Trong tủ lạnh có gà, Lục Dương sau khi xử lý xong để tới bên trong lò nướng, sau đó liền xào vài món thức ăn, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Duệ ăn sữa chua, tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng sữa chua, hoa quả cùng với trứng gà làm cái bánh putding.
Món chính là gà tây nướng và bánh pizza.
Dù sao cũng là ngày giáng sinh, cứ dựa theo tập tục nước A đi.
Thẩm Duệ cầm bánh pútđing chạy ra nhà bếp, đến bên Thẩm Đường Cửu khoe khoang một hồi, lại quay về phòng bếp, lấy một cái để cho Lục Dương ăn.
Lục Dương cảm thấy mình và thằng nhóc này rất hợp ý nhau, lúc này mới bao nhiêu ngày, hắn đã coi Thẩm Duệ giống như con trai ruột của mình.
Âu Dương Văn cùng Thẩm Đường Cửu và Đàm Minh Triết uống rượu, thỉnh thoảng nhìn thấy Thẩm Duệ chạy vào chạy ra, tâm tình không khỏi tốt lên.
Y để chén rượu xuống, đứng dậy muốn đi nhà bếp hỗ trợ.
“Không cần hỗ trợ, tôi làm cũng xong rồi, hiện tại chờ gà tây chín là có thể ăn.” Lục Dương vừa vặn từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng hai đĩa thức ăn.
Âu Dương Văn liền đứng dậy đi bưng đĩa còn lại, độ cân bằng của y rất tốt, hai tay, kể cả trên cánh tay tổng cộng bốn đĩa đồ ăn, đặt ở trên bàn ăn.
Thẩm Đường Cửu đưa tay để Đàm Minh Triết nhảy lên lòng bàn tay mình, cũng đến bên bàn ăn ngồi xuống.
“Ngày hôm nay, để cho Lục Dương làm cơm quả nhiên không sai.” Đàm Minh Triết thở dài nói, lúc trước, cậu, Thẩm Duệ, Lục Dương ba người đều sinh sống ở nước A, những thức ăn này đặc biệt phù hợp khẩu vị của bọn họ, Thẩm Đường Cửu luôn theo ý của Thẩm Duệ, bé thích ăn gì Thẩm Đường Cửu đều thuận theo, với lại Thẩm Đường Cửu cũng không kén ăn, cho nên tất cả mọi người rất vui vẻ thưởng thức bữa tiệc Lục Dương tự tay làm.
Về phần người ngoại lai Âu Dương Văn, hắn vốn là người thích ăn uống, ăn gì cũng được.
Ngày hôm nay Thẩm Duệ đặc biệt vui vẻ, thứ nhất là lễ giáng sinh, bé được tặng rất nhiều lễ vật, còn có quà tặng của các anh các chị ở trường học, hơn nữa buổi trưa còn nhận được điện thoại của ông bà nội, nói chờ cuối tuần đi nhà ông bà nội, sẽ có lễ vật và tiền lì xì —— Đường Thu Diệp và Thẩm Chương Niên cũng cân nhắc đến việc cháu trai sinh sống ở nước A, thói quen trải qua ngày lễ giáng sinh, cho nên mới làm tương đối long trọng.
“Cha, chờ một lúc cơm nước xong cha tới đóng vai ông già noel có được không?” Thẩm Duệ cầm cái đùi gà một bên gặm, một bên nói.
“Đươc, con muốn đóng vai gì?” Thẩm Đường Cửu sảng khoái trả lời, nở nụ cười hỏi bé.
“Ừm... Con muốn đóng vai tuần lộc!” Thẩm Duệ đã sớm tìm cho mình nhân vật muốn đóng vai, trả lời rất nhanh chóng.
“Vậy ba ba thì sao?” Đàm Minh Triết ngồi xếp bằng ở trên bàn ăn, nhìn mọi người ăn cơm, cậu vô cùng tẻ nhạt, coi như một bàn này nhiều đồ ăn rất hợp khẩu vị của cậu, nhưng cậu nhỏ như vậy chỉ ăn được một ít, mới vừa ăn một chút thịt gà, nếm thử một chút bánh pútđing, cậu liền no rồi.”Ba ba nhỏ như vậy, không cho ba ba chơi cùng.” Thẩm Duệ cười hì hì nói.
“Không cho ba ba chơi cùng, ba ba tự mình chơi.” Đàm Minh Triết không nhìn bọn họ ăn cơm, cậu từ trên bàn ăn thật nhanh nhảy xuống đất, đi đến chỗ xe hơi vừa nãy chơi Thẩm Duệ, chui vào ô tô, mở ra lái xung quanh nhà.
Mấy người còn lại: “...”
Âu Dương Văn nhìn mọi người đùa giỡn, cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Đại ca, anh thật là hạnh phúc.” Âu Dương Văn giơ ly rượu lên, chạm cốc với Thẩm Đường Cửu.
Thẩm Đường Cửu cười, ra hiệu Lục Dương cũng nâng chén lên: “Đừng quá ước ao.”
Lục Dương cầm một ly rượu đỏ chạm cốc với bọn họ: “Giáng sinh vui vẻ!”
“Giáng sinh vui vẻ!”
Ăn xong cơm, Âu Dương Văn hỗ trợ thu thập bát đũa, sau đó buông mình ngồi ở trên ghế sa lon, xem Thẩm Đường Cửu ôm cổ Thẩm Duệ, trên người mặc quần áo ông già noel.
Nghĩ đến chính mình trong ngày lễ này cùng Vạn Dung nói chia tay, Âu Dương Văn lại có chút hối hận.
Y móc điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Vạn Dung, nhưng ngón tay lại dừng lại, cuối cùng vẫn là thoát ra, khoá lại điện thoại di động, ném tới trên khay trà.
Y nói chia tay có lẽ là nhất thời kích động, nhưng Dung Dung... Sau khi nghe y nói chia tay, không có ý muốn giữ y lại, cũng không có biểu tình gì khác, trực tiếp đáp ứng.
Có lẽ, cô ấy cũng đang suy nghĩ thời điểm nói chia tay với y!
Âu Dương Văn thở dài.
Lục Dương mở TV ra, đổi thành ứng dụng hát karaoke, ném cho Âu Dương Văn một cái micro: “Muốn ca hát không? Tôi giúp anh chọn một bài.”
Âu Dương Văn: “...”
“Đến hát hai câu, hát xong sẽ thư thái.” Lục Dương tiếp tục nói.
“Được rồi, cho tôi bài... sông lớn chảy về phía đông.” Âu Dương Văn giơ tay, đem micro đưa đến bên mép thử âm thanh một chút, “Đại ca nhà anh cách âm có tốt hay không? Cẩn thận một hồi sẽ có người đến phá cửa.”
“Không có chuyện gì, cậu tùy tiện hát đi.” Thẩm Đường Cửu khó khăn đem đầu từ trong quần áo ông già noel nhô ra, cúi đầu để Thẩm Duệ đội mũ cho hắn.
Kỳ thực trên cây noel cũng có máy phát nhạc hiện đang phát bài hát giáng sinh, thêm vào Thẩm Duệ và Đàm Minh Triết hai người ở trên người hắn dằn vặt đến dằn vặt đi, nháo loạn một trận, hắn vểnh tai lên mới có thể nghe thấy Âu Dương Văn nói gì.
Sau khi Thẩm Đường Cửu thay xong quần áo, cũng thay cho Thẩm Duệ trang phục tuần lộc, đứa nhỏ mang theo cái mũ có hai cái tai lộc, nằm úp sấp trên mặt đất, chuẩn bị lấy đà chạy một vòng.
Thẩm Đường Cửu đi theo phía sau bé phối hợp làm bộ chính mình đang điều động bé, đi tặng quà cho người khác.
Lễ vật là táo tây đóng gói, mỗi người một phần, Thẩm Duệ chạy một vòng phòng khách, Thẩm Đường Cửu liền phối hợp đem hộp quà phân phát cho mọi người.Âu Dương Văn quả thực đang hát —— lúc nhận quà liền giơ tay ra, lại còn nhảy cuồng loạn.
Điên rồi, đều điên rồi.
Thẩm Đường Cửu yên lặng thu tầm mắt lại, trong đầu nghĩ, nếu đổi thành Đàm Minh Triết mặc quần áo tuần lộc nằm trên sàn, hắn tuyệt đối không tự chủ được.
Thật tiếc nuối a!
Đàm Minh Triết nằm ở trên mũ Thẩm Đường Cửu, vừa vặn đủ để cậu làm ổ cũng sẽ không rơi xuống, cậu cười lớn nhìn hai cha con này chơi cosplay chơi đến vui vẻ như thế, tâm tình vô cùng sung sướng.
Thẩm Duệ chơi mệt rồi, không tiếp tục chơi nữa, cầm quả táo tây rửa sạch, chạy đến ghế sô pha ngồi xuống, nghe Âu Dương Văn cùng Lục Dương ca hát.
Vào lúc này đang phát bài hát “trái táo nhỏ”, vừa vặn hợp với tình hình bây giờ, Thẩm Duệ lắc bàn chân nhỏ, thỉnh thoảng còn hát theo nhạc.
Thẩm Đường Cửu sau khi thu dọn phòng khách một chút, liền ngồi lại đây, ôm Thẩm Duệ, tiếp nhận chén trà Lục Dương rót cho, nói tiếng cám ơn, một hơi uống hết.
“Anh là trái táo nhỏ của em, làm sao yêu anh cũng không chê nhiều ~” Đàm Minh Triết còn ở trên mũ hắn dịch đến bên tai Thẩm Đường Cửu, nhỏ giọng hát cho hắn nghe một câu trong bài hát.
Bên cạnh là bạn bè đang vui vẻ cười đùa, trong lồng ngực là con trai đáng yêu lanh lợi, xung quanh là âm thanh bài hát, thế nhưng bên tai truyền tới thanh âm mềm nhẹ của Đàm Minh Triết, khiến hắn cảm thất hết sức rung động, Thẩm Đường Cửu nghĩ, có lẽ là do Đàm Minh Triết cố ý thổi hơi vào lỗ tai hắn, nếu không làm sao sẽ hiệu quả như vậy?!
Thẩm Đường Cửu hơi nghiêng đầu, Đàm Minh Triết vừa vặn từ nhảy xuống bả vai hắn, Thẩm Đường Cửu mới vừa nghiêng đầu liền bị người tí hon tập kích ——
Hôn không đến nơi đến chốn như thế không có tác dụng gì, không giống với thời điểm trở về làm người lớn, nhiều nhất để cho Đàm Minh Triết đỡ thèm mà thôi, Thẩm Đường Cửu rất nhanh liền quay đầu đi, cúi đầu hôn má con trai một cái.
A, còn không chân thực bằng con ruột.
Đêm giáng sinh muộn, hai người bạn tốt, một người yêu, một con trai bảo bối, tình cờ hát vài câu, trải qua coi như không tệ.
Huyên náo qua đi, liền đến thời khắc yên tĩnh.
Thẩm Duệ ngủ gật ngã vào trong lồng ngực Thẩm Đường Cửu, hạt táo cầm trong tay trở mình lăn xuống đất, ở dưới đất lăn mấy lần, Lục Dương cúi người nhặt lên ném vào trong thùng rác, tắt TV: “Không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Thẩm Đường Cửu ôm lấy Thẩm Duệ, quay đầu lại nhìn Âu Dương Văn nói, “Cậu ngủ ở phòng khách đi.”
“... Được.” Âu Dương Văn vốn muốn nói nếu không y về nhà thôi, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lăn một vòng lại trở xuống bụng, ma xui quỷ khiến nói đáp ứng.
“Nhưng cái giường kia hơi nhỏ, cố gắng chịu đựng a.” Thẩm Đường Cửu nói xong cũng ôm Thẩm Duệ trở về phòng, đêm nay quá muộn, hắn quyết định để ngày mai tắm.
Đàm Minh Triết đương nhiên cùng bọn họ trở về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Dương và Âu Dương Văn.
Nhà Thẩm Đường Cửu có một phòng dành cho khách đến chơi, giường trong phòng khách quả thực nhỏ một chút, Âu Dương Văn to con như vậy, e sợ ngủ không thoải mái.
Lục Dương dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, thấy Âu Dương Văn còn ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, nhân tiện nói: “Anh còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được.” Âu Dương Văn nằm ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm trần nhà thở dài, “Tôi có phải rất kém cỏi không?”
“Anh nói phương diện nào?” Lục Dương hỏi ngược lại, sau đó không chờ Âu Dương Văn mở miệng, trả lời, “Thân thủ tốt, lại là người có nghĩa khí, còn đặc biệt cho người ta cảm giác an toàn... Tại sao anh lại nghĩ mình kém cỏi?!
“Nhưng tôi chỉ là học tới cấp ba, không có lên đại học...” Âu Dương Văn ở trước mặt cấp dưới giống như ma quỷ khiến người ta sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, lại có chút mơ hồ, không biết làm sao.
“Vậy thì thế nào?” Lục Dương nhíu mày lại, hắn cuối cùng cũng coi như hiểu vì sao Âu Dương Văn lại chia tay Vạn Dung.
Vạn Dung hắn từng gặp, cũng trò chuyện qua vài câu, Lục Dương có thể từ vài câu nói nhìn ra người đó có tính cách gì —— Vạn Dung có chút hư vinh, sĩ diện, tính khí nhỏ nhen, hoặc là nói có bệnh công chúa. Mà Âu Dương Văn chủ nghĩa đàn ông rất lớn, bá đạo, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, còn là người không có học lực tốt, hơn nữa hắn rất lưu ý việc này, không khỏi sinh ra tâm lý tự ti, so sánh với học lực của bạn gái. Chính vì vậy hai người mới nảy sinh mâu thuẫn.
Bất quá đây là việc tư của người khác, Lục Dương cũng không nhiều lời, hắn chỉ nói: “Anh phải tin tưởng vào bản thân mình, anh không phải người đàn ông kém cỏi, như vậy thì anh mới dễ sống.” Nói xong hắn quay người đi về phòng.
Âu Dương Văn ở phía sau trầm giọng nói: “Xưa nay tôi vốn không để ý, nhưng sau khi nhận thức cô ấy, lại vô cùng để ý đến chuyện này, thậm chí vì điều đó mà chúng tôi đã cãi nhau vài lần.”
“Ừ, lưu ý ý kiến của người yêu, không sai.” Lục Dương nghiêng đầu nhìn hắn, “Được rồi đừng bi quan như vậy, trời đất bao la nơi nào chẳng có cỏ thơm. Ngủ một giấc sẽ tốt thôi. Tôi đem phòng của tôi để cho anh, giường trong phòng tôi lớn hơn, anh không chê thì có thể vào đó ngủ.”
“Không chê, cảm ơn cậu!” Âu Dương Văn cũng đứng dậy, cùng Lục Dương trở về phòng.
Lục Dương cầm áo ngủ của hắn, đi về phòng khách bên kia.
Phòng ngủ tuy nhỏ nhưng chặ gối đều là đồ mới, đối với Lục Dương có tính sạch sẽ mà nói cũng không phải vấn đề gì, hắn cũng lười tắm, huống hồ thời gian quá muộn, liền đóng cửa tắt đèn đi ngủ.
Âu Dương Văn nằm ở trên giường lớn, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm album, nhìn bức ảnh hắn cùng Vạn Dung chụp trước đây, thật lâu sau mới đi ngủ.
Điện thoại di động từ trên tay hắn rơi xuống, trong giấc mộng đầu ngón tay Âu Dương Văn không cẩn thận ấn nút xoá bỏ...
Hết chương 51.
Edit có lời muốn nói: Âu Dương Văn xứng đáng có được người yêu tốt hơn nhiều... Biết đâu được xa tận chân trời gần ngay trước mặt.