• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Tối đó, Chúc Cẩn Niên vừa nghe Nhiếp Vũ Tranh kể đầu đuôi buổi gặp Trịnh Văn Tú vào lúc chiều, vừa gõ “Thu Văn Phạm” vào ô tìm kiếm.

“Thế nên anh thật sự không để ý đến cô ấy à?” Cô không thể tin được hỏi, bắt chước giọng điệu trước sau như một của anh, “Bằng chứng đâu?”

Anh bất đắc dĩ đáp: “Không có bằng chứng.”

““Vợ của anh” đẹp lắm hả?” Chúc Cẩn Niên tiếp tục chơi xấu.

“Tạm biệt.”

Cô đầu hàng, khẽ cười: “Đừng cúp đừng cúp, đùa anh thôi mà, em bàn chuyện đứng đắn đây.”

“Em làm việc trước đi, đến lúc bàn chuyện không đứng đắn hẵng gọi anh.”

“Đừng cúp mà, em có việc xin anh chỉ bảo đây.”

Kết quả tìm kiếm hiện ra, Thu Văn Phạm là họa sĩ có chút danh tiếng, cũng là phó giáo sư của học viện mỹ thuật Dụ Sư, từng du học ở Ý, am hiểu tranh sơn dầu, hội họa, bút danh là “Lạc Diệp Tri”.

Lạc Diệp Tri Thu, bút danh của anh ta có ý này à?

Đánh giá của mọi người về Thu Văn Phạm đều rất tốt, tạm thời không phát hiện anh ta có vấn đề gì về tác phong. Nhưng nghĩ đến câu thổ lộ trắng trợn mình thấy trên di động của Đặng Hàm Hi lúc chiều thì Chúc Cẩn Niên lập tức cảm thấy da gà nổi hết cả lên. Trên thế giới thứ có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người. Lòng người có thể rất tốt, không nỡ giẫm chết một con kiến, cũng có thể rất xấu, duỗi cánh tay tội ác đến người vô tội.

Chúc Cẩn Niên giấu thông tin thật của Đặng Hàm Hi, chia sẻ chuyện này với Nhiếp Vũ Tranh, cũng nói ra suy nghĩ của bản thân, “Nam giới cô bé có thể tiếp xúc đều không nhiều lắm, người tiếp xúc dễ dàng nhất và có thể bằng lý do hợp lý nhất chính là giáo viên của mình.”

“Trở thành kẻ thứ ba, cảm giác tội lỗi khi chen chân vào hôn nhân của người khác và lo âu về tình dục chồng chất lên nhau, quả thật có thể tạo thành chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô bé.” Nhiếp Vũ Tranh tỏ vẻ đồng ý.

“Em cảm thấy ngay từ đầu cô bé này đã rất bài xích thầy giáo, cô bé từng tỏ ý mình không muốn đi học thêm, chứng tỏ lúc đó có tâm lý phản kháng, sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà ngầm đồng ý.” Chúc Cẩn Niên tức giận, “Một người đàn ông đã kết hôn, nói những lời bẩn thỉu vô liêm sỉ như thế với cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, em thật sự không dám tưởng tượng lúc ở chung bọn họ sẽ làm chuyện gì. Gặp phải loại chuyện này phải báo cảnh sát!”

“Là không kìm lòng được, giống như… anh đối với em vậy.”

“Không giống thế!” Chúc Cẩn Niên trợn mắt, “Sao anh có thể giống hắn chứ?”

Nhiếp Vũ Tranh cười, “Hửm? Nói như vậy thì sau này anh có thể quá phận một chút ư?”

“Anh dám!”

“Cẩn Niên.”

“Dạ?”

“Sớm trở về một chút.”

Chúc Cẩn Niên mím môi cười, trêu anh, “Nhớ em à?”

“Không nhớ.”

“Anh đúng là không thành thật, chẳng lãng mạn gì cả, anh nhìn thầy giáo mỹ thuật của người ta đi, nghĩ gì nói thế, không ngại ngùng chút nào.”

Bên kia im lặng vài giây, sau đó anh nhắc nhở: “Vừa rồi em mới nói câu “nhớ hương vị giữa hai chân em” của hắn là bẩn thỉu vô liêm sỉ.”

“Tùy người mà khác chứ.”

Giọng Nhiếp Vũ Tranh trầm thấp, “Anh lại chưa nhìn thấy thì nhớ kiểu gì đây?”

Chúc Cẩn Niên nghe xong thì suýt nghẹn đến nỗi hộc máu, mặt nóng lên, chỉ muốn đấm vào mặt anh mấy cái, lúc này nỗi nhớ anh đột nhiên ùn ùn kéo đến, rất muốn lao vào lòng anh ngay lập tức.

Kết thúc cuộc gọi, Chúc Cẩn Niên càng thêm tập trung tìm tòi về Thu Văn Phạm, trên một số diễn đàn, cô thấy rất nhiều sinh viên nữ bày tỏ sự mê muội với anh ta, còn có người gọi anh ta là “nam thần cao ngạo lạnh lùng” trong tưởng tượng. Cô ấn vào album ảnh của một số cô gái, nhận ra từ khuôn mặt hay dáng người của họ đều hơn hẳn Đặng Hàm Hi. Cô cảm thấy khá kỳ lạ, đại học luôn có khá nhiều người đẹp, nếu Thu Văn Phạm đã có danh tiếng và sự nổi tiếng cao như thế ở trường thì việc xuống tay với sinh viên nữ say mê anh ta dễ như trở bàn tay, vì sao lại chú ý đến Đặng Hàm Hi có vẻ ngoài và dáng người bình thường? Nghĩ đến đây, Chúc Cẩn Niên thông suốt, chẳng lẽ bạn trai trên mạng của Thu Văn Phạm cũng trùng hợp tên là “Nhất Diệp Tri Thu” (1), hoặc Đặng Hàm Hi bị mắc chứng ảo tưởng tình yêu giống như Tào Tiểu Liễu dây dưa với Nhiếp Vũ Tranh, thuê một người đóng giả thành Thu Văn Phạm?

(1) Nhất Diệp Tri Thu hay Lạc Diệp Tri Thu đều có nghĩa là: Nhìn lá rụng biết mùa thu đến.

Thông báo tham dự một buổi tọa đàm thu hút sự chú ý của Chúc Cẩn Niên, Thu Văn Phạm mở buổi tọa đàm về “So sánh sự đối lập nghệ thuật văn hóa phục hưng của Italy và văn hóa phục hưng của Nederland” vào bốn ngày sau.

Tọa đàm chỉ được sắp xếp trong hai tiếng ngắn ngủi, đi đi về về một chuyến, xem nửa buổi là đủ rồi. Chúc Cẩn Niên lập tức mua vé xe đi thành phố Duyên Phong gặp người này.

Bốn ngày sau.

Người tới nghe tọa đàm rất nhiều, còn nửa tiếng nữa thì hội trường cũng sắp kín chỗ. Buổi tọa đàm bắt đầu, một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen khéo léo, không nhanh không chậm đi lên bục giảng, không nhìn ra tuổi cụ thể, chắc là khoảng 30 tuổi, kín đáo hướng nội, mặc dù không anh tuấn khiến người ta phát cuồng nhưng lại vô cùng chững chạc.

Nghe anh ta tọa đàm vừa hài hước lại thú vị, giơ tay nhấc chân đầy tự tin và cực kỳ quyến rũ nam tính, ngay cả người ngoài nghề như Chúc Cẩn Niên đều có thể nghe hiểu và nhớ kỹ một số kiến thức liên quan, nếu như không có chuyện của Đặng Hàm Hi, có lẽ cô cũng sẽ thưởng thức anh ta. Vì thế, cô lại không khỏi nghi ngờ “Nhất Diệp Tri Thu” trong điện thoại Đặng Hàm Hi có phải là người đàn ông trên bục kia không.

Tới phần trả lời câu hỏi đặt ra tại chỗ, cô gái bên cạnh Chúc Cẩn Niên nhận được cơ hội đưa ra câu hỏi nên cực kỳ kích động, không cầm chắc micro, vì thế làm rơi xuống đất. Chúc Cẩn Niên có lòng tốt nhặt lên đưa cho cô ấy, đúng lúc ngước mắt thấy Thu Văn Phạm bước xuống bục giảng đi về phía mọi người, bỗng nhiên anh ta nhìn cô, trông vô cùng kinh ngạc, cô gái kia hỏi vấn đề gì anh ta cũng không nghe rõ.

Cô gái lặp lại câu hỏi lần nữa, Thu Văn Phạm đi tới chỗ này, mặc dù trả lời câu hỏi nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Chúc Cẩn Niên, nhìn cô rất lâu. Trả lời thêm mấy vấn đề, anh ta chỉ đồng hồ, ý bảo người chủ trì phần đặt câu hỏi dừng lại ở đây.

Kết thúc tọa đàm, vào lúc Chúc Cẩn Niên do dự có nên đi theo gọi anh ta lại không thì anh ta lại đi về phía cô lần nữa, hỏi mấy câu liên tục: “Tiểu Hòa, là em sao? Em về rồi à? Mấy năm nay đi đâu vậy? Sao có thể tới chỗ này?”

Chúc Cẩn Niên mông lung, cô chớp mắt.

Anh ta sửng sốt, cũng hơi do dự, lại thử hỏi: “Cô là… Hòa Thi Nhụy à?”

Thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn. Chúc Cẩn Niên lắc đầu, “Anh nhận nhầm người rồi.”

“Ngại quá.” Anh ta lập tức lễ phép hơi khom lưng, mỉm cười, “Cô rất giống một người bạn của tôi, rất lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy.”

Anh ta cực kỳ nho nhã lịch sự, nhưng nghĩ đến tin nhắn trên điện thoại của Đặng Hàm Hi, Chúc Cẩn Niên cảm thấy vô cùng khó chịu. Thấy anh ta xoay người rời đi, cô tiến lên một bước, “Hòa Thi Nhụy đã mất tích mười năm, rất nhiều người nói tôi khá giống cô ấy, anh nhận nhầm cũng bình thường.”

“Thì ra cô cũng biết cô ấy.” Anh ta dừng bước nhưng không có ý định tiếp tục nói chuyện với nhau, nhìn qua chẳng phải một tay ăn chơi trêu đùa phụ nữ, có vẻ nho nhã và xa cách, dường như đã nhận nhầm thì không tiếp tục nói chuyện là điều đương nhiên.

Chúc Cẩn Niên nhìn xung quanh, cảm thấy đó là một điểm để bắt đầu nên lên tiếng: “Bạn của cô ấy và cảnh sát vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy. Hôm nay tôi tới nghe tọa đàm của anh, không ngờ anh cũng quen cô ấy, một người bạn của tôi đúng lúc phụ trách vụ án này, anh có thể nói với tôi nơi cô ấy có khả năng đến không? Hoặc là vài năm nay cô ấy có từng liên lạc với anh không?”

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi xoay người lên tiếng: “Ở đây rất ồn, đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

Chúc Cẩn Niên đồng ý, cô mở điện thoại, âm thầm bật phần mềm ghi âm.

Thu Văn Phạm dẫn cô đến một phòng học nhỏ trên tầng hai của hội trường, vừa mới vào cửa, anh ta đã cất lời: “Thời gian trôi qua nhanh quá, lúc ấy tôi còn là sinh viên của học viện mỹ thuật thành phố Bằng, gặp Tiểu Hòa trong một lần hoạt động ngoại khóa, đúng lúc tôi vẽ một tác phẩm về đề tài thần thoại Hy Lạp, sáng ý lúc ấy cũng không quá độc đáo, đó là để các vị thần Hy Lạp mang gương mặt của người phương Đông, vẽ cho bọn họ một số đặc điểm riêng của người Trung Quốc để thể hiện sự dung hòa giữa thẩm mỹ Trung Quốc và phương Tây.”

Anh ta dựa nửa người vào bục giảng như đang lên lớp, giải thích thêm một chút: “Tôi mời cô ấy làm người mẫu, muốn coi cô ấy là nguyên mẫu để vẽ nữ thần Hestia (2). Cô ấy thoải mái đồng ý. Sau này tôi ra nước ngoài du học, đề tài này vẫn còn tiếp tục sáng tác, muốn chụp một bức ảnh của cô ấy nhưng trạng thái tinh thần cô ấy dường như không tốt lắm, giọng điệu rất lạnh nhạt, cũng dứt khoát đổi ý chuyện làm người mẫu, nói rằng không muốn làm người mẫu nữa, bản thân không xứng với nữ thần gì đó, lời nói đầy chán nản. Trong ấn tượng của tôi, Hòa Thi Nhụy vốn là một người thiên về cảm xúc, thấy cô ấy như vậy, tôi không miễn cưỡng nữa. Tôi nghe được một số tin đồn về cô ấy, nói rằng có một tên cuồng theo dõi luôn quấn lấy cô ấy, sau đó về nước lại nghe nói cô ấy… Cho tới bây giờ, tôi vẫn không có tin tức của Hòa Thi Nhụy.”

(2) Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Hestia (tiếng Hy Lạp: Ἑστία) là một trong mười hai vị thần trên đỉnh Olympus. Nữ thần Hestia là vị thần của bếp lửa, sự quây quần của mọi thành viên trong gia đình, sức khỏe gia đình và nội trợ..., nhưng trước kia là nữ thần của đạo đức, sự tôn trọng, tốt bụng, ngoan đạo và thiện chí.

Chúc Cẩn Niên vòng đến một bên khác của bục giảng, tự nhiên đặt di động ở trước mặt, “Cảnh sát không đi tìm anh à?”

Thu Văn Phạm bật cười, hỏi lại: “Vì sao phải tìm tôi?”

“Anh có thể là một trong những người cuối cùng liên lạc với cô ấy.”

“Nhưng lúc ấy tôi đã ở nước ngoài, không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với cô ấy, cảnh sát sẽ không lãng phí thời gian.”

“Cũng đúng.” Chúc Cẩn Niên không lấy được manh mối có giá trị từ chỗ anh ta, thất vọng đáp. Cô hít sâu một hơi, “Thầy Thu, hôm nay tôi tới đây thật ra có chuyện khác muốn hỏi anh.”

Thu Văn Phạm im lặng, chờ cô tiếp tục.

“Về học trò của anh, Đặng Hàm Hi.” Cô nói xong, không ngại ngước mắt đối diện với anh ta, ý đồ muốn nhìn ra một chút biến hóa biểu cảm từ Thu Văn Phạm.

Anh ta hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, khắp người lại bắt đầu khiến người ta có cảm giác xa cách.

Hai người giằng co, Chúc Cẩn Niên chờ anh ta mở miệng, không biết anh ta sẽ giận tái mặt hay là dù cô hỏi thế nào, anh ta cũng không biết, nhìn tình hình này, khả năng sau có vẻ khá lớn. Mà Thu Văn Phạm lại thản nhiên nhìn cô, mặt không biểu cảm, có phần không nổi giận mà tự có uy.

“Gần đây cô bé có phần không tập trung đúng không?” Chúc Cẩn Niên cười.

Anh ta trả lời khá kín kẽ: “Trình độ của em ấy vẫn rất ổn định. Nếu cô đến đây vào kỳ thi của em ấy, ít nhất hãy để tôi biết cô và em ấy có quan hệ, nhìn cô cũng không giống phụ huynh của em ấy.”

“Đây là danh thiếp của tôi.”

“Cảm ơn.” Anh ta vẫn duy trì phép lịch sự cơ bản, dùng hai tay nhận lấy, ánh mắt cứng lại, “Chuyên gia tư vấn tâm lý?”

“Theo hiểu biết của tôi, gần đây tâm lý không ổn định của cô bé có thể liên quan đến người bạn trên mạng có tên là “Nhất Diệp Tri Thu”, thầy Thu có biết người bạn trên mạng này là ai không?” Tựa như lúc trước dứt khoát quyết định theo dõi Tiểu Chí, đối với sự nghiệp tư vấn, Chúc Cẩn Niên hoàn toàn khác với tình yêu, luôn có sự dũng cảm và tinh thần liều mạng không sợ hang hùm miệng cọp ở con đường phía trước.

Anh ta quan sát kỹ, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, tao nhã mỉm cười, “Trước khi tôi nói ra tất cả với cô, hi vọng cô có thể tắt phần mềm ghi âm đi.”

Hô hấp Chúc Cẩn Niên chậm lại.

Thu Văn Phạm nhìn đồng hồ, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ có sức mạnh, “Tư vấn tâm lý phải được giữ bí mật, cô không có quyền hạn ghi âm trong trường hợp tôi không đồng ý.”

Chúc Cẩn Niên nhìn anh ta rồi tắt phần mềm ghi âm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK