*
Bố vung tay giật tung tất cả mấy cái ngăn kéo tủ.
Những thứ xếp ngay ngắn bên trong đổ túa ra ngoài. Những món đồ kim loại lấp lánh rơi ra.
Bố nhanh chóng kiểm tra đống đồ. Cuốn sổ ngân hàng chẳng còn lại mấy đồng bị quăng luôn. Bố chộp lấy con heo đất bằng sứ đựng tiền tiết kiệm. Chỗ tiền giấy để trong phong bì cũng bị bố nhét vào túi quần.
Thứ cuối cùng mà bố túm một lượt cầm lên là chỗ huy chương của của Yeo Woon. Đó là những tấm huy chương Yeo Woon giành được qua những kỳ thi đầu điền kinh từ hồi cấp 2.
Những chiếc huy chương vàng lẫn bạc va vào nhau lanh canh trong không khí.
Bố đang định bước ra khỏi nhà, Yeo Woon liền đứng chắn đường bố.
“Bố trả lại đây.”
Không thèm đáp lại, bố gạt Yeo Woon sang một bên. Bị đẩy loạng choạng suýt ngã, Yeo Woon vội đuổi theo bố.
“Bố trả lại đây! Đấy là của bà nên đến giờ con vẫn chưa chạm đến. Dù sao bên trong cũng chỉ toàn là tiền xu thôi mà.”
Thứ mà cậu nhất quyết đòi lại không phải là chỗ huy chương, mà là con heo đất của bà. Bố vung tay hất phăng Yeo Woon sang một bên.
Cả Yeo Woon lẫn con heo đất cùng văng xuống đất, ‘Choang!’ một tiếng, con heo đất vỡ tan.
Tiền xu nhét đầy chặt bên trong văng tung tóe khắp nơi.
Tiếng bước chân huỳnh huỵch xa dần. Bố bỏ đi mà không đóng cửa lại cho cẩn thận, gió đang lùa cả vào trong nhà.
Yeo Woon ngồi sụp xuống, dò dẫm lần tìm trong căn phòng bừa bộn ngổn ngang.
Những đồng xu đã cũ rơi vung vãi khắp sàn, trông như những chiếc huy chương nhỏ.
Chẳng còn hơi sức đâu mà nhặt chỗ tiền xu nữa, Yeo Woon gục đầu xuống sàn nhà đầy bụi.
Cậu muốn đứng dậy…
Nhưng đầu gối cậu đau nhói. Ngay cả cơ thể cậu cũng nặng trịch nên không sao đứng dậy được.
Mình lúc nào cũng thế này.
Dù có trốn chạy thế nào rồi cũng thành ra thế này mà thôi.
Những mảnh hy vọng bấy lâu chắp vá đã đổ tung tóe khắp nơi. Những đồng xu cũ kỹ nhìn sao mà khốn khổ. Mười won, một trăm won, năm trăm won. Cũng chỉ được đến thế mà thôi.
Gom góp dành dụm những thứ này thì thay đổi được gì chứ?
Cũng có thay đổi được cuộc đời này đâu.
“Hức…”
Cổ họng cậu run lên. Cảm giác nóng rực dâng lên nghẹn ngào.
Cậu muốn từ bỏ. Khi mà mọi thứ cứ không ngừng sụp đổ thế này, cậu muốn từ bỏ tất cả.
Hết thảy.
“Cha Yeo Woon, cậu khóc hả?”
Đúng vào lúc này…
Một người đã dịu dàng gọi tên cậu.
Một người mà cậu không thể ngờ lại xuất hiện vào lúc này.
Người duy nhất có thể tìm thấy Yeo Woon bất cứ lúc nào.
“… Tiền bối, sao anh lại ở đây?”
Thật không thể tin nổi, tới mức cậu muốn bấu vào đùi mình xem có đau không. Nếu cơ thể cậu cử động được bình thường thì chắc cậu đã làm thế rồi. Nhưng lúc này, một cơn rùng mình khẽ lan khắp người như một luồng tĩnh điện, thít chặt các cơ bắp của cậu.
Trên tay Myung Ha đang xách đung đưa một chiếc túi nylon.
“Nghe bảo hôm qua cậu tới nhà tôi phải không. Vậy nên tôi cũng tới đây. Nhân tiện mang cơm hộp cho cậu.”
“Cơm hộp ấy ạ?”
“Tôi làm thêm bên tiệm cơm hộp mà. Này, Cha Yeo Woon.”
Đặt túi cơm hộp lên bên cạnh bồn rửa chén xong, Myung Ha quay lại bên Yeo Woon.
“Cha Yeo Woon, cậu mua hộp cơm kia với giá 500 won đi.”
“500 won ấy ạ?”
“Ừ. Mua giùm đi.”
Thật là một yêu cầu kỳ lạ. Tiền bối vốn dĩ nhiều lúc lạ lùng tới không thể hiểu nổi, nhưng trừ khi anh ấy khăng khăng đòi mua gì đó cho cậu ra, còn mấy chuyện như ép cậu mua thế này chẳng hợp với anh ấy chút nào. Lòng đầy bối rối nhưng Yeo Woon vẫn gật đầu.
Tiền bối đã muốn thì cậu không thể từ chối được. Bây giờ điều này dường như đã là vận mệnh của Yeo Woon rồi. Cái vận mệnh mà cậu đã có được kể từ sau khi Tae Myung Ha, tựa như một vị thần đùa giỡn với số phận, bắt đầu từ đâu xông vào giữa nỗi tuyệt vọng của cậu.
Myung Ha mỉm cười rồi nhặt một đồng xu từ dưới sàn lên.
*
Tôi nắm chặt đồng xu 500 won trong tay.
[Nhiệm vụ bổ sung: 3.000.000 won (3.000.000 won)]
[Hoàn thành nhiệm vụ bổ sung]
[Phát sinh phần thưởng]
[Bạn có thể biết được điều khiến Cha Yeo Woon khổ tâm nhất lúc này.]
[Bạn có muốn biết bây giờ không?]
Một loạt thông báo hiện lên, đọc xong, tôi thầm đáp trong đầu. Có.
Đột nhiên, một mùi hôi hám cùng mùi rượu xông lên nồng nặc.
*
Mở tay ra, tôi thấy đồng xu đã in dấu tròn xoe. Nhìn cái dấu tròn đỏ ửng trong lòng bàn tay, tôi cúi xuống nhặt những đồng xu còn lại trên sàn nhà.
“Giờ dọn nhà rồi tôi với cậu ra ngoài vất rác đi.”
“Giờ mình cứ ra ngoài luôn đi ạ. Lát em dọn một mình cũng được.”
“Hai người làm nhanh hơn mà.”
“Em không…”
“Yeo Woon à.”
“…….”
“Đừng có bướng nữa, nghe lời tôi đi.”
Cha Yeo Woon lập tức răm rắp nghe lời. Cậu ấy ngoan ngoãn cùng tôi dọn phòng với bỏ những thứ bị vỡ bị rách vào túi rác.
Hai người cùng dọn quả nhiên là xong rất nhanh.
Lau nhà xong, lắp cái ngăn kéo đựng tiền xu vào chỗ cũ rồi, tôi với Cha Yeo Woon xuống nhà đi ra bãi rác.
“Nhà cửa sao lại thành ra thế kia?”
Xuống tới nơi rồi, tôi mới gợi chuyện. Trong lúc cả hai dọn nhà, chúng tôi không nói một lời.
“Tại bố em nên vậy.”
“Bố cậu sẽ tiếp tục ở đây hả?”
“Chuyện đó thì em không biết.”
Cậu ấy đáp lại một cách khô khan, nhưng chuyện gì xảy ra, tôi đã biết hết cả rồi. Hôm mà tôi tình cờ thấy cậu ấy trên đường, phải có lý do gì đó nên Cha Yeo Woon mới ra khỏi nhà mà lang thang vô định trên phố như vậy.
Sao chúng ta lại không thể chọn gia đình cho mình nhỉ?
Tôi vẫn thường nghĩ vậy. Những người không hề chọn nhau mà lại sống được với nhau đầy yêu thương hòa thuận thì đúng là thần kỳ thật.
Cha Yeo Woon là một đứa trẻ tốt, giá như cậu ấy được sống trong thật nhiều tình yêu thương thì tốt biết bao.
Tôi chầm chậm bước lên cầu thang rồi ngập ngừng dừng lại. Cha Yeo Woon đang lên theo phía sau tôi.
“Cha Yeo Woon, nếu như cậu cần tiền…”
“Tiền bối.”
Tôi còn chưa kịp nói hết thì bị cắt lời. Tôi định nói gì, có lẽ Cha Yeo Woon đã đoán trước được rồi.
“Tại thấy có vẻ cậu đang gặp khó khăn nên tôi mới hỏi. Không phải là vì tôi thấy thương hại hay tội nghiệp cậu nên thế đâu.”
“Em biết.”
“Đã có người giúp thì cậu không nhất thiết phải tự lo liệu một mình làm gì.”
“Em hiểu tiền bối muốn nói gì.”
Có phải là hiểu thật không đó? Không phải cậu ấy thấy tôi đang ra vẻ ta đây đấy chứ? Liệu cậu ấy có thấy tổn thương không nhỉ? Tôi tự nhiên thấy lo. Bởi nếu là tôi hồi 19 tuổi thì chắc hẳn sẽ không thể nào tiếp nhận điều này cho đúng được. Chắc hẳn tôi sẽ thấy tổn thương lòng tự trọng lắm.
“Em biết tiền bối làm vậy là vì lo cho em.”
Nhưng Cha Yeo Woon lại giỏi hơn tôi hồi 19 tuổi.
“Tiền bối sợ em bị tổn thương nên mới vậy mà.”
Ting. Vang lên một âm thanh trong trẻo tựa như tiếng gõ vào một ly nước đầy.
[Phát sinh buff do độ yêu thích.]
Từ dưới chân Cha Yeo Woon bỗng tỏa ra những gợn sóng mờ. Một vòng tròn ánh sáng mà không ai khác ngoài tôi có thể nhìn thấy.
Không có câu trả lời nào rõ ràng hơn thế.
“Tiền bối là người tình cảm, nên thấy người cần đến mình, tiền bối sẽ chẳng thể nào bỏ mặc được.”
Cha Yeo Woon đang đứng trên bậc chiếu nghỉ ở cầu thang, sau lưng cậu ấy, bầu trời đêm đang dâng lên cuồn cuộn.
Sắc đêm dâng lên xanh ngắt hòa lẫn cùng sắc vàng của hoàng hôn tạo thành dải màu tím biếc. Đủ các sắc màu đang chảy tràn qua bàn chân Cha Yeo Woon. Dọc theo những bậc thang đá dẫn lên sân thượng, các sắc màu đang trút xuống như những giọt nước rơi.
“Nhưng tiền bối, em cũng…”
Dưới chân Cha Yeo Woon như thể có dải Ngân hà đang chảy tràn qua. Thật khó phân biệt được đâu là trời đêm, đâu là mặt đất. Dưới chân Cha Yeo Woon thậm chí còn lấp lánh rực rỡ hơn, cảm giác như một bầu trời đảo ngược.
Thật là một quang cảnh choáng ngợp.
“Em cũng muốn làm được gì đó cho tiền bối.”
Những đợt sóng ánh sáng dâng lên trên những bậc thang đá màu xám ảm đạm, thấm vào mũi giày của tôi.
Cảm giác như những cơn sóng dồn tới đã thấm ướt ngón chân tôi.
“Tiền bối đã làm cho em quá nhiều, vậy nên em cũng muốn làm gì đó cho tiền bối.”
Cả lòng tôi cũng ướt đẫm rồi.
Không thể cưỡng lại, tôi đưa chân bước xuống.
Đoạn chiếu nghỉ cậu ấy đang đứng thật hẹp. Bước xuống đó rồi, tôi đưa hai tay giữ lấy Cha Yeo Woon.
Tôi khẽ hôn thật nhẹ lên môi cậu ấy. Một luồng điện chạy qua da thịt. Ngực tôi tê dại.
Môi tôi đổ lên môi cậu ấy như thể bị trọng lực hút. Tôi không còn nghĩ nổi gì nữa.
Tôi thua rồi.
Cảm giác run rẩy truyền qua môi tôi. Cha Yeo Woon thậm chí còn không thở. Ngay cả khi tôi đã buông ra rồi, cậu ấy vẫn mím chặt môi, phải một lúc sau, như người vừa thoát khỏi cơn tê liệt, cậu ấy mới đột nhiên thở ra một hơi thật mạnh.
“Tôi còn đang không biết cậu định nín thở đến lúc nào.”
“Haa… haa… haa…”
“Yeo Woon à.”
“Haa… haa… Dạ.”
“Thả lỏng môi ra nào.”
“…. Dạ.”
“Tôi nói đùa thôi. Nhưng cậu phải thả lỏng môi ra thật đó.”
Đã đứng tách nhau ra rồi mà Cha Yeo Woon vẫn run rẩy từng cơn. Chỉ nhìn phản ứng thôi thì cứ như tôi vừa làm trò gì đó vô cùng xấu xa với cậu ấy. Trong khi thực tế chỉ là mỗi một nụ hôn thật khẽ mà thôi.
Tôi kéo tay cậu ấy bảo đi lên, nhưng Cha Yeo Woon không nhúc nhích. Cậu ấy còn kéo tay giữ tôi lại. Và rồi môi cậu ấy lại khẽ chạm vào môi tôi.
Nụ hôn lệch sang một bên làm môi tôi nhột nhột. A… Cha Yeo Woon khẽ kêu lên, trong giọng cậu ấy có thể thấy rõ cảm giác nuối tiếc vì thất bại.
Tôi khẽ cười nhưng Cha Yeo Woon thì không cười. Khuôn mặt nóng rực của cậu ấy vùi vào vai tôi.
“Tiền bối đừng cười mà.”
“Tôi không có cười.”
“Bây giờ anh cũng đang cười đấy thôi. Đừng cười mà… Tại đây là lần đầu nên em mới thế.”
“Lần đầu? Thật hả?”
“Tất cả lần đầu của em đều là tiền bối. Thích ai đó cũng vậy.”
Tiếng thì thầm của cậu ấy tựa như tiếng thở. Nghe như tiếng gió khẽ gợn lên.
“Chạm vào cũng thế.”
Nói đến từ ‘chạm vào’, giọng Cha Yeo Woon làm da thịt tôi bứt rứt.
“Nếu học rồi, em sẽ làm được tốt hơn thế này mà.”
Môi cậu ấy dụi vào cổ tôi. Rồi men nghiêng theo xương hàm, môi cậu ấy lên tới sau tai tôi rồi dừng lại, khiến cho tiếng thở hổn hển của cậu ấy cứ thế dội nguyên vẹn vào trong tai tôi.
Lần này, người hóa đá lại là tôi. Cái thằng nhóc này, có đúng là lần đầu không vậy? Sao lại chọn đúng những điểm tử huyệt thế này chứ.
“Em sẽ làm thật tốt mà.”
Nghe dễ chịu tới mức nổi cả da gà. Dù sao đi nữa, cậu nhóc 18 tuổi bảo đây là lần đầu của mình này, đúng là tố chất không phải bình thường.
*
Giờ thì phải thừa nhận thôi. Tôi thích Cha Yeo Woon.
Tôi thích được chạm vào Cha Yeo Woon. Tôi thích được Cha Yeo Woon đặt lên ưu tiên hàng đầu. Tôi thích khi cậu ấy lo lắng cho tôi.
Tôi thật hạnh phúc khi độc chiếm được tình yêu đầu đời của cậu ấy.
[Thời gian còn lại: 222 ngày]
Cùng với đó, dù nghĩ kiểu gì đi nữa thì tôi cũng đúng là mối tình đầu tệ hại nhất của Cha Yeo Woon.
“Muốn điên lên mất thôi.”
Người ta bảo chuyện tình cảm thường chẳng theo ý mình được, nhưng dù vậy cũng chẳng hiểu sao cuối cùng lại thành ra thế này. Muốn nhảy dựng phát khùng lên được.
Tôi đang đứng nện trán vào bức tường ở trường. Đau quá. Cha Yeo Woon như thế thì đã đi một lẽ, nhưng tôi sao có thể thể này được chứ? Tôi là đồ rác rưởi hay sao?
“Sao lại điên lên vậy ạ?”
Nhân vật làm tôi phát điên kia đang đi xuống hành lang.
Vừa thay từ chiếc áo thể dục ướt mồ hôi sang áo thun trắng, Cha Yeo Woon bước lại phía tôi, hôm nay trông cậu ấy cũng thật tươi mát trong trẻo. Quả đúng là một thiếu niên mùa hè.
“Tiền bối đợi em lâu lắm ạ?”
“Không, mới đợi thôi.”
“Không phải đợi em nên đang phát điên đấy chứ?”
“Đúng là đang phát điên vì cậu đấy.”
Đúng là vì đợi Cha Yeo Woon tập xong mà chiều nay, ngay cả sau khi đã tan học, tôi đã đứng ở hành lang trường mà dành thời gian tự suy ngẫm về bản thân.
“Em cũng nhớ tiền bối lắm.”
Mặc dù chuyện làm tôi phát điên hoàn toàn khác xa với cái lý do mềm mại ngọt ngào mà Cha Yeo Woon đang tưởng tượng ra kia.
Cha Yeo Woon rất tự nhiên nắm lấy tay tôi. Cảm giác căng thẳng lan từ bàn tay bị nắm ra khắp người tôi.
Thế này ai nhìn cũng sẽ thấy là đang hẹn hò đúng không?
Kể từ sau nụ hôn đêm ấy, Cha Yeo Woon trở nên quấn quýt rất rõ ràng. Cậu ấy không chỉ tìm mọi cách để dính lấy tôi như sam, hơn hẳn so với trước đây, mà còn vồ vập thấy rõ trong việc chạm vào tôi.
Dù gì đi nữa, chắc hẳn cậu ấy nghĩ chúng tôi đang hẹn hò rồi. Cậu ấy cũng đã tỏ tình với tôi, tôi lại hôn cậu ấy như vậy, có nghĩ là hẹn hò cũng phải thôi.
Đi ra khỏi cổng trường, tôi len lén rút tay ra. Lòng tôi đầy hỗn loạn.
Rút cuộc chuyện này phải làm sao đây?
[HẾT CHƯƠNG 50]
Danh Sách Chương: