• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Vũ

Nửa đêm, Minh Ngật tắm sạch sẽ cho đồ mít ướt rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm.

Kiều Tích lúc này rất biết điều mà vùi mặt trong ngực anh, giọng nói mềm mại cực kỳ: "Anh họ, Tích Tích mập như vậy anh còn ôm được sao?"

Minh Ngật đặt người trong ngực lên giường, sau đó cũng bò lên giường theo, hôn môi cô một cái rồi cười nói: "Tích Tích béo đến 100kg anh cũng vẫn ôm được."

Cô vợ nhỏ vốn đang mềm mại dịu dàng trong nháy mắt liền đen mặt, "Thế nên... anh cũng thấy em béo hả?"

Đáng tiếc là thẳng nam ngu xuẩn vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của vợ, anh chàng muốn nhân cơ hội này lấy lòng vợ, thế là mang hết vốn liếng văn học của mình ra làm thành một bài khen tỉ mỉ------

"Béo một chút thì có làm sao? Cho dù Tích Tích trọc hết đầu, rụng hết răng, biến thành một bà lão xấu xí mặt đầy nếp nhăn thì anh vẫn thích vô cùng."

Nghe những lời trầm bổng, dõng dạc của anh xong, Kiều Tích suýt nữa là bị tức đến mức hôn mê bất tỉnh.

Bà lão xấu xí, cái gì gọi là bà lão xấu xí hả?

Cô ngay lập tức hung hăng véo cánh tay Minh Ngật, "Bỏ tay ra, sao anh lại phiền như thế nhờ!"

Minh Ngật hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không đúng, hóa ra là anh vừa mới đạp trúng cái bẫy của tiểu tâm cơ Tích Tích.

Cũng may là anh không biết xấu hổ, Tích Tích tâm cơ đến mấy cũng không phải là đối thủ của anh.

Minh Ngật liền tiến tới hôn cô, "Nói em béo em tức giận?"

Bàn tay vốn dĩ đang đặt trên bụng cô dần dần rời đi, sau đó dừng lại ở chỗ mềm mại nào đó xoa xoa, Minh Ngật cười rộ lên nói-----

"Anh vừa kiểm tra rồi, những chỗ khác đều không béo, thịt béo lên tất cả đều tập trung ở nơi này này."

Kiều Tích vừa thẹn vừa giận, lập tức lấy gối đập người trước mặt.

Minh Ngật nín cười tiếp nhận gối đầu, vứt ra chỗ khác, sau đó rốt cuộc cũng đứng đắn, véo véo má của cô nói: "Mặt em nhỏ như vậy, chưa cả bằng bàn tay anh, nếu như em có thật sự béo lên thì cũng đều là béo ở chỗ quần áo có thể che được, sợ cái gì chứ?"

Nghe được câu "mặt nhỏ chưa cả bằng bàn tay anh", bàn tay vốn dĩ định vươn ra đánh tay liền thu trở lại.

Chẳng qua, phụ nữ đều giống nhau, cho dù lúc này đã vui vẻ đến mức tâm hoa nở rộ rồi nhưng vẫn cứ làm bộ làm tịch.

Cô giả vờ tức giận, nhưng giọng nói lại mềm mại hơn rất nhiều: "Sao anh lại đáng ghét thế chứ?"

Minh Ngật đắp chăn cho cô, "Không phải vừa kêu mệt sao?"

Vừa rồi bị anh bắt quỳ lâu như vậy, cho dù anh có ôm cô từ phía sau nhưng loại vận động này vẫn hết sức tiêu hao năng lượng... Kiều Tích lúc này đích thật là rất mệt mỏi.

Ngoài trời vừa mưa một trận, thế nên Minh Ngật xuống giường mở hé cửa sổ cho thoáng khí, lại tắt đèn ngủ trong phòng đi, sau đó mới bò lên giường lần nữa, ôm cô vào trong ngực ngủ.

Cô ngoan ngoãn vùi mình trong lòng anh, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn anh, tựa như động vật nhỏ đang làm nũng với chủ nhân: "Đêm nay ôm Tích Tích ngủ nhé?"

Bình thường Kiều Tích sẽ không đưa ra yêu cầu không tốt như thế, dù sao thì chỉ được nhìn không được ăn đối với một người đàn ông tinh lực tràn đầy mà nói quá là tàn nhẫn rồi.

Chẳng qua... phương diện đó hôm nay đã được giải quyết rồi, thế nên ôm cô ngủ cũng không đến mức xảy ra chuyện gì đúng không?

Nhưng mà, hình như Kiều Tích đã đánh giá thấp mức độ tràn trề tinh lực của người nào đó rồi.

Dù sao thì từ 19 tuổi đến 26 tuổi, một khoảng thời gian dài như vậy, đều là một mình Minh Ngật vượt qua.

Bởi vậy nên mới được ăn qua vài lần là không thể nào đủ với anh được.

Đồ mít ướt ở trong lòng anh dịch tới chuyển lui khiến lửa nóng trong người Minh Ngật lại bùng phát lên.

Minh Ngật mặt không đổi sắc nghĩ thầm trong lòng, lấy tay cũng được rồi, nhưng anh lại sợ sẽ khiến cô vợ nhỏ nhà mình mệt mỏi tốn sức.

"Anh họ." Đang lúc Minh Ngật suy nghĩ xấu xa, Kiều Tích đột nhiên dịu dàng lên tiếng, "Anh phải cố gắng một chút, nếu không sẽ không học được đâu."

Minh Ngật nhướng mày, tuy rằng chỗ nào đó trong thân thể vẫn còn đáng xao động không thôi, nhưng nghe lời cô nói anh lại sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Đối với việc sau khi anh từ chức sẽ làm gì, Kiều Tích đã suy nghĩ rất lâu.

Chờ đến khi cô sinh em bé, Minh Ngật chắc là đã rời khỏi cương vị công tác rồi, đến lúc đó anh vừa có thể ở bên cô và con, lại vừa có thể tiếp tục đến trường đi học.

Kiều Tích đã tìm hiểu qua về chế độ giáo dục trong nước, vốn tưởng rằng cơ chế cũng giống như ở nước ngoài thế nhưng sau khi tìm hiểu thì lại không phải!

Nghiên cứu sinh ở Trung Quốc, ngoại trừ là sinh viên đúng chuyên ngành đúng trường muốn học lên được miễn thi một số môn, thì tất cả những người khác muốn học nghiên cứu sinh đều phải thi đầy đủ hết tất cả các môn!

Thịnh Tử Du đã từng thi nghiên cứu sinh truyền thụ lại kinh nghiệm cho cô: "Chọn một ngành không cần thi Toán, còn lại Tiếng Anh và Chính trị thì tùy tiện thi là được rồi!"

Kiều Tích rất hoài nghi lời nói của cô ấy: "... Chính trị cậu tùy tiện thi?"

Bị hoài nghi như vậy, Thịnh Tử Du rất là không vui, cô nàng liền nghiêm mặt nói, "Làm sao? Chủ nghĩa xã hội cùng với các loại giá trị quan là chồng tớ dạy tớ đấy! Tớ còn thi đứng thứ nhất nữa cơ!"

Kiều Tích chỉ đành phải cỗ vũ nói: "Học bá Tử Du thật là giỏi!"

Đương nhiên, kinh nghiệm mà học bá Tử Du truyền lại, Kiều Tích liền trực tiếp bỏ qua.

Dù sao thì nếu như không cho anh họ thi Toán thì chỉ sợ tổng điểm mấy môn cộng lại cũng không được 100 điểm mất.

Thật ra thì học Tiến sĩ ở trong nước cũng không cần phải thi môn Chính trị, Minh Ngật vốn dĩ cũng có thể học trực tiếp lên tiến sĩ bởi vì chuyên ngành Toán học hầu hết đều học thẳng lên Tiến sĩ, lúc trước nếu như tiếp tục học ở MIT thì anh cũng sẽ học PhD (tiến sĩ).

Thế nhưng hiện tại anh không được xuất ngoại, ở trong nước nếu như không có bằng Thạc sĩ mà muốn học thẳng lên Tiến sĩ thì lại không tránh khỏi phải thi môn Chính trị.

Kiều Tích cảm thấy phát sầu vì tương lai của anh.

Về phần Minh Ngật, nguyên bản trong bụng đáng chứa một đống tâm tư xấu xa, lúc này bị Kiều Tích hết "Phú cường dân chủ" rồi lại đến "Chuyên nghiệp hữu ái" khiến cho toàn bộ hăng hái trong nháy mắt tiêu tan, thậm chí còn có mấy phần lãnh cảm.

Loại môn học Chính trị này, nếu như chỉ cần 1 Cá đã có thể thi qua thì cô còn lo lắng cho anh làm gì? Tùy tiện thi không phải được rồi sao.

Anh thậm chí còn hoài nghi cô phát giác ra tâm tư xấu xa của anh nên mới cố ý nói ra mấy thứ này để anh bị lãnh cảm.

Cũng may là từ trước đến nay Minh Ngật đều không tính toán hơn thua với đồ mít ướt đâu.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn đồ mít ướt đang say ngủ Minh Ngật đã hoàn toàn không tức giận nữa, trong đầu lúc này ngập chỉ ngập tràn tình yêu thương với cô mà thôi.

6 rưỡi sáng vẫn còn rất sớm, anh liền chạy đi xếp hàng nửa tiếng ở nhà ăn để mua cho vợ một bát tào phớ ngọt mang về, sau đó mới thay quần áo đi ra ngoài.

Bởi vỉ lúc trước ở nhà, Kiều Tích rất thèm ăn, cách hai ngày đều phải ăn canh cá diếc đậu hũ.

Đến nơi này Minh Ngật đương nhiên không thể bạc đãi cô được, thế nhưng nhà ăn không có cá diếc, muốn mua cũng phải chạy xe ra bên ngoài 30 km mới mua được.

Đầu bếp ở nhà ăn nói với Minh Ngật, cá diếc rất dễ nuôi, nếu như anh đi mua thì có thể mua nhiều rồi mang về từ từ ăn.

Thế nên sáng sớm hôm nay, Minh Ngật liền mang một thùng nước từ nhà ăn đặt lên xe máy mượn được của Vệ đại thúc lên đường đi mua cá.

Điều kiện sinh hoạt trong căn cứ rất tốt, thế nhưng thức ăn đồ dùng cũng đều là được cung ứng theo lệ, thế nên người ở đây 10 ngày nửa tháng không ra khỏi cửa cũng không lạ.

Lúc này đến thị trấn, Minh Ngật hỏi đường đến chợ thủy sản, mua một lúc hơn 10 con cá diếc, sau đó lại phóng xe máy đi tìm một cửa hàng bán hoa, chọn một bó to hoa hồng và hoa loa kèn rồi bảo chủ quán gói lại cẩn thận, anh muốn mang về làm món quà bất ngờ cho đồ mít ướt.

Trong lúc đứng chờ chủ quán gói lại, bên ngoài có mấy nữ sinh trung học cầm điện thoại tiến đến cười hỏi Minh Ngật: "Tiểu ca cam tiểu ca ca, hoa này là đi mang đi ship cho khách sao?"

Chẳng hiểu đang nói cái gì.

Nếu là lúc trước, Minh Ngật tuyệt đối sẽ không để ý tới mấy loại câu hỏi này, nhưng hôm nay anh có bé con rồi, suy bụng ta ra bụng người, từ giờ anh sẽ cố gắng đối xử ôn hòa với con gái của người khác hơn một chút, để mai sau người ta cũng sẽ đối xử tốt với bé con của anh.

Suy nghĩ xong, Minh Ngật liền tháo mũ đội trên đầu xuống, nhã nhặn đáp: "Mua về cho vợ tôi."

Vừa nói xong, mấy nữ sinh đều than thở một tiếng, "Tiểu ca ca, anh đối xử với vợ thật tốt!"

Đúng lúc này, chủ tiệm hoa liền đem bó hoa đã gói cẩn thận kĩ càng đi đến giao cho Minh Ngật.

Tưởng tượng đến dáng vẻ vui sướng của cô vợ nhà mình khi nhận được hoa, khóe miệng Minh Ngật không khỏi nhếch lên, "Đó là đương nhiên."

Nói xong liền trả tiền cho ông chủ, sau đó đội mũ bảo hiểm lên, sải bước ra chỗ đỗ xe máy.

Về phần Kiều Tích, trước khi Minh Ngật phóng xe máy quay về, cô đã được nhìn thấy một tên ngốc mua hoa tặng vợ trong video được chỉa sẻ trên mạng rồi.

po (*) chủ đăng video kèm theo caption ------ "Hôm nay đi dạo phố bắt gặp một tiểu ca ca shipper đẹp trai!!!"

(*) viết tắt của Original Promulgator. Nghĩa là những người đăng bài viết, video, âm thanh và hình ảnh trên web, thường là đàn chủ của các diễn đàn nhà hoặc là Weibo blogger.

Kiều Tích tò mò ấn vào xem, sau đó liền nhìn thấy tên đại ngốc nhà cô tay kẹp mũ bảo hiểm, mặt hướng vào màn anh cười vui sướng nói: "Mua về cho vợ tôi!"

Có cư dân mạng nhận ra anh, nghiêm trang bình luận một câu ------ "Đến thể hiện sự thâm tình với vợ sao, tiểu ca ca shipper Minh tiên sinh."

Người này hôm nay mặc một cái áo gió màu xanh nhạt, trên tay cầm một chiếc mũ bảo hiểm hơn nữa sau xe máy còn có một cái thùng lớn, quả nhiên là trang phục thường thấy của các shipper. Kiều Tích cười đến mức suýt nữa thì phun tào phớ từ trong miệng ra.

Minh Ngật thì lại vẫn chưa biết gì về việc mình trở nên hot trên mạng, bởi vậy nên khi cô nhìn thấy một bó hoa tươi được đặt trên bàn thì đành phải giả vờ ngạc nhiên nói-----

"Oa! Hoa này từ đâu tới vậy?"

Mặc dù phản ứng của Kiều Tích đã sớm nằm trong dự liệu của anh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sùng bái của cô thì trong lòng Minh Ngật vẫn không thể không sung sướng vô cùng.

"Thích không? Sau này mỗi ngày đều mua cho em."

Mãi cho đến khi ngủ trưa, Minh Ngật cầm iPad ở đầu giường muốn cùng vợ xem hoạt hình Chi"s Sweet Home dưỡng thai mỗi ngày thì bất ngờ nhìn thấy mặt mình trên màn hình.

... Vẫn rất đẹp trai.

Đây là phản ứng đầu tiêng của Minh Ngật.

Sau khi xem xong video dài 20 giây kia, Minh Ngật vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh bản thân cầm hoa ở cuối video, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp.

Được rồi.

Quen biết 10 năm, lần đầu tiên Minh Ngật biết, hóa ra đồ mít ướt lại có khả năng diễn xuất như vậy.

Chẳng qua...

Trong lòng Minh Ngật đột nhiên sinh ra một tia dự cảm không tốt, cực kỳ không tốt...

Thế nên nhiều lần lúc trước, trên giường trong phòng ngủ, trên bàn trong thư phòng, trong bồn tắm ở nhà tắm..., khi cô khóc nức nở cầu xin anh đừng trêu cô nữa, hay là đỏ mặt cầu xin anh dùng lực hơn một chút... rốt cuộc là thật sự hay là cô đang giả vờ???

Lần đầu tiên trong đời, Minh Ngật hoài nghi sâu sắc sự nam tính và mị lực của mình.

Đương nhiên, Kiều Tích hoàn toàn không biết suy nghĩ lúc này của Minh Ngật.

Thấy anh đột nhiên im lặng, cô sợ anh cho rằng cô cố tình tỏ ra ngạc nhiên để trêu chọc anh thế nên lập tức lôi kéo tay anh, dịu dàng dỗ dành------

"Tích Tích chỉ là vô ý nhìn thấy video này thôi... Anh đối với em tốt như vậy, đi xa mua hoa cho em, cho là biết trước rồi nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là rất ngạc nhiên vui sướng!"

Kiều Tích tự nhận những lời này đủ để khiến anh thuận lông dễ bảo, thế nên liền đưa tay ra, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay anh.

Nhưng ai biết Minh Ngật lại hoài nghi nhìn về phía Kiều Tích: "Sao em lại ấn vào xem video có tiêu đề thế này?"

Nói rồi Minh Ngật liền chậm rãi đọc từng từ trong tiêu đề ------

"Hôm, nay, đi, dạo, phố, bắt, gặp, một, tiểu, ca, ca, shipper, đẹp, trai."

Đột nhiên bị đào ra chuyện này, mặt Kiều Tích liền đỏ bừng lên.

Thì nhìn, nhìn, nhìn soái ca có làm sao!

... Cô chỉ muốn khiến em bé trong bụng sau này lớn lên đẹp trai, xinh gái hơn thôi mà!

***

Đương nhiên, sự kiện "Shipper Minh tiên sinh" cũng chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ.

Có người nhận ra Minh Ngật còn chạy tới Weibo của cô bình luận hỏi xem đây có phải chồng nhà cô không.

Nhưng ở căn cứ, ngay cả trong tòa nhà để ở, thì mọi văn bản, hình ảnh, video hoặc tất cả những cái gì liên quan đến mạng đều sẽ bị giám sát và khống chế.

Ở đây, các công cụ truyền tin như Wechat, QQ hoàn toàn bị cấm sử dụng, nhưng lên mạng để xem video hay phim hoặc lượn diễn đàn thì lại được phép.

Nói cách khác, tất cả các thiết bị ở đây đều giống như 1 cái TV, chỉ thu không thể phát.

Kiều Tích sợ mình trong lúc vô tình có thể tiết lộ cơ mật nào đó của quốc gia, nên vòng bạn bè cũng không dám mở chứ nói gì đến mở Weibo xem.

Bởi vậy nên những bình luận về shipper đẹp trai ở trên Weibo của Kiều Tích, cô hoàn toàn không biết gì.

Mãi đến nửa tháng sau, một tin cực kỳ hấp dẫn được công khai-----

"Anh trai shipper giải được bài toán khó của thế giới? Đã được mời tham gia đại hội các nhà Toán học quốc tế!"

Nhưng chờ đến khi mọi người đọc xong bài viết có tiêu đề hấp dẫn kia thì mới phát hiện ra gần nửa tiêu đề là đang nói bậy.

Thứ nhất, giải được bài toán này không phải là anh trai shipper mà là thiếu niên thiên tài từng nổi danh nhất trong nước, chẳng qua là anh tình cờ bị chụp hình khi đi mua hoa và rồi bị cư dân mạng trêu đùa là anh trai shipper mà thôi;

Thứ hai, luận văn của anh chỉ là giải quyết được một phần nhỏ trong bài toán mà thôi, tuy rằng xác thực là có thành quả, nhưng vẫn chưa được coi là giải được bài toán khó của thế giới.

Chính vì không tính là bài toán khó của thế giới, thế nên mặc dù luận văn này đã được giới Toán học chú ý đến từ lâu nhưng giới truyền thông lại không hề đưa tin.

Lúc này, sau khi Kiều Tích đọc được bài viết này xong mới ý thức được luận văn ngày đó giáo sư Scholze nói, rốt cuộc đã thành công rồi, rốt cuộc cũng tạo ra được tiếng vang.

Thời khắc này, Minh Ngật vẫn hoàn toàn không biết chút nào về bài luận văn.

Công việc lắp ráp vệ tinh đã xong xuôi, lúc này chuyển sang công đoạn chuẩn bị phóng vệ tinh, theo kế hoạch thì cuối thánh này sẽ chính thức phóng vệ tinh vào vụ trụ.

Công tác trước khi phóng vệ tinh rất phức tạp, không thể phớt lờ một chút nào, lúc này đã là giờ thứ 54 liên lục anh và đồng nghiệp cùng nhau làm việc rồi.

Sau khi đọc xong bản tin kia, Kiều Tích liền trực tiếp chạy đến thị trấn gần đây nhất.

Hòm mail của cô đã sớm nổ tung rồi, tất cả đều là mail của giáo sư Scholze. Vừa mở di động lên cũng đã bị thông báo cuộc gọi nhỡ với tin nhắn đến nóng máy, tất cả đều muốn tìm Minh Ngật.

Kiều Tích mua một thẻ điện thoại mới, sau đó gọi điện đường dài cho giáo sư Scholze.

Kiều Tích đã nhìn thấy luận văn rồi, cả người cô lúc này giống như lâm vào sương mù.

Cô không thể tin được hỏi: "Giáo sư, luận văn này đến 70% đều là công sức của thầy. Vì sao lại để Ming là tác giả đầu tiên? Em đưa tài liệu của anh ấy cho thầy không phải vì cái này."

Giáo sư Scholze ở đầu bên kia lại cười đến vân đạm phong khinh: "Toàn bộ ý tưởng và dàn ý luận văn này đều là thầy và Ming cùng nhau nghiên cứu 7 năm trước, mấy năm nay thầy rơi vào trạng thái nút cổ chai, thế nên cũng không nghiên cứu được."

"Là tài liệu của Ming em gửi khiến thầy suy nghĩ của thầy được khai thông. Sissie, là Ming đã đi 99 bước, thầy chỉ giúp nó đi nốt bước cuối cùng mà thôi."

Không đợi cô nói theemm Scholze lại cười rộ lên, nói: "Đại hội các nhà Toán học quốc tế lần thứ 29 đã mời Ming tham gia, vì những cống hiến của em ấy. Em khỏi em ấy giúp thầy, xem có hứng thú tham gia không nhé?"

Lúc Kiều Tích chạy từ thị trấn về căn cứ, Minh Ngật đã biết chuyện luận văn rồi.

Không có dáng vẻ mừng rỡ như cô dự đoán, Minh Ngật trầm mặc ngồi trên sofa, không nói một lời.

Thấy anh trầm mặc như vậy, Kiều Tích không khỏi có chút chột dạ.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, có chút bất an nhỏ giọng nói: "Mấy bản nháp của anh, là em gửi cho giáo sư Scholze."

Minh Ngật không nói, như là nghe thấy như là không.

Kiều Tích càng bất an hơn: "Anh trách em, không nhận được sự đồng ý của anh đã tự ý gửi sao?"

Qua một lúc lâu, Minh Ngật mới tỉnh hồn lại.

Nhìn vẻ mặt thấp thỏm bất an của cô, anh liền đưa tay xoa xoa mặt cô, giọng nói khàn khàn: "Sao anh lại trách em được?"

Minh Ngật quả thật có vài phần hoảng hốt,

Loại cảm giác này... nên nói thế nào nhỉ?

Minh Ngật vốn tưởng rằng, 7 năm, anh đã sớm là người đứng sau rồi.

Lời này nói ra, chắc chắn sẽ khiến người bên cạnh bật cười,

Chỉ là Toán học mà thôi, sao có thể là cả thế giới?

Thế nhưng Toán học, đích xác là toàn bộ thế giới của anh.

Minh Ngật nằm ngửa trên sofa, đưa một tay lên che mắt.

Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên cười nhẹ một tiếng.

Dưới ánh đèn sáng ngời, Kiều Tích lần đầu tiên nhìn thấy, khuôn mặt đầy nước mắt của người đàn ông.

Giọng nói của người đàn ông rất thấp, mang theo một chút nghẹn ngào-----

"Anh cho rằng, anh còn phải chờ thật lâu."

Anh vốn tưởng rằng, 7 năm anh rời khỏi, thế giờ Toán học đã sớm vứt bỏ anh rồi.

Anh vốn tưởng rằng, anh còn phải tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, phải tiêu hao vô số kiên trì và sự chờ đợi, mới có thể một lần nữa nhận được sự thừa nhận của thế giới này.

Kiều Tích đứng bên cạnh, nước mắt giống như hạt châu lăn xuống.

Qua 7 năm, cuối cùng sinh mệnh và số phận đang được đặt sai chỗ cũng đã được phục hồi như cũ rồi.

Cô cuối cùng cũng trở lại bên cạnh anh, mà anh cũng rốt cuối cùng cũng có thể hoàn thành được mộng tưởng của bản thân.

Vào giờ khắc này, Kiều Tích đột nhiên cảm thấy trong bụng truyền đến một đợt máy thai mãnh liệt.

Trên mặt cô hiện ra sự vui mừng, cô lập tức đi tới trước mặt Minh Ngât, kéo tay anh qua nhẹ nhàng đặt trên bụng của mình, nhẹ giọng nói: "Bé con đang động này."

Minh Ngật cũng hồi phục lại tinh thần.

Anh nhẹ nhàng dán lỗ tai lên bụng cô.

Có lẽ cảm giác được tình cảm của bố mẹ, bé con dừng một chút rồi lại tiếp tục đạp đạp bụng mẹ của mẹ nó.

Kiều Tích một tay xoa xoa bụng, tay kia thì đặt trên đầu Minh Ngật, nhẹ nhàng nghịch mấy sợi tóc vừa ngắn vừa cứng của anh.

"Em nghĩ xong rồi, " Kiều Tích nhẹ giọng mở miệng nói, "Tên của bé con."

Minh Ngật ngẩng đầu lên nhìn cô, "Là gì?"

Kiều Tích cười rộ lên, từng câu từng chữ nói: "Phiếm Hàm, đại danh của bé con gọi là Phiếm Hàm nhé."

***

Chuyện của Minh Ngật, rất nhanh đã được truyền đến tai Nghiêm tư lệnh ở Bắc Kinh.

Biết được thời gian phóng vệ tinh và thời gian tổ chức đại hội Toán học gì đó có xung đột, tư lệnh Nghiêm liền vung tay lên nói: "Được rồi, nếu như cậu ta từ chức thì để cậu ta đi tham gia cái đại hội Toán học gì đó đi."

Thư kí Trương đành phải nhắc nhở ông: "Cậu ấy là người phụ trách và chỉ huy hiện trường phóng vệ tinh, nếu như thiếu cậu ấy thì sợ không được."

"Hửm?" Tư lệnh Nghiêm cau mày suy nghĩ một chút liền nói, "Người phụ trách của có trưởng phó mà, nào có chuyện thiếu ai thì không được."

Thư kí Trương lúng túng cười hai tiếng, lại phải nhắc nhở lần nữa: "Cậu ấy có hiệp ước bí mật, ngài quên sao?"

Tư lệnh Nghiêm gõ gõ bàn, qua một lúc mới mở miệng nói-----

"Tình huống của cậu ta đặc thù, không phải là cậu ta mới giải quyết được một bài toán lớn sao? Vậy cùng là khiến đất nước vẻ vang rồi... Người ta cẩn trọng ngồi chồm hổm ở chỗ thâm sơn cùng cốc 7 năm, bí cái gì mật nữa? Để cậu ta đi, để cậu ta đi đi!"

Cứ như vậy,1 tuần trước ngày phóng vệ tinh, Minh Ngật nhận được thông báo của cấp trên.

Ý tứ chính là, những chuyện phía sau anh không cần phải xen vào nữa, hiện tại có thể bỏ gánh nặng để đi rồi.

Không nghĩ tới bên trên lại thả người thống khoái như vậy, Kiều Tích có chút không thể tin được.

Cô đang ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc một chút----- Thực ra cũng không có gì để dọn, dù sao thì 7 năm qua Minh Ngật cũng chẳng tiêu tiền mua cái gì hết ngoại trừ thỉnh thoảng nghịch một chút trên Steam (*).

(*) cái này là chơi game ý.

Ngay cả Cầu Cầu và Bambi cũng không phải đón về, Minh Ngật sợ chúng nó nghịch ngợm dính bệnh lây sang Kiều Tích đang mang bầu, thế nên anh liền gửi 2 con chó ở chỗ đồng nghiệp, định sau khi Kiều Tích sinh xong mới đón về.

Tiểu Vũ: chương cuối này dài quá, 10000 từ lận, hiu hiu, chia đôi nhé! Mai t up tiếp =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK