• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm gì?”

Trước sự ngờ vực của tôi, Cha Yeo Woon nhanh chóng trả lời ngay.

“… Hôn ạ.”

Cha Yeo Woon nói rất khẽ. Giọng cậu ấy trầm xuống, hơi khàn đi, chẳng còn giống giọng trẻ con chút nào.

Quả nhiên đêm đó, tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.

“Không được.”

“Sao lại không được?”

“Cậu cứ thấy tôi không để ý là nói trống không nhỉ, không được thế nghe chưa.”

“… ạ?”

“Từ giờ cả kiểu sửa sai như thế cũng không được. Cấm cậu đấy.”

Miệng Cha Yeo Woon bịu ra phụng phịu đầy vẻ bất mãn và thất vọng, nhưng cậu ấy cũng không vòi thêm nữa. Bù lại, sau khi bỏ vỏ lon vào thùng rác, cậu ấy nắm tay tôi suốt từ lúc rời khỏi khu sân chơi cho tới lúc về.

Tay cậu ấy nóng tới mức tôi cảm thấy tay mình có vẻ lạnh. Bước đi mà tôi thầm mong nhiệt độ tay mình có thể làm cho Cha Yeo Woon nguội xuống.

Một cách vừa phải.

Đủ để cậu ấy không quá tổn thương.

Tôi cứ lẩm nhẩm ý nghĩ đó trong đầu như một câu thần chú.

Vậy nhưng lúc về đến nhà, chính tay tôi lại nóng lên hơn trước.

*

[Độ yêu thích hiện tại: 49]

Cha Yeo Woon đang ngồi thừ ra.

Đưa tay sờ sờ môi dưới, Cha Yeo Woon thở dài. Nơi ngón tay cậu khẽ chạm vào, dường như vẫn còn lại cảm giác khi ấy.

Cảm giác khi tiền bối hôn cậu.                   

‘Sao tiền bối lúc nào cũng có mùi thơm thế nhỉ?’

Yeo Woon gục đầu vào hai cánh tay. Cứ ở bên cạnh tiền bối là sẽ thấy một mùi hương thật sảng khoái. Anh ấy cũng có dùng nước hoa đâu. Mà cũng khác với mùi sữa tắm lần trước cậu đã dùng ở nhà anh ấy nữa.

‘Môi anh ấy cũng mềm thật.’  

Môi một người hóa ra lại mềm đến vậy sao? Giờ cậu mới biết đấy.

‘Hay là chỉ có môi tiền bối mới đặc biệt mềm như vậy nhỉ?’

Có lẽ là thế rồi. Vì anh ấy là người dù toát lên đầy vẻ gai góc nhưng lại có những góc dịu dàng tới mức giật mình. Thân thể tiền bối có lẽ cũng vậy chăng?

‘Thân thể…’

Của tiền bối…

Môi, cổ, vai, cánh tay, ngón tay, chân.

‘Tiền bối.’

Bị giam sau hai cánh tay đang ôm lấy đầu, mắt Yeo Woon khẽ khép lại. Ánh sáng chập chờn xao động trước mắt cậu.

“Yeo Woon à.”

Yeo Woon vội ngẩng phắt đầu lên.

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt hiền từ hơi né người ra sau theo phản ứng của cậu. Người đó cúi xuống nhìn cậu, một cây thánh giá đung đưa dưới cổ. Là người của nhà thờ.

“Giật cả mình. Đột nhiên gọi nên con giật mình hả?”

“Dạ không. Không ạ.”

“Xong việc rồi thì con cứ về cũng được.”

“Đã xong rồi ạ?”

Yeo Woon nhìn quanh. Cuối tuần nên ngay cả buổi sáng, nhà thờ cũng rất đông đúc. Người phụ việc cũng nhiều nên thực tế, ngoài mấy việc như chuyển đồ hay dọn dẹp thì Cha Yeo Woon cũng không có việc gì mấy.

“Dạo này con bận tập bên đội lắm hả?”

“Cũng như trước thôi ạ.”

“Mọi việc có vẻ ổn đấy. Trông mặt con nhẹ nhõm hơn trước nhiều.”

“Mặt con ấy ạ?”

“Sắc mặt con tốt hơn rất nhiều rồi đấy.”

Người bên nhà thờ đưa tay chỉ vào miệng mình rồi cười xòa. Có vẻ như không phải chỉ là nói cho vui.

“Con còn nhỏ mà phải gánh chịu chuyện buồn lớn như vậy, mọi người ai cũng lo lắm, nhưng thấy con mạnh mẽ được thế này, thật là may quá.”

Đi theo sau người đó vài bước, Yeo Woon liền dừng lại một thoáng. Giọng nói vui vẻ bên cạnh vẫn tiếp tục.

“Cả bà, cả Ngài ấy hẳn là đều đang dõi theo con từ trên trời đấy.”

Vậy sao? Yeo Woon ngước lên nhìn trời xem thử.

Trời trong, nắng đẹp, mây từng cụm từng cụm bồng bềnh trôi.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện ở trên ấy có ai đó đang nhìn xuống.

Người chịu khó đi nhà thờ là bà, chứ không phải cậu. Yeo Woon không tin vào Chúa. Vì có quá nhiều lời cầu nguyện của cậu đã bị bỏ qua.

“Dù ở đâu thì Ngài ấy cũng sẽ phù hộ cho Yeo Woon.”

“Thật vậy ạ?”

“Tất nhiên rồi. Vì ngài ấy yêu Yeo Woon mà.”

Yêu ư? Trên tòa nhà gắn cây thánh giá như chọc lên bầu trời này có gắn mấy hàng chữ. Đức tin. Hy vọng.

Yeo Woon vẫn không tin vào Chúa, nhưng Yeo Woon tin vào những điều được trao cho cậu lúc này. Tin rằng đúng là những điều tốt đẹp tới mức ngạc nhiên đã được trao cho cậu một cách hoàn toàn đột ngột, không hề báo trước. Tin rằng những điều tưởng như không thể nào cứu vãn được giờ đây đang ngày một tốt hơn.

Yeo Woon lấy điện thoại ra, bấm giữ số khẩn cấp duy nhất của mình. Điện thoại lập tức được kết nối.

“Tiền bối, anh làm gì vậy?”

Nếu không có tiền bối, có lẽ giờ đây cậu đã không có ở đây. Ít nhất là với tâm trạng bình yên thế này.

Yeo Woon vẫn nhớ cái cảm giác mỗi bước đi đều như muốn khụy xuống kể từ sau khi đưa tang bà. Khi đó, cảm giác như cái bóng của chính mình cứ quấn chặt nặng trịch dưới chân, không cẩn thận là sẽ ngã nhào.

Khi đó, dù bước đi trên con đường quen thuộc thì cũng chẳng thể xác định được phương hướng. Cậu cứ chới với quẫy đạp như người rơi xuống nước, chẳng phân biệt được đâu là đằng trước đằng sau hay phía trên phía dưới.

Nhưng bây giờ, đã có các chỉ dấu rõ ràng.

– Tôi đang đi giao cơm hộp. Còn cậu thì sao? Bên nhà thờ hả?

“Em xong việc rồi. Hôm nay anh cũng sang bên studio ạ?”

– Ừ. Hôm nay bên đó gọi đi chụp ngoại cảnh.

“Em đi cùng được không?”

– Được hay không thì tôi cũng đâu biết. Phải hỏi sếp tôi xem sao.

“Hôm nay tiền bối cũng làm người mẫu ạ?”

– Ừ. Tạm thời chắc là vậy? Nghe bảo cuối tuần, lại buổi tối nên khó cho các người mẫu khác xếp lịch.

“Mong đợi thật đó.”

– Mong đợi gì?

“Tiền bối mặc đồ đẹp ấy ạ.”

– Yeo Woon à, thế mà cũng gọi là đẹp hả? Mà không, quần áo bên đó thì đúng là đẹp thật.

“Tiền bối cũng đẹp lắm ạ.”

– …..

Tiếng thở của tiền bối bỗng mạnh hơn, như thể anh ấy đang bối rối.

Cậu có thể hình dung ra vẻ mặt anh ấy. Tiền bối sẽ cau mày lúng túng rồi luống cuống như một chiếc máy bị trục trặc, thật là dễ thương.

Nghĩ tới thôi là đã muốn ôm ghì lấy tiền bối tới mức không thở nổi nữa rồi. Mấy đầu ngón tay Yeo Woon khẽ run run.

– Tôi phải giao nốt cơm hộp đây. Cúp máy nhé!

Điện thoại kêu tút tút. Yeo Woon thở dài đầy nuối tiếc. Cứ xấu hổ là tiền bối thế nào cũng vội vàng bỏ chạy như vậy.

[Sang studio cũng được]

[Nhưng nghiêm cấm yêu đương tại nơi chụp hình trong lúc làm việc]

Shi Ah nhắn tin đồng ý và gửi địa chỉ nơi chụp hình cho Yeo Woon. Hồi tư vấn yêu đương, cô bạn giúp đỡ rất nhiệt tình, nhưng bầu không khí giữa Yeo Woon với Myung Ha vừa thay đổi là cô bạn lập tức quay ngoắt sang thái độ đầy tệ bạc.

Địa chỉ mà cậu nhận được là một công viên gần hồ chứa nước cách trường khá xa. Hồ đã được xả đầy nước, những phiến lá sen lớn tụ thành những cụm nhỏ ở mép nước, một con đường mòn chạy quanh ven hồ thật đẹp.

Kyung Hoon với Shi Ah đang dỡ đồ ở một khu dựng bằng ván gỗ hướng ra mặt hồ trông như cầu tàu.

Myung Ha mặc trang phục trench coat, nhìn thấy Yeo Woon, Myung Ha giơ tay vẫy.

Đang độ đầu tháng 7, chỉ đi bộ bình thường thôi mà đã thấy nóng, nhưng vừa nhìn thấy Myung Ha, cái nhiệt kế trong người cậu lập tức hỏng luôn. Xung quanh nơi Myung Ha đang đứng, tất cả bỗng trông đẫm sắc thu.

Ở tiền bối có một cảm giác khiến cậu quên đi thời gian xung quanh mình. Cứ đến bên Myung Ha là cảm giác về mùa và về thời gian của cậu rất hay bị xáo trộn.

Shi Ah đang đứng cạnh Myung Ha, xác định vị trí với tư thế tạo dáng chụp hình. Kyung Hoon đã dựng camera ở chỗ dễ chụp Myung Ha, lúc này đang chỉnh máy. Đứng cạnh Kyung Hoon, Yeo Woon đột nhiên lên tiếng.

“Tiền bối đúng là cực kỳ cố gắng luôn anh nhỉ.”

Dù làm bất cứ việc gì, lúc nào anh ấy cũng luôn cố gắng. Cậu thật thích điểm đó. Nghe vậy, Kyung Hoon liền gật đầu lia lịa.

“À, ừ. Đúng kiểu Myung… Myung Ha.”

“Tiền bối Myung Ha đúng thật là…”

“Ngầu nhỉ.”

“… dễ thương.”

Hai người nói cùng một lúc. Rồi cả Kyung Hoon lẫn Yeo Woon cùng bối rối nhìn nhau.

“Dễ thương ấy hả…?”

Kyung Hoon ngơ ngác hỏi.

Đứng dưới ánh đèn sắc trắng lạnh lẽo, Myung Ha đang giữ vẻ mặt vô cảm. Theo chỉ đạo từ bên ngoài, Myung Ha xắn tay áo khoác lên một chút rồi đưa cho Shi Ah kiểm tra độ dài tay áo. Có lẽ do không cười đùa nên trông Myung Ha toát ra vẻ hơi khó gần.

“Anh không thấy dễ thương ạ?”

“Ơ, ừm… Ở điểm nào?”

“Tiền bối đang cực kỳ mắc cỡ đấy thôi.”

“… Myung Ha ấy hả?”

“Vâng. Tiền bối hay luống cuống bối rối nên thật dễ thương. Làm gì cũng cố gắng hết sức, cái này cũng dễ thương luôn. Rồi vẻ ngoài tiền bối cũng dễ thương nữa.”

Theo như Yeo Woon biết, Myung Ha đã nhiều lần đứng làm mẫu chụp hình, nhưng tới tận giờ, trông anh ấy vẫn có vẻ mắc cỡ. Yeo Woon thì nói đầy vẻ chắc chắn như vậy, nhưng Kyung Hoon thì ngập ngừng rồi không nói gì thêm.

Trong thời gian chụp hình, ngoài việc giúp chuyển đồ hay dựng máy ra, Yeo Woon chẳng còn gì để làm, nhưng cậu không thấy chán. Cứ nghĩ tới cảnh mình đang ngắm thì làm sao mà chán được.

“Đi thôi.”

Xong việc, thay đồ rồi, Myung Ha tiến lại chỗ Yeo Woon. Hình như Shi Ah với Kyung Hoon định chụp thêm chút nữa rồi sẽ cùng với người lái xe quay lại chỗ chiếc xe. Họ đề nghị chở hai người về, nhưng Yeo Woon từ chối. Cậu muốn đi riêng với Myung Ha.

“Cậu đợi không mệt hả?”

“Không hề ạ.”

Yeo Woon trả lời rồi nắm lấy tay Myung Ha.

Myung Ha cứ để yên như vậy mà bước đi được một lúc, được chừng nửa vòng hồ, anh ấy buông tay cậu ra. Giống hệt như lần trước.

Xung quanh tràn ngập mùi nước và mùi cỏ. Myung Ha đi về phía mặt nước. Ánh sáng phản chiếu lấp loáng khắp mặt hồ tôn bật nét nhìn nghiêng của Myung Ha. Yeo Woon bỗng xiết chặt nắm tay. Tiền bối… thật rực rỡ.

“Tiền bối, anh không có ý định làm người mẫu như Shi Ah nói ạ? Vừa rồi cậu ta cũng liên tục bảo là anh làm tốt lắm mà.”

“Sao đến cả cậu mà cũng nói thế hả? Cô nhỏ đó nói vậy là để khuấy động bầu không khí đấy chứ. Đây chỉ là việc làm thêm thôi. Kiếm sống bằng nghề đó bộ dễ lắm hả?”

“Vậy tốt nghiệp rồi, tiền bối muốn làm gì ạ?”

Cậu muốn biết. Dù có bảo anh ấy nói cho cậu biết đi nữa, Myung Ha cũng chẳng mấy khi chịu nói về bản thân mình.

“Anh đã chọn trường đại học nào chưa ạ?”

“…….”

Tiền bối đâu phải là người cứ sống bừa chẳng nghĩ ngợi gì, ngược lại, anh ấy luôn cố gắng hết mình tới nỗi cậu còn phải thắc mắc sao phải làm tới mức đó. Vậy nên nếu bảo tiền bối chẳng có kế hoạch gì thì thật vô lý.

Thành tích học tập cũng vậy. Anh ấy học giỏi tới mức người đứng đầu lớp là Kyung Hoon cũng phải giật mình, vậy mà lúc đi thi lại chỉ làng nhàng ở mức trung bình.

Chắc hẳn phải có lý do. Yeo Woon lại nắm lấy tay Myung Ha.

“Tiền bối không muốn nói với em ạ?”

Bây giờ, tiền bối đang nghĩ gì vậy nhỉ.

“Không phải thế.”

Myung Ha lắc đầu. Động tác của anh ấy có gì đó thật thiếu tự nhiên.

“Tại tôi chưa chắc chắn tới mức có thể nói với người ngoài thôi.”

Với tiền bối, mình chỉ là ‘người ngoài’ thôi sao.

Một ‘người ngoài’ giống hệt như những người khác, những người mà anh ấy không thể chia sẻ những chuyện còn chưa chắc chắn.

Yeo Woon bất giác bước nhanh hơn. Bước chân cậu như quên mất nhịp.

Chỉ cần là việc của Yeo Woon là sẽ đứng ra lo liệu, luôn hết lòng sẵn sàng làm mọi điều cho Yeo Woon, nhưng ở Myung Ha vẫn có một khoảng cách mà Yeo Woon không dám vượt qua.

“Anh sẽ học đại học chứ?”

“Có lẽ là như vậy.”

“Anh định học ở đâu?”

“Chưa biết nữa. Có lẽ là Seoul?”

“Vào đại học rồi, anh vẫn sẽ sống với bà ạ?”

“Có lẽ vậy.”

Dù đứng nói chuyện ngay bên cạnh nhưng đầu óc Myung Ha đang lạc đi đâu đó. Có thể cảm thấy tâm trí anh ấy đã dành cho chuyện khác.

Myung Ha đang nhìn chằm chằm vào đâu đó giữa khoảng không. Cứ tưởng anh ấy đang nhìn hồ nước, nhưng càng tập trung quan sát thì càng chẳng biết anh ấy đang nhìn đi đâu nữa.

“Tiền bối.”

Yeo Woon dừng lại. Cậu nắm lấy cánh tay Myung Ha, Myung Ha dừng lại, đứng cách cậu một bước.

“Sao vậy?”

“…….”

“Cha Yeo Woon. Chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt anh ấy thật bình thản, chẳng thể nào đoán được điều gì.

Có lẽ lúc này, Myung Ha đang không nghĩ tới Yeo Woon.

Yeo Woon túm lấy Myung Ha kéo lại phía mình. Cậu ghé sát tới định hôn thì Myung Ha lùi lại. Trong ánh chiều chạng vạng, vẻ mặt cố cười của anh ấy trông thật gượng gạo. Yeo Woon lại cố hôn lần nữa thì lần này, Myung Ha quay hẳn mặt đi.

Dù cố tiến lại gần đến đâu đi nữa thì vẫn có cảm giác thật xa cách, điều này khiến cậu muốn phát điên lên được.

[HẾT CHƯƠNG 52]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK