Thấy cô nhìn chằm chằm tờ giấy kia không nỡ buông, Thịnh Tử Du hưng trí bừng bừng sán lại gần, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ nói: "Sao thế sao thế, là thư tình sao? Tớ cũng muốn xem!"
Kiều Tích nhanh chóng gấp tờ giấy lại, nhìn Thịnh Tử Du cười nói, "Không phải đâu, tớ chỉ muốn xem mình có giải được mấy câu trong này không thôi."
Thịnh Tử Du vừa nghe, lập tức hoảng sợ nói: "... Tích Tích đúng là ma quỷ!"
Kiều Tích giữ lại tờ giấy ở chỗ mình.
Chỉ là cô chưa bao giờ gặp qua trường hợp nào như này, không biết nên xử lý thế nào, càng không dám đi rêu rao cho mọi người cùng biết.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Tích là muốn nói chuyện này với Lô Dương.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thù cô nhận ra biện pháp này không hiệu quả.
Một tờ giấy này không thế tính là chứng cớ được, nó cũng chẳng thể hiện được cái gì hết, cô không thể cứ tùy tiện cho Lô Dương huy vọng rồi lại để chị ấy thất vọng được.
***
Tan học ngày cuối tuần, tất cả các học sinh đều chìm trong không khí dào dạt vui sướng.
Thịnh Tử Du vô cùng năng nổ tập trung mọi người lại một chỗ, "Cùng đi ăn cơm đi, tớ mời khách! Chúc mừng Tích Tích của chúng ta thành công đại diện cho tổ quốc đi thi IMO! Đi nào, các khách quý, chúng ta đi nào!"
Nếu là ngày thường thì Kiều Tích chắc chắn sẽ nói Thịnh Tử Du vài câu kiểu cậu đừng như thế, sao để cậu mời được.
Nhưng hôm nay...
Kiều Tích lại nhỏ giọng trưng cầu ý kiến Thịnh Tử Du: "Tớ có thể mời Giang Nhã Đồng được không?"
Thịnh Tử Du ngẩn người, sau đó rất không tình không nguyện gật đầu: "Cậu muốn mời thì mời đi."
Tuy rằng không thích Giang Nhã Đồng, thế nhưng không thể không thừa nhận là đối phương quả thật rất thông mình.
Dù nếu mời cô ta thì chắc chắn sẽ phải đón nhận ánh mắt như kiểu nhìn người ngu của cô ta nhưng mà... Thịnh Tử Du cô cũng chỉ có thể nhẫn mà thôi.
Trong phòng học ồn ào, Giang Nhã Đồng thu dọn sách vở trên bàn của mình.
Kiều Tích đi đến trước mặt cô ta, "Tử Du muốn chúc mừng tôi được vào top 6, đợi lát nữa sẽ mời mọi người ăn cơm... Cô ấy muốn mời chị cùng đi, nhưng lại ngại nói, cho nên bảo tôi ra hỏi hộ."
Giang Nhã Đồng ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, trên mặt vẫn không để lộ chút biểu cảm dư thừa nào: "Được."
***
Thịnh Tử Du luôn luôn lấy việc tiêu tiền của cha già làm nhiệm vụ, trước khi tan học đã gọi điện đặt trước một phòng ở một nhà hàng cao cấp gần đây rồi, bởi vậy nên sau khi tan học cả lũ chỉ việc hùng hùng hổ hổ kéo nhau đến nơi đã đặt mà thôi.
Trên đường đến nhà hàng, bọn họ gặp Lô Dương ở trạm xe buýt trước cổng trường.
Nhà Lô Dương ở vùng ngoại thành, bởi vậy cô ấy vẫn luôn ở nội trú tại trường.
Bởi vì không cần phải tham gia thi đại học, cũng không thể lọt vào top 6, thế nên hôm nay Lô Dương dọn dẹp đồ đạc về nhà.
Nhìn thấy Lô Dương xách theo túi lớn túi nhỏ, lẻ loi cô đơn đứng đợi xe, Kiều Tích cảm thấy trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bứt rứt.
... Bởi vì cô biết rõ bị mật kia.
Thịnh Tử Du cao hứng nhảy tới: "Chị Dương Dương, chị có muốn đi ăn cùng bọn em không?"
Lô Dương lắc đầu, "Không đi."
Bình tĩnh mà xem xét thì, thật ra Lô Dương cũng dùng ánh mắt nhìn người ngu ngốc mà nhìn Thịnh Tử Du.
Nhưng đại khái là bởi vì trong mắt chị ấy còn có một chút trìu mến, cho nên Thịnh Tử Du mới không so đo.
Nghe Lô Dương nói không đi, Thịnh Tử Du còn có vài phần tiếc nuối, lại hỏi thêm một lần: "Không đi thật sao? Chúng ta là muốn chúc mừng Tích Tích-----"
Kiều Tích nhanh chóng giật nhẹ tay áo của Thịnh Tử Du.
Thịnh Tử Du hậu tri hậu giác phản ứng được, nhưng đã không còn kịp.
Tuyến xe của Lô Dương chờ đã đến rồi, chị ấy mặt không đổi sắc vẫy vẫy tay với bọn cô, sau đó liền xách đồ đi lên xe.
Nhìn bóng lưng của chị ấy, tâm tình của Kiều Tích có chút phức tạp.
Danh sách vào đội tuyển quốc gia đợt cuối cùng có đến hai người thuộc trường Trung học phụ thuộc, hơn nữa lại là hai người duy nhất đại diện cho Bắc Kinh, tất cả các thầy cô trong trường đều cao hứng đến điên rồi.
Chỉ là, tất cả thầy cô vẫn đều cho rằng, người có hy vọng vào được vòng cuối là Lô Dương và Giang Nhã Đồng, nhưng cuối cùng lại không ngờ được đến thành tích nổi trội của Kiều Tích.
***
Đoàn người Thịnh Tử Du đi tới nhà hàng, lúc đầu mọi người còn nghiêm túc ăn uống, chờ đến khi đều đã ăn được lưng lửng dạ thì bắt đầu náo ầm lên.
Kiều Tích trong lòng có tâm sự, ăn uống cũng không có khẩu vị, chơi cũng không có tâm tình, một đôi mắt đều tập trung quan sát Giang Nhã Đồng.
Mãi đến khi...
Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện tại cửa phòng ăn.
Anh họ!
Kiều Tích vội vàng giấu mặt đi, lom lom nhìn bốn phía xem có chỗ nào có thể né tránh được không.
Sau cái ngày bị bác Chúc bắt gặp, Kiều Tích liền xấu hổ không thôi, tối đó trằn trọc trăn trở không ngủ được, liên tiếp nhiều ngày đều không ngủ được ngon giấc.
Thời điểm cùng anh họ ở chung một chỗ, Kiều Tích rất vui vẻ.
Thế nhưng lúc bị bác Chúc bắt gặp, xuất phát từ cảm giác xấu hổ và có lỗi, Kiều Tích chỉ hận không thể đâm đầu vào tường ngay lập tức.
Một khắc đó, cô cuối cùng cũng vứt bỏ cái may mắn mà cô vẫn luôn nghĩ trong lòng, thừa nhận lời bà nội nói quả thật không sai.
Cô vẫn còn đang ở tại Minh gia, đến trường ăn mặc đều dựa vào Minh gia, làm sao có thể cùng con trai Minh gia nói chuyện yêu đương được chứ?
Mặc kệ cô có bao nhiêu thích anh, nhưng cũng không thể là hiện tại.
Sau lần đó, Kiều Tích liền quyết định giữ khoảng cách với Minh Ngật.
Giữ khoảng cách bao gồm-----
Dưới tình huống chỉ có hai người trong nhà, không được cùng anh ở chung một phòng;
Lúc nói chuyện bắt buộc phải đứng cách anh từ 2m trở lên;
Không được trả lời các vấn đề không cần thiết phải trả lời...
Bất kể là giả vờ không sao cả "Được lắm, hiện tại đều đã không còn cần phải đến hỏi anh bài tập rồi đúng không?"
Hay là ra vẻ phẫn nộ "Được lắm, trước kia em cho anh hôn cũng chỉ là lừa anh đến giúp em học Toán mà thôi!"
Hoặc là tự đa tình "Sao mùi dầu gội của em lại giống hệt của anh thế? Thật ra em vẫn còn thầm mến anh đúng không?"
Kiều Tích đều giữ im lặng, không trả lời một câu nào!
Hôm nay lúc ở trường cô lại nhận được tin nhắn của anh, hỏi là được nghỉ học thì muốn đi đâu chơi không.
Sau khi nhận được tin nhắn, lăn qua lộn lại nhiều lần, nhưng vẫn là nhẫn nhịn, nửa cái icon cũng không muốn trả lời cho anh.
Không nghĩ đến anh lại có thể chạy tới tận đây tìm cô, Kiều Tích sợ anh lôi lôi kéo kéo mình trước mặt nhiều người, liền nhanh chóng tìm chỗ trốn.
Não cô hoạt động hết công suất! Nhà vệ sinh! Đúng rồi, chính nó! Cô nhanh chóng đứng dậy định chuồn vào nhà vệ sinh.
Chỉ là, không đợi Kiều Tích khom lưng đứng dậy, Minh Ngật đã sải dài bước chân, nhắm trúng mục tiêu đi tới.
... Anh kéo lấy cổ tay Giang Nhã Đồng.
Giang Nhã Đồng đại khái cũng có chút ngoài ý muốn, cô ta nói gì đó, nhưng cách quá xa, Kiều Tích không nghe rõ.
Sau đó, không đợi Kiều Tích chạy ra đó, Minh Ngật đã kéo tay Giang Nhã Đồng rời đi, hai người nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Kiều Tích chứng kiến toàn bộ quá trình, giờ phút này trong lòng cô đã tràn đầy vị giấm chua rồi.
... Là bởi vì khoảng thời gian này cô không để ý đến anh, cho nên anh cuối cùng cũng phát hiện ra, thật ra cô chẳng có gì tốt cả, một điểm cũng không tốt.
Cho nên anh cảm thấy cô thua kém Giang Nhã Đồng, cầm tay người ra khư khư thế kia, chính là đã hoàn toàn mất lòng tin ở cô rồi sao?
Kiều Tích cắn chặt làn môi.
... Nhưng mà, ý của cô không phải như thế mà.
Cô chỉ là không hy vọng dưới tình hướng bất bình đẳng mà xây dựng nên mối quan hệ này mà thôi.
Trong tưởng tượng của cô, chờ đến một ngày, cô có đủ tự lập, có đủ nẳng lực để báo đáp ân tình của Minh gia, có tư cách để sánh bước bên anh thì cô chắc chắn sẽ vô cùng vui mà bắt đầu xây dựng một mối quan hệ với anh.
Nhưng... hiện tại mới chỉ qua nửa tháng, anh đã thiếu kiên nhẫn với cô rồi.
Kiều Tích cảm thấy uể oải, nước mắt bắt đầu đong đầy khóe mắt.
Cô nhẹ nhàng hít hít mũi, muốn bỏ đi thói hư mềm yếu này của mình.
Một bóng râm chắn trước mặt của cô, Kiều Tích ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Ngật đã đi rồi quay lại.
Cô sững sờ mở miệng, sau đó lại suy nghĩ xem có nên cùng anh nói chuyện hay không.
Minh Ngật đưa tay ra với cô, "Đi thôi."
Không có hỏi muốn đi đâu, Kiều Tích đem tay mình đặt vào trong lòng bàn tay anh.
Giang Nhã Đồng đang ngồi chờ trong xe taxi ngoài cửa nhà hàng.
Chờ đến khi đưa cô vào ghế sau, Minh Ngật ngồi vào ghế lái phụ, anh lúc này mới lên tiếng nói: "Giang giáo sư nằm viện."
"A?" Kiều Tích giật nảy mình, "Sao lại thế?"
Minh Ngật đơn giản giải thích một câu: "Thầy ấy đã được chẩn đoán mắc bệnh lâu rồi nhưng chưa đến mức thôi."
Kiều Tích quay đầu nhìn Giang Nhã Đồng, phát hiện sắc mặt cô ta trắng bệch.
Một nhóm ba người đến bệnh viện, Giang sư mẫu đã sớm tới, hiện giờ đang đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Minh Ngật cùng Kiều Tích liền miễn cưỡng nở nụ cười với họ------
"Bác sĩ nói là không sao rồi, hai em về sớm một chút đi, nơi này đã có cô với Nhã Đồng rồi."
Minh Ngật: "Bác sĩ chủ trị đã đi chưa ạ? Em đi hỏi lại ạ."
Giang Nhã Đồng nhìn mẹ, yên lặng hỏi: "Mẹ còn chưa ăn tối đúng không? Con đi ra ngoài mua."
Kiều Tích ở sau lưng nói theo, "Tôi đi với chị."
Phòng bệnh ở tầng 18, tầng này có 2 thang máy, đều đã quá tải.
Thế nên thời gian chờ tháng máy tới khá lâu.
Do dự chốc lát, Kiều Tích đem tờ giấy lúc sáng vô tình nhìn thấy ra đưa cho Giang Nhã Đồng.
Là người thông minh, nên Giang Nhã Đồng chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu chuyện gì xay ra, cô ta yên lặng nhận lại tờ giấy kia.
Sau đó "Roẹt roẹt" mấy cái xé nát tờ giấy, ném vào một cái thùng rác gần đấy.
Kiều Tích mở miệng nói: "... Tôi đoán Giang giáo sư chắc là không biết."
Giang Nhã Đồng không nói gì.
Thang máy đinh một tiếng mở ra, Kiều Tích đi vào trước, nhấn nút tầng 1.
Giang Nhã Đồng trầm mặc theo vào.
Có lẽ là vận tốc thang máy quá nhanh, dưới trạng thái mất trọng lượng, Kiều Tích cảm thấy mình có chút ù tai.
Trầm mặc vài giây, cô nói: "Nhã Đồng, chị biết lần đầu tiên gặp chị tôi có cảm giác gì không?"
Giang Nhã Đồng vẫn không nói gì.
Ngẫm nghĩ, Kiều Tích cười lên, nói: "Lần đầu tiên gặp chị, tôi liền nghĩ, một cô gái xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy lại là dòng dõi thư hương, về sau sẽ trải qua cuộc sông như thế nào nhỉ?"
Lời Kiều Tích nói là thật.
Trước khi gặp Giang Nhã Đồng, cô vẫn chưa gặp được ai ưu tú như vậy.
Kiều Tích quay đầu nhìn Giang Nhã Đồng, cười, "Tôi cho rằng, chị là một người con gái rất kiêu ngạo, rất rất kiêu ngạo."
Chí ít thì so với cô kiêu ngạo hơn nhiều.
Ngay cả đến việc chính bản thân cô còn khinh thường làm, thì thiên chi kiêu nữ như Giang Nhã Đồng sao có thể làm chứ?
Nói xong câu này, Giang Nhã Đồng rốt cuộc cũng đã chịu mở miệng.
Cô ta nhìn Kiều Tích, giọng nói rất lạnh: "Kiều Tích, cô biết không, tôi thật sự rất chán ghét cô."
Lần này đến lượt Kiều Tích trầm mặc.
Giang Nhã Đồng lại lạnh lùng nói tiếp: "Rõ ràng là cô không hề ưu tú như tôi, thế nhưng vận khí của cô luôn luôn rất tốt, tốt đến mức khiến cho tôi vô cùng chán ghét."
"Quyển sách bị cô làm rơi kia, là Minh Ngật nhặt được, cũng là tôi giả vờ nhận nó là của mình trước mặt anh ta; tin nhắn cô gửi cho Minh Ngật cũng là bị tôi xóa mất, anh ta có lẽ đến tận bây giờ vẫn chưa biết đã từng có một tin nhắn như vậy."
"Thật ra tôi không thích Minh Ngật chút nào, một điểm cũng không thích, tôi chỉ là không thích anh ta thích cô."
"Dựa vào cái gì chứ? Cô có điểm nào đáng để được một nam sinh ưu tú thích chứ?"
"Tôi không nghĩ ra, cũng không chịu phục."
Kiều Tích lắc lắc đầu.
Điều hôm nay cô muốn nói cùng Giang Nhã Đồng, không phải là việc này.
Ngẫm nghĩ, cô bắt đầu nói-----
"Chị Lô Dượng năm nay đã là lớp 12 rồi, đây là lần cuối cùng chị ấy có thể đại diện Trung Quốc tham gia cuộc thi IMO."
"Điều kiện gia đình nhà chị ấy không tốt, bố me đều không có công việc ổn định, chị hẳn là biết rõ học bổng 20000 USD kia đối với chị ấy có ý nghĩa như thế nào."
"Tính tình chị ấy tốt, thành tích thì ổn định, nhưng sau hai chữ ổn định ấy là mỗi ngày phải học tập hơn 18 tiếng, áp lực trong đội lại lớn, ngay cả nam sinh cũng lén lún trốn đi khóc, nhưng chị ấy thì ngay cả lông mày cũng đều chưa nhăn lấy một cái."
Người nỗ lực như thế không nên bị đối xử như vậy.
Giang Nhã Đồng quay mặt ra chỗ khác, không nói gì thêm.
Kiều Tích hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Nhã Đồng, Giang giáo sư đối với tôi rất tốt, hiện tại thầy ấy đang nằm viện, tôi sẽ không vạch trần con gái của thầy ấy."
Nói xong, Kiều Tích lại cười lên: "Tôi không phải là một người có mục tiêu quá xa vời, mọi người đối với tôi cũng chẳng có kỳ vọng to lớn nào."
"Được đi thi IMO, đối với hai người thì chắc là có ý nghĩa hơn đối với tôi nhiều."
Kiều Tích trầm mặc vài giây, sau đó nói: "Sau khi bắt đầu đi học, tôi sẽ nói với thầy là tôi tự nguyện rời khỏi đội."
"... Hy vọng chị có thể vì Trung Quốc, giành lấy một tấm HCV."
"Chúc chị may mắn."
Kiều Tích nói xong liền xoay người rời đi.
Vừa đi ra đến giữa thang máy, Kiều Tích liền bị một bàn tay túm chặt lấy, cả người cô đều bị kéo qua một bên.
Không đợi cô kịp kêu lên thì liền đụng phải một đôi mắt lạnh lẽo.
Là Minh Ngật.
Anh không chút biểu tình nhìn cô, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm, "Em vừa mới nói cái gì?"
Kiều Tích giả ngu: "Em cái gì cũng chưa nói."
Minh Ngật cười lạnh: "Tự nguyện rời khỏi đội? Đầu óc em có phải có vấn đề không?"
"Đầu óc em bình thường." Chẳng biết vì sao, Kiều Tích đột nhiên cười lên, "Là quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng."
Minh Ngật trực tiếp hất tay cô ra, ném cô lại chỗ cũ, sau đó đi thẳng không quay đầu.
Chỉ là... mới đi được vài bước, Minh Ngật lại nổi giận đùng đùng quay trở về, nắm lấy cổ tay Kiều Tích, hung ác nói----
"Đi! Đi theo cô ta nói rõ ràng! Ai cho em rời khỏi hả?"
Kiều Tích không chuyển bước chân, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Minh Ngật, muốn khiến anh bình tĩnh lại.
"Cho cô ta chút thời gian đi."
Kiều Tích nói như vậy.
Cho ngày hôm sau, Minh Ngật mới hiểu rõ được, ý tứ câu nói này của Kiều Tích.
Rạng sáng ngày hôm đó, Hạ giáo sư liền gọi điện thoại cho anh: "Minh Ngật, đang yên đang lành sao Nhã Đồng lại nói muốn rời đội? Là bởi vì chuyện của bố em ấy sao?"
Nói xong, lão nhân gia liền không nhịn được thở dài: "Em giúp thầy khuyên nhủ em ấy, bệnh của bố Giang không phải cũng chỉ là bệnh cũ thôi sao? Cũng không cần nó phải đứng trước giường tận hiếu chứ? Vẫn là tiền đồ quan trọng hơn!"
Cúp điện thoại, Minh Ngật không gõ cửa, trực tiếp một cước đá phăng cửa phòng Kiều Tích, sau đó đem người cùng Uyển Uyển thức đêm xem hoạt hình - chính là Kiều Tích đang nằm trên giường ngủ nướng tóm từ trong chăn lôi ra.
Minh Ngật tùy ý xoa bóp hai má của cô, lâu lắm không được làm chuyện này rồi.
Nghĩ đến lời nói tối hôm qua của cô, Minh Ngật căng mặt lại, mở miệng hỏi cô: "Không phải em đoán được là cô ta chắc chắn sẽ rời khỏi?"
Kiều Tích uốn nắn anh: "Em chỉ thử một lần."
Giang Nhã Đồng bản tính kiêu ngạo.
Nếu như không phải bởi vì quá kiêu ngạo, quá coi trọng hư vinh, quá coi trọng hình tượng trong mắt người khác thì cũng không nên nỗi mất thăng bằng rồi làm ra chuyện như vậy.
Kiều Tích đều đã cho cô ta thấy việc cô biết chuyện cô ta gian lận, nhưng lại cố tình biểu thị việc vì cảm kích Giang giáo sư nên sẽ không vạch trần cô ta.
Cuối cùng, cô thậm chí còn vô cùng thanh tao mà đề nghị, sẽ chủ động rời đội, để cho Lô Dương được tham gia.
Với sự kiêu ngạo của Giang Nhã Đồng thì sao cô ta có thể chịu đựng được việc này chứ?
Kiều Tích cố ý nói sau khi kết thúc ngày nghỉ thì sẽ nói với thầy Hạ, chính là vì cho cô ta thời gian 2 ngày nghỉ này suy xét.
Không nghĩ tới Giang Nhã Đồng làm việc so với cô tưởng tượng còn quả quyết hơn nhiều.
Như dự đoán của Kiều Tích, Giang Nhã Đồng đã chủ động rời đội trước cô rồi.
Sức lực Minh Ngật dùng để bóp mặt cô lại mạnh hơn một chút, cơ hồ muốn nghiền nát mặt cô rồi.
"Nếu như cô ta mặt dày không muốn rời đội thì sao?" Minh Ngật càng nghĩ lại càng dùng lực mạnh hơn, "Em liền thật sự rời khỏi đội?"
"A A A em se không... " Kiều Tích nói không được rõ chữ, "Anh buông tay... "
Nếu như Giang Nhã Đồng không chủ động rởi đội thì cô đương nhiên sẽ đem sự thật nói với Giang giáo sư!
Con gái của thầy không đau lòng cho thầy, thì cô cũng không còn cách nào mà!
Chẳng qua...
Kiều Tích vẫn cảm thấy, kết cục hiện tại này mới là hoàn mỹ nhất!
Sự tình với Giang Nhã Đồng, cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi.
Chị Lô Dương lại lần nữa giành được cơ hội thuộc về mình, hơn nữa cũng không có bao nhiêu người biết được chuyện xấu mà Giang Nhã Đồng làm, thật sự là quá hoàn mỹ!
Minh Ngật tiếp tục bóp mặt Kiều Tích, "Có phiền không cơ chứ? Trực tiếp nói với thầy Hạ không được sao?"
Kiều Tích nhanh chóng lắc đầu, "Như thế không tốt!"
Tuy rằng không thích Giang Nhã Đồng, thế nhưng Kiều Tích vẫn cảm thấy cô ta không phải người xấu, có lẽ chỉ là nhất thời lầm đường lỡ bước mà thôi.
Một khi đem chuyện này nói ra, Giang Nhã Đồng có thể sẽ tốt hơn sao?
Cô ta tâm tình vốn đã không tốt rồi, Kiều Tích không thể lại đổ dầu thêm lửa được.
Càng huống chi, Kiều Tích biết, mình sẽ không đoán sai đâu.
Như chứng minh lời cô, sáng ngày hôm sau không phải cô ta đã chủ động rời đội rồi hay sao?
Giang Nhã Đồng cũng không có xấu như vậy đâu, chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi.
Minh Ngật đột nhiên cảm thấy đồ mít ướt trước mặt, có một tấm lòng vô cùng mềm mại.
Vĩnh viền ngây thơ, vĩnh viễn dùng thiện ý lớn nhất đối với thế giới này...
Giống như là trẻ sơ sinh vậy.
Chẳng qua, Minh Ngật rất nhanh liền phủ nhận cách nhìn này của mình.
Từ lúc đồ mít ướt phát hiện ra tờ giấy trong vở của Giang Nhã Đồng đến khi đối phương chủ động rời khỏi đội tuyển quốc gia, thời gian tổng cộng còn chưa đến 1 ngày.
Nói cách khách, chỉ với không đến một ngày, Kiều Tích liền có thể suy nghĩ rõ ràng cách làm cũng như đi vào thực hiện luôn.
Mà đáng sợ nhất là, kết quả sự việc lại giống y hệt với dự đoán của cô, không sai tí nào.
Sống đến từng này tuổi rồi, Minh Ngật lần đầu tiên cảm thấy: Con gái thật sự vô cùng đáng sợ.
Trước đây mỗi ngày anh đều cảm thấy Kiều Tích rất đần độn ngu ngốc, bây giờ nhìn lại... Người chân chính đần độn hình như phải là anh mới phải.
Lại nghĩ đến mấy ngày qua đồ mít ướt đối với mình hờ hững, Minh Ngật đau khổ suy tư, loại hành động này của cô là có mục đích gì đây?
Thái độ của cô chuyển biến là bắt đầu từ ngày mẫu thân đại nhân bắt gặp hai người bọn họ ôm hôn nhau.
Minh Ngật nghĩ tới đây liền nhận ra, mấu chốt điểm chắc chắn là ở chỗ Chúc Tâm Âm.
Ngay lập tức, Minh Ngật liền chạy lên tầng, gõ cửa phòng ngủ chính tầng 3.
Chúc Tâm Âm buồn ngủ ra mở cửa, hai mắt vẫn còn lim dim: "?"
"Mẹ đừng giả vờ cho rằng con với cô ấy ở cùng nhau làm đề toán nữa." Giọng Minh Ngật như chém đinh chặt sắt, nói năng rất có khí phách, "Mẹ hiện tại đi tìm Kiều Tích, nói với cô ấy rằng, cô ấy chính là hình tượng con dâu hoàn mỹ trong mắt mẹ đi."
"Mẹ nói cho cô ấy biết, chỉ có cô ấy mới có thể cứu vớt con từ trong nước sôi lửa bỏng... Việc đó chính là việc thiện."
Chúc Tâm Âm: "???"
Minh Ngật càng thêm thúc giục: "Mẹ đừng phát ngốc nữa, nhanh đi đi mà. Cô ấy đã nửa tháng không cho còn sắc mặt tốt rồi."
Vừa dứt lời, Minh Ngật liền nhìn thấy, một người đứng đằng sau Chúc Tâm Âm, cái người mà vốn dĩ đã phải đi bộ đội từ sớm rồi.
Minh Tuấn một chưởng vung tới-----
"Thằng mất dạy!"
Tiểu Vũ: Dạo này t bận quá nên ko kịp beta lại, mọi người đọc rồi tiện thể soát lỗi hộ t nhé. Rồi hè rảnh t sẽ ngồi lại beta. Cảm ơn mn nhiều nhiều.