• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Trước đây, khi nhắc đến Quý thái phi, Tiêu Thành Dục thường không muốn nhắc nhiều, hôm nay lại hiếm khi nói vài câu đùa cợt.

Có lẽ hắn thật sự không thấy chuyện này có gì đáng ngạc nhiên. Từ nhỏ đến lớn, Quý thái phi đã làm quá nhiều chuyện kỳ quặc, nên việc này đối với Tiêu Thành Dục chẳng đáng nhắc tới.

Nhưng Thẩm Khinh Trĩ không thể cười được, nàng biết tâm trạng Tiêu Thành Dục không tốt như vẻ bề ngoài. Nếu hắn muốn che giấu thì có thể giấu kín cảm xúc, không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

Chỉ là trước mặt Thẩm Khinh Trĩ, hắn ít khi bộc lộ cảm xúc, có lẽ ngoài chuyện của Quý thái phi, chuyện của ai khác cũng không thể khiến hắn lay động.

Nghe hắn nói vậy, Thẩm Khinh Trĩ chỉ nhẹ nhàng đáp: “Bệ hạ đừng trêu tần thiếp nữa.”

Tiêu Thành Dục khẽ cười, không nhắc đến Quý thái phi nữa, chỉ nói: “Nếu nàng muốn bảo vệ tiểu thái giám kia, thì đợi hắn khỏi bệnh rồi chuyển đến Càn Nguyên cung. Thư khố Càn Nguyên cung vừa thiếu người quét dọn, hắn có vẻ phù hợp.”

Tuy là hoàng tộc, nhưng Tiêu Thành Dục không phải người lạnh lùng, hắn hiếm khi kiêu ngạo hay xa cách, dù đã lên ngôi vẫn rất nhân từ. Hắn phân biệt rõ ràng đúng sai, nhìn người rất chuẩn. Hắn biết chuyện này hoàn toàn do Quý thái phi gây ra, nếu tên thái giám kia có ý đồ trèo cao, hắn đã nhảy từ Ngự Thiện Phòng sang Thừa Nhân cung từ lâu, làm gì còn đến nỗi này.

Nếu không có Trương Đức Hải thương cảm, không có Thẩm Khinh Trĩ tốt bụng, hôm nay hắn đã chết ở Ngự Hoa Viên rồi.

Một sinh mạng đối với Tiêu Thành Dục chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện này được giải quyết một cách đơn giản, Tiêu Thành Dục cũng không để tâm nữa. Thấy Thẩm Khinh Trĩ vẫn còn do dự, hắn liền hỏi: “Sao vậy? Nàng còn lo lắng gì nữa?”

Thẩm Khinh Trĩ thở dài: “Bệ hạ, chuyện của Quý thái phi lần này là do tần thiếp vô tình biết được, mới chuyển nguy thành an. Nếu sau này… bị người ngoài biết được, hậu quả thật khó lường.”

Đại Sở vừa mới tiễn đưa một vị tiên đế trị vì hai mươi bốn năm. Triều đình hiện giờ trông có vẻ vững chắc, nhưng lại như con thuyền trên biển, lênh đênh trước sóng gió. Tiêu Thành Dục đứng sừng sững trên mép thuyền, một con sóng lớn ập tới, có khả năng sẽ tan xương nát thịt. Thẩm Khinh Trĩ luôn nhìn về phương xa, ánh mắt nàng không dừng lại ở chốn cung đình, mà hướng đến thế giới rộng lớn bên ngoài.

Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Tiêu Thành Dục không hề cảm thấy phiền muộn, hắn chống tay ngồi thẳng dậy, thong thả thưởng trà.

“Hành động của Quý thái phi đại để cũng chỉ gây náo loạn trong cung thôi. Việc này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, dù có truyền ra ngoài cũng chỉ là chuyện bà ấy quá mức ngang ngược. Đến lúc đó cùng lắm là cấm túc phạt bổng, giam lại mười ngày nửa tháng, mọi chuyện sẽ lại yên ổn.”

“Trước đây chuyện thế này nhiều lắm, phụ hoàng cũng luôn xử lý như vậy.”

Thẩm Khinh Trĩ: “……”

Nàng thở dài: “Nhưng thưa bệ hạ, Quý thái phi nương nương hiện nay không phải phi tần trong hậu cung của Hoàng Đế, bà ấy là sinh mẫu của người, thân phận khác biệt. Tuy Quý thái phi không được phong làm Thái Hậu, nhưng bà ấy vẫn là mẫu phi. Bà ấy tùy ý đánh giết cung nhân, kiêu ngạo ương ngạnh, tùy ý làm bậy, tổn hại chính là danh dự của bệ hạ.”

Tiêu Thành Dục tuy không quá để ý thanh danh, nhưng đến chuyện này, hắn cũng không thể không bận tâm.

Hắn đã không còn là Thái Tử nữa.

Tiêu Thành Dục chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, kỳ thật hắn không phải cảm thấy việc này nhỏ nhặt, chỉ là mỗi khi nhắc đến Quý thái phi, vô thức muốn trốn tránh.

Cả đời này, hắn chỉ trốn tránh duy nhất một người này.

Tranh giành ngôi vị, chém giết lẫn nhau, sóng gió triều đình, hắn chưa từng sợ hãi, nhưng đối mặt với Quý thái phi, hắn dường như bất lực.

Tiêu Thành Dục cụp mắt xuống, khóe môi cũng rũ xuống, uy nghiêm trên người đã giảm đi phân nửa, ngược lại tăng thêm vài phần đáng thương.


Thẩm Khinh Trĩ hiếm khi nhìn thấy sự đáng thương và bất đắc dĩ trên người hắn. Nàng rũ mắt trầm tư, nói: “Bệ hạ, hiện giờ sức khoẻ Thái Hậu đã ổn định, thái y cũng nói hiệu quả trị liệu rất tốt, việc này bệ hạ không dễ xử trí, chi bằng dò hỏi ý kiến của nương nương?”

Thẩm Khinh Trĩ là cung phi, nàng không thể thay bệ hạ xử lý chuyện mẫu tử hai người, nhưng Thái Hậu cũng là mẫu thân của Hoàng Thượng, bà có thể ra mặt.

“Chuyện nhỏ nhặt như vậy hiện giờ cũng đã chấm dứt, lại đi quấy rầy mẫu hậu dưỡng bệnh, e là không ổn.” Tiêu Thành Dục trầm ngâm một lát, vẫn lắc đầu.

Thẩm Khinh Trĩ không bỏ cuộc. Nàng nhìn Tiêu Thành Dục với ánh mắt kiên định, dường như đã có dự liệu: "Bệ hạ, Thái Hậu nương nương tuy vì sức khỏe mà không thể quán xuyến hết cung vụ, cần có vài vị nương nương hiệp trợ quản lý, nhưng sự vụ trong cung, dù lớn hay nhỏ, nương nương kỳ thật đều nắm rõ,” Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng nói tiếp, “Bệ hạ, tần thiếp từng ở Khôn Hòa cung hầu hạ nhiều năm, tuy không dám nói là hiểu rõ Thái Hậu nương nương, nhưng cũng đại khái biết tính tình của bà. Vốn dĩ vì sức khỏe, không thể duy trì sự ổn định của triều đình và hậu cung, trong lòng nương nương đã có chút áy náy, hiện tại bệ hạ gặp chuyện, lại không chịu cùng nương nương thương nghị, chỉ sợ nương nương sẽ càng thêm buồn lòng.”

Tiêu Thành Dục sững sờ, hắn luôn cảm thấy mình đã trưởng thành, hiện giờ đã là Hoàng Đế, nếu gặp chuyện còn phải đi cầu cứu mẫu hậu, thật sự rất mất mặt.

Hắn chưa bao giờ nghĩ kỹ, kỳ thật mẫu hậu cũng cần sự "ỷ lại" này của hắn.

Tiêu Thành Dục ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy dừng trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Khinh Trĩ.

Người ta thường nói mỹ nhân ở cốt cách chứ không ở làn da, nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại đẹp từ trong ra ngoài, không chỉ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, mà còn có một trái tim thuần khiết.

Việc hôm nay, người khác gặp phải có lẽ sẽ không quản, nhưng nàng lại bình thản xử lý ổn thỏa, từ đầu đến cuối cũng không xảy ra xung đột với Quý thái phi. Thậm chí ngay từ lúc sự việc mới xảy ra, nàng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của nó, buổi chiều liền bẩm báo lên hắn.

Sự thông tuệ và dũng khí này, người khác khó có được.

Tiêu Thành Dục im lặng một lát mới hỏi: “Thật sự sẽ không quấy rầy mẫu hậu dưỡng bệnh sao?”

Tiêu Thành Dục hiếm khi do dự về một chuyện như vậy, Thẩm Khinh Trĩ lúc này mới không nhịn được khẽ cười, đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Thành Dục, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.

“Bệ hạ, Thái Hậu là mẫu thân của người,” Thẩm Khinh Trĩ nói, “mẫu thân nào cũng sẽ quan tâm con cái, không muốn con cái chịu khổ. Thay người vất vả, nương nương vui vẻ chịu đựng.”

Tiêu Thành Dục thở dài, hắn rũ mắt xuống để hàng mi dày che đi thần sắc phức tạp trong mắt, cuối cùng thoả hiệp: “Được, nghe nàng.”

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười. Lời nàng nói không phải để Tiêu Thành Dục thương cảm, nàng chỉ muốn nói cho hắn biết, hắn có thể không có duyên phận mẫu tử với Quý thái phi, nhưng hắn vẫn có một mẫu thân yêu thương hắn.

Cả đời này không nên tham lam, có một người mẫu thân là đủ rồi.

Tiêu Thành Dục cũng hiểu được ẩn ý trong lời nàng, hắn hít sâu một hơi, đè nén những cảm xúc phức tạp xuống đáy lòng, chuyển dời đề tài: “Chuyện Trữ Tú cung, nàng đã biết?”

Thẩm Khinh Trĩ cười: “Tất nhiên là đã biết, bệ hạ làm việc chưa từng giấu diếm tần thiếp.”

Tiêu Thành Dục gật đầu, việc nạp phi tần thậm chí còn không khiến hắn bận tâm bằng chuyện Quý thái phi vừa rồi.

Hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống một nam tử trẻ tuổi tràn đầy tinh lực. Hắn chỉ nói với Thẩm Khinh Trĩ: “Gần đây trong triều, Trương gia thế lực suy yếu, Tưởng gia lại có chút kiêu ngạo, Thục mẫu phi nhắc nhở rất đúng lúc, từ đó trẫm liền biết nên làm như thế nào. Việc này liên quan đến sự củng cố triều đình, cho nên trẫm đã hỏi qua mẫu hậu, mẫu hậu cùng trẫm lập danh sách.”

Tiêu Thành Dục vung tay, Niên Cửu Phúc mang tới một quyển sổ nhỏ, tiến lên trình cho Thẩm Khinh Trĩ.

Thẩm Khinh Trĩ tùy ý mở ra, nhìn thấy bên trong liệt kê tên ba người: Một cô nương nhà phú thương giàu nhất Giang Nam; trưởng nữ của viện trưởng thư viện Vạn Thanh lớn nhất Lưỡng Giang; người cuối cùng là nữ nhi của Bình Hồ Vương.

Mỗi người một vẻ, trong lòng Thẩm Khinh Trĩ lập tức có tính toán.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Dục: “Bệ hạ…… có phải muốn động đến U Vân tam châu?”

Tiêu Thành Dục không ngờ nàng lại nghĩ đến chuyện này trước tiên, không khỏi có chút kinh ngạc, hắn nhìn Thẩm Khinh Trĩ, chỉ liếc mắt một cái liền biết nàng đã xem kỹ danh sách này.

Không biết vì sao, Tiêu Thành Dục có chút vui vẻ.

Nụ cười lại nở trên môi hắn, nhìn Thẩm Khinh Trĩ nói: “Thẩm chiêu nghi quả thật thông tuệ, trẫm còn đang nghĩ phải giải thích thế nào, nàng đã hiểu rõ tất cả.”

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày, đôi mắt phượng long lanh ánh lên vẻ tinh nghịch cùng đắc ý: "Bệ hạ, tần thiếp đoán trúng nhanh như vậy, có thưởng không?”

Tiêu Thành Dục bật cười: “Có, đương nhiên là có, dạo này Chiêu Nghi vất vả nhiều, trẫm đều nhìn thấy, nhất định sẽ có thưởng.”

Thẩm Khinh Trĩ nghiêng người về phía trước, hương thơm thoang thoảng trên người nàng phảng phất quanh chóp mũi Tiêu Thành Dục.

“Thưởng khi nào thì ban ạ?" Thẩm Khinh Trĩ nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.

Tiêu Thành Dục không hề né tránh, mặc cho nàng ngắm nhìn mình, chỉ nói: “Thẩm chiêu nghi đừng vội, đến Trung Thu này thưởng sẽ được ban.”

“Được, bệ hạ kim khẩu ngọc ngôn, tần thiếp sẽ chờ.” Thẩm Khinh Trĩ cong mày, cười vô cùng ngọt ngào.

Tiêu Thành Dục đưa tay v.uốt ve tóc mai bên tai nàng: “Sao nàng lại đoán được?”


Thẩm Khinh Trĩ đáp: “Trước đây ở Khôn Hòa cung, nương nương từng cho tần thiếp đọc Hiền phi truyện. Đại Sở lập quốc đến nay 148 năm, phi tần trong cung xuất thân muôn hình muôn vẻ, nhưng mỗi khi sắp có chiến sự, phần lớn đều có nữ nhi thương gia vào cung. Suy cho cùng, đánh giặc cần người cũng cần tiền, không có quân lương, tướng sĩ lấy gì bảo vệ quốc gia?”

“Hơn nữa, lần này chọn trưởng nữ của viện trưởng thư viện, cũng thể hiện bệ hạ không muốn khôi phục chế độ cửu phẩm trung chính, cùng với Vương thị - những người đã sớm từ bỏ thân phận, dựa vào khoa cử để tạo dựng chỗ đứng trong triều - đưa ra lời cảnh cáo rõ ràng cho những gia tộc môn phiệt kia.”

Người ta thường nói, hậu cung chẳng qua là hoa viên sau nhà của Hoàng Đế, các nương nương chỉ cần có được ân sủng, là có thể hưởng vinh hoa phú quý.

Nhưng hậu cung và tiền triều kỳ thật cũng không khác nhau, bất cứ biến động nào trong hậu cung, đều là sự phản ánh của cuộc đấu tranh chính trị nơi tiền triều, kẻ lên người xuống, phong thủy luân chuyển.

Những gia tộc có thể đứng vững trong hậu cung, đều là những người ủng hộ Hoàng Đế kiên định.

Tưởng thị gây ra náo loạn vừa rồi, cùng Tô thị và Hoàng Thượng đều có xích mích, tuy rằng mục tiêu của họ chỉ hướng về Thẩm Khinh Trĩ, nhưng âm mưu sau lưng thì ai cũng nhìn ra.

Tiêu Thành Dục sẽ không để Tưởng thị một mình độc đại, nếu Tưởng thị tự cho mình cao quý, tự cho mình là thế gia môn phiệt mấy trăm năm, vậy thì thêm một cô nương từ thế gia môn phiệt nữa vào cung, để họ hiểu rõ, khi Tiêu Thành Dục còn là Thái Tử, Tô Dao Hoa đã cúi đầu, đó chỉ là chuyện nhất thời. Tưởng thị đã liên tiếp hai đời đều có cung phi, sẽ không thể leo lên vị trí cao hơn, cũng không thể có đời thứ ba.

Thậm chí đối với những kẻ ngấm ngầm muốn ủng hộ Thuận quận vương, muốn giành lấy công lao phò tá tân đế, đây cũng là một thái độ rõ ràng.

Tiêu Thành Dục tuyệt đối không để Thuận quận vương có bất cứ cơ hội soán ngôi nào, hắn cũng sẽ không cho Tưởng thị quyền lực đó.

Tuy danh sách này chỉ có vỏn vẹn ba trang, nhưng Thẩm Khinh Trĩ tin rằng, sau khi nó được công bố, sẽ khiến rất nhiều người trằn trọc suy nghĩ, đêm không thể ngủ.

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày nhìn Tiêu Thành Dục, thấy hắn cũng đang nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, nàng không khỏi mỉm cười đáp lại.

Đức thái phi chắc chắn sẽ tức điên lên, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất vui.

Tiêu Thành Dục hôm nay hiển nhiên vẫn rất bận, thu đến là mùa thu hoạch, khắp nơi trên cả nước đều bắt đầu thu hoạch vụ mùa, mưa to gió lớn, hạn hán thiếu nước đều sẽ ảnh hưởng đến sản lượng thu hoạch hàng năm.

Tấu chương từ các châu huyện chất đống trên ngự án, dù mỗi ngày đều phải xem bốn canh giờ, nhưng vẫn không xem hết.

Đây là đã qua sàng lọc và phân loại từ Văn Uyên Các, tin vui tin buồn chia làm hai hộp, Tiêu Thành Dục xem cũng nhanh hơn một chút.

Thẩm Khinh Trĩ thấy Tiêu Thành Dục nghỉ ngơi một lát rồi lại quay về Ngự Thư Phòng, nghĩ nghĩ liền đi theo: “Bệ hạ, nếu không có việc gì, tần thiếp xin cáo lui.”

Tiêu Thành Dục đang cầm bút son dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ cát, thấy sắp đến giờ Dậu, bèn nói: “Không vội. Hôm nay cứ ở lại Càn Nguyên cung đi, nàng chưa từng ở đây bao giờ.”

Thẩm Khinh Trĩ hơi ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát đã lấy lại tinh thần, nở nụ cười quyến rũ với Tiêu Thành Dục một cái, giọng nói cũng mang theo ý cười. "Tần thiếp xin tạ ơn bệ hạ……” Nàng kéo dài giọng, “.... ban yến.”

Dứt lời, Thẩm Khinh Trĩ hành lễ với hắn, rồi lui ra ngoài.

Tiêu Thành Dục ngồi trước ngự án nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng khuất dần sau tấm rèm châu, bóng người lay động, rực rỡ muôn màu.

Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, day day ấn đường, cầm bút son tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Sau khi Thẩm Khinh Trĩ ngồi xuống nhã thất, Niên Cửu Phúc lanh lợi gọi Diêu Triều Đồng đến hầu hạ nàng.

Diêu Triều Đồng đi đến hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ, trên mặt tràn đầy ý cười: “Chiêu Nghi cát tường, đã lâu không gặp, hôm nay để nô tỳ hầu hạ người.”

Thẩm Khinh Trĩ cũng cười: "Ngươi hiện tại đã là Tư Chức cung nữ, chúc mừng ngươi." Thẩm Khinh Trĩ vừa nói, Thích Tiểu Thu đã tiến lên đưa hồng bao.

Diêu Triều Đồng đỏ mặt, nhưng trong mắt vẫn ánh lên niềm vui, nàng ấy cũng không sợ đây là Ngự Thư Phòng, trực tiếp nhận lấy hồng bao, tiến lên hai bước đến bên cạnh Thẩm Khinh Trĩ.

“Đều nhờ phúc trạch của Chiêu Nghi, tạ ơn người ban thưởng.”

Cung nữ ở Càn Nguyên cung không nhiều lắm, được sủng ái đều là thái giám, Tiêu Thành Dục cũng không thích có cung nữ hầu hạ bên cạnh, nên Niên Cửu Phúc ở Càn Nguyên cung kỳ thật còn có quyền thế hơn cả Trịnh Như cô cô.

Nhưng dù sao Niên Cửu Phúc cũng bận rộn, việc khác ở Càn Nguyên cung vẫn do Trịnh Như và Giản Nghĩa cùng nhau lo liệu, Diêu Triều Đồng là tâm phúc của Trịnh Như, tự nhiên cũng được thơm lây.

Hôm nay hiếm khi có phi tần ở lại Càn Nguyên cung thị tẩm, lại là người quen cũ, nên Diêu Triều Đồng tự mình đến hầu hạ.

Thấy Thẩm Khinh Trĩ ngồi đó có vẻ hơi buồn chán, nàng ấy liền hỏi: “Chiêu Nghi muốn đọc sách hay chơi cờ? Hay là muốn thử giải cửu liên hoàn hoặc vinh hoa phú quý?”

Thẩm Khinh Trĩ đến đây thị tẩm, không thể rời khỏi Ngự Thư Phòng, nhưng cứ ngồi như vậy thật sự không thú vị, nên Diêu Triều Đồng muốn tìm chút việc vui cho nàng.

Thẩm Khinh Trĩ híp mắt suy nghĩ một chút, rồi nói: “Lấy cho ta một bộ kim chỉ, ta làm chút nữ công vậy.”

Được Thẩm chiêu nghi phân phó, Diêu Triều Đồng không do dự đáp ứng, hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống, chỉ trong chốc lát đã bưng một hộp gấm trở về.

Diêu Triều Đồng nhẹ nhàng đặt hộp gấm lên bàn, mở ra cho Thẩm Khinh Trĩ xem: "Hồi Chiêu Nghi, trong này có đủ loại chỉ màu và kim, cũng có khung thêu, gấm vân, lụa mỏng, còn có chỉ vàng chỉ bạc, người xem thử còn thiếu thứ gì, nô tỳ sẽ bổ sung.”

Thẩm Khinh Trĩ liếc mắt nhìn, hộp này chuẩn bị thật chu toàn, làm đồ thêu bình thường cũng đủ rồi.

“Rất tốt, ngươi vất vả rồi.” Thẩm Khinh Trĩ lấy vải thêu từ trong hộp, cầm bút vẽ, suy nghĩ một chút rổi vẽ lên đó một ngọn núi đá, vẽ thêm hoa lan và chim ưng trên núi đá. Vẽ xong, nàng đắc ý khoe với hai người họ.

“Thế nào?”

Thích Tiểu Thu và Diêu Triều Đồng im lặng nhìn bức vẽ một lát, sau đó mở miệng đáp: "Hồi Chiêu Nghi, bức tranh này thật hàm súc.”

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày cười.

Nàng là người rất biết cách tĩnh tâm, nói muốn làm gì liền tập trung làm, chưa bao giờ làm việc qua loa đại khái.
Chọn một miếng gấm vân màu xanh thẫm, Thẩm Khinh Trĩ căng nó cùng với vải thêu lên khung, sau đó bắt đầu thêu nền.

Vừa rồi chỉ thoáng nhìn qua, nàng phát hiện Tiêu Thành Dục vẫn đeo chiếc túi thơm mà nàng đã tặng khi ở Dục Khánh cung. Lúc đó nàng làm có chút qua loa, đường kim mũi chỉ cũng không tỉ mỉ, không hề tinh xảo độc đáo, chỉ có thể coi là mới lạ.

Khi còn là Thái Tử thì không sao, nhưng hiện tại đã là Hoàng Đế, Thẩm Khinh Trĩ tưởng tượng đến việc hắn đeo chiếc túi thơm này vào triều, liền cảm thấy mặt nóng bừng, có chút xấu hổ.

Vì vậy khi làm chiếc túi thơm mới này, Thẩm Khinh Trĩ rất nghiêm túc, ít nhất phải làm cho ra hình dạng, đừng để vừa nhìn đã biết là sản phẩm thô ráp của người không biết thêu thùa. Như vậy không chỉ mất mặt Tiêu Thành Dục, mà chủ yếu là Thẩm chiêu nghi cũng mất mặt.

Thẩm Khinh Trĩ vừa thêu vừa thở dài, Diêu Triều Đồng quả nhiên tâm tư nhạy bén, nàng ấy vừa nhìn đã biết đây là đồ dùng để làm túi thơm, liền hỏi: “Người muốn làm túi thơm mới cho bệ hạ ạ?”

“Đúng vậy, chiếc túi thơm trên người bệ hạ đã cũ rồi, nhân hôm nay rảnh rỗi, làm cái mới cho ngài ấy.”

Diêu Triều Đồng lúc này mới nhớ ra, bèn len lén nhìn Ngự Thư Phòng, rồi lại rướn người đến gần Thẩm Khinh Trĩ, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ rất thích chiếc túi thơm đó.”

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày, quay đầu nhìn nàng ấy.

Diêu Triều Đồng cười đầy ẩn ý, thấp giọng nói: “Ngày thường y phục của bệ hạ đều do cô cô chuẩn bị, cô cô đã phối cho bệ hạ đủ loại túi thơm, nhưng khi về Càn Nguyên cung, bệ hạ vẫn dùng chiếc túi do người thêu.”

“Hương thơm trong túi đã nhạt, bệ hạ còn cho người thay hương liệu cùng loại, không cho cung nhân sửa chữa lung tung.”

Nghe xong những lời này, trong lòng Thẩm Khinh Trĩ như mây bay sương phủ, muôn vàn cảm xúc dâng lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã kìm nén lại những dòng ấm áp cuồn cuộn đó.

Thẩm Khinh Trĩ nghe thấy giọng mình thật nhẹ nhàng: "Bệ hạ thích là tốt rồi.”

Nàng thản nhiên nói, tay lại bắt đầu thêu hoa, ánh mắt cũng từ trên mặt Diêu Triều Đồng rơi xuống khung thêu: "Vậy thì ta càng phải thêu cho bệ hạ một chiếc túi thơm thật đẹp, để ngài ấy luôn mang theo bên mình.”

Diêu Triều Đồng cảm thấy mình đã làm được một việc tốt, trong lòng rất vui mừng, bèn lui ra hai bước, ngoan ngoãn đứng hầu bên cạnh Thẩm Khinh Trĩ.

Trong nhã thất nhất thời yên tĩnh lạ thường.

Hai người cách nhau một chiếc giá khắc hoa, cách tấm rèm châu lấp lánh, ngồi ở hai đầu của thời gian.

Hương thơm thoang thoảng từ lò Bác Sơn tỏa ra, trầm tĩnh, ấm áp và an lành. Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười dịu dàng, nâng niu chiếc khung trong tay, không ngừng thoăn thoắt mà thêu.

Tiêu Thành Dục thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ở phía bên kia tấm rèm châu óng ánh. Chỉ cần nhìn một cái, những phiền muộn trong tấu chương dường như cũng không thể quấy nhiễu tâm trí hắn.

Hai người yên lặng hồi lâu, cho đến khi Niên Cửu Phúc lên tiếng, mới phá vỡ sự yên bình trong căn phòng.

Niên Cửu Phúc khom lưng hành lễ với Tiêu Thành Dục, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, đã đến giờ chính Dậu, nên dùng bữa tối ạ.”

Tiêu Thành Dục không để ý đến Niên Cửu Phúc. Tay hắn không ngừng nghỉ, nhanh chóng viết xong một bản tấu chương, mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Lúc này đã là hoàng hôn, ánh mặt trời ấm áp dần buông xuống phía Tây, ánh sáng ban ngày dần tan biến, chỉ còn lại ánh chiều tà bao phủ khắp mặt đất.

Tiêu Thành Dục buông bút, đứng dậy vươn vai. Niên Cửu Phúc cất tấu chương vào hộp,

Làm việc cả buổi chiều, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Tiêu Thành Dục vặn vẹo tay chân, ngước mắt lên liền nhìn thấy Thẩm Khinh Trĩ vẫn đang lười biếng dựa vào ghế, dường như chưa hề di chuyển.

Hắn không khỏi nhíu mày, vòng qua ngự án đi về phía nhã thất.

Chỉ nghe tiếng rèm châu va chạm, thanh thúy dễ nghe, bóng dáng cao lớn thon dài xuất hiện bên trong nhã thất.

Thẩm Khinh Trĩ nghe thấy tiếng rèm, ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thành Dục. Nàng vội vàng ngồi thẳng dậy, cất kim chỉ đi, đưa khung thêu về phía trước: “Bệ hạ xem đây là gì?”

Tiêu Thành Dục ngồi xuống bên cạnh nàng, nhận lấy khung thêu nhìn nhìn, lần này hắn rất tinh ý, không nói lung tung.

“Ái phi lại muốn thêu túi thơm cho trẫm sao?” Câu hỏi này không hề có chút sai lầm nào.

Thẩm Khinh Trĩ cười híp mắt nói: “Đúng vậy, tần thiếp làm thêm cho bệ hạ mấy cái, để người thay đổi. Bệ hạ còn thích kiểu dáng nào nữa? Để khi nào rảnh rỗi, tần thiếp sẽ làm.”

“Nàng vất vả rồi,” Tiêu Thành Dục chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng hắn vẫn nói, “Những việc này đều có cung nhân làm, đừng để bản thân mệt mỏi.”

Thẩm Khinh Trĩ cười lắc đầu, những lọn tóc mai nhẹ nhàng bay bay, như làn khói nhẹ nhàng bay vào lòng Tiêu Thành Dục.

“Tần cả ngày không có việc gì làm, có thể tìm được việc để bận rộn đã là tốt lắm rồi. Đây chỉ là việc may vá đơn giản, không mệt đâu.”

Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu, nghiêng người về phía trước, hơi thở phả vào mặt Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ thật tốt, còn biết đau lòng cho tần thiếp, tần thiếp rất vui.”

Tiêu Thành Dục quay đầu nhìn nàng, vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho nàng: "Nàng là ái phi của trẫm, trẫm từ trước đến nay luôn muốn yêu thương nàng.”

Vị hoàng đế anh tuấn bức người cứ như vậy nhìn nàng, lời nói ra nặng tình nặng nghĩa, nếu là nữ tử khác nhất định sẽ cảm động vạn phần, không nỡ rời xa. Nhưng Thẩm Khinh Trĩ chưa bao giờ là người bình thường, nàng chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Thành Dục, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng.

Ánh mắt Tiêu Thành Dục vô thức rơi xuống đôi môi của nàng.

Thẩm Khinh Trĩ vừa rồi uống trà, son môi có chút phai đi, nhưng vẫn còn vương vấn trên môi, tạo nên một vẻ đẹp khác lạ.

Nàng mím môi, đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên má Tiêu Thành Dục.

“Tần thiếp xin tạ ơn bệ hạ quý trọng.” Thẩm Khinh Trĩ thì thầm bên tai hắn.

Ánh mắt Tiêu Thành Dục lóe lên, trong mắt hiện lên chút cuồng nhiệt, hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Khinh Trĩ, không cho nàng rời đi. Ngay sau đó, nụ hôn mang theo hương thơm ngọt ngào của quả đào rơi xuống môi nàng.

Đồng hồ cát bên song lăng lặng lẽ trôi, ánh sáng ngoài cửa sổ lay động, trong nhã thất chỉ có hương Long Tiên thoang thoảng, cung nhân trong ngoài phòng đều cúi đầu không dám thở mạnh.

Thẩm Khinh Trĩ bị hắn chiếm lấy toàn bộ hơi thở, giữa môi lưỡi quấn quýt, nàng có thể cảm nhận được sự bá đạo và nhiệt tình của Tiêu Thành Dục.

Đó là sự nhiệt tình của một nam nhân trẻ tuổi.

Thẩm Khinh Trĩ bị hắn hôn như vậy, lại còn phân tâm nghĩ những điều này, mãi đến khi môi bị hắn khẽ cắn, mới hoàn hồn trở lại.

“Ưm.” Thẩm Khinh Trĩ khẽ cười.

Nàng đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt góc cạnh của hắn. Bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng lướt qua, chạm đến vành tai mềm mại của Tiêu Thành Dục.
Nàng nhắm mắt lại, tinh nghịch nhéo nhẹ vành tai hắn.

Hơi thở Tiêu Thành Dục như ngừng lại.

Thẩm Khinh Trĩ lại khẽ cười, tiếng cười quanh quẩn bên tai hắn, khiến lửa nóng trong lòng hắn dâng lên, không sao kìm nén được.

Nhưng lúc này, Thẩm Khinh Trĩ lại giống như con bướm linh hoạt, dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của hắn. Hai người rời môi nhau, Thẩm Khinh Trĩ thở nhẹ hai hơi, nhìn Tiêu Thành Dục cười nói: "Quả đào thật ngọt.”

Tiêu Thành Dục chỉ nghe thấy nàng nói vậy.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK