Beta: Mạc Y Phi
Trong phòng rất tối, trên tủ đầu giường đặt một vài lọ thuốc, bó hoa tươi được đóng gói đẹp đẽ, cành hoa bị gãy nằm chỏng chơ trên mặt đất. Nhiếp Vũ Tranh nhặt bó hoa lên, nghiêng người đặt lên cái tủ thấp. Nhìn thì có vẻ Chương Tĩnh Minh đang ngủ, nhưng từ khóe môi mím chặt và tròng mắt không ngừng chuyển động dưới mi mắt thì có thể nhận ra hắn chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi.
“Mày tới làm gì, cười nhạo ông đây à?” Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên.
Nhiếp Vũ Tranh đi đến bên cửa sổ, kéo một nửa rèm cửa ra.
“Đệt!” Chương Tinh Minh giơ tay che mắt.
Nhiếp Vũ Tranh xoay người lại, ném một chồng ảnh lên chăn Chương Tĩnh Minh. Hắn cực kỳ bất mãn trừng mắt, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh đó thì sững sờ, ngọ nguậy muốn ngồi dậy nhưng thất bại. Chương Tĩnh Minh tiếp tục chửi ầm lên, gọi hộ sĩ giúp nâng giường lên để hắn nửa nằm nửa ngồi.
“Mấy người giậu đổ bìm leo thật đấy nhỉ, còn ngại ông đây chưa đủ thê thảm đúng không?” Chương Tĩnh Minh chất vấn, “Mấy người muốn làm gì? Nhân lúc tao biến thành một tên tàn phế thì lại lấy chuyện này ra vu oan cho tao ư? Những bức ảnh này có thể con mẹ nó chứng minh được vấn đề gì?”
“Trong vòng hơn một tháng trước khi mất tích, Hòa Thi Nhụy từng đi đến chỗ nào mà trước đó cô ta chưa từng đi không? Có từng gặp người nào mà anh không biết không? Từng có hành động hay biểu cảm nào khác thường không?”
"Đờ mờ, mười năm rồi!” Mắt Chương Tĩnh Minh đỏ ngầu, không hề kiêng dè gì chửi ầm lên, “Đám người ngu ngốc kia không điều tra được thì liên quan gì đến ông đây! Tao hỏi mày, mười năm trước mẹ mày đi đâu, làm gì, con mẹ nó mày nói tao nghe xem nào?”
Đối mặt với những lời chửi rủa của hắn, Nhiếp Vũ Tranh không sốt ruột cũng không nổi nóng, “Anh không nhớ ra, vậy có lẽ những bức ảnh này có thể giúp anh. Cẩn thận nghĩ lại xem khi chụp trộm những bức ảnh này thì có chuyện gì đã xảy ra?"
Chương Tĩnh Minh phẫn nộ nhìn anh một lúc lâu, hắn tùy ý cầm một bức ảnh lên nhìn thoáng qua rồi ném xuống, lại cầm hai ba ảnh lên rồi tiếp tục thô bạo ném xuống đất, “Ảnh từ đâu ra đấy? Con mẹ nó, tao có thể nhớ được cái gì? Hòa Thi Nhụy do tao giết, được rồi chứ? Mày gọi bọn chúng bắn chết tao luôn đi, còn tốn sức lấy những thứ không biết từ đâu ra cười nhạo tao, bắt ép tao! Không phải là chết thôi sao? Tao giết người đấy! Đến đây! Bắt tao đi này!”
***
Nghe đến đó, Thẩm Tử Bình đập bàn thật mạnh rồi hét lớn: “Nghe thấy không?! Hắn thừa nhận! Hòa Thi Nhụy do hắn giết!”
Lúc này Hà An Bang lại rất tỉnh táo, anh ta xua tay, “Sao có thể tin những lời này của hắn chứ?”
Thẩm Tử Bình xụ mặt, hừ lạnh một tiếng.
Đoạn ghi âm tiếp tục được phát.
Giọng nói bình tĩnh của Nhiếp Vũ Tranh như nước đá giội vào lửa giận của đối phương: “Anh có thể chụp được những bức ảnh đó thì chắc chắn anh biết rõ thói quen cuộc sống của Hòa Thi Nhụy như lòng bàn tay. Bây giờ không phải tôi nhắc lại chuyện cũ, mà là…”
“Tao chụp?” Khóe mắt Chương Tĩnh Minh co rúm lại, vẻ mặt đầy khủng bố, hắn cười ha ha, “Mẹ nó, nói láo ít thôi, ảnh chính tao chụp dù đốt thành tro tao vẫn nhận ra. Tao không biết mày kiếm mấy thứ này từ đâu ra, rốt cuộc muốn làm gì? Tao đã thừa nhận tao giết người, mày còn muốn thế nào hả?! Có phải Thẩm Tử Bình ở ngay bên ngoài chờ bắt tao không? Gọi hắn vào, có bản lĩnh thì con mẹ nó bắt ông đây đi xem nào…”
Ánh mắt Nhiếp Vũ Tranh bỗng trở nên lạnh lùng, bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, anh lên tiếng xác nhận: “Những bức ảnh này… không phải anh chụp ư?”
Những bức ảnh Nhiếp Vũ Tranh rửa ra rồi mang cho Chương Tĩnh Minh xem đều là những bức ảnh sau khi bắt đầu nửa học kỳ sau của năm đó, tổng cộng hơn 80 cái, được lấy từ thẻ nhớ thứ hai trong máy ảnh của Chương Tĩnh Minh.
“Tao không muốn nói những chuyện này với mày nữa.” Chương Tĩnh Minh không kiên nhẫn, cố ý kích thích anh, “Không bằng gọi Tiểu Niên, bạn gái của mày tới, ba người chúng ta cùng vui vẻ tâm sự nhé?”
“Chương Tĩnh Minh, lời nói vừa rồi của anh rất quan trọng. Anh tình cũ khó quên với Hòa Thi Nhụy thì chắc chắn muốn biết rốt cuộc cô ấy đang ở đâu, sống hay đã chết. Mười năm rồi, chẳng lẽ anh không hề có chút tò mò nào à?”
“Không phải cô ấy vẫn luôn ở đây sao? Chỉ là đổi tên khác thôi, tên là Chúc Cẩn Niên.” Khóe môi Chương Tĩnh Minh cong lên một nụ cười nham hiểm.
Nhiếp Vũ Tranh không giận mà uy, “Từng đó ảnh chẳng qua chỉ là một phần mười số ảnh anh chụp năm đó, cho dù không thừa nhận những bức ảnh này thì cũng không thể phủ nhận hơn 1000 bức khác. Huống chi, hai thẻ nhớ của anh đã bị tịch thu để sử dụng cho cuộc điều tra từ mười năm trước, vậy anh không thử nghĩ xem tại sao đến hôm nay tôi mới đến xác nhận chuyện ảnh có phải do anh chụp hay không?”
“Đợi một chút.” Hắn lên tiếng, “Nhiếp Vũ Tranh, mày xác định mục đích hôm nay mày tới không phải để trả thù tao chứ?”
“Tôi cần dựa vào những bức ảnh này để trả thù anh à?” Ngón tay Nhiếp Vũ Tranh đặt vào nút điều khiển tốc độ bình truyền dịch, ánh mắt bỗng có phần xấu xa, “Tôi giúp anh để nó chạy nhanh hơn là đủ với anh rồi.”
Chương Tĩnh Minh nghi ngờ quan sát anh, một lát sau mới nhíu mày lên tiếng: “Mày tin cũng được, không tin cũng tốt, những bức ảnh này không phải tao chụp. Tao theo dõi Hòa Thi Nhụy cũng không phải ngày một ngày hai, đây là tình yêu của tao đối với cô ấy, tao không cảm thấy có gì mất mặt. Nhưng tao không rõ vì sao mày cầm một đống ảnh không phải do tao chụp rồi bắt ông đây thừa nhận. À… tao biết rồi, muốn nhân cơ hội đổ tội lên đầu tao à? Được thôi, mày tặng cho tao những bức ảnh này rồi tùy mày, mày nói với bọn họ là tao chụp. Như vậy được rồi chứ, tổ trưởng Nhiếp vĩ đại của chúng ta?”
Nhiếp Vũ Tranh lập tức ý thức được những điều Chương Tĩnh Minh nói rất có thể đều là sự thật. Anh mượn hộ sĩ một cái máy tính, chiếu tất cả bức ảnh bản gốc trong USB theo trình tự thời gian cho Chương Tĩnh Minh xem. Vẻ mặt Chương Tĩnh Minh đầy quỷ quyệt, tham lam nhìn màn hình máy tính, giống như đạt được khoái cảm rất lớn, nặng nề thở hổn hển.
Thấy hắn như vậy, Nhiếp Vũ Tranh tắt máy tính đi.
“Mày làm gì thế?” Hắn tức giận gào lên.
“Cho anh xem lại ảnh không phải để ôn chuyện cũ.”
“Mày có phải người không? Bây giờ bố mày đã như thế này rồi, con mẹ nó, mày còn đối xử tàn nhẫn với tao thế? Tao ra lệnh cho mày, đưa USB này cho tao, đây là đồ tao chụp, tao có quyền lấy về.” Chương Tĩnh Minh trừng mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Vũ Tranh, cực kỳ vội vàng nói.
“Nhưng anh vừa mới nói mấy bức ảnh này không phải anh chụp.”
Chương Tĩnh Minh nhặt đống ảnh rơi tán loạn trên chăn lên, “Mày nghe rõ cho ông đây, những cái này thì không phải nhưng những cái trong USB của mày thì đúng.”
Nhiếp Vũ Tranh cụp mắt suy nghĩ, mở tệp chứa ảnh trong thẻ nhớ thứ hai ra, mới chiếu chưa được năm cái, Chương Tĩnh Minh đã hét lên: “Tao muốn xem những cái vừa rồi!”
“Vì sao không xem những cái này, chẳng lẽ trong ảnh không phải Hòa Thi Nhụy à?”
“Đây không phải tao chụp.”
“Hiện tại toàn bộ những bức ảnh này có nguồn gốc từ thẻ nhớ thứ hai trong máy ảnh của anh.”
“Không thể nào.” Hắn khẳng định chắc nịch.
“Vậy anh có bản sao lưu những bức ảnh trong thẻ nhớ thứ hai không?”
“Còn chưa kịp sao lưu thì đã bị đám cảnh sát Thẩm Tử Bình tịch thu.” Chương Tĩnh Minh ngửa đầu, hơi híp mắt, cảm giác tàn bạo quanh người bỗng nhiên biến mất, “Đã mười năm tao chưa từng nhìn thấy những bức ảnh này… Thi Nhụy… Thi Nhụy… Ôi…. Nhiếp Vũ Tranh, nếu hôm nay mày không trả lại ảnh cho tao, tao nhất định sẽ quậy phá cho cả đời mày không thể yên ổn… Dù tao chết cũng muốn chết cùng một chỗ với những bức ảnh đó.”
“Năm đó hai cái thẻ nhớ của anh đã giao cho Thẩm Tử Bình à?” Nhiếp Vũ Tranh cao giọng hỏi, xác nhận lại lần nữa.
“Không riêng gì thẻ nhớ, còn có thư tình tao viết cho Thi Nhụy, nhật ký tao viết cho cô ấy, tất cả tình yêu của tao với cô ấy đều bị bọn chúng cướp đi…”
Nhiếp Vũ Tranh bất thình lình tạm dừng đoạn ghi âm, văn phòng bỗng nhiên yên tĩnh, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Lâm Duệ trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Tử Bình, không riêng gì anh ta, ánh mắt của Trần Dục, Hà An Bang đều chuyển hướng về phía vẻ mặt khiếp sợ của Thẩm Tử Bình. Nghe Chương Tĩnh Minh nói xong, bọn họ phát hiện một bí mật động trời. Toàn bộ ảnh trong thẻ nhớ thứ hai đã bị người khác thay đổi, hoặc có thể nói vốn thẻ nhớ này không phải của Chương Tĩnh Minh mà nó được người khác tráo đổi rồi bỏ vào trong tư liệu điều tra của cảnh sát. Điều này có nghĩa trong thẻ nhớ thứ hai nhất định có chứa manh mối gì đó liên quan đến việc Hòa Thi Nhụy mất tích, đáng tiếc bây giờ đã bị người có ý đồ riêng phá hủy.
“... Vũ, Vũ Tranh… Tôi…” Trên trán Thẩm Tử Bình xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh, vẻ mặt có phần hoảng hốt, “Tôi không biết vì sao lại xuất hiện chuyện như vậy, tôi lấy nhân cách và cả mạng sống cam đoan với mọi người, có lẽ tôi có thành kiến và tâm tư riêng nhưng tuyệt đối không động tay vào đồ của Chương Tĩnh Minh.”
Bây giờ mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vũ Tranh, nhất là cộng sự năm đó cùng phá án và thu thập vật chứng với Thẩm An Bình là Hà An Bang, sắc mặt anh ta tái mét, biểu cảm cũng không biết gì.
Trần Dục và Lâm Duệ nhìn nhau, lén lút nhìn thoáng qua Thẩm Tử Bình, trao đổi với nhau bằng ánh mắt “nên làm gì bây giờ”.
“Sao mọi người căng thẳng thế?” Vẻ mặt Nhiếp Vũ Tranh khá thoải mái, bỗng nhiên mở miệng, “Đoạn ghi âm vẫn chưa hết, nghe tiếp đi.”
“Tôi có thể cho anh ảnh trong USB, nhưng với một điều kiện.” Giọng Nhiếp Vũ Tranh vang lên.
“Mày bàn điều kiện với tao á?” Chương Tĩnh Minh châm chọc, trợn trắng mắt như quỷ, “Đó vốn dĩ là của tao.”
Tác phong của Nhiếp Vũ Tranh mạnh mẽ, “bộp” một tiếng gập màn hình lại, giả vờ muốn đi.
“Đứng lại!” Chương Tĩnh Minh hét lớn, “Có điều kiện gì thì nói mau!”
“Cảnh sát muốn anh cung cấp manh mối trong toàn bộ quá trình. Thẩm Tử Bình lục soát được máy ảnh của anh, rút thẻ nhớ ra mang đi hay do cảnh sát khác giao cho chi đội?” Nhiếp Vũ Tranh dừng lại, nhắc nhở hắn, “Nếu có một chữ không khớp với tình huống mà tôi biết thì anh đừng mơ có được những bức ảnh này.”
Chương Tĩnh Minh nhìn chằm chằm vào máy tính giống như chỉ nhắm mắt một cái nó sẽ bay đi mất. Sau một lúc lâu nhớ lại, hắn mở miệng: “Khi tao biết Thi Nhụy mất tích thì đã bị ngăn cản bên ngoài ký túc xá. Giáo viên hướng dẫn Đào Hiểu Y không biết được ai bày mưu tính kế mà khóa luôn ký túc xá vào, tịch thu chìa khóa, con mẹ nó, còn tới khuyên tao tự thú! Tự thú cái rắm! Mãi đến khi đám cảnh sát kia cướp sạch bàn ghế lẫn tủ quần áo của tao đến nỗi không còn gì thì tao mới đi vào. Máy tính, di động, máy ảnh và những thứ trong ngăn kéo của tao đều bị bọn chúng cầm đi, mãi về sau mới trả cho tao. Đặc biệt là máy ảnh, bọn chúng lấy thẻ nhớ của tao đi, chỉ trả thiết bị lại cho tao. Con mẹ nó, bên trong không có lấy một bức ảnh! Ông đây còn muốn cái máy ảnh đó làm gì!? Đờ mờ! Tao tìm bọn họ rất nhiều lần, đừng nói là thẻ nhớ, ngay cả video cũng không cho tao luôn. Lúc ấy cùng phá án với Thẩm Tử Bình còn có một người tên Hà An Bang, tao đệt cả nhà bọn chúng! Không phá được án nên đổ tội lên đầu tao, bao nhiêu lần vặn hỏi ngày 12, ngày 13 tháng 4 tao làm gì, đi đâu, ai có thể chứng minh… Cho tới hôm nay tao mới biết được, thì ra bọn chúng động tay động chân với thẻ nhớ của tao, không biết lấy một cái thẻ chứa toàn ảnh Hòa Thi Nhụy từ đâu ra, vu cáo hãm hại tao muốn giết hại cô ấy…”
“Nói cách khác, sau khi anh và bạn bị ngăn cản bên ngoài ký túc xá thì chỉ có giáo viên hướng dẫn Đào Hiểu Y có chìa khóa, mà anh còn chưa từng đụng vào máy ảnh.” Nhiếp Vũ Tranh nghiêm túc hỏi, “Có ai có thể chứng minh không?”
“Sao giọng điệu của mày giống y hệt mấy tên cảnh sát thế, khiến người ta buồn nôn.” Chương Tĩnh Minh trả lời, “Mày không tin tao thì cứ đi hỏi Đào Hiểu Y và bạn cùng phòng với tao lúc đó, chắc chắn họ còn nhớ đấy.”
“Cảm ơn câu trả lời của anh. Tạm biệt.”
“Đệt! Mày đứng lại, không phải mày phải đưa ảnh cho tao à? Ê!! Nhiếp Vũ Tranh!! Mày không giữ chữ tín! Đệt! Mày…”
Tiếng chửi bậy của Chương Tĩnh Mình dần dần nhỏ đi, đến đây đoạn ghi âm cũng kết thúc.