Thẩm Khinh Trĩ không ngờ Thục thái phi lại muốn nói chuyện với mình, trên mặt vẫn giữ nụ cười, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Thục thái phi liếc nhìn cửa điện, thấy không có cung nữ nào lảng vảng bên ngoài, mới hạ giọng nói: "Mấy hôm trước, tẩu tử nhà mẫu thân ta vào cung, kể chuyện các thế gia đại tộc ngoài kia đang rầm rộ tìm các ma ma từng làm việc trong cung về dạy dỗ cho các cô nương nhà họ."
Nhà mẫu thân của Thục thái phi họ Giang, là dòng dõi thư hương nổi tiếng gần kinh thành. Giang thị là bề tôi trung thành, không kết bè kết phái với các thế gia khác, nên Thục thái phi sống trong cung rất an nhàn tự tại.
Bà ấy là người hiền lành, đối xử với mọi người rất hòa nhã, làm việc lại có chừng mực, không chỉ hòa thuận với Thái Hậu, mà ngay cả với Đức thái phi cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn. Ngay cả Đức thái phi với tính cách đó, cũng chưa từng nói xấu bà ấy nửa lời.
Vì vậy, bà ấy sống chung với Hiền thái phi trẻ tuổi ở Thọ Khang cung cũng rất hòa hợp, Nhu Giai công chúa cũng rất thích bà.
Nói như vậy, không khí ở Thọ Khang cung chắc chắn tốt hơn Thừa Nhân cung nhiều, các vị thái phi ở đây đều rất bình dị, gần gũi.
Ngay cả Thẩm Khinh Trĩ, người không tiếp xúc nhiều với Thục thái phi, cũng cảm thấy bà ấy rất hiền từ, dễ gần. Nên khi bà ấy muốn nói chuyện, Thẩm Khinh Trĩ nhất định sẽ chăm chú lắng nghe.
Thục thái phi thấy nàng chuyên tâm lắng nghe, trong lòng hơi an tâm, nói: "Tuy Giang thị chúng ta không phải là dòng dõi nhiều đời vinh hiển như Tưởng thị hay Hà thị, nhưng cũng là thư hương thế gia, có qua lại với nhiều gia tộc trong kinh thành. Khoảng giữa tháng bảy, nghe nói các nhà đều mời các ma ma từng làm việc trong cung về dạy dỗ các cô nương."
"Nếu chỉ một hai nhà thì cũng chẳng sao, nhưng có đến năm sáu nhà đều làm vậy, thì có vẻ không bình thường."
Ngữ khí Thục thái phi ôn hòa, trên mặt tuy không cười nhiều, nhưng cũng không tỏ ra nghiêm trọng: "Không khí trong kinh thành thường chịu ảnh hưởng từ Trường Tín Cung. Nếu có vị nương nương nào được sủng ái thích ăn bánh râu rồng, thì bánh râu rồng trong kinh sẽ bán rất chạy. Nếu có vị tiểu điện hạ nào thích chơi lục lạc, thì nhà nhà đều học làm lục lạc."
"Chưa kể đây là chuyện trong cung có thể để lộ ra ngoài, còn những chuyện trong cung không truyền ra ngoài, ta cũng không rõ ràng lắm."
Đây mới là điều quan trọng, bà cùng Đức thái phi, Hiền thái phi giúp đỡ Thái Hậu nương nương xử lý việc hậu cung, có chuyện gì xảy ra, Thục thái phi không phải người đầu tiên biết thì cung nhân ngày hôm sau cũng sẽ bẩm báo cho bà.
Nhưng chuyện này có vẻ bất thường, bởi vì các thế gia đại tộc mời ma ma trong cung về dạy dỗ cô nương, chỉ có thể là vì muốn đưa các nàng vào cung làm phi, trở thành chỗ dựa cho gia tộc. Nhưng nếu trong cung thật sự muốn tuyển phi, thì Thục thái phi chắc chắn là người đầu tiên biết.
Mà hiện tại, tin đồn này lại truyền từ ngoài cung vào, thì có vẻ kỳ lạ.
Thẩm Khinh Trĩ kỳ thật đã hiểu ý của Thục thái phi, nhưng nàng vẫn e lệ cười, giả vờ mình còn trẻ người non dạ, chưa hiểu chuyện đời.
Thục thái phi liền dạy bảo: "ngươi nghĩ mà xem, cô nương nhà người ta, dù là nhà thế gia cũng không cần ma ma trong cung ra dạy dỗ. Những cô nương được dạy dỗ như vậy chỉ có thể làm cung phi, không thể làm chính thê quán xuyến gia đình, nếu không vào cung thì coi như hỏng cả đời."
Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, lúc này mới "à" lên một tiếng: "Tần thiếp hiểu rồi, ý nương nương là, các vị đại thần ngoài kia đã bắt đầu chuẩn bị đưa người mới vào cung."
Thục thái phi vui mừng vì nàng đã hiểu: "Ngươi quả là thông minh,một chút là hiểu, đúng là ý tứ này. Nếu chỉ một nhà thì cũng chẳng sao, nhưng nhiều gia tộc cùng lúc chuẩn bị như vậy, mà trong cung lại không có tin tức gì, thì có nghĩa là gì?"
Thẩm Khinh Trĩ mím môi, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng: "Điều này có nghĩa là, bọn họ muốn cùng nhau liên danh dâng tấu, ép bệ hạ phải đồng ý."
Tiêu Thành Dục vốn không có thời gian quản chuyện hậu cung, năm nay có đại hôn hay không, có nghênh đón Hoàng Hậu hay không là do tiên đế đã dặn dò trước đó, mà Thái Hậu hiện giờ đang bị bệnh, không có trong cung, nên việc hậu cung đều do các vị thái phi xử lý.
Hiện tại số lượng cung phi cũng không nhiều, mọi việc đều đâu vào đấy, vậy mà cách đây không lâu Tưởng thị vẫn gây ra chuyện. Nếu lại có thêm nhiều người như vậy, chẳng phải hậu cung sẽ càng loạn sao? Liệu có kẻ nhân cơ hội đó mà gây chuyện, tranh giành lợi ích lớn hơn không?
Rắn mất đầu, lắm người lắm miệng, cuối cùng sẽ chẳng ra sao.
Chưa kể bản thân Tiêu Thành Dục không có ý đó, hắn là người thế nào? Nếu thật sự có ý định đó đã sớm nói thẳng, cần gì phải đợi các đại thần chủ động đề xuất, rồi cùng nhau ép hắn?
Tiêu Thành Dục thật sự rất bận, một tháng cũng chẳng đến hậu cung được mấy lần, mà phần lớn đều chỉ đến Cảnh Ngọc cung, đủ thấy hắn không muốn tiếp xúc với người lạ.
Phải, tuy những cung phi đó đều là phi tần của hắn, nhưng đối với Tiêu Thành Dục mà nói, họ khác với Thẩm Khinh Trĩ, người từ nhỏ đã theo hầu Thái Hậu. Đối với Tiêu Thành Dục, họ chính là người xa lạ.
Hoàng đế bệ hạ một lòng vì chính sự, nhưng các quan văn võ trong triều lại chỉ quan tâm đến quyền lực. Nói cho cùng, những người đó không phải vì Tiêu Thành Dục, cũng không phải vì hoàng thất, mà là vì lợi ích của gia tộc mình.
Tân đế đăng cơ, hậu cung trống vắng, nếu lúc này nhét đầy người vào hậu cung, đợi thêm vài năm, dù có thêm người mới thì những người vào cung trước vẫn là người cũ.
Mà người cũ thì có thể hưởng phúc.
Nếu may mắn sinh được hoàng trưởng tử, thì càng có thể mẫu bằng tử quý, thậm chí còn có thể mơ tưởng đến ngôi vị Hoàng Hậu.
Đây là cám dỗ lớn đến nhường nào.
Họ nào quan tâm lúc này có thích hợp hay không, Tiêu Thành Dục có đồng ý hay không, nói trắng ra là, ý nguyện của Hoàng Thượng không nằm trong phạm vi suy xét của họ.
Nếu không phải đại tẩu Giang thị cẩn thận, vô tình nghe được một nhà nói chuyện, rồi âm thầm dò hỏi tình hình các nhà khác, thì chuyện này chắc chắn sẽ được che giấu rất kỹ, có thể phải đợi đến khi các đại thần dâng tấu thì trong cung mới biết được.
Thấy Thẩm Khinh Trĩ đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, Thục thái phi mới an tâm mỉm cười: "Ta vốn định hôm nay viết thư cho Hoàng Thượng, nói sơ qua chuyện này, nhưng vừa hay người đến đây, nên kể cho ngươi nghe rõ hơn."
Thẩm Khinh Trĩ mím môi, lúc này mới giãn lông mày, nhìn Thục thái phi cười rộ lên: "Nương nương tin tưởng tần thiếp như vậy sao?"
Lý do Thục thái phi có thể tin tưởng nàng, là vì trước khi rời đi, Tô Dao Hoa đã dặn dò Thẩm Khinh Trĩ. Tô Dao Hoa sống trong cung hơn hai mươi năm, bà ấy hiểu rõ những nữ nhân này, sao có thể không biết ai là người thế nào?
Bà ấy nói Thục thái phi đáng tin, thì Thục thái phi nhất định đáng tin.
Nhưng Thục thái phi lại tin tưởng nàng đến vậy, chuyện quan trọng như thế này mà cũng nói thẳng với nàng, còn chỉ điểm cho nàng, thật sự khiến Thẩm Khinh Trĩ không ngờ tới.
Thấy nàng có vẻ nghi ngờ, đôi mắt xinh đẹp kia ánh lên vẻ thông minh lanh lợi, Thục thái phi không khỏi mỉm cười: "Không phải ta tin tưởng ngươi, mà là Hoàng Thượng tin tưởng ngươi."
Thẩm Khinh Trĩ chớp mắt, lặp lại câu nói này trong đầu.
Thục thái phi nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện chút ghen tị, nhưng bà giấu kín trong lòng, không hề biểu lộ ra ngoài.
Hai mươi năm qua, bà đã quen với việc giữ trong lòng, chưa từng để lộ ra ngoài.
"Hoàng Thượng là người rất cẩn thận, trong hậu cung này không mấy ai có thể được ngài ấy tin tưởng, ngay cả ta, theo Thái Hậu nương nương hai mươi năm cũng không dám nói Hoàng Thượng hoàn toàn tin tưởng ta, nhưng ngài ấy lại tin tưởng ngươi. Vì tin tưởng ngươi nên mới để ngươi đến Thọ Khang cung vấn an ta, vấn an Hiền thái phi và Nhu Giai công chúa. Vì tin tưởng ngươi, nên mới để ngươi bước vào Càn Nguyên cung, bước vào Ngự Thư Phòng của ngài ấy."
"Ngài ấy tin tưởng ngươi là vì ngươi đáng tin, vì ngươi và Hoàng Thượng có chung mục đích, có thể cùng nhau tiến về phía trước. Mục tiêu của Hoàng Thượng cũng là mục tiêu của ngươi, đúng không?"
Thẩm Khinh Trĩ ngây người, nàng kinh ngạc trước sự nhạy bén của Thục thái phi, cũng kinh ngạc trước sự thẳng thắn của bà ấy, nhưng suy cho cùng, nàng vẫn kinh ngạc trước sự tín nhiệm của Tiêu Thành Dục.
Thì ra, Càn Nguyên cung của Hoàng Thượng lại khó vào như vậy sao?
Thấy nàng đầy mặt kinh ngạc, Thục thái phi không khỏi nở nụ cười ôn hòa: "Hoàng Thượng tin tưởng ngươi, giao chuyện quan trọng cho ngươi, nên ta cũng có thể tin tưởng ngươi, đơn giản vậy thôi. Chúng ta đều là vì Đại Sở, vì Thái Hậu, vì Hoàng Thượng, đúng không?"
Thẩm Khinh Trĩ hít sâu một hơi, nhìn Thục thái phi: "Nương nương nói phải, hôm nay được nghe những lời này, tần thiếp được lợi rất nhiều, đa tạ nương nương chỉ dạy."
Thục thái phi nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của nàng, nhìn đôi mắt sáng ngời kia, nghe giọng nói êm tai như chim hoàng oanh, trong lòng không khỏi cảm thán.
Thật tốt, vận khí của nàng thật sự rất tốt.
Hai người chỉ nói chuyện vài câu, Thẩm Khinh Trĩ đã hiểu rõ mọi chuyện, nàng lại cùng Thục thái phi nói thêm vài chuyện nhỏ nhặt, rồi mới lui ra.
Lúc này Thọ Khang cung đã yên tĩnh trở lại, Nhu Giai công chúa dường như đã nín khóc.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn Mặc Hương, Mặc Hương mỉm cười gật đầu với nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vịn tay Thích Tiểu Thu đi ra phía hậu điện.
Đợi nàng đi rồi, Mặc Hương mới vào hầu hạ Thục thái phi. Thục thái phi đang nhìn chằm chằm hộp dừa trên tay, nghe thấy tiếng bước chân của Mặc Hương, bà đột nhiên cười khổ: "Đến tuổi này rồi, vẫn còn hâm mộ bọn trẻ."
Tiêu Thành Dục không giống tiên đế, hắn tuy nhìn lạnh lùng nhưng đã nhận định ai thì sẽ không thay đổi.
Còn tiên đế thì đối xử với ai cũng ôn hòa, dường như yêu quý và tin tưởng tất cả mọi người, nhưng kết quả là, người trong lòng ông ấy chỉ có Hoàng Hậu.
Thấy bà có vẻ buồn bã, Mặc Hương không đành lòng khuyên: "Nương nương, chuyện cũng đã qua lâu rồi, giờ người không phải sống rất tốt sao?"
Thục thái phi cười, nhưng nụ cười lại chan chứa nước mắt: "Hôm nay nhìn thấy Thẩm chiêu nghi như vậy, ta vừa mừng cho nàng ấy, vừa thương cho bản thân mình."
"Ta yêu người đó, cứ ngỡ ngài ấy cũng có chút tình cảm với ta, nhưng kết quả là, ngài ấy tuy có tình cảm, nhưng chỉ dành cho một người. Chuyện đó cũng chẳng sao, nhưng ngươi xem, tiên đế có mấy ngày đến chỗ Thái Hậu nương nương?"
"Đó là còn vì tiên đế sức khỏe không tốt, nếu không, e rằng Thọ Khang cung và Thừa Nhân cung cũng không đủ chỗ ở. Ta thương cho bản thân mình, càng đau lòng cho Thái Hậu nương nương, ta chỉ mong trong cung bớt đi những nữ nhân như vậy."
Mặc Hương nhẹ nhàng vỗ lưng Thục thái phi, để bà ấy dựa vào lòng mình khóc.
Tiên đế đã qua đời, chuyện cũ cũng không cần nhắc lại, Mặc Hương biết Thục thái phi đau khổ nhiều đến nhường nào, nhưng bà ấy chưa bao giờ oán trách số phận. Bà ấy đồng cảm với Thái Hậu - người cũng có cuộc sống khó khăn. Nhiều năm qua, bà ấy luôn ở bên cạnh Thái Hậu, tình cảm tỷ muội giữa hai người họ rất sâu đậm.
Tình cảm này, còn quý giá hơn cả thứ tình yêu mơ hồ kia.
Đó là sự tin tưởng và thân thiết chỉ thuộc về riêng họ.
"May mà, Thái Hậu xem người vẫn rất chuẩn." Thục thái phi lau nước mắt, cười nói, "Ngươi xem vị Thẩm chiêu nghi này, tuy vẻ ngoài ngây thơ nhưng trong lòng lại tính toán rất kỹ, nàng ấy có thể gánh vác mọi việc, đó mới là lý do Thái Hậu chọn nàng ấy."
"Hiểu con không ai bằng mẫu thân, Thái Hậu hiểu rõ tính cách của Hoàng Thượng nhất, người mà Thái Hậu chọn, Hoàng Thượng chắc chắn cũng sẽ thích."
Thục thái phi thở dài: "Chỉ là không biết con đường sau này của họ sẽ ra sao."
Mặc Hương cười nói: "Nương nương, đó là chuyện của họ, chúng ta cứ yên tâm theo dõi là được."
*****
Thẩm Khinh Trĩ không biết Thục thái phi đang cảm thán điều gì, nàng vừa bước vào hậu viện, đã nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của Nhu Giai công chúa.
Nàng ấy vừa khóc vừa nói: "Mẫu phi, con không đi học đâu, con không đi, con không đi hu hu hu."
Thẩm Khinh Trĩ: "..."
Nàng tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, đúng lúc đó Thính Tuyền - quản sự cô cô của Hiền thái phi - nhìn thấy nàng.
"Chiêu Nghi đến rồi, mời người vào trong."
Thế là, Thẩm Khinh Trĩ nhìn thấy một tiểu oa nhi nước mắt lưng tròng.
Vừa thấy nàng, Nhu Giai liền cảm thấy vô cùng tủi thân, mếu máo khóc lớn hơn: "Con không đi đâu, con không đi, người đừng đuổi con đi!"
Trước đây khi Thẩm Khinh Trĩ đến thăm Nhu Giai công chúa, nàng ấy còn ốm yếu nằm trên giường gầy trơ xương, trông rất đáng thương. Nhưng chỉ vài ngày sau khi khỏi bệnh, vì còn nhỏ, ăn uống lại tốt nên đã béo khỏe trở lại.
Nhưng sau khi béo khỏe, tiểu oa nhi liền bắt đầu nghịch ngợm.
Hiền thái phi vốn là mẫu thân hiền từ, giờ đây chỉ chuyên tâm chăm sóc con cái, nên càng cưng chiều nàng ấy hết mực.
Mấy hôm trước tiểu công chúa làm ầm ĩ ở Thọ Khang cung, các vị thái phi đều yêu quý, ai cũng dỗ dành, nàng ấy thấy mình như tiểu bá vương trong cung nên càng thêm nghịch ngợm.
Kết quả không bao lâu, Hiền thái phi chịu hết nổi.
Nhu Giai công chúa năm nay đã năm tuổi, đáng lẽ sang năm phải đến Thượng Thư Phòng học cùng các hoàng huynh, nhưng vì tiên đế bệnh nặng, rồi lại quốc tang, nên việc này cứ bị trì hoãn. Giờ thấy nàng ấy làm ầm ĩ như vậy, Hiền thái phi thật sự sợ nữ nhi sinh hư, nên mới nảy ra ý định đưa nàng ấy đi học.
Bà ta là mẫu phi của Hoàng Thượng, có chuyện gì cũng có thể nói thẳng, nên đã viết tấu chương trình lên Tiêu Thành Dục.
Đây là chuyện nhỏ, Tiêu Thành Dục tất nhiên sẽ không ngăn cản, hôm nay hắn sai Thẩm Khinh Trĩ đến xem thử, xem Nhu Giai công chúa khi nào có thể đến Thượng Thư Phòng, hỏi han xem Hiền thái phi còn thiếu gì không, để Thượng Cung cục chuẩn bị.
Kết quả nàng vừa đến đã gặp phải tình huống này, đứng im ở cửa không dám bước thêm nửa bước.
Hiền thái phi mấy hôm nay bị nữ nhi làm cho khóc dở mếu dở, nhưng cả cung chỉ có một tiểu công chúa, giờ nhi tử lại không ở bên cạnh, bà ta càng thêm đau lòng cho nữ nhi. Trẻ con khóc nhiều sẽ khản giọng, lại dễ sinh nóng trong người, Hiền thái phi chỉ còn cách dỗ dành khuyên nhủ, kèm theo cả dọa nạt.
Tỷ như: Nếu con không nghe lời, hoàng huynh sẽ đến bắt con đi, con sẽ phải tự mình ở Nội Ngũ Sở.
Tỷ như: Ngoài kia có rất nhiều nương nương không có con, nếu con không nghe lời, ta sẽ không cần con nữa, sẽ cho con đến ở với những nương nương tốt bụng kia.
Dọa như vậy, tiểu công chúa tuy sợ hãi nhưng càng không dám đi học.
Thấy Thẩm Khinh Trĩ cũng bị Nhu Giai dọa sợ, Hiền thái phi có chút xấu hổ, bà ta tiến lên bế nữ nhi, dỗ dành rồi vỗ lưng: "Đây là Chiêu Nghi của hoàng huynh con, là thay mặt hoàng huynh đến thăm con, không phải đến bắt con đi đâu."
Nhu Giai thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông đáng yêu vô cùng.
Thẩm Khinh Trĩ thử bước đến gần, thấy tiểu công chúa tò mò nhìn mình, liền mỉm cười dịu dàng: "Công chúa chắc không nhớ ta, trước đây khi công chúa bị bệnh, ta đã đến thăm công chúa."
Nói xong, nàng đã đến bên cạnh Hiền thái phi, vươn tay nhéo nhéo búi tóc nhỏ của Nhu Giai: "Công chúa không nhớ ta cũng không sao, công chúa còn nhớ con ngựa nhỏ và con thỏ nhỏ không?"
Đây là hai con thú do Hàn Lật Nhi, người quản lý việc thêu thùa làm riêng, chính vì vậy mà xảy ra chuyện hình nhân giấy ở Vọng Nguyệt cung.
Nàng nghĩ thầm, quả thật nên làm thêm cho Nhu Giai vài món đồ chơi mới.
Thứ này Nhu Giai rất thích, Hiền thái phi còn từng cảm tạ nàng, giờ nghe nàng nhắc đến, Hiền thái phi vội vàng nói: "Phải phải phải, mau đi đem tiểu hôi lại đây, đây chính là Chiêu Nghi làm cho con.”
Vừa nghe nói tiểu hôi là nàng cho người làm, hai mắt Nhu Giai sáng lên, nước mắt lưng tròng liền nuốt ngược trở vào. Nàng ấy quay đầu, tò mò nhìn Thẩm Khinh Trĩ.
Nhu Giai thừa hưởng nét đẹp của tiên đế và Hiền thái phi, dung mạo đáng yêu ngọt ngào, gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt to đen láy, cực kỳ đáng yêu.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn nàng ấy, không tự chủ được mỉm cười: "Nếu Nhu Giai công chúa thích tiểu hôi, sau này ta sẽ làm thêm cho công chúa những mẫu mới.”
Nhu Giai lập tức thích nàng.
“Nương nương, ôm!” Nhu Giai cũng không phân biệt được Chiêu Nghi và Hiền phi khác nhau thế nào, nàng ấy thấy nữ tử nào ăn mặc xinh đẹp đều gọi là nương nương.
Thẩm Khinh Trĩ thấy Hiền thái phi gật đầu, mới đưa tay ôm Nhu Giai. Nhu Giai đã năm tuổi, tuy rằng vừa mới khỏi bệnh nặng, nhưng lúc này đã khỏe lại, thân mình nhỏ bé nặng trịch, Thẩm Khinh Trĩ suýt nữa làm rơi nàng ấy.
Hiền thái phi thấy nàng luống cuống, suýt nữa trừng mắt, không khỏi bật cười: "Đừng nhìn Nhu Giai nhỏ như vậy, nha đầu này nặng lắm, ngươi không quen bế trẻ con, mau đặt nó xuống đất cho nó tự chạy đi.”
Nhu Giai cũng bị Thẩm Khinh Trĩ làm cho hoảng sợ, vội vàng tụt xuống, đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn nàng.
Mẫu thân nàng ấy là tứ phi, lại rất được sủng ái, bản thân nàng ấy là công chúa duy nhất của tiên đế, phía dưới còn có hoàng đệ cùng mẫu phi, cho nên tính tình Nhu Giai rất hoạt bát, không hề bị Trường Tín Cung quản thúc.
Nàng ấy trước giờ chưa từng gặp Thẩm Khinh Trĩ, lúc này mới gặp, không khỏi tò mò ngẩng đầu đánh giá, nhìn một lát mới thầm nói: “Nương nương thật xinh đẹp.”
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười.
Nàng cũng không câu nệ, bèn ngồi xổm xuống nhìn Nhu Giai: "Đa tạ công chúa khen ngợi, vậy hôm nào ta làm búp bê vải mới tặng công chúa nhé.”
Nhu Giai chớp mắt, đưa bàn tay nhỏ ra: “Một lời đã định.”
Thẩm Khinh Trĩ cũng vỗ tay nàng ấy một cái: “Một lời đã định.”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Hiền thái phi nhìn cảnh này, trong lòng cũng thấy vui mừng. Thẩm Khinh Trĩ là sủng phi của Tiêu Thành Dục, là Thái Hậu tự mình chọn ra, muốn nàng một lòng đi theo Hoàng Thượng. Nếu nàng không ngốc, ắt biết nên làm thế nào.
Nhất cử nhất động, lời nói cử chỉ của nàng không chỉ đại diện cho nàng, mà rất nhiều lúc còn đại diện cho Hoàng Thượng.
Ví như việc đến Thừa Nhân cung và Thọ Khang cung lần này, các phi tần khác không được triệu kiến thì không đến, nhưng nàng đã đến hai lần, mỗi lần đều là làm việc Hoàng Thượng giao phó.
Như vậy có thể thấy được chút manh mối.
Nàng có thể thích Nhu Giai, Nhu Giai cũng thích nàng, Hiền thái phi đương nhiên vui mừng.
Bà ta vội nói: “Đừng đứng ngoài sân nữa, vào trong ngồi nói chuyện đi.”
Đợi mọi người vào gian chính, bởi vì cũng không có chuyện gì quan trọng nên Hiền thái phi không cho gọi cung nữ vào hầu, một bên bảo nữ nhi chọn đồ ăn trong hộp Thẩm Khinh Trĩ mang đến, một bên nói: "Hôm nay ngươi đến đây, là vì chuyện Thượng Thư Phòng phải không?”
Nhu Giai đang ăn bánh hạnh nhân, nghe vậy tai vểnh lên, bánh trong miệng cũng ngừng nhai, trừng mắt nhìn Hiền thái phi.
Thẩm Khinh Trĩ thấy nàng ấy khẩn trương như vậy, suy nghĩ một chút, không trả lời Hiền thái phi ngay mà ôn nhu nói với Nhu Giai: “Công chúa, đại ca ca của công chúa vẫn luôn nhớ người và Hiền thái phi nương nương, cho nên muốn người chuyển đến Thọ Khang cũng ở cùng Hiền thái phi nương nương, là để nương nương chăm sóc cho người.”
Nhu Giai chớp chớp mắt, nuốt bánh hạnh nhân xuống.
Nàng ấy đã nghe hiểu.
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười, ôn nhu nói tiếp: “Nhưng giờ người đã lớn rồi, phải ra ngoài học hành. Nhị ca ca, tam ca ca, thậm chí là tiểu đệ đệ đều đang học ở Thượng Thư Phòng, họ lâu ngày không gặp người, sẽ rất nhớ.”
Nhu Giai nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ do dự.
Nàng ấy bị Thẩm Khinh Trĩ thuyết phục, nhưng lại không muốn đi học, trong lòng đang rối bời.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn Hiền thái phi, thấy bà ta gật đầu với mình, bèn nói với Nhu Giai: “Công chúa, thật ra Thượng Thư Phòng rất thú vị, buổi sáng các tiên sinh sẽ kể đủ loại chuyện xưa, buổi chiều còn có thể đi cưỡi ngựa bắn cung, công chúa cũng không cần phải ở một mình trong Thọ Khang cung, đến Thượng Thư Phòng sẽ có rất nhiều biểu tỷ muội cùng chơi với người.”
Đôi mắt Nhu Giai mở to: “Thật ư?”
Thẩm Khinh Trĩ cười: “Đương nhiên là thật. Người thích tỷ muội nào thì cứ nói với Hiền thái phi nương nương, nương nương sẽ cho mời họ vào cung.”
Lúc này nàng đổi người chủ sự thành Hiền thái phi, ý tứ rất rõ ràng, Hoàng Thượng không quản chuyện hậu cung, họ muốn chọn nữ nhi nào vào cung thì chọn, dù sao cũng chỉ là để bầu bạn với công chúa, làm cho công chúa vui vẻ là quan trọng nhất.
Hiền thái phi lập tức an tâm, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Nguyệt Nguyệt, như vậy có tốt không?”
Nhu Giai rốt cuộc cũng đồng ý: “Vậy con vẫn muốn ở Thọ Khang cung.”
Thẩm Khinh Trĩ gật đầu: “Đó là điều đương nhiên, người còn phải bầu bạn với Hiền thái phi nương nương, chăm sóc nương nương và các nương nương khác nữa, đúng không?”
Nhu Giai đắc ý gật đầu: “Đúng vậy! Nguyệt Nguyệt có thể chăm sóc các nương nương!”
Thẩm Khinh Trĩ khẽ cười, tiếp tục nói: “Cho nên Thọ Khang cung này sẽ không rời xa công chúa, công chúa sau này ban ngày đi học, buổi chiều tan học lại về cung, như vậy chẳng phải thú vị hơn sao?”
Nhu Giai công chúa hoạt bát đáng yêu nhưng cũng rất ngây thơ, mặc dù Thẩm Khinh Trĩ nói hay như vậy, Nhu Giai công chúa vẫn cảm thấy việc học rất khó khăn.
Nàng ấy đáng thương nhìn Thẩm Khinh Trĩ, nhỏ giọng hỏi: “Nếu Nhu Giai học không tốt, đại ca ca có giận không?”
Thẩm Khinh Trĩ nghẹn lời. Nàng nào biết Tiêu Thành Dục có quản cả chuyện học hành của muội muội hay không?
Hiền thái phi thấy nàng khó xử, liền chủ động lên tiếng: “Con còn nhỏ, chuyện học hành cứ để mẫu phi lo, mẫu phi luôn thương con, cái gì cũng chiều con, con nghĩ xem có đúng không? Nếu học không tốt, chúng ta sẽ từ từ cải thiện, rồi sẽ có ngày tiến bộ.”
Nhu Giai vẫn bị Thẩm Khinh Trĩ nói đến chuyện có bạn chơi cùng làm cho xiêu lòng. Nàng ấy ở trong cung tuy rằng được sủng ái, nhưng các ca ca đều lớn, không thể chơi cùng nàng ấy, đệ đệ thì lại quá nhỏ, muốn chơi cũng không được, chỉ có các biểu tỷ muội bên nhà ngoại tổ mẫu là có thể chơi cùng.
Cuối cùng Nhu Giai cũng gật đầu: “Vậy được, vậy con sẽ đến Thượng Thư Phòng thử xem sao.”
Thấy nữ nhi rốt cuộc cũng đồng ý, Hiền thái phi thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Khinh Trĩ lại an ủi Nhu Giai vài câu, Nhu Giai không muốn ngồi trong nội điện nữa, bèn kéo tay Thính Tuyền cô cô ra ngoài chơi.
Chờ đến khi Nhu Giai đi rồi, Hiền thái phi mới nói: “Đa tạ Thẩm chiêu nghi vừa rồi khuyên giải Nhu Giai, đứa nhỏ này bướng bỉnh lắm, lời ta nói nó đều không chịu nghe.”
Thẩm Khinh Trĩ vội nói: “Tần thiếp chỉ nói những điều nên nói với công chúa, công chúa hiểu chuyện, thông minh lanh lợi nên mới đồng ý.”
Hiền thái phi lại hỏi: “Hôm nay là Hoàng Thượng bảo ngươi tới?”
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười đáp: “đúng vậy, Hoàng Thượng biết thái phi nương nương muốn cho Nhu Giai công chúa đi học, ngài ấy cũng đang có ý này, nên bảo tần thiếp đến hỏi thăm xem, xem nương nương còn cần chuẩn bị gì không, định khi nào cho công chúa đi học.”
Hiền thái phi suy nghĩ một chút: “Hoàng Thượng trước đó đã hạ thánh chỉ, bảo chúng ta cùng đi Đông An vi trường, công chúa ra ngoài sẽ vui vẻ mà không muốn quay về, vậy thì chờ cho đến khi trở về từ Đông An vi trường rồi hãy đến Thượng Thư Phòng.”
Hiền thái phi thở dài: “Nói thật với ngươi, chỉ cần tiểu ma tinh này chịu ra ngoài, không quậy phá chúng ta nữa, ta đã thấy mãn nguyện rồi.”
Thẩm Khinh Trĩ không nhịn được bật cười: "Vậy nương nương còn thiếu thứ gì không? Chuyện đi Đông An vi trường, Hoàng Thượng đã cân nhắc kỹ, các vị thái phi nương nương không tiện đi, mà Hoàng Thượng lại muốn cho công chúa cùng Mục quận vương đi xem thử cho biết, nên mới mời nương nương cùng đi. Hai vị quận vương khác cũng còn nhỏ, mong nương nương chiếu cố thêm.”
Tiêu Thành Dục làm việc luôn chu toàn, cẩn thận.
Hiền thái phi cảm thán: “Vẫn là Hoàng Thượng chu đáo, làm phiền Thẩm chiêu nghi chạy một chuyến này, ngươi về bẩm báo với Hoàng Thượng, chúng ta ở đây không thiếu gì cả, chuyện Đông An vi trường vì để Hoàng Thượng yên tâm, ta sẽ trông nom các quận vương.”
Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, nói đã rõ. Sau đó lại theo lệ hỏi han về nhu cầu sinh hoạt, sức khỏe,... nói chưa được năm câu thì Thẩm Khinh Trĩ đã cáo lui.
Chuyến này trước sau cũng chỉ mất một canh giờ, lúc trở về Cảnh Ngọc cung trời vẫn còn sáng, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp người.
Thẩm Khinh Trĩ đang định nghỉ ngơi một chút trên giường La Hán, thì Tiền Tam Hỉ vội vã chạy vào: “Chủ tử, Lộc công công đến, nói Hoàng Thượng thấy hôm nay trời đẹp, mời người đến Ngự Hoa Viên thưởng cảnh.”
Thẩm Khinh Trĩ: “……”
Vừa mới khỏi bệnh đã lăn lộn đi khắp nơi, người này thật là không chịu ngồi yên.
*****
Thẩm Khinh Trĩ rất có tinh thần trách nhiệm, mặc dù trong lòng nghĩ Tiêu Thành Dục sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng vẫn ngồi dậy để Ngân Linh trang điểm cho mình.
Nàng vẫn mặc bộ váy áo màu hồng cánh sen thêu quả nho, nhưng trên đầu đã thay đổi kiểu tóc búi mẫu đơn, trên búi tóc ngoài cây trâm như ý ngọc bích tím còn thêm một bộ diêu tua rua ngọc bích tím buông rủ bên tai trái.
Như vậy khi di chuyển, tua rua sẽ lay động, trông rất đẹp mắt.
Lớp trang điểm trên mặt nàng vẫn nhẹ nhàng như ban nãy, chỉ có điều Ngân Linh vẽ thêm một đóa hoa tử đằng ở giữa trán, trên môi thêm một lớp son màu hồng phấn, làm cho sắc mặt nàng càng thêm rạng rỡ, tràn đầy sức sống và khỏe mạnh.
Thái Hậu thích nhất là nàng như vậy, Hoàng Thượng từ nhỏ được Thái Hậu nuôi lớn, chắc cũng thích như vậy.
Ai mà không thích một mỹ nhân xinh đẹp với nụ cười tươi tắn chứ?
Thẩm Khinh Trĩ trang điểm xong, nghĩ đến việc phải đi Ngự Hoa Viên, bèn đổi sang một đôi giày Triều Vân, đế giày mềm mại vừa phải, đi đường không bị mệt, rất thích hợp để dạo chơi.
Thẩm Khinh Trĩ vốn đã xinh đẹp tự nhiên, trang điểm cũng nhanh chóng đơn giản, chỉ trong chốc lát đã thay đổi hình tượng, từ tiểu thư khuê các ôn nhu đáng yêu ban nãy biến thành sủng phi diễm lệ.
Vì phải đi Ngự Hoa Viên, Thẩm Khinh Trĩ không thể chỉ mang theo một mình Thích Tiểu Thu, nàng còn bảo Ngân Linh chuẩn bị thêm trà bánh, khăn tay, hương cao,... rồi mới lên kiệu ra khỏi Cảnh Ngọc cung.
Kiệu lắc lư một đường, dọc theo Tây Nhất trường nhai ngang qua Khôn Hòa cung và Từ Hòa cung, mất khoảng hai khắc mới đến Ngự Hoa Viên. Thẩm Khinh Trĩ vén rèm kiệu, nhìn Tiểu Lộc Tử đang vội vã đi theo bên cạnh.
“Lộc công công, hôm nay Hoàng Thượng sao lại muốn đến Ngự Hoa Viên vậy?”
Tiểu Lộc Tử nghe nàng hỏi, vội vàng khom người, cười tươi đáp: “Hồi Chiêu Nghi, hôm nay Hoàng Thượng thấy đã khỏe, hơn nữa việc triều chính cũng không nhiều, nên muốn đi thưởng cảnh.”
Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Lộc công công, dạo này Giản công công có bận không?”
Tiểu Lộc Tử nghe vậy liền hiểu ý nàng: “Chiêu Nghi cứ yên tâm, Giản công công nhà chúng nô tài bận nhất là việc của Cảnh Ngọc cung.”
Thẩm Khinh Trĩ không khỏi mỉm cười liếc hắn: “Lộc công công thật biết nói chuyện.”
Tiểu Lộc Tử cười ha hả, trông hoạt bát hơn Tiểu Đa Tử một chút.
“Hai huynh đệ các ngươi cùng vào cung, sao lại theo hai vị công công khác nhau?” Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Thẩm Khinh Trĩ cũng không phải người thích ra vẻ cao quý, nàng bèn trò chuyện với Tiểu Lộc Tử đôi câu.
Tiểu Lộc Tử và Tiểu Đa Tử là huynh đệ song bào thai, những đứa trẻ như vậy, dù sinh ra ở nhà nông bình thường cũng đều được coi như bảo bối mà nuôi nấng.
Hai người họ cùng vào cung làm hoạn quan, e là gia cảnh quá khó khăn, phụ mẫu có lẽ cũng không còn nữa. Nếu vậy, lẽ ra hai người họ phải đi theo cùng một người đồng hương, giờ lại mỗi người một nơi, nghe có vẻ kỳ lạ.
Hơn nữa, hai người họ năm nay cũng đã mười sáu mười bảy tuổi, Giản Nghĩa hơn bốn mươi tuổi, nhận làm đồ đệ còn có vẻ hợp lý, còn Niên Cửu Phúc mới hai mươi tư tuổi, vậy thì quá trẻ.
Mấy năm trước, Niên Cửu Phúc cũng mới ngoài hai mươi, lúc đó Tiêu Thành Dục còn chưa được lập làm Thái Tử, thanh thế tuy không quá lớn nhưng cũng không phải nhỏ bé.
Niên Cửu Phúc như vậy, lại vừa vặn được Tiểu Đa Tử bái làm sư phụ.
Tiểu Lộc Tử thấy nàng thật sự quan tâm đến huynh đệ mình, không phải chỉ hỏi han qua loa, nghĩ đến lời ca ca dặn dò, hắn cũng không giấu giếm: "Chiêu Nghi là người nhân hậu nhất trong hậu cung, chúng nô tài ai ai cũng biết. Người hẳn cũng rõ những tiểu thái giám như chúng nô tài, vào cung đều phải tìm người đồng hương trước.”
Thẩm Khinh Trĩ từng làm cung nữ, quen biết với nhiều cung nữ và thái giám, những chuyện trong cung này, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Hơn nữa, sau khi nàng được phong làm sủng phi, cách đối xử với người trên kẻ dưới hầu như không thay đổi, luôn bảo vệ cung nhân của mình, đối xử với người ngoài cũng rất khách khí, chưa bao giờ kiêu căng ngạo mạn, nên danh tiếng trong cung rất tốt.
Đương nhiên, các nương nương khác có lẽ không ưa nàng, nhưng những cung nhân xuất thân giống nàng tuy sẽ ghen tị với nàng, nhưng sẽ không ghét bỏ nàng.
Thẩm Khinh Trĩ hiểu ý hắn, gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Tiểu Lộc Tử cười khổ nói: “Người nhìn xem, khuôn mặt huynh đệ chúng nô tài có phải khác với rất nhiều người trong cung không? Bởi vì chúng nô tài là dân tị nạn từ phương Nam, một đường long đong lận đận đến Thịnh Kinh, vốn là đến đây nương nhờ họ hàng, kết quả không tìm được người thân, lại không muốn chết đói nên mới đến Tiểu Đao Môn.”
Thảo nào, nhìn khuôn mặt hai người họ quả thật có chút khác biệt, đều là mắt sâu, sống mũi cao, hiện tại còn nhỏ nên trông non nớt, lớn lên chắc sẽ khá hơn.
Thẩm Khinh Trĩ từng nghe đến Tiểu Đao Môn.
Trong kinh thành có hai nơi chuyên làm nghề thái giám, một là Tiểu Đao Môn, hai là Trương Phát Tài, nếu muốn vào cung làm thái giám, ngoài việc kết thân với thái giám chưởng quản nhân sự vào mỗi dịp tuyển người hàng năm, thì chỉ có thể đến hai nơi này.
Thông thường muốn đến hai nơi này, người nhà phải đưa tiền đưa gạo, ít nhất phải chuẩn bị gạo đủ cho thái giám ăn trong mười ngày, còn phải bái những người xuống đao làm sư phụ. Tiểu Lộc Tử và Tiểu Đa Tử chắc chắn không có tiền, nên hẳn là đã hứa hẹn điều gì khác.
Quả nhiên, Tiểu Lộc Tử chắp tay nói với Thẩm Khinh Trĩ: “Trong cung này chỉ có người là minh bạch, biết rõ tình cảnh của chúng nô tài. Năm đó, huynh đệ nô tài không có tiền bái sư, nên đã hứa sau khi vào cung sẽ đưa tiền trong vòng hai năm. Huynh đệ nô tài nghĩ, chi bằng bái hai sư phụ, như vậy ít ra cũng có thêm một con đường, biết đâu có thể trả hết nợ.”
Những người xuống đao nắm giữ tiểu bảo bối của các thái giám, nếu thái giám nào được sủng ái trong cung, thì ngay cả quý nhân cũng không coi ra gì, nhưng lại không dám đắc tội với những người đó.
Bằng không đến lúc chết đi, vẫn là một người tàn phế, chết cũng không nhắm mắt.
Thẩm Khinh Trĩ gật đầu: “Ra là vậy, hai người là huynh đệ song bào thai, nên họ thấy có lợi.”
Người trong cung đều thích những người có tướng tốt, mang lại may mắn, Tiểu Lộc Tử và Tiểu Đa Tử chính là những người như vậy.
Tiểu Lộc Tử gật đầu, cười khổ nói: “Chúng nô tài đều rơi vào tình cảnh này rồi, làm gì có mệnh tốt chứ.”
Tuy hắn còn trẻ, hiện giờ cũng được coi là đồ đệ đắc ý bên cạnh sư phụ, cũng có thể lộ mặt trong cung, ai thấy cũng phải gọi một tiếng tiểu công công, nhưng vậy thì sao chứ? Nói cho cùng, cũng chỉ là một tên hoạn quan không con nối dõi.
Thẩm Khinh Trĩ thấy hắn buồn bã, trong lòng thở dài, bèn ôn tồn an ủi: “Ngươi cứ nhìn về phía trước, nghĩ xem những người cùng ngươi đến kinh thành năm đó giờ còn ai ở đây? Bất kể bây giờ mọi người là ai, ngươi vẫn còn sống, hơn nữa còn sống tốt hơn những người khác.”
Lời này sư phụ đã nói, huynh trưởng cũng đã nói, nhưng giờ nghe Thẩm Khinh Trĩ nói lại có một cảm giác khác.
Đúng vậy, hắn chỉ cần đợi đến năm hai mươi tuổi, đợi sư phụ được thăng lên làm thượng giám, hắn cũng có thể làm trung giám.
Vinh hoa phú quý chẳng phải đang ở ngay trước mắt sao?
Thẩm Khinh Trĩ thấy hắn đã nghĩ thông suốt, trên mặt cũng lộ ra vẻ mong đợi, bèn cười nói: "Con cháu gì đó, thân thể tàn phế gì đó, đều không quan trọng bằng mạng sống của mình. Lộc công công cứ cố gắng làm việc, sống lâu hơn những người khác chính là người chiến thắng.”
Lời này thật sự khiến người ta chấn động.
Tiểu Lộc Tử sững sờ hồi lâu, mới ngẩng cái cổ gầy guộc lên, nhìn vị Chiêu Nghi xinh đẹp trong kiệu.
Trong mắt hắn không có nước mắt, không có sự cảm kích rõ ràng, thậm chí dường như không có bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy lại có một sự kiên định khiến người ta tin phục.
“Đa tạ nương nương, lời nói hôm nay của người, tiểu nhân được lợi rất nhiều, không dám quên.”
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười, cuối cùng cũng buông rèm kiệu xuống.
Tuy Tiểu Lộc Tử còn trẻ, hơn nữa cũng được coi là thái giám trẻ tuổi có tiền đồ nhất, nhưng hắn chưa bao giờ kiêu căng ngạo mạn, dù là được Giản Nghĩa sai ra ngoài làm việc, cũng luôn khách khí với mọi người.
Với những người như vậy, Thẩm Khinh Trĩ cũng sẵn lòng nói thêm vài câu.
Đợi đến khi đoàn người đến cổng Ngự Hoa Viên, tổng quản Ngự Hoa Viên là Trương Đức Hải đã đứng đợi ở cổng phía Nam.
“Hoan nghênh Chiêu Nghi giá lâm, Ngự Hoa Viên hôm nay thật rực rỡ.”
Trước kia, Thẩm Khinh Trĩ không thường xuyên theo Thái Hậu đến Ngự Hoa Viên, Thái Hậu cũng ít khi ra ngoài, nên nàng không quen biết Trương Đức Hải lắm.
Sau khi được phong làm Chiêu Nghi, nàng mới đến đây chơi hai lần, mà Trương Đức Hải cũng không phải lúc nào cũng gặp được.
Hôm nay chắc là nghe nói Hoàng Thượng cho gọi nàng đến, nên hắn mới ra đây để lấy lòng.
Thẩm Khinh Trĩ cũng chỉ cười khẽ: “Trương công công, lâu rồi không gặp, ngươi khách khí rồi.”
Trương Đức Hải vội nói không dám, tự mình đỡ nàng xuống kiệu, thân thiết nói: “Hoàng Thượng đã đến Ngự Hoa Viên từ sớm, đang đợi Chiêu Nghi đấy ạ.”
Người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, điều kiêng kỵ nhất là tiết lộ hành tung của ngài, Trương Đức Hải chỉ có thể nói đến đây, không thể nói thêm gì nữa.
Thẩm Khinh Trĩ vẫn mỉm cười: “Được, vừa nghe nói Hoàng Thượng triệu kiến, ta lập tức đến ngay, làm phiền Trương công công phải chờ đợi.”
Trương Đức Hải vẫn cười nịnh nọt, dẫn nàng vào Ngự Hoa Viên, ngay cả Tiểu Lộc Tử cũng bị hắn chen ra phía sau.
“Chiêu Nghi sau này rảnh rỗi thì cứ đến Ngự Hoa Viên giải sầu, cảnh sắc mùa xuân hạ ở đây rất đẹp, trăm hoa đua nở, ngay cả cảnh sắc mùa thu đông cũng rất nên thơ, mùa thu lá đỏ rực như lửa, cả vườn tĩnh lặng, mùa đông tuyết trắng xóa, khắp nơi đều đẹp.”
Trương Đức Hải này vậy mà có thể đọc được vài câu thơ, Thẩm Khinh Trĩ kinh ngạc liếc nhìn hắn, cũng đáp lại: “đúng vậy, vẫn là công công cẩn thận, chăm sóc nơi này chu đáo.”
“Nào có, nào có, được nhờ phúc của quý nhân mà thôi.”
Hai người nói chuyện xã giao vài câu, rồi men theo con đường lát đá đi đến Du Tâm trì. Từ Du Tâm trì nhìn về phía Đông, có thể thấy một rừng trúc xanh mướt, Thẩm Khinh Trĩ biết, sâu bên trong rừng trúc chính có một toà lâu.
Nghĩ đến rừng trúc, Thẩm Khinh Trĩ bỗng nhớ đến tiểu thái giám mà nàng từng gặp ở Ngự Hoa Viên năm nào, trong lòng thầm cảm thán, không biết giờ này hắn sống ra sao.
Dù sao hai người cũng từng có chút duyên phận, chỉ mong hắn thăng quan phát tài, sống vui vẻ.
Thẩm Khinh Trĩ đang miên man suy nghĩ, đoàn người đã rẽ vào vườn mai trước Quyện Cần Trai.
Hoa mai nở vào mùa đông, lúc này chỉ còn lá xanh phủ kín cành. Sau rừng mai là một tòa lâu hai tầng ẩn mình trong núi giả, trên lâu có tấm biển đề ba chữ lớn: Quyện Cần Trai.
Trên tầng hai có một đài ngắm trăng rộng rãi, bốn phía đài ngắm trăng đều dùng cửa sổ lưu ly, nhìn thoáng qua đã thấy sáng sủa, có thể nhìn ra xa.
Sau cửa sổ, đang có một bóng người mặc lam y đứng đó.
Thẩm Khinh Trĩ vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt phượng của Tiêu Thành Dục đang nhìn mình. Hoàng đế bệ hạ không biết đã đứng đây bao lâu, cũng không biết đang nghĩ gì mà trên mặt lại có chút ý cười.
Nụ cười ấy không rõ ràng, chỉ như làn gió nhẹ thoảng qua. Nhưng Thẩm Khinh Trĩ vẫn kịp bắt gặp nụ cười thoáng qua ấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Dục, mỉm cười rạng rỡ cùng với vị hoàng đế bệ hạ khó có dịp ra ngoài giải sầu kia.
Dưới ánh mặt trời, trong gió thu, nụ cười của nàng còn đẹp hơn cả lá mai trong vườn.
Tiêu Thành Dục chỉ nghe thấy trái tim mình dường như cũng lỡ mất hai nhịp.
Rốt cuộc là vì sao?
Danh Sách Chương: