỉ nghe anh hỏi, giọng điệu mang theo mấy phần trêu chọc: "Em cố ý à?"
Môi cô cong lên, đáp lại: "Em cố ý đấy, thì sao nào?"
Anh "à" một tiếng thật dài: "Chỉ trách anh không hiểu phong tình."
"Tiếp theo em có nên khóa cửa phòng tắm không nhỉ?" Cô choàng khăn tắm lên người, cố ý trêu anh.
"Những lời này của em nhàm chán chẳng kém gì lời thoại "Tôi có một câu không biết có nên nói hay không" trong phim truyền hình."
Chúc Cẩn Niên thầm bật cười: "Tráng sĩ, tôi có một câu không biết có nên nói hay không?"
"Em nói đi, anh không nghe." Nói xong, anh xoay người bước đi.
Chúc Cẩn Niên ở trong phòng tắm lau người, thật sự giống như cô tiên đoán, đồ ăn được giao tới đúng lúc cô đi ra, thấy vậy thuận miệng hỏi: "Đến rồi à?"
Nhiếp Vũ Tranh đặt chiếc túi đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ rồi quay đầu nhìn cô. Trên đầu cô trùm khăn tắm, vì tay bị thương nên không trùm kín được, có mấy sợi tóc ướt rơi ra rủ xuống vai. Cô tẩy trang đi thì bớt chút sắc thái mô tả, không quyến rũ già dặn như bình thường mà trở nên đơn thuần và chân thật hơn.
Chúc Cẩn Niên nhanh chóng bước đến, Nhiếp Vũ Tranh cũng đi hai bước về phía cô, ngăn cản đường đi của cô, cô tò mò ngẩng đầu, đúng lúc anh có thể cúi đầu xuống hôn cô.
Lần này vô cùng dịu dàng. Trăng sáng trên núi, khe suối tĩnh lặng phía xa, tiếng sáo vang lên trong đêm, nỗi nhớ nhà của thi sĩ cũng nhẹ nhàng như vậy, dịu dàng và trầm bổng.
Chiếc khăn trùm rộng thùng thình bị rơi xuống, toàn bộ mái tóc hơi lạnh và ẩm ướt bỗng chốc xõa tung, dán trên gò má nóng bỏng của Chúc Cẩn Niên. Cô được Nhiếp Vũ Tranh vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng ôm trong ngực, anh cao như vậy, cô nhón chân lên mới có thể bám vào anh, nụ hôn lần này, cô thản nhiên như vậy nên trong lòng không tràn ngập sợ hãi và bối rối giống lần trước.
Thỉnh thoảng Chúc Cẩn Niên nghĩ, nếu anh thật sự là chồng người khác thì rốt cuộc bản thân còn có thể chống lại sự mê hoặc như vậy bao lâu? Nhưng mà nghĩ lại, nếu Nhiếp Vũ Tranh đã sớm kết hôn thì nhất định sẽ không dụ dỗ và ngỏ lời với mình.
Nhiếp Vũ Tranh rời khỏi môi cô, một lát sau lại tiếp tục. Là không buông tha cũng là đắm chìm.
Hồi lâu sau, Chúc Cẩn Niên mới đỏ bừng mặt xoa môi trên, chỉ vào túi đồ ăn trên bàn, cố thay đổi bầu không khí mập mờ một chút.
"Anh gọi món gì thế?"
"Thơm." Anh trả lời.
Đáp án này thật sự khó hiểu, Chúc Cẩn Niên dùng sức ngửi thử, quả thật ngửi được một mùi thơm của đồ ăn: "Là rất thơm."
"Em thơm." Anh lại thẳng thắn trêu chọc cô như thế.
Bầu không khí mờ ám không giảm mà lại tăng.
"Anh còn muốn ăn bữa tối không đấy? Em chết đói rồi!" Chúc Cẩn Niên không biết làm gì hơn ngoài việc khiển trách: "Để em xem thử rốt cuộc anh gọi món ngon gì nào."
"Lẩu cay và tôm hùm mười ba hương." (2)
(2) Tôm hùm mười ba hương: một món ăn của tỉnh Giang Tô dành cho những người sành ăn.
Cô ngẩn người, thoải mái bĩu môi: "Anh lại cố ý trêu em, em không thèm tin."
Mở túi ra, quả nhiên anh đang trêu cô. Bên trong rõ ràng là cháo loãng.
Bên nhà hàng không cho bộ thìa đũa dùng một lần vào túi đồ ăn, Chúc Cẩn Niên vào phòng bếp mới phát hiện mấy chiếc thìa đã không cánh mà bay, chiếc đũa thì nằm trong tủ khử trùng. Cô bất đắc dĩ tựa vào cửa, trợn mắt với Nhiếp Vũ Tranh: "Anh quá ấu trĩ, mau đưa thìa đây."
Nhiếp Vũ Tranh bày ra vẻ mặt "Anh không biết em đang nói gì cả".
"Không có thìa em ăn cháo thế nào?" Chúc Cẩn Niên bĩu môi, cô cũng không phải người có thể dùng đũa bằng tay trái.
"Anh có thể đút cho em." Nhiếp Vũ Tranh rất biết lắng nghe, anh lắc lư một cái thìa trong tay. Chiếc thìa này chỉ sợ là cái duy nhất mà bây giờ Chúc Cẩn Niên có thể nhìn thấy bằng mắt thường trong nhà, cũng không biết mấy cái khác bị anh giấu ở đâu rồi.
"Nếu em từ chối..."
Anh cười: "Dùng đũa ăn cháo cũng không tệ."
Em biết ngay anh sẽ có suy nghĩ này mà… Trong lòng Chúc Cẩn Niên cười thầm, nhưng thực sự không thể làm gì được anh, chỉ có thể ngồi bên cạnh anh.
Nhiếp Vũ Tranh vỗ nhẹ vào đùi mình.
Cũng quá xấu xa rồi.
Chúc Cẩn Niên nặng nề "chậc" một tiếng, không để ý đến anh.
Anh cúi đầu nhìn cô hồi lâu rồi đưa một thìa cháo lên.
Cô nuốt một miếng rồi nhớ đến ngày xưa khi ở nhà, thỉnh thoảng bị bệnh sẽ nằm lì trên giường không dậy nổi, luôn muốn mẹ đút. Sau khi đến thành phố Bằng thì vừa bận học vừa bận thực tập, số lần về nhà ít đi, mỗi lần về nhà đều phát hiện bố mẹ đã già hơn rất nhiều. Hai năm này, bố mẹ cứ thúc giục cô nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn, bảy cô tám dì trong nhà còn hơn thế, giống như vấn đề cá nhân của cô còn quan trọng hơn người dân cả nước khởi nghiệp, vì thế cô càng sợ về nhà. Có lẽ rất nhiều bố mẹ đều như thế, khiến người ta vừa muốn thân thiết vừa sợ nghe lải nhải.
"Động tác đút cháo thành thạo như vậy, có vẻ trước đây rèn luyện không ít nhỉ..." Ăn một lát, cô nhíu mày hỏi, vẻ mặt rất nghi ngờ và nhiều chuyện.
Nhiếp Vũ Tranh lên tiếng, xem như khẳng định.
"Anh đút cho ai thế?"
"Em gái anh."
Chúc Cẩn Niên giả vờ "Wow" một tiếng, trong lòng không tin tưởng câu trả lời của anh: "Hâm mộ quá đi, làm em gái của anh thật sự quá hạnh phúc."
"Hâm mộ..." Anh lặp lại.
Cô gật đầu, gật đầu, rồi lại gật đầu.
Anh không chút bao che khuyết điểm, hỏi: "Em hâm mộ một đứa con gái cường tráng cao 1m75 làm gì?"
Buổi chiều mới thi xong môn tâm lý logic học, bị bài thi của anh trai ngược như chó, Nhiếp Vũ Thiến - người hiện tại đang ở căn tin ăn uống thả cửa bổ sung thể lực bỗng nhiên hắt xì hơi không rõ lý do.
"Anh đối xử với em ấy thật là..." Chúc Cẩn Niên từng nghe giọng điệu cưng chiều của anh khi nghe điện thoại của Nhiếp Vũ Thiến, khẽ cảm thán: "Ái chi thâm, chiết chi thiết." (3)
(3) Ái chi thâm, chiết chi chiết: Yêu càng sâu sắc, trách nhiệm càng bị cắt giảm. Đây là lời bài hát Trách nhiệm của tình yêu của Ngô Khắc Quần. Từ “chiết” ở đây nghĩa là cắt.
Anh nhìn cô, khẽ đáp: "Với em cũng vậy."
Chúc Cẩn Niên lên tiếng: "Với em là ái chi thâm, "Chiết" chi thiết."
Nhiếp Vũ Tranh lắng nghe cô chỉ bảo: "Có gì khác nhau chứ?"
Chúc Cẩn Niên hắng gọng, cố gắng phát âm chính xác: "Là "Chiết" trong "Giày vò"." (4)
(4) Từ “chiết” này lại có nghĩa là làm khổ, giày vò… người khác.
Anh lắc đầu: "Là "Chiết" trong "Giang sơn đẹp đẽ như thế, làm vô số bậc anh hùng phải khom lưng"." (5)
(5) Từ “chiết” này nghĩa là khom lưng. Câu trên là hai câu thơ nằm trong bài Thấm viên xuân - Tuyết của Mao Trạch Đông.
Chúc Cẩn Niên không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn là anh còn học văn bằng kép của khoa Trung văn.
Một bát cháo chậm chạp ăn mất nửa tiếng mới xong.
Khoảng chín giờ, lúc Nhiếp Vũ Tranh phải đi còn nghiêm túc hỏi cô: "Một mình em có ứng phó được không?"
"Em cảm thấy vẫn nên mời một bảo mẫu nam." Cô cũng nghiêm túc trả lời anh.
Anh lại chỉ vào mình.
Chúc Cẩn Niên xua tay: "Anh thật sự không được."
"Anh không được?" Mắt anh tối lại, giọng điệu để lộ ý cảnh cáo: "Nói vậy tối nay anh cũng không muốn đi."
Chúc Cẩn Niên chủ động kéo tay anh, còn lắc lắc mấy cái: "Bảo mẫu nam chỉ có thể dùng một thời gian, nhưng anh, em muốn dùng cả đời."
Anh nghe xong thì lông mày giãn ra, rõ ràng rất hưởng thụ.
Chúc Cẩn Niên cảm thấy bản thân rất có thiên phú nói lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng trình độ nói lời ngon tiếng ngọt này vẫn không lừa được chỉ số IQ và EQ của người trước mặt này, anh giơ tay sờ đỉnh đầu cô, dùng một ví dụ rất chính xác: "Đến mượn sách mới có thể đọc xong hết ngày này đến ngày khác trước thời hạn trả. Mua sách... thì chưa chắc."
Chúc Cẩn Niên giơ tay đầu hàng, khẩu thị tâm phi nói: "Muốn giết muốn chém thế nào tùy anh!"
Anh nâng tay nhìn đồng hồ, giả vờ đứng đắn: "Người đẹp đã mời thì vốn không nên từ chối. Nhưng mà anh đã hẹn với lão Hạ lúc chín giờ rưỡi rồi, thật sự xin lỗi."
Rõ ràng là anh trêu cô trước, bây giờ đổi thành cô trêu anh và bị từ chối!
Hồ ly đa mưu túc trí, cô đừng hi vọng thắng.
***
"Chào chị Chúc... Trời ạ! Tay chị bị sao vậy?" Ngày hôm sau vừa đến nơi làm việc thì Kỳ Kỳ ngạc nhiên hỏi.
"Bị thương vì cộng đồng." Chúc Cẩn Niên quơ tay, khẽ thở dài. Có điều, mỗi ngày đi làm được Nhiếp Vũ Tranh đưa đón đã giảm bớt sự hỗn loạn khi phải chen lấn trên tàu điện ngầm. Đồng ý với yêu cầu của cô, anh cho cô xuống xe ở con đường cách tòa nhà một đoạn.
"Nhìn qua có vẻ nghiêm trọng, đau lắm không chị?" Vẻ mặt Kỳ Kỳ đầy lo lắng.
"Vừa đau lại vừa không đau, chỉ là lúc sinh hoạt không tiện lắm." Cô chỉ vào mặt mình, "Em xem chị có kẻ lệch lông mày không?"
Kỳ Kỳ trợn mắt nhìn kỹ, cười nói: "Không lệch không lệch. Hơn nữa dù lệch cũng vẫn đẹp."
"Ba hoa." Chúc Cẩn Niên không đồng ý, "Trong mấy ngày chị đi công tác có vị khách nào tới hỏi thăm không? Tình huống hẹn trước thế nào?"
"Khách thì không có, còn mấy lịch hẹn trước em đã lùi lại giúp chị rồi. Bắt đầu từ hôm nay em sẽ sắp xếp lại..." Kỳ Kỳ vừa nhìn màn hình vừa nhớ lại lịch trình, "Có một cái cần chị tham gia này, buổi chiều ở quảng trường thành phố có hoạt động "Đón xuân về", ngày mai..."
Đang nói chuyện thì cửa thang máy lại có hai người bước ra. Kỳ Kỳ lơ đãng ngước mắt lên, vừa nhìn thấy đã ngẩn người, "Ơ, người kia là..."
Chúc Cẩn Niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Vũ Tranh và Đỗ Cách Trí cùng nhau bước tới. Nhiếp Vũ Tranh mặc âu phục màu xanh đen, bên ngoài khoác áo dạ đen, khuôn mặt thon gầy rất đẹp trai, giơ tay nhấc chân đều như tinh anh thương vụ, vốn Đỗ Cách Trí cũng rất tuấn tú nhưng đi cạnh anh lại trở nên không nổi bật lắm. Sáng sớm Chúc Cẩn Niên vừa nhìn "sắc đẹp" này xong, nhưng đến lúc gặp lại vẫn có cảm giác bị khí thế phi phàm này đập vào mặt.
"Đàn anh, Nhiếp... Nhiếp tổng, buổi sáng tốt lành." Chúc Cẩn Niên cố gắng ép sự vui mừng trong lòng xuống, bình tĩnh chào hỏi.
Dù sao cũng là nơi làm việc, hi vọng anh đừng để lộ manh mối gì.
Nhiếp Vũ Tranh là người thông minh lại biết chừng mực, trước mặt người khác cũng không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu một cái rồi đi về văn phòng, khí thế lạnh nhạt và mạnh mẽ như thế giống như hoàn toàn không quen biết cô.
Xem ra bọn họ có suy nghĩ giống nhau. Trong lòng Chúc Cẩn Niên thở phào nhẹ nhõm, cô đánh giá cao EQ của anh. Nếu như anh ra vẻ mập mờ với cô, những đồng nghiệp ở nơi làm việc không biết sự thật thì 80% sẽ cho rằng cô lợi dụng chuyến công tác để hiến dâng thân mình, mối quan hệ sẽ trở nên không tốt.
Ai ngờ, anh chưa đi được mấy bước đã dừng chân lại, quay người nhìn cô, "Cô gọi Cách Trí là "đàn anh", lại gọi tôi là "Nhiếp tổng". Đều là bạn học, sao lại có vẻ xa lạ với tôi thế?"
Trở về sau chuyến công tác, thế mà hai người bọn họ vẫn lạnh nhạt như vậy, vốn Đỗ Cách Trí hơi nghi ngờ, Nhiếp Vũ Tranh vừa hỏi xong, đúng lúc anh ta muốn ra mặt giúp Chúc Cẩn Niên, tiện thể thăm dò độ chân thực trong thái độ xa cách của hai người bọn họ.
"Hồi ở trường tôi với Tiểu Niên từng tiếp xúc với nhau, anh Nhiếp tốt nghiệp sớm, lúc cô ấy đang ngồi trên ghế nhà trường thì anh đã trở thành thầy giáo ra đề thi cho cô ấy rồi, làm sao cô ấy dám gọi anh là "đàn anh" chứ? Tôi thấy gọi thầy giáo còn được..." Dứt lời, anh ta chợt phát hiện tay Chúc Cẩn Niên quấn băng gạc, hơi ngớ ra rồi gấp gáp bước đến kéo cổ tay phải của cô, nhìn cô xong quay sang nhìn Nhiếp Vũ Tranh, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Do em..."
"Chuyện dài lắm, để tôi tóm tắt lại cho." Nhiếp Vũ Tranh nói chen vào, anh vịn vào khuỷu tay Đỗ Cách Trí, kéo anh ta về văn phòng, khiến anh ta phải buông cổ tay Chúc Cẩn Niên ra.