Thẩm Khinh Trĩ hiện tại đương nhiên không biết cưỡi ngựa, cho nên khi đến bãi tập, Tiêu Thành Dục cưỡi ngựa biểu diễn cho nàng một lượt.
Bãi cưỡi ngựa trong cung nằm ở phía Đông ngự hoa viên. Chốn cung đình vốn không rộng lớn, đất đai có hạn, cho nên nơi đây chỉ bằng hai gian Cảnh Ngọc cung, ngựa vừa chạy chưa được bao xa đã hết đường. Nơi này nhỏ bé như vậy, chạy nhanh không được, thường ngày chỉ có các phi tần rành cưỡi ngựa đến dạo quanh vài vòng, coi như giải khuây.
Các hoàng tử trong thượng thư phòng lại có bãi tập cưỡi ngựa riêng ở tiền triều, rộng rãi gấp đôi nơi này, thuận tiện cho họ luyện tập.
Lần đầu tiên đến bãi tập cưỡi ngựa, Thẩm Khinh Trĩ không khỏi ngạc nhiên, nhìn bãi cỏ trước mắt mà cất lời: "Quá nhỏ bé, ở đây làm sao chạy được?”
Tiêu Thành Dục vừa tới, con ngựa Đạp Vân của hắn đã nhanh chóng chạy đến đón, hí vang một tiếng như muốn xin chút bánh đậu.
Đạp Vân là một con hãn huyết mã màu đen tuyền, vóc dáng cao lớn, cơ thể cường tráng. So với nó, con Chích Diễm của Thẩm Khinh Trĩ trông thấp bé hơn hẳn, lại nhỏ nhắn đáng yêu.
Thẩm Khinh Trĩ vừa nhìn thấy Đạp Vân liền sáng mắt, nói:
“Bệ hạ, ngựa của người đẹp quá, nó tên gì vậy?”
Nàng vừa nói vừa đưa tay muốn chạm vào bờm ngựa của Đạp Vân. Nhưng Đạp Vân vốn không phải loại ngựa dễ tính, vừa thấy động tác của nàng đã lắc đầu, hí lên một tiếng bất mãn.
Thẩm Khinh Trĩ bật cười, le lưỡi trêu nó: "Không cho chạm thì thôi, của ta là Chích Diễm mới là tốt nhất. Ngươi đen như than, chẳng đẹp chút nào.”
Tiêu Thành Dục lần đầu nhìn thấy nàng trẻ con như vậy, cảm giác chua xót trong lòng bỗng tiêu tan. Hắn khẽ vỗ đầu Đạp Vân, trả lời nàng: "Nó tên là Đạp Vân.”
Hắn ngừng một lát, tiếp tục giải thích: "Đạp Vân tính khí không tốt, ngoài người chăm ngựa và trẫm, không ai có thể chạm vào nó.”
Thẩm Khinh Trĩ hóm hỉnh kết luận: "Danh hay, tính dở.”
Tiêu Thành Dục bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Nàng hãy nhìn kỹ động tác của trẫm, lát nữa trẫm sẽ dạy nàng, học cưỡi ngựa không thể vội vàng.”
Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, mắt dõi theo hắn. Chỉ thấy hắn khẽ vén áo, thân hình nhanh nhẹn phóng lên lưng ngựa, động tác vừa dứt khoát lại thanh thoát.
Nếu nàng thật sự là người chưa từng cưỡi ngựa, hẳn lúc này sẽ hoa mắt không kịp nhìn rõ. Nàng cố ý lộ vẻ ngơ ngác, hỏi: Bệ hạ… Người vừa làm thế nào để lên được?”
Tiêu Thành Dục cúi đầu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, khẽ dừng lại, rồi chậm rãi xuống ngựa, mỉm cười nói: "Nàng xem kỹ, lần này trẫm làm chậm lại một chút. Trước tiên nắm lấy yên ngựa, sau đó đặt chân vào bàn đạp, rồi xoay người lên như thế này.”
Hắn vừa nói vừa làm từng động tác, chậm rãi và rõ ràng, khiến cho phong thái uy nghiêm trở nên cứng ngắc mà đáng yêu.
Thẩm Khinh Trĩ che miệng cười trộm sau tay áo, tiếng cười khe khẽ mà không giấu được.
Tiêu Thành Dục đã cưỡi đi một vòng, nghe thấy tiếng cười của nàng thì lại bất đắc dĩ quay đầu: "Ninh tần nương nương, nàng còn muốn học cưỡi ngựa không?”
Thẩm Khinh Trĩ lập tức nghiêm mặt, đáp rất nghiêm túc:
“Muốn!”
Tiêu Thành Dục xoay ngựa trở về, dừng trước mặt nàng: "Nếu vậy, hay để trẫm trực tiếp dạy nàng.”
“Hay quá! Bệ hạ thật tốt!" Thẩm Khinh Trĩ lớn tiếng đáp, vẻ mặt rạng rỡ.
Tiêu Thành Dục mỉm cười lắc đầu, nhảy xuống ngựa, giao Đạp Vân cho người chăm ngựa dẫn đi.
Thế nhưng Đạp Vân không đồng ý.
Con ngựa này từ khi hắn còn là thái tử đã theo bên mình, thường xuyên được cùng hắn rong ruổi, tinh thần luôn phấn chấn. Nhưng giờ Tiêu Thành Dục vì bận việc triều chính mà không cưỡi ngựa trong nhiều tháng, khiến Đạp Vân buồn bực, tính khí ngày càng nóng nảy. Hôm nay vừa được hắn cưỡi một vòng, chưa kịp chạy thỏa sức, Tiêu Thành Dục đã xuống ngựa, làm sao nó chịu đi?
Đạp Vân tức giận hí vang, không ai kéo nổi, người chăm ngựa cũng kinh hãi tái mặt.
Tiêu Thành Dục bất đắc dĩ thở dài, quay sang Thẩm Khinh Trĩ: "Để trẫm dỗ nó đã.”
Nhưng hoàng đế bệ hạ vốn không giỏi dỗ dành. Hắn v.uốt ve, cho ăn, Đạp Vân vẫn đứng yên tại chỗ, ngang bướng không chịu nhúc nhích.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn không được. Nếu trì hoãn nữa, trời cũng sẽ tối, còn muốn dùng bữa tối nữa không?
Trời đất bao la, chuyện gì cũng đều không thể làm chậm trễ Ninh tần nương nương dùng bữa.
Nàng cầm bánh đậu trong tay, nhẹ nhàng tiến lên đưa tới trước mặt Đạp Vân, dịu dàng nói: "Chờ ta học xong cưỡi ngựa, sẽ để ngươi chạy một vòng, được không?”
Đạp Vân vừa nãy không cho nàng chạm, vậy mà giờ đây lại ngoan ngoãn cúi đầu, yên lặng ăn bánh đậu trong tay nàng.
Chỉ thấy dáng vẻ ấy, có lẽ cũng là kẻ ham ăn.
Thẩm Khinh Trĩ cũng không tiến lên chạm vào nó, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân của ngươi quá bận rộn, lạnh nhạt với ngươi, nhưng qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Nàng tự mình cũng không hay biết, giọng nói kia mang theo bao nhiêu phần hân hoan vui sướng.
“Qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ được ra ngoài dạo chơi." Thẩm Khinh Trĩ khẽ nói.
Nàng lẩm nhẩm trò chuyện cùng Đạp Vân, vừa nói vừa đút cho nó ba miếng bánh đậu. Đạp Vân ăn uống no đủ, cuối cùng cũng ngoan ngoãn trở lại. Đợi đến lúc Tiêu Thành Dục tiến tới dạy Thẩm Khinh Trĩ cưỡi ngựa, nó cũng không gây rối, chỉ lạnh lùng liếc nhìn con Chích Diễm thấp bé hơn mình một cái đầu.
Đồ thấp bé, chẳng đáng nhắc tới.
Thẩm Khinh Trĩ không giống những tiểu thư khuê các bình thường. Nàng xương cốt mềm mại, dáng hình thon dài, kỳ thực rất thích hợp để học võ cưỡi ngựa. Thêm vào đó, nàng tính tình gan dạ, thông minh, đối với ngựa lại có thiện cảm tự nhiên.
Vậy nên, Tiêu Thành Dục chỉ dạy một lát, nàng đã mạnh miệng tuyên bố mình học được rồi, thậm chí còn muốn thử lên ngựa.
Tiêu Thành Dục nhìn qua vóc dáng của Chích Diễm, nghĩ ngợi rồi nói: "Được, để trẫm đỡ nàng lên trước, chờ khi nàng thành thục, trẫm sẽ dẫn nàng đi vài vòng.”
Có người có thiên phú, học gì cũng nhanh.
Thẩm Khinh Trĩ chính là người có thiên phú như vậy. Nàng được Tiêu Thành Dục đỡ lấy thắt lưng, một tay nắm lấy yên ngựa, tay kia giữ dây cương, chân khẽ nhấn vào bàn đạp, rất nhanh đã tự đẩy mình lên cao.
Bàn tay của Tiêu Thành Dục nóng rực mạnh mẽ, vững vàng giữ lấy eo nàng, khiến Thẩm Khinh Trĩ dù đã lâu không cưỡi ngựa, trong lòng cũng dần thấy an tâm.
Có Tiêu Thành Dục ở đây, nàng chẳng cần phải sợ.
Thẩm Khinh Trĩ trước đây từng biết cưỡi ngựa, nhưng lúc này thân phận không cho phép, đành làm bộ không biết. Vì vậy thân thể cũng không thể thuận theo ý chí, đến khi nàng đứng vững trên bàn đạp, lại không dám đưa chân kia qua.
Kết quả là, Ninh tần nương nương cứ thế cứng đờ tại chỗ.
Nàng không thể khống chế bản thân.
Lần này, người cười trộm đổi thành hoàng đế bệ hạ.
Tiêu Thành Dục khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên một độ cong, nhưng rốt cuộc vì giữ thể diện cho Ninh tần nên không bật cười thành tiếng.
Tay phải hắn hơi siết lại, giữ chắc eo nàng, giọng trầm thấp nói: "Nhanh, mạnh, dứt khoát thì sẽ lên được. Nàng cứ dùng lực chân phải, có trẫm đỡ, không ngã đâu.”
Âm thanh Thẩm Khinh Trĩ hơi run: "Thật chứ? Nhưng cao quá…”
Tiêu Thành Dục suýt không nhịn được tiếng cười trong cổ họng, khẽ ho một tiếng, nói: "Thật, trẫm đã bao giờ lừa nàng đâu.”
Quả thật là chưa từng.
Hơn nữa, Thẩm Khinh Trĩ vốn cũng không sợ, chỉ là cơ thể phản ứng không theo ý.
Tiêu Thành Dục khẽ thở dài, tay phải giữ chặt nàng, tay trái vòng lại nhẹ nhàng ôm lấy, bế nàng ngang qua.
“A!” Thẩm Khinh Trĩ khẽ thốt lên, theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
“Bệ hạ…” Đợi đến khi yên vị trong vòng tay Tiêu Thành Dục, nàng mới khẽ vỗ vai hắn một cái: "Bệ hạ làm thần thiếp hoảng sợ rồi.”
Tiêu Thành Dục khẽ cười hai tiếng, lồng ng.ực mang theo rung động, nói: "Sợ gì chứ, trẫm lại để nàng ngã sao? Nàng nghỉ chút đã, rồi ta lại bắt đầu.”
Thẩm Khinh Trĩ điều chỉnh hơi thở, sau đó nói: "Bệ hạ, thả thần thiếp xuống đi, thần thiếp nặng lắm.”
Tiêu Thành Dục tuy đặt nàng xuống đất, đỡ nàng đứng thẳng nhưng vẫn nói: "Chẳng nặng chút nào, trẫm có thể bế nàng đi khắp Cảnh Ngọc cung.”
Thẩm Khinh Trĩ: “…”
Bệ hạ, cần gì phải mạnh miệng lúc này chứ.
Nhưng lần bế ấy đã làm tan đi nỗi sợ hãi trong lòng nàng. Lần thứ hai lên ngựa, nàng nhẹ nhàng vắt chân qua ngồi gọn trên lưng Chích Diễm.
Tuy nhiên, lên được nhưng lại vẫn không dám động đậy.
Tiêu Thành Dục đành nhảy lên ngựa, ngồi phía sau vừa dạy nàng cách điều khiển dây cương, vừa đỡ lấy thắt lưng nàng, chỉ dẫn cách lấy lực trên lưng ngựa. Hắn dạy rất tận tình, mà Chích Diễm lại rất biết điều, chậm rãi từng bước một.
Lúc đầu Thẩm Khinh Trĩ không nhận ra nó đã di chuyển, đến khi cảm nhận được, nàng cũng đã quen với nhịp lắc lư trên lưng ngựa.
Buổi học đầu tiên kéo dài đến tận lúc dùng bữa tối. Cưỡi hết vòng cuối cùng, Thẩm Khinh Trĩ đã mệt mỏi rã rời, dù vui cũng chẳng muốn cưỡi nữa.
Nàng quay lại nói với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, chúng ta về thôi? Thần thiếp đói rồi.”
Tiêu Thành Dục cũng cảm thấy đói, bèn gật đầu: "Được, hồi cung thôi.”
Hắn nhảy xuống trước, đưa tay ra muốn bế nàng.
“Không cần đâu, bệ hạ, thần thiếp học được rồi!” Thẩm Khinh Trĩ không để hắn bế, tự mình nắm dây cương, bám yên ngựa, lấy một tư thế đẹp mắt mà nhảy xuống. Rồi bổ nhào vào lồng ng.ực Tiêu Thành Dục.
Lần đầu cưỡi ngựa, nàng mỏi nhừ cả eo lẫn chân, đứng không vững nữa.
Tiêu Thành Dục ôm lấy nàng, không chê cười, chỉ ghé sát bên tai nàng khẽ nói:Ninh tần nương nương, thể lực vẫn chưa tốt, cần luyện thêm.”
Thẩm Khinh Trĩ hừ nhẹ một tiếng, đợi hồi sức mới cùng hắn hồi Cảnh Ngọc cung.
Trở về, dùng xong bữa tối, Tiêu Thành Dục bận rộn phê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya, mới cùng nàng nắm tay vào tẩm điện.
Đêm ấy, Thẩm Khinh Trĩ ngủ chẳng yên.
Thậm chí trong giấc mộng, nàng còn thấy mình đang cưỡi Chích Diễm, có Tiêu Thành Dục cùng theo phía sau, chạy trên thảo nguyên rộng lớn. Trên đầu là trời xanh vời vợi, bên tai là tiếng chim ca hoa nở, sau lưng là vòng tay ấm áp.
Thế nhưng, Thẩm Khinh Trĩ chẳng lấy gì làm vui vẻ, nàng chỉ cảm thấy mệt. Eo, bụng, hai chân, chẳng nơi nào không đau nhức.
Trong mơ còn không nhịn được mà lẩm bẩm nhắc mãi với Tiêu Thành Dục: "Người quả thực không biết mệt.”
*****
Ngày ba mươi tháng tám, khi trời còn chưa sáng, các cung trong hoàng cung đều đã thắp đèn rực sáng.
Ánh trăng bạc mỏng manh chỉ còn là một vầng trăng lưỡi liềm, nửa ẩn nửa hiện sau tầng mây. Trong con ngõ hoàng cung, gió lạnh rì rào cuốn bay chiếc khăn tay ai đó đánh rơi. Chiếc khăn nhẹ nhàng trôi qua các cung điện, cuối cùng rơi xuống trước Ngư Dược môn.
Tại Đông Tây lục cung, các cung nhân gần như thức trắng đêm. Ai nấy đều nhẹ tay nhẹ chân thu dọn hành lý riêng tư, chuẩn bị cho hành trình tới Đông An vi trường.
Lần này, đoàn đi sẽ sử dụng xa liễn. Loại xe này chắc chắn và êm ái hơn xe ngựa thông thường, chỉ cần đi trên quan đạo, xe sẽ không quá xóc nảy, chỉ là tốc độ hành trình chậm hơn, quãng đường một ngày ngựa đi được sẽ kéo dài thành năm ngày.
Việc hành trình chậm rãi đối với hoàng gia có Hoàng Thượng cùng các phi tần tông thất đôi khi lại là điều tốt. Các phòng ban phụ trách như Ngự Thiện Phòng, kho lương, Thượng Cung Cục, hay các trạm dịch đều phải chuẩn bị trước. Nếu ngự xa đi quá nhanh mà không kịp chuẩn bị, để thánh giá dừng lại mà không có đồ dùng cùng thực phẩm, thì quả thực khó xử.
Ngoài ra, nếu hành trình quá gấp, các quan viên địa phương chưa kịp diện kiến Hoàng Đế, chuyến xuất cung kỳ công cũng mất đi ý nghĩa.
Dẫu Tiêu Thành Dục nổi danh tiết kiệm, nhưng có những việc không thể qua loa. Chẳng hạn, thánh giá xuất hành, nghi lễ và thể diện là điều không thể thiếu, cho dù hắn muốn giản tiện cũng không thể.
Bởi vậy hắn vẫn cho các cung phi và quận vương tuân theo quy chế, chuyển đồ dùng thường ngày của các cung tới Thượng Cung Cục để chuyển trước đến hành cung Đông An vi trường. Hôm nay các cung nhân chỉ thu xếp những vật dụng cần thiết trên đường đi.
Trong bầu không khí ồn ào nhộn nhịp đó, Vọng Nguyệt cung lại tĩnh mịch như tờ.
Sáng nay lúc trời còn chưa sáng, Tưởng Mẫn đã tỉnh giấc. Trằn trọc mãi trên giường không ngủ được, cuối cùng ngồi dậy khoác áo, nhanh chóng chỉnh trang.
Sau khi xong xuôi, Tưởng Mẫn nhẹ nhàng bước ra ngoài, tiến đến tẩm điện ở tiền điện Vọng Nguyệt cung. Một cung nữ đang ngồi trước cửa ném tới ánh mắt dò hỏi.
Tưởng Liên Thanh nổi tiếng là người lạnh lùng và nghiêm khắc. Các cung nữ trực đêm chỉ được phép ngồi ở cửa, không được ngủ say giấc, phần lớn đều trong trạng thái mơ màng, vật vờ suốt đêm.
Lúc này, đại cung nữ Thúy Chi đang mơ màng thì bất chợt nhìn thấy một bóng người xám xịt trong tẩm điện. Nàng ta không kịp phản ứng ngay, phải một lúc sau đầu óc mới tỉnh táo lại, hoảng sợ giật mình.
Tưởng Liên Thanh khi ngủ không thích ồn ào, cũng không thích ánh sáng nên nội tẩm điện tối đen như mực, đèn cung đình đều đã bị tắt hết. Còn gian ngoài cửa chỉ có một ngọn nến nhỏ leo lét trên giá nến, vừa đủ để cung nữ trực đêm nhìn rõ mọi vật.
Thúy Chi dù sao cũng là người có thâm niên trong cung, lúc này tuy rất hoảng hốt, sợ đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn không kinh hoảng đến mức thất thanh kêu to.
"Cô cô?" Thúy Chi ngồi dậy, cố gắng nhìn rõ người đến là Tưởng Mẫn, liền nhỏ giọng dò hỏi.
Giọng nàng ta nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhẹ đến mức khó nghe thấy, nhưng Tưởng Mẫn vẫn gật đầu với nàng ta.
Tưởng Mẫn bước nhanh đến trước cửa, dù trong phòng tối tăm như vậy nhưng bà ta vẫn đi lại như thường, thậm chí không phát ra một tiếng động nào.
"Ban đêm thế nào?" Tưởng Mẫn đến trước mặt Thúy Chi, thấp giọng hỏi.
Thúy Chi quay đầu nhìn cánh cửa phòng khép kín: "Thưa cô cô, nương nương ban đêm ngủ rất ngon, cũng không thức giấc."
Nàng ta nói như vậy nhưng lòng Tưởng Mẫn lại càng thêm lo lắng.
"Không thức giấc?"
Tưởng Mẫn cau mày, lách qua Thúy Chi, nhẹ nhàng đẩy hé nửa cánh cửa phòng.
Để tiện cho cung nhân ra vào hầu hạ, cũng để không phát ra tiếng động lớn, cửa tẩm điện đều khép hờ, khi đẩy sẽ không phát ra tiếng động.
Tưởng Mẫn giống như làm chuyện mờ ám, rón rén áp sát mắt vào khe cửa hẹp nhìn vào tẩm điện. Tẩm điện tĩnh lặng đến cực điểm, ngay cả tiếng hít thở của Tưởng Liên Thanh cũng không nghe thấy.
Hàng ngày bà ta đều ở bên Tưởng Liên Thanh, đối với cảnh vật trong tẩm điện đều đã quá quen thuộc. Dù trong phòng tối đen như mực, chỉ có một góc đặt dạ minh châu tỏa ánh sáng mờ ảo, mong manh đến cực điểm, bà ta vẫn có thể đi đến bên giường không một tiếng động.
Qua lớp màn trướng dày cộm, Tưởng Mẫn nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi duỗi tay vén một góc màn trướng, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Nhờ ánh sáng lờ mờ của dạ minh châu, bà ta nhìn thấy đôi mắt sáng ngời.
Người nằm trên giường hai mắt mở to, đôi ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Tưởng Mẫn, suýt chút nữa khiến bà ta lùi về phía sau một bước.
Nhưng Tưởng Mẫn kìm lại được.
Vừa nhìn là biết ngay Tưởng Liên Thanh đã thức trắng đêm.
Tưởng Mẫn thở dài trong lòng, buông màn trướng xuống, đi đến lò sưởi lấy nước ấm, trở lại bên giường nói với Tưởng Liên Thanh: "Tiểu thư, uống chút nước đi."
Bà ta không gọi là nương nương, Tưởng Liên Thanh ghét nhất hai chữ nương nương, luôn cảm thấy như người khác đang châm chọc mình, khiến nàng ta khó chịu.
Tạ Cảnh còn chưa vào cung, hiện giờ Vọng Nguyệt cung vẫn là của riêng nàng ta, Tưởng Mẫn dặn dò trên dưới không được gọi nàng ta là nương nương mà gọi là tiểu thư. Dù sao tiểu thư nhà bà ta cũng đang bị cấm túc, người trong cung không ra được, người ngoài cung không vào được, gọi gì cũng chẳng ai quản.
Nghe được hai chữ tiểu thư, đôi mắt Tưởng Liên Thanh đang trợn trừng mới chuyển động, ánh mắt mất thần dần dần thu lại, cuối cùng cũng có chút phản ứng của người bình thường.
Tưởng Mẫn nhìn thấy nàng ta như vậy, thì nỗi khổ sở trong lòng lại trào dâng. Bà ta đỡ Tưởng Liên Thanh ngồi dậy, đút cho nàng ta một ngụm nước, đợi nàng ta uống hết mới nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, bọn họ đều đi rồi, chúng ta ở lại trong cung thật tốt, rất thanh tịnh. Trước kia Đức thái phi nương nương không thể đến thăm tiểu thư, đợi bọn họ đi rồi thì nương nương có thể đến thăm người."
Tưởng Liên Thanh im lặng không nói gì.
Tưởng Mẫn nghĩ ngợi rồi lại nói: "Người đi Đông An vi trường ít hơn người ở lại trong cung, đây không phải là chuyện gì lớn, nương nương không cần để tâm."
"Ngươi cho rằng ta lo lắng chuyện này sao?" Tưởng Liên Thanh khó khăn lắm mới mở miệng được.
Thời điểm vừa bị cấm túc, Tưởng Liên Thanh mỗi ngày đều mất bình tĩnh, đập nát hết đồ sứ cổ có thể đập vỡ trong Vọng Nguyệt cung.
Náo loạn mấy ngày, Đức thái phi phái cung nữ tới trấn an, nàng mới yên tâm đôi chút.
Khi mới bị cấm túc, Tưởng Liên Thanh vẫn còn ăn ngon ngủ yên. Thế nhưng thời gian dần trôi, nàng càng thêm bực bội, mỗi đêm trằn trọc không tài nào yên giấc.
Nàng vốn không chịu được việc bị giam cầm, cho dù người đó là Hoàng Đế đi chăng nữa.
Nhưng điều khiến nàng phẫn uất hơn cả, chính là chỉ sau vài ngày bị cấm túc, Tiêu Thành Dục lại ban thánh chỉ, quyết định cuối tháng tám khởi hành đến Đông An vi trường săn bắn mùa thu. Trong danh sách những người đi theo, đông đủ không thiếu một ai, nhưng duy chỉ không có tên nàng.
Điều này cũng không có gì khó hiểu. Một người bị giam lỏng như nàng, ngay cả bước ra khỏi Vọng Nguyệt cung còn không được, huống chi là đến Đông An vi trường.
Song lòng nàng vẫn không cam tâm. Phẫn nộ, oán hận, sự bất bình trong nàng như sóng lớn cuộn trào.
Dựa vào cái gì?
Cho dù Thẩm Khanh Trĩ không hề thi hành tà thuật, sự tình cuối cùng cũng đã tra rõ. Kẻ nên chịu phạt đều đã chịu phạt, vậy thì chuyện này có liên quan gì đến nàng?
Thế nhưng Tiêu Thành Dục lại chẳng chút nể nang, không những cấm túc nàng mà còn gián tiếp giam lỏng Đức thái phi. Dù hắn không ban lệnh cấm, nhưng cũng khiến Đức thái phi không bước chân ra khỏi Thừa Nhân cung được nửa bước.
Hoàng Đế trẻ tuổi trông vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn, nhưng bên trong lòng dạ lại đầy mưu mô, thậm chí tâm can cũng đen tối.
Nỗi phẫn hận này kéo dài đến tận hôm nay. Khi thiên tử cao hứng dẫn theo nhóm ái phi rời cung đi săn thu, thì nàng vẫn phải ở lại cái Vọng Nguyệt cung chật hẹp này mà tự sinh tự diệt.
Tưởng Liên Thanh chẳng thể nào chợp mắt.
Mỗi lần nằm xuống, nàng đều mở to hai mắt. Rõ ràng là đã mỏi mệt, vậy mà lại chẳng thể ngủ được.
Trong tâm trí nàng tràn ngập oán hận.
Khi nghe Tưởng Liên Thanh đột nhiên nói ra một câu lạ lùng, Tưởng Mẫn không khỏi kinh ngạc: "Tiểu thư, ý này là sao?”
Tưởng Liên Thanh khép hờ đôi mắt, gương mặt nàng ta lúc này lại hiện vẻ bình yên, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo hay ngạo mạn thường ngày. Nhìn nàng ta lúc này, Tưởng Mẫn bỗng ngỡ ngàng, cứ ngỡ như họ vẫn còn ở Thanh Khê Tưởng thị.
Giọng Tưởng Liên Thanh khàn khàn mà chậm rãi cất lên: "Ở nhà, không một ai dám đối xử với ta như vậy, ngay cả huynh trưởng cũng chỉ cung kính lễ độ. Huynh ấy là tài tử danh tiếng khắp Thanh Khê, là tiên nhân thanh tao như hoa sen, khác xa những kẻ thô lỗ chân đất này.”
Âm thanh của nàng ta u ám như vọng từ đáy lòng: "Thô nhân dẫu có bước lên ngai vàng, cốt cách bùn đất trong máu thịt bọn chúng cũng chẳng thể rửa sạch qua bao kiếp luân hồi. Ta vào cung là vì gia tộc, vì cô mẫu, chứ không phải vì chính ta dù chỉ một ngày.”
“Nhưng nay mà xem, ta thành toàn cho kẻ khác, còn có ai thành toàn cho ta?”
Nếu Tưởng thị thực sự xem trọng nàng, ban đầu đã chẳng để nàng tiến cung. Về sau khi chuyện tà thuật bị phanh phui, nàng và Đức thái phi bị Tiêu Thành Dục trách phạt, trong khi Tưởng thị dạy dỗ biết bao học sĩ, không ít người là trọng thần trong triều, vậy mà chẳng ai đứng ra nói đỡ nửa câu.
Tưởng Liên Thanh hiểu rõ, không phải bọn họ vong ân phụ nghĩa, mà là phụ thân nàng vốn dĩ chưa từng mở lời.
Phụ thân nàng liệu có phải đã quên nàng, quên cả cô mẫu, quên đi sự hy sinh của hai người họ?
Trong Vọng Nguyệt cung, Tưởng Liên Thanh ngày ngày dễ nổi giận, khiến Tưởng Mẫn chẳng dám kể cho nàng ta nghe những chuyện bên ngoài, dù bản thân bà ta cũng chẳng rõ mấy, nhưng vẫn biết chút ít.
Giờ đây nghe nàng ta trách cứ Tưởng thị, Tưởng Mẫn ngẫm nghĩ một lát rồi an ủi: "Tiểu thư, lão gia đã tận lực, nhưng Trương thị, Vương thị, cùng Chương thị, Tô thị đều không phải kẻ dễ đối phó. Dẫu họ đã gắng hết sức, vẫn bị ép lui. Mấy tháng nay tranh đấu gay gắt, tổn thất không ít nhân lực, quan viên Tưởng thị trong triều bị bãi miễn không ít, lão gia mới đành bỏ cuộc.”
Tưởng Mẫn khẽ vỗ nhẹ lưng nàng ta, giọng nói trầm ấm trấn an: "Tiểu thư, chúng ta chỉ cần nhẫn nhịn qua ba tháng, ba tháng sau là có thể ra khỏi Vọng Nguyệt cung rồi.”
Tưởng Liên Thanh cười khẽ, nhưng trong tiếng cười lại chẳng mang chút niềm vui, chỉ còn lại oán hận và chua xót.
“Ba tháng sau thì sao? Dù ta có rời khỏi Vọng Nguyệt cung, cũng chẳng thể ra khỏi Trường Tín Cung. Cả đời này, ta phải sống dưới ánh mắt của Tiêu Thành Dục. Ta không muốn như vậy.”
Dứt lời, trong đôi mắt nàng ta chợt ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Nàng ta nghiêng đầu nhìn Tưởng Mẫn, hỏi: "Biểu đệ lần này cũng đi Đông An vi trường ư?”
Tưởng Mẫn biết nàng ta để tâm nhất là Tiêu Thành Diệp, liền đáp: "Vâng. Đây là thánh chỉ của bệ hạ, ngoài Thuận quận vương và Thành quận vương, ngay cả đại công chúa cùng Mục quận vương cũng đều phải tham gia.”
Tưởng Liên Thanh gật đầu, tựa hồ đang suy tính điều gì. Nàng ta dựa người vào Tưởng Mẫn, cảm nhận hơi ấm và sự an ủi từ bà ta, thần sắc dần thả lỏng.
“Ta sẽ không đợi quá lâu đâu, cô cô,” Tưởng Liên Thanh nói, giọng nàng ta nhẹ bẫng mà sắc bén, “Rồi sẽ có một ngày, ta trở thành chủ nhân khác của Trường Tín Cung này.”
Lúc này trong tẩm điện vắng lặng không một bóng người, chỉ có chủ tớ hai người, nên Tưởng Mẫn nói chuyện cũng không kiêng dè gì.
"Phải đó tiểu thư," Tưởng Mẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng Tưởng Liên Thanh, ánh mắt tràn đầy yêu thương, "Tiểu thư nhà ta sinh ra đã là ánh dương chói lọi, là gió mát trong lành, là cây tùng bách kiên cường, là phượng hoàng bay lượn trên trời cao."
"Cái Trường Tín Cung nhỏ bé này không thể giam cầm người được." Tưởng Mẫn khẳng định: "Người sẽ có được tất cả những gì mình muốn, cùng điện hạ ngắm nhìn non sông, làm chủ Trung Nguyên đất rộng ngàn dặm."
Danh Sách Chương: