Lúc Minh Ngật quay trở về phòng, Kiều Tích vốn dĩ đang ngủ ngon lành trên giường đã bị Bamni nháo tỉnh rồi.
Minh Ngật nhìn thấy liền nổi trận lôi đình, lập tức đi tới, dùng một tay nhấc cả người nó lên, dự đình ném nó văng thật xa chỗ này.
Bambi bị người nào đó nắm giữ số mệnh liền nhìn Kiều Tích vừa rên vừa sủa cầu cứu.
Kiều Tích vội vàng đứng dậy giải cứu Bambi khỏi ma trảo của anh họ, "Em không ngủ nữa, càng ngủ càng cảm thấy choáng váng... Có phải anh mang đồ ăn sáng về cho em không?"
Minh Ngật "Ừ" một tiếng, đặt hộp cơm mang về từ phòng ăn lên bàn.
"Tới ăn cơm."
"Chờ một chút nhé." Cô ôm Bambi, giọng nói mềm nhũn.
Minh Ngật đi tới, lần thứ hai nảy sinh tâm tư muốn ném con chó kia ra khỏi chỗ này.
"Không được chơi với nó, đứng dậy ăn cơm trước."
"Không phải chơi với Bambi." Đồ mít ướt ngẩng đầu, rất nghiêm túc kháng nghĩ, "Em đang nhìn cái này mà."
Nói rồi Kiều Tích liền chỉ một chỗ trên bộ đồ đỏ của Bambi cho anh nhìn: "Đường may không được đẹp, bị lệch nhiều lại còn nhiều chỗ hơi bị gồ ghề... Bambi mặc lên sẽ không được thoải mái, thật là không cẩn thận tỉ mỉ, cô ta khẳng định là không phải thật lòng yêu quý Bambi!"
Minh Ngật: "???"
Anh căn bản là nghe không hiểu cô đang nói gì.
Đương nhiên, Kiều Tích cũng không thèm để ý anh có hiểu không, rất tự nhiên mà hạ kết luận: "Không mặc cái áo này nữa nhé? Em sẽ làm cho Bambi một chiếc mới hơn, tốt hơn. Anh thấy thế nào?"
Minh Ngật không nhịn được, bật cười "khúc khích" thành tiếng.
Hóa ra cô nói vòng vo nhiều như vậy, là vì muốn đổi quần áo cho Bambi.
Chẳng lẽ... đồ mít ướt cho rằng chiếc áo này là do người phụ nữ khác làm cho Bambi?
Kiều Tích cảm thấy chuyện mình lo lắng không phải là không có lý.
Nhớ tới vị Tôn bác sĩ ngày hôm qua, Kiều Tích liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tối hôm qua, vị bác sĩ Tôn này còn dùng Bambi làm cái cớ để gọi Minh Ngật từ trên giường cô đi nữa----- Đương nhiên là ngoài cửa còn có Cố Đại Phó, hơn nữa sau đó Kiều Tích cũng biết anh họ đi là vì muốn mang Bambi về cho cô chơi.
Nhưng tận đáy lòng, Kiều Tích vẫn hết sức khó chịu.
Năng lực mạnh nhất của nữ nhân chính là có thể nhìn thấu thủ đoạn của nhau.
Đầu tiên là nhờ vào sủng vật, sau đó thì anh đến tôi đi, nảy sinh những tiếp xúc va chạm rồi trọng tâm câu chuyện sẽ thay đổi, một hồi sau, cái gì cũng đều biến thành nước chảy thành sống hết.
Lúc trước, vật đính ước của cô và anh họ không phải cũng là Tiểu Cầu Cầu sao?
Lúc này thấy Bambi mặc chiếc áo đỏ kia, Kiều Tích mới phục hồi tinh thần lại, lúc trước cô chưa phản ứng kịp nhưng giờ thì khác rồi.
Cái áo này được làm rất tinh xảo, không giống như mua ở bên ngoài, vừa nhìn đã biết là từ tay phụ nữ làm ra.
Có thể là vị bác sĩ Tôn kia vì lấy lòng Bambi mà làm chiếc áo này cho nó cũng không biết chừng.
Chỉ là Kiều Tích cũng không muốn vô duyên vô cớ cùng anh cãi nhau chỉ vì một chiếc áo, thế nhưng cứ để Bambi mặc chiếc áo đó nhảy qua chạy lại cô cũng không thể chịu nổi.
Cho nên cô phải cố gắng lật qua lật lại cái áo đó nhìn thật lâu mới soi ra một chỗ không hoàn chỉnh, cuối cùng cũng có thể dựa vào đường may không đẹp mà nói với anh.
Nhìn đồ mít ướt uống phải một can dấm chua, Minh Ngật cố nén cười, nét mặt không thay đổi, chỉ là nói: "Anh thấy cái này rất tốt mà, em đừng lăn qua lăn lại nữa."
Lời vừa nói ra, mặt Kiều Tích ngay lập tức tái lại.
Anh họ thế mà biết che chở người khác rồi? Đến áo mà cô ta làm cũng không cho phép cô nói một câu không tốt???
Nhìn sắc mặt đồ mít ướt, trong lòng Minh Ngật thầm thoái mái, tiếp tục điên cuồng đến gần cái chết.
Vẻ mặt anh hoài nghi nhìn về phía Kiều Tích, cố ý nói: "Em có thể làm ra cái áo tốt hơn cái này?"
Sắc mặt Kiều Tích thay đổi liên tục, nhưng cũng không tiện phát tác nên cuối cùng cô chỉ ôm Bambi vào thư phòng, để lại một mình anh họ đáng ghét ở lại phòng ngủ.
Vừa vào thư phòng, Kiều Tích đã ném anh họ ra sau đầu.
Nam cực quanh năm suốt tháng đều có gió giật từ cấp 8 trở đi nhưng bởi vì cần thông khi thế nên trạm nghiên cứu đã thiết kế một cái cửa sổ nhỏ ở mỗi phòng.
Căn phòng này của Minh Ngật cũng như vậy, bởi vì mặt trời vùng cực không lặn thế nên trong phòng ngủ không có cửa sổ mà chỉ có thư phòng có.
Cô chân trần chạy đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, phát hiện ở bên ngoài gió đang thổi rất to.
Kính của cửa sổ đã được thiết kế đặc biệt nhưng gió bên ngoài thổi mạnh vẫn khiến nó phát ra tiếng leng keng, loảng xoảng, thi thoảng còn có tuyết đập vào cửa kính.
Kiều Tích ghé vào trước cửa sổ nhìn một hồi, cảm thấy rất mới mẻ.
Ngoài cửa sổ là trời đông giá rét, trong phòng lại ấm áp vô cùng.
Trong phòng có hệ thống sưởi, Kiều Tích đi chân trần cũng không lạnh chút nào.
Ở đây, phảng phất giống hệt như ở Bắc Kinh vậy.
Vừa nghĩ như thế, Kiều Tích liền nhớ đến lúc trước khi cô đến Nam cực, cô vẫn cho là điều kiện sinh hoạt ở đây rất gian khổ, bọn họ ở đây chắc đều dựa vào niềm tin và ý chí để sưởi ấm.
Mặc dù biết anh họ giống hệt như gia súc không sợ lạnh, nhưng lúc cô tới vẫn chuẩn bị thật nhiều miếng dán giữ nhiệt cất trong valy.
Chỉ là bây giờ thì... lạnh chết anh đi!
Minh Ngật theo sau cô đi vào.
Anh đứng ở cửa, đưa tay mở nắp đồ hộp cho chó ra khiến Bambi thèm phát điên.
Quả nhiên, Bambi ngửi được mùi thức ăn liền lập tức nhảy khỏi lòng Kiều Tích, chạy đến phía Minh Ngật lè lưỡi vẫy đuôi lấy lòng.
Minh Ngật đặt hộp đồ ăn ở ngoài cửa, Bambi ngu ngốc lập tức trúng kế, chạy ngay ra khỏi thư phòng, nhồm nhồm nhoàm nhoàm ăn đồ hộp.
Minh Ngật bất động thanh sắc đóng cửa thư phòng lại, sau đó đi tới bên cửa sổ.
Anh ôm Kiều Tích từ phía sau, hôn vành tai cô một cái, sống mũi cao cọ cọ bên gò má cô.
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phun bên tai cô khiến Kiều Tích có chút ngưa ngứa.
Kiều Tích vẫn còn tức giận vụ anh che chở người khác nên liền tránh khỏi anh, "... Anh buông tay!"
Anh thu hẹp vòng tay, ôm người trong ngực chặt hơn, giọng nói mang theo sự uy hiếp: "Còn cọ?"
Lời vừa nói ra khiến Kiều Tích mặt đỏ bừng dừng ngay động tác lại.
Bởi vì... cô cảm nhận được có cái gì đó đang dần dần ngẩng đầu.
Minh Ngật lại duỗi một tay, hai ngón tay nắm cằm cô, quay mặt cô lại.
Cúi đầu hôn cô một cái xong anh mới nín cười nói: "Cái áo đỏ kia... là mẹ anh làm cho Bambi."
Cả người Kiều Tích đều thừ ra: "..."
Nhìn dáng vẻ này của đồ mít ướt, Minh Ngật cảm thấy buồn cười cực kỳ.
"Mẹ làm mùa đông năm ngoái, Cầu Cầu cũng có một cái màu vàng."
Kiều Tích rốt cuộc cũng phản ứng kịp, tức giận đánh người trước mặt một cái, "Anh cố ý!"
Minh Ngật bắt được cổ tay cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.
Anh vốn thông cảm cho cô mới tới, thể lực không đủ cần nghỉ ngơi thế nên tối qua mới làm một lần liền nhẫn nhịn buông tha cô.
Thế nhưng lúc này tinh thần của cô tốt như vậy, anh liền không nhịn được nữa.
Minh Ngật khàn giọng nói: "Nếu không muốn ngủ thì, chúng ta làm việc khác đi."
Gương mặt Kiều Tích lại đỏ bừng lên, không nói chuyện, cũng không giãy dụa.
Minh Ngật trực tiếp ôm người ngồi lên bàn sách.
Kiều Tích có chút hốt hoảng.
Cô nhéo chặt vạt áo sơ mi của người đàn ông, có vài phần chột dạ nói: "Ngày hôm qua chúng ta không có... Có thể mang thai không... "
Một tay Minh Ngật đã thâm nhập vào bên trong áo cô, giọng nói khàn khàn: "Sẽ không... mà nếu có thì sinh ra là được."
Kiều Tích có chút muốn khóc... Đây không phải là đáp án mà cô muốn.
Ngay sau đó, lúc cô vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ có bầu thì một giây sau, cô liền trơ mắt nhìn thấy Minh Ngật lấy một hộp gì đó từ trong ngăn kéo ra.
Khuôn mặt của cô lại đỏ bừng lên, lập tức đập anh một cái, "Ngày hôm qua sao anh không dùng?"
Tuy rằng sơm có chuẩn bị thế nhưng hai người rốt cuộc cũng chỉ là người mới trong cuộc chơi này.
Địa phương nhỏ hẹp như bàn học khiến hai người có chút không làm gì được.
Mặt bàn quá cứng rắn, hai người liên tục đổi mấy tư thế thế nhưng vẫn làm cho người Kiều Tích bị cọ đến đỏ bừng, tấm lứng mềm mịn bị ma sát đến đau nhức.
Cô xoa xoa cùi chỏ và đầu gối, trong hốc mắt chứa đầy nước, bộ dáng tủi thân vô cùng, "Em không làm nữa."
Chỉ là Minh Ngật lúc này đã vào thể nửa chừng rồi, làm sao còn dừng lại được?
Anh lập tức ôm hông cô, hai mắt đỏ ngầu, dịu giọng dỗ cô: "Ngoan, em ngồi lên trên, được không?"
Hai người ở trong phòng làm chuyện trẻ nhỏ không thể xem một hồi lâu, chờ đến khi Lộc Tiểu Mang đến gõ cửa, đều đã sắp trưa rồi.
Thư phòng đã bị hai người bọn họ làm thành một mảnh hỗn loạn vì thế dọn dẹp qua loa lại thư phòng xong Kiều Tích mới đến phòng ngủ mặc lại quần áo.
Người nào đó đã mặc xong quần áo đang hăng hái đưa quần áo cho cô mặc, Kiều Tích không nhịn được trừng mắt nhìn anh, tiếp tục đưa tay ra sau cài áo nội y.
Minh Ngật nhặt đôi tất hôm qua anh ném xuống đất lên, ngoan ngoãn đưa tới trước mặt cô,
Tức giận trong lòng Kiều Tích cuối cùng cùng xuôi xuôi một chút.
Thừa dịp cô cúi người đi tất, người đàn ông bên cạnh lại dán tới cọ cọ, ôm lấy cô từ phía sau lại tiếp tục cọ một lúc mới thỏa mãn buông cô ra.
Lộc Tiểu Manh đợi ở ngoài một hồi, đương nhiên, may mà cũng không có lâu lắm.
Chỉ là... từ tối hôm qua đến giờ, nếu như cô không tới gõ cửa, sợ rằng hai người này sẽ không ra ngoài mất.
Thảo luận Toán học có cần kịch liệt thế không?
Ngây thơ như Lộc Tiểu Manh lúc này cũng không thể tin được hai người đang thảo luận vấn đề Toán học.
... Bọn họ nhất định là chơi trò gì đó vui vẻ sau lưng mọi người!
Kiều Tích lúc đầu vẫn còn đỏ mặt, chỉ là sau khi ra khỏi phòng anh họ giống như là biến thành một con người khác vậy, hai tay bắt sau lưng, mặt không biểu cảm đi phía sau hai người bọn họ, bộ dạng vô cùng lãnh đạm xa cách.
Thế nên da mặt Kiều Tích cũng dày lên, có thể tự nhiên trò chuyện với Lộc Tiểu Manh.
Vẻ mặt Lộc Tiểu Manh rất hưng phấn: "Sáng này căn tin có thịt nướng lạnh đấy! Thực đơn buổi trưa còn có thịt heo chiên xù kiểu Nhật nữa! Tớ vừa đi hỏi, bếp trưởng nói buổi tối còn có một kinh hỉ lớn!"
Mỗi khi nhìn thấy Lộc Tiểu Manh, Kiều Tích đều cảm thấy cô ấy là Uyển Uyển thứ hai.
Ánh mắt cô cũng vô thức trở nên mềm mại hơn, lúc nào cũng giống như dỗ em gái, dịu dàng nói: "Kinh hỉ lớn gì thế?"
"Không biết nữa." Lộc Tiểu Manh có chút chán nản lắc đầu, "Tớ vốn muốn đi phòng bếp giúp một tay nhưng bếp trưởng bảo tớ nghỉ ngơi cho tốt đã, sau đó có khi có việc cần đến tớ."
Hai người đi xuống cầu thang, Kiều Tích còn chưa kịp trả lời cô ấy liền nghe được dưới tầng 1 truyền tới giọng nam------
Một người trong đó phiền muộn mở miệng: "Lạ thật, sáng hôm nay tôi tới phòng y tế nhìn xem, toàn bộ mũ bị lấy mất rồi!"
Người còn lại cũng nói: "Đêm qua lúc tôi đi lấy vẫn còn 3 hộp cơ mà, sao lại không có được?"
Hai người kia cho rằng không có ai nghe được nên mới tự nhiên nói đến chuyện này như vậy.
Kiều Tích vừa nghe liền lúng túng dừng lại, cô sợ bị đối phương phát hiện.
Chỉ là cô lại quên kéo Lộc Tiểu Manh, một giây sau, Lộc Tiểu Manh vẫn tiếp tục không biết gì mà đi xuống tầng.
Hai giọng nói dưới tầng phút chốc im bặt.
Hai giây trôi qua, dưới tầng lộ ra hai cái đầu người, trong lúc nhất thời 8 con mắt trân trối nhìn nhau, trong đó có 6 con mắt vô cùng khó xử.
Vẻ mặt Kiều Tích hết sức lúng túng.
3 hộp biến mất trong lời bọn họ... cô đã thấy qua.
Hai giây tiếp theo, người đi sau bọn cô một khoảng là Minh Ngật cũng xuống tới nơi.
Nhìn thấy đồ mít ướt xấu hổ đến mức vành tai đỏ hồng, Minh Ngật liền nhìn về phía hai người kia, bất động thanh sắc ném trọng tâm câu chuyện trở lại hai người họ------
"Là hai người muốn dùng sao?"
Đương nhiên, mặc dù không tiếng động ném câu chuyện xấu hổ này lại cho hai người kia, nhưng mà...
Đồ mít ướt vẫn không thèm để ý tới anh.
Ngay cả lúc ăn cơm trưa, đồ mít ướt cũng ngồi cùng cô bạn cùng phòng ngu ngốc, hơn nữa lại ngồi cách anh rất xa.
Minh Ngật chỉ đành thừa dịp lúc không có người, kéo đồ mít ướt vào trong góc phòng, giọng nói uy hiếp: "Nhấc quần lên liền không quen biết đúng không?"
Kiều Tích tức giận quay sang.
Anh họ thật sự quá ngu xuẩn!
Cô mới đến mấy ngày?
Anh đã đem hàng gì đó trong phòng y tế quét sạch...
Cô trừng mắt nhìn anh họ, hầm hừ nói: "Anh là muốn toàn bộ người trong trạm nghiên cứu biết chúng ta một đêm dùng gần 10----"
Nói đến đây, Kiều Tích bỗng nhiên nhận ra.
Cô nói lỡ rồi. Sau đó liền ảo não ngậm chặt miệng lại.
Minh Ngật nhếch nhếch mi, "Thế nên, anh lấy 3 hộp, là lượng dùng bình thường."
Minh Ngật cảm thấy, bản thân nói chuyện vô cùng có lý.
Thế nhưng, đồ mít ướt lại triệt để không để ý tới anh.
***
Để chào mừng các thành viên mới, lão trưởng trạm đã sắp xếp một bữa tiệc tối cho mọi người liên hoan.
"Tuyết Long" vừa vận chuyển hàng hóa vật tư tới, thế nên bữa tiệc này có chút phong phú hơn ngày thường rất nhiều.
Minh Ngật nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía khu bếp.
Anh và bếp trưởng đã hẹn nhau đúng 7 giờ sẽ đẩy bánh ga to ra, bây giờ cách 7 giờ còn 5 phút.
Minh Ngật nhìn về phía Lộc Tiểu Manh và Kiều Tích ở phía xa xa, tâm tình không khỏi có chút buồn phiền.
Anh nâng cổ tay lên, không nhịn được nhìn giờ lần thứ hai.
Còn 3 phút nữa.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ-----
"Minh lão sư."
Minh Ngật quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, nhíu nhíu mày, sau đó mới nhớ ra, đây là nữ học viên thạc sĩ họ Dụ.
"Em, em... " Tiểu cô nương nhìn anh, ánh mắt hơi né tránh, giọng nói lắp ba lắp bắp, "Em vẫn luôn..."
Minh Ngật đợi 10 giây, không đợi được từ tiếp theo thế nên liền quay đầu rời đi.
Thấy anh như vậy, học viên kia liền đột nhiên sinh ra dũng khí.
Cô ta lớn tiếng nói: "Minh lão sư, từ ngày đầu tiên tới trạm nghiên cứu, em đã thích anh rồi, em..."
Cô gái đột nhiên nói lớn như vậy, trong nháy mắt khiến cả căn tin đều yên tĩnh lại.
Minh Ngật còn chưa kịp quay lại nhìn cô ta, bởi vì anh nhìn thấy được, đồ mít ướt của anh cũng đang mở to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía này.
Tiểu Vũ: đang xem bóng đá nhưng vẫn nhớ giờ up cho các nàng nhá =))