Tôi như vậy hồi nào. Đang định phản đối như vậy thì lại đúng lúc tôi chạm phải ánh mắt Cha Yeo Woon, và cậu ấy lại đang cười xinh tới mức tôi ngơ ngác cả người. Vậy là thất bại.
“Ừm… ừm… Vậy tối mai gặp ở công viên hôm qua đi.”
[Tối mai 7h, tại công viên gần ký túc bọn em ạ?]
[Ừ]
Lần này, tôi cũng trả lời bằng tin nhắn. Tôi vừa gửi biểu tượng OK là Cha Yeo Woon liền nhìn tôi, mắt nheo lại chỉ còn một nửa.
Gần đây tôi lại phát hiện ra điều này, lúc vui, mắt Cha Yeo Woon sẽ thành hình nửa vầng trăng. Dễ thương kinh khủng.
“Tiền bối bảo không nhắn tin trả lời cơ mà.”
“Vậy nên tôi mới gửi mỗi một chữ đó thôi.”
“Gửi một chữ thì không phải là trả lời ạ?”
“Đừng có vặn vẹo bắt bẻ từng chút nữa.”
“Tiền bối đúng là dễ thương thật.”
“Yeo Woon à, tôi hơn tuổi cậu đấy.”
Tôi chỉ ra sự thật mà có vẻ như cậu ấy đã quên, nhưng Cha Yeo Woon vẫn chẳng buồn chớp mắt.
“Đây là tin nhắn DM đầu tiên mà tiền bối gửi cho em đấy.”
Cha Yeo Woon khẽ vuốt ve màn hình một cách đầy vui sướng. Cậu làm vậy, tự nhiên tôi lại áy náy vì đã nhắn mỗi một chữ thôi đó, Yeo Woon à.
Đúng là nhắn mỗi [Ừ] có vẻ hơi không ổn. Nhìn cửa sổ nhắn tin, trong phút bốc đồng, tôi lại bấm tiếp.
[Trả lời ời]
“Đây là gì vậy ạ?”
“Nhắn như vừa rồi có vẻ cộc lốc quá nên tôi thử gửi tin 3 từ xem sao.”
Nói thế mà nghe được sao? Gửi xong tôi cũng thấy xấu hổ luôn, nhưng cậu ấy thì lại ôm bụng cười vui vẻ.
“Em sẽ giữ tin nhắn này mãi mãi. Không bao giờ em xóa tài khoản này đâu.”
“Mấy thứ đó thì giữ được đến bao giờ chứ.”
“Đến khi tiền bối thành ông cụ luôn ạ.”
“Insta rồi cũng sớm biến mất thôi, Yeo Woon à.”
Chẳng biết có gì vui mà từ đó tới lúc quay về ký túc của mình, Cha Yeo Woon cứ mủm mỉm cười suốt. Thật khác với những ngày xưa toát ra đầy vẻ băng giá, lúc này trông cậu ấy thật dịu dàng mềm mại, như thể chỉ chọc khẽ một cái là chạm tới tận bên trong.
“Cha Yeo Woon. Nếu có ai bắt nạt thì cứ nói. Hyung sẽ làm mọi cách để giúp cậu.”
Cha Yeo Woon cũng vì bị người khác làm khổ nhiều rồi nên mới phải sống gai góc như thế thôi. Nghĩ tới đó là tôi lại thấy thương cậu ấy. Cứ hơi một chút là tôi lại thấy thương thằng bé là sao chứ.
“Lúc trước tiền bối cũng bảo khi nào muốn bỏ điền kinh nhớ nói với tiền bối. Tiền bối là chuyên gia giải quyết vấn đề ạ?”
Quả đúng là vậy. Cảm giác như tôi đang bao bọc cậu ấy quá mức chăng.
“Tiền bối, em cũng vậy.”
Đứng giữ cánh cửa nặng trịch ở lối ra vào tòa nhà, đợi cho tới lúc tôi đi ra, Cha Yeo Woon mới nói đầy vẻ nghiêm túc.
“Nếu tiền bối có chuyện gì cần, em cũng sẽ làm mọi cách để giúp tiền bối.”
Ra khỏi khách sạn một cái là không khí ấm áp bên ngoài ập tới. Cha Yeo Woon buông cánh cửa ra và nắm lấy tay tôi.
“Vì em thích tiền bối.”
Đây phải chăng chính là cảm giác mãn nguyện khi thấy đứa trẻ của mình khôn lớn?
Nhìn dáng vẻ đáng tin cậy kia, sao tôi lại cảm thấy niềm tự hào của người làm cha mẹ nhỉ? Cậu ấy mà biết tôi nghĩ thế này thì chắc sẽ ghét lắm cho coi. Cha Yeo Woon đã băng sang bên kia đường, tôi giơ tay vẫy cậu ấy.
Trên đường tiễn Cha Yeo Woon về ký túc, tôi nhìn quanh khu ký túc, nơi bóng đêm đã phủ xuống tối đen. Con đường tĩnh mịch, không một bóng người.
Tôi cứ đứng nhìn theo cậu nhóc mãi không rời mắt, cho tới tận khi dáng lưng Cha Yeo Woon khuất hẳn. Cứ nhìn mãi theo thật lâu như vậy, phải chăng là vì trong lòng tôi mong cậu ấy được bình yên?
Giá như chỉ cần nhìn theo là có thể bảo vệ cậu ấy thì tốt biết bao.
*
[Độ yêu thích hiện tại: 65]
Cha Yeo Woon đang nhớ lại.
Cảm giác vui sướng khi chiếc huy chương được giơ lên trước mặt cậu. Niềm hạnh phúc mãnh liệt mà cậu chưa từng được cảm nhận được ngay cả khi bước lên bục vinh quang.
Bàn tay trao huy chương cho cậu, và khuôn mặt đang nhìn thẳng vào cậu chăm chú.
Cậu thích anh ấy tới mức đau nhói trong lòng.
Chiếc huy chương khắc tên giải đấu điền kinh mùa xuân năm ấy cũng khiến cậu nhớ lại thời kỳ đó.
Nhớ lại cuộc sống của cậu trước khi gặp Tae Myung Ha.
Lặng lẽ đi qua con hẻm, Cha Yeo Woon dừng lại trước nhà.
Cậu quay phắt lại đằng sau, người đang bám theo cách cậu một quãng cũng ngập ngừng rồi dừng lại theo.
Bà thường xuyên phải vào viện nên cậu phải về học sớm để vào chăm bà. Về học sớm mà sao xung quanh trông vẫn thật tối tăm thế này. Cái bóng đen mờ đục kia cứ bám trên tường tựa như một cây leo.
Yeo Woon bước về phía người bám theo sau mình, cái bóng đen kia lập tức di chuyển, nhanh tới mức bực mình.
Khung cảnh chợt dừng rồi lại tiếp tục. Ngay cả khi cảnh sát mặc áo ghi lê phản quang xuất hiện, người kia vẫn cố túm lấy Yeo Woon chặt tới mức đau điếng mà hét lên.
Tại tao thích mày nên mới thế đấy chứ.
Nghe tiếng hét như cố giải thích bằng mọi giá ấy mà Yeo Woon thấy thật hoang mang. Nếu đã nói là thích thì không được làm thế này mới đúng chứ?
Này, mày phải biết ơn tao mới đúng. Đừng có mà ra vẻ cành cao.
Cậu cũng nhớ cảm giác bàng hoàng khi phải gánh những lời chửi rủa đó.
Nếu yêu thích là như thế thì cậu không cần.
Cả người ghét Yeo Woon lẫn người thích Yeo Woon, tất cả đều không ngần ngại làm tổn thương cậu.
Đó không phải là điều cậu muốn.
Yeo Woon tỉnh giấc với tâm trạng đầy khó chịu.
Vốn dĩ cậu thường dậy sớm, nhưng hôm nay tự nhiên lại khó thức giấc. Đầu cậu nặng trịch.
Có phải vì gặp ác mộng nên thế không nhỉ. Yeo Woon cau mày cầm lấy điện thoại. Chiếc điện thoại vẫn đang rung vì chuông báo thức.
“Mau tắt đi không có án mạng bây giờ…”
Ở chung phòng với cậu, Cheon Sang Won nằm kế bên lẩm bẩm. Cau có nhìn về phía Sang Won, Yeo Woon tắt báo thức.
[Tiền bối]
[Nhawns tin trar lời em đi]
Nhân lúc cầm lấy điện thoại, cậu cố nhắn tin luôn cho tiền bối, nhưng vì còn ngái ngủ nên chữ nghĩa lộn xộn hết cả.
Yeo Woon ngồi hẳn dậy, vừa định đứng lên khỏi giường thì cửa bật mở.
“Thầy bảo mau ra tập buổi sáng kìa.”
Tak Joon Ho, phụ trách việc đánh thức mọi người buổi sáng, đang rụt rè nhìn Yeo Woon với Sang Won.
“A grrrr…!”
Sang Won đạp tung cái chăn mà lăn lộn. Joon Ho giật nảy mình, vội đóng cửa rút lui.
“A mẹ kiếp! Vừa mở mắt ra đã chạy là sao. Muốn giết người hay gì…”
“Tôi dùng phòng tắm trước.”
“Haa… Mẹ kiếp! Sao tôi lại cùng đội thể thao với cậu cơ chứ… Tại cậu đó Cha Yeo Woon…”
Vẫn còn vùi trong đóng chăn mà lảm nhảm nhiều lời thật đó. Đúng như lời cậu ta tự nói, sao lại vào đội điền kinh làm gì cơ chứ. Yeo Woon nhìn Sang Won vẫn quấn tròn trong chăn với ánh mắt thương hại rồi đi vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi nước lạnh rồi, cuối cùng cậu mới tỉnh hẳn. Cảm giác nước lạnh chảy từ cổ xuống khiến cậu rùng mình.
Rút cuộc vừa rồi là giấc mơ gì thế nhỉ.
Chỉ còn đọng lại cảm giác bất an, còn nội dung thì không nhớ ra. Cố quên đi cảm giác khó chịu đó, Cha Yeo Woon lau khô người.
Chiếc điện thoại để trên bồn rửa mặt khẽ kêu. Tưởng tiền bối trả lời nên cậu vội kiểm tra, nhưng tin gửi tới lại khác với sự mong chờ của Yeo Woon.
[❤︎❤︎❤︎❤︎❤︎❤︎❤︎]
Một tin nhắn DM chỉ toàn là hình trái tim, và tài khoản gửi tới có ID trông thật quen mắt.
Ký ức ùa về như nước lũ. Những ngày tháng khó chịu ấy.
Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa phá tan sự tập trung của Yeo Woon.
“Cha Yeo Woon, cậu chết ngắc trong đó rồi hả? Định bảo tôi không rửa mặt cứ thế ra ngoài đấy hả?”
Yeo Woon im lặng nhìn cánh cửa. Cậu đã nhớ ra đó là giấc mơ gì rồi.
*
[Tiền bối]
[Nhawns tin trar lời em đi]
“Điên hay sao vậy. Dễ thương quá đi.”
Vừa tỉnh giấc đã thấy tin nhắn của Cha Yeo Woon, làm tôi phải đập gối bình bịch. Cái tin nhắn lúc vẫn còn ngái ngủ hay sao mà chữ nghĩa lung tung hết cả, trông dễ thương không chịu được – giờ tôi mà nói vậy thì liệu có mất giá quá không ta?
[Trả lời ời ời]
Lần này thì thử tăng lên 4 từ xem sao.
“…….”
Tôi hãnh diện gửi đi rồi xem lại tin nhắn, tự nhiên thấy như mình hình như còn đang cố làm ra vẻ dễ thương. Nhất là cái phần “ời ời” ấy.
Vậy nên Ahn Kyung Hoon lúc nhắn tin với người yêu mới nói đủ thứ mắc cỡ như thế chăng?… Dần dần tôi cũng sẽ nhiễm kiểu như vậy rồi nhắn đủ thứ ‘cục cưng’ ‘bé yêu’ rồi bắn tim với Cha Yeo Woon sao?
Tôi đấm vào gối còn mạnh hơn hồi nãy. Chiếc gối lún cả vào nhăn nhúm.
“Myung Ha à, cậu giận… gì hả?”
Nghe giường bên cạnh có tiếng rụt rè hỏi, tôi liền vỗ vỗ lại cho phẳng chiếc gối vừa bị đấm cho một trận.
Tôi quay lại định trả lời là không phải là tôi giận. Dù cậu ấy không giật mình thì tôi cũng định sẽ nói thế.
Nhưng chẳng hiểu sao ở giường bên cạnh tôi lại là một người lạ hoắc.
“Ai vậy ạ?”
Mái tóc bù xù thì đúng là có vẻ giống với người ngủ bên giường đó hôm qua, nhưng đôi mắt to tròn với đường nét khuôn mặt sáng bừng kia thì cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
Con người xinh đẹp đang ngồi ở giường bên kia vội luống cuống đeo kính vào. Đôi mắt to tròn lập tức nhỏ lại, và khuôn mặt biến thành người mà tôi vẫn biết.
Đúng là tôi từng nghe Ahn Shi Ah nói chỉ cần gỡ kính ra là giống hệt cô bé, nhưng giờ nhìn thấy tận mắt mà tôi vẫn không tin nổi.
Tôi bèn túm lấy gọng kính cậu ta nhấc ra thử, hai mắt cậu ấy lại to tròn. Đeo vào là mắt lại nhỏ. Rồi lại to, rồi lại nhỏ…
“Myung… Myung Ha à, chóng mặt quá.”
“À. Xin lỗi.”
“Không… không sao.”
Đúng là giống Ahn Shi Ah, nhưng do biểu cảm nên nhân vật này trông hiền hơn hẳn.
Ahn Kyung Hoon thật hiền lành, vẻ ngoài cũng dễ thương, cậu ta có nhắn ‘cục cưng’ hay ‘bé yêu’ hay ‘trả lời ời ời’ thì có vẻ cũng khá hợp, chẳng vấn đề gì.
Còn tôi thì sao?
Tôi tự đặt câu hỏi với bản thân. Ngay cả lúc đi ăn sáng, tôi cũng chìm trong niềm suy tưởng mang tính triết học đó.
“Oppa, anh định ăn gì? Em ăn cơm thịt heo tonkatsu.”
“Canh hầm đậu phụ.”
Bọn tôi lên xe của Choi Jin Seo tới tận quán bán đồ ăn sáng. Trong lúc ăn món canh hầm đậu phụ cay nồng, tôi tiếp tục tự suy xét bản ngã của mình.
Cha Yeo Woon cứ mở miệng là lại bảo nào là tôi đẹp, nào là tôi dễ thương, nhưng rút cuộc là ở chỗ nào chứ?
Xung quanh cậu ấy có bao nhiêu là người cùng độ tuổi trẻ trung tươi tắn dễ thương, sao cậu ấy lại thích đúng tôi chứ? Tất nhiên vẻ bề ngoài thì tôi đúng là cũng cùng độ tuổi với cậu ấy. Nếu là 18 tuổi thì, nói thế nào nhỉ, phải thích kiểu như Ahn Shi Ah chứ…
“Điên hết cả người.”
Đang vừa ăn kimbab vừa lướt điện thoại, Ahn Shi Ah đột nhiên đặt đũa xuống đánh cạch một tiếng.
“Đang ăn tự nhiên sao thế hả?”
“Anh xem này.”
Ahn Shi Ah chìa điện thoại ra cho tôi xem màn hình tin nhắn DM.
[Chia tay với Cha Yeo Woon đi]
[Đừng có làm như mình xinh đẹp nữa he he]
[Cái đồ con heo này]
“Đã ai thấy ở đâu có con heo dễ thương thế này chưa? Oppa đã thấy bao giờ chưa? Ở đâu ra con heo xinh đẹp thế này chứ?”
Ahn Shi Ah chọc tay vào má, mắt chớp chớp.
“Em vốn hay nhận được mấy thứ vớ vẩn thế này lắm. Hồi follow lại Cheon Sang Won cũng vậy, nhưng lần này càng nghĩ càng thấy cạn lời. Cả Cha Yeo Woon với Chó Sang Won đều lẽo đẽo theo oppa, vậy mà sao lại kiếm chuyện với em chứ.”
Vừa mới chớp chớp mắt đầy vẻ ngây thơ xong, giờ Ahn Shi Ah lại lập tức nổi quạu ngay được. Tôi còn chẳng kịp nói hùa vào phụ họa nữa. Ahn Kyung Hoon thì còn bận gật gù, xem ra đã quen với tốc độ thay đổi kiểu này.
“Lạ thật đấy.”
Nãy giờ ngồi nghe, lúc này Choi Jin Seo đưa tay chống cằm.
“Đúng là lạ thật chị ha. Thậm chí Cha Yeo Woon còn chẳng thèm follow lại em nữa chứ! Shi Ah đâu có làm như mình xinh đẹp, mà là đẹp thật luôn đấy, vậy nên tức quá thì cứ chửi mấy câu ném đá đó đi.”
“Chuyện đó cũng lạ nữa, thật khó hiểu vì chưa gì đã có người cuồng nhiệt tới mức làm cả trò đó rồi.”
“Vậy sao? Không phải người đó vốn là fan hâm mộ từ trước rồi ạ?”
“Nếu chỉ ở mức yêu thích quan tâm thì thường sẽ không làm tới mức đó. Cậu ấy cũng không phải là người nổi tiếng có lượng fan lớn, cũng chỉ mới được nhắc tới gần đây mà đã có fan ác ý thì đúng là lạ còn gì.”
“Nhắc đến mới nhớ.”
Tôi cũng nhớ ra một thứ nên bèn rút điện thoại ra. Trong folder tôi mới tạo gần đây là các file PDF được lưu trữ cẩn thận.
Đó là các bình luận ở các bài viết trên diễn đàn, nội dung là những thứ như thế này.
He he he. Chả hiểu có gì là đẹp trai… Đây là bài Cha Yeo Woon tự đăng hả?
Chả hiểu có gì đẹp trai là sao? Mắt mũi miệng chỗ nào cũng đẹp hết, tìm chỗ không đẹp còn khó hơn đó.
C.Y.W. trường Shinyeop? He he cậu ta hồi ở trường cấp 2 ba chấm lắm, viết thêm thì sợ bị kiện nên tôi cố nhịn thôi.
Hồi cấp 2 cậu ấy còn chẳng có bạn, chỉ biết lo cho bà với chạy, còn dám nói Yeo Woon của tôi làm sao chứ?
Mấy cái này còn thuộc diện có thể đọc lên được, chứ cũng còn nhiều nội dung hèn hạ tồi tệ khác khiến tôi không muốn nhìn. Tôi nói với Choi Jin Seo.
“Mấy bình luận kiểu này cũng liên tục xuất hiện ở bài đăng trên diễn đàn. Dù nặc danh nhưng nếu xác định được đặc điểm rồi thì kiện được đúng không ạ?”
“Cậu lưu sẵn tất cả mấy thứ này hả?”
Nếu đã nổi tiếng thì sẽ chẳng thể nào chỉ toàn những lời dễ nghe, thế nào cũng có những người nói năng nhảm nhí xuất hiện, tôi đã dự tính trước thế rồi.
Cha Yeo Woon vốn chẳng hề quan tâm đến chuyện nổi tiếng, vậy mà tôi lại khiến cho cậu ấy bị miệng đời nói ra nói vào nên tôi phải chịu trách nhiệm chứ. Trong đợt nghỉ hè này, tôi đang học cách kiện tội lăng mạ người khác.
“Vậy nhưng tất cả mấy thứ này hình như đều do một người viết đấy.” Choi Jin Seo nói.
[HẾT CHƯƠNG 67]