Bình thường hắn dỗ con trai đều là dưới tình huống phát sinh thuận theo tự nhiên, thế nhưng hiện tại không giống nhau.
Không biết tại sao lại giận dữ, không tìm được nguyên nhân vậy thì dỗ thế nào?
Cuối cùng Thẩm Đường Cửu trước tiên để La Hải đi mua bữa trưa trở về, nghe nói trẻ con thích ăn đồ vật đáng yêu, liền đi mua cơm hộp dành cho trẻ con, Thẩm Đường Cửu mở ra nắp hộp cơm cho con trai, tách đũa dùng một làn ra, ngồi ở bên cạnh Thẩm Duệ, gắp một miếng điểm tâm hình thù giống như đầu heo đưa cho bé ăn.
Thẩm Duệ giận dữ một hồi, thấy Thẩm Đường Cửu hành động khép nép như thế, cũng là không tiếp tục giận dữ, lấy xuống khẩu trang, há mồm đem món điểm tâm hình đầu heo con tiến vào trong miệng.
Thẩm Đường Cửu ôn nhu hỏi: “Có phải là giận cha hay không?”
Thẩm Duệ nhai món tráng miệng không nói lời nào.
“Là cha không tốt, xin lỗi con.Cha không bảo vệ tốt cho ba ba con.” Thẩm Đường Cửu cảm thấy hiện tại phải xin lỗi mới có thể khá hơn một chút. Không quản như thế nào, hắn cho là mình phải có trách nhiệm, không bảo vệ tốt người yêu bị con trai ghét bỏ có tội thì phải chịu. Cho nên, đương nhiên trước tiên phải xin lỗi!
Thẩm Duệ đem món tráng miệng nuốt xuống, thấp giọng nói: “Con không giận cái này. Con giận là bởi vì cha không nói cho con biết chuyện của ba ba, cha gạt con như vậy khiến con rất lo lắng.”
“Cha sai rồi.” Thẩm Đường Cửu nhận sai rất thành tâm, không tìm lý do phản bác, trực tiếp nhận lỗi.
Bạn nhỏ Thẩm Duệ cũng không phải người mưu mô, nếu cha nhận lỗi, bé liền bất đắt dĩ tha thứ cho cha..
“Ba ba vì sao lại lớn lên ạ?” Thẩm Duệ ló đầu nhìn ra bên ngoài cửa một chút, phát hiện có rất nhiều người đứng trông coi ở bên ngoài phòng bệnh trong coi, phỏng chừng không có ai có thể đi vào hoặc là nghe trộm bọn họ nói chuyện, bé liền thấp giọng hỏi Thẩm Đường Cửu.
“Cha cũng không rõ ràng lắm, con có thể hỏi chú Lục, hoặc là chờ ba ba con tỉnh rồi lại hỏi.” Thẩm Đường Cửu đương nhiên không thể nói cho con trai nguyên nhân là bởi vì mất máu quá nhiều, bằng không đứa nhỏ sẽ bất an.
Thẩm Đường Cửu lại gắp cho thằng bé một miếng xíu mại, sau khi Thẩm Duệ ăn xong, bé liền tự mình cầm lấy hộp cơm: “Để con tự ăn, cha có muốn về nhà thay quần áo hay không?”
Quần áo trên người Thẩm Đường Cửu đều là nước, mặc lâu sẽ bị cảm.
“Cũng được.” Thẩm Đường Cửu trừ mình thay quần áo ra, cũng phải lấy đồ đạc cho Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết đột nhiên lớn lên, quần áo trên người đã trôi theo nước biển, sau khi đưa tới bệnh viện đổi lại đồng phục bệnh nhân.
Nhưng Thẩm Đường Cửu nghĩ, Đàm Minh Triết sẽ thích mặc quần áo của mình hơn là quần áo của bệnh viện.
Bởi vì xem như tạm thời chế trụ được đối phương, Thẩm Đường Cửu lại ở ngoài phòng bệnh an bài nhiều người như vậy, cho nên hắn về nhà cũng coi như yên tâm.Đương nhiên, hắn lái xe rất nhanh, sau khi về đến nhà cũng không xoi mói, trực tiếp đi buồng tắm tắm rửa vội vã thay bộ quần áo khác, sau đó lấy quần áo, đồ vệ sinh cho Đàm Minh Triết, còn từ trong tủ lạnh lấy đồ ăn vặt, đồ uống cho Tiểu Duệ.
Qua lại cũng là khoảng một tiếng.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Thẩm Duệ đã ăn cơm xong, Đàm Minh Triết cũng tỉnh rồi, vào lúc này đang vô cùng thảnh thơi mà chỉ huy con trai đút cháo cho cậu.
Thằng bé rốt cuộc là cùng ba ba vô căn cứ sinh sống đến mấy năm, đối với việc chăm sóc 'bệnh nhân' vô cùng có kinh nghiệm, không cần dìu Đàm Minh Triết lên, liền trực tiếp để cho cậu nằm cũng có thể chuẩn xác mà đem cháo đút vào trong miệng cậu còn không rơi ra ngoài.
Thẩm Đường Cửu nhìn không thuận mắt, liền tiến lên phía trước nói: “Để cha làm cho.”
Sắc mặt Đàm Minh Triết trắng bệch, đôi môi đặc biệt nhợt nhạt, bất quá người đã có tinh thần hơn rất nhiều, Thẩm Đường Cửu lĩnh giáo người này tại thời điểm máu chảy còn có thể thờ ơ trêu chọc hắn, cho nên đối với việc cậu có tinh thần như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là không khỏi đau lòng.
“Cảm giác thế nào?” Thẩm Đường Cửu thay vị trí con trai, một bên đút cháo cho Đàm Minh Triết, một bên hỏi.
Đàm Minh Triết cười nói “Hoàn hảo.”
“Sau này không cho em hành động không suy nghĩ như vậy nữa.”
“Hết cách rồi, bản năng thân thể nhanh hơn đại não.” Đàm Minh Triết cười vui vẻ.
“Tiểu Duệ sẽ lo lắng cho em.”
“Không có chuyện gì, trước đây nó vẫn luôn lo lắng cho em, sớm đã thành thói quen.” Đàm Minh Triết thấp giọng nói, lời này đương nhiên không thể để cho con trai nghe thấy, nếu không cậu sẽ bị con trai ghét bỏ.
“Thuốc tê hết tác dụng rồi?” Thẩm Đường Cửu kỳ thực tính toán thời gian, đừng xem Đàm Minh Triết hiện tại như không có chuyện gì xảy ra mà cùng hắn tán gẫu, khẳng định cậu ta đang nhẫn nhịn chịu đau
“Anh rất có kinh nghiệm mà, sớm biết thế này không thay anh cản đạn.” Đàm Minh Triết khẩu thị tâm phi nói.
Thẩm Đường Cửu không lên tiếng, lại đút cho cậu ăn hai miếng, Đàm Minh Triết ăn xong liền ngậm miệng lắc lắc đầu: “Không ăn được.”
Thẩm Đường Cửu cũng không miễn cưỡng cậu, đem đồ vật để qua một bên.
Tại thời điểm bọn hắn tán gẫu Thẩm Duệ cầm điện thoại đi ra ngoài, muốn gọi điện thoại cho Lục Dương, nhưng vẫn là không có người nhận, bé không thể làm gì khác hơn là chạy về hỏi Thẩm Đường Cửu: “Cha, chú Lục ở nơi nào cha biết không?”
“Chú ấy ở cùng chú Âu Dương.” Thẩm Đường Cửu nhớ tới việc này đến đột nhiên sững sờ, hắn lo lắng cho Đàm Minh Triết, còn chưa kịp hỏi Âu Dương Văn tình hình của Lục Dương.
Bất quá bọn họ so với mình và Đàm Minh Triết rời đi sớm hơn, hẳn là không có gì đáng ngại!
Thẩm Đường Cửu nhìn thấy con trai và Đàm Minh Triết đều rất quan tâm Lục Dương, không thể làm gì khác hơn là đi gọi điện thoại cho Âu Dương Văn, Âu Dương Văn không nhận, hắn liền gọi điện thoại cho Ánh Trăng, cuối cùng cũng có người nhận.”Đại ca, bọn em vẫn ở bệnh viện, Lục tiên sinh bị tiêm thuốc gây mê trong đó có một số thành phần xấu, bây giờ còn đang cấp cứu.”
“Cái gì?!”
Thẩm Đường Cửu theo bản năng mà nhìn đồng hồ, đã qua lâu như vậy rồi, dĩ nhiên vẫn chưa cấp cứu?
“Những người khác đâu?”
“Không có chuyện gì. Cô Vạn đã được em sắp xếp thỏa đáng, Âu Dương còn đang chờ đợi Lục tiên sinh kết thúc cấp cứu.”
“Ở bệnh viện trung tâm thành phố sao?”
“Không sai.”
Thẩm Đường Cửu sau khi cúp điện thoại, Đàm Minh Triết hỏi hắn: “Lục Dương cũng ở bệnh viện này?”
“Đúng thế.” Thẩm Đường Cửu đem tin tức mới vừa biết được nói với bọn họ, Đàm Minh Triết muốn đứng dậy, “Em đi xem một chút.”
“Em chớ lộn xộn!” Thẩm Đường Cửu nhanh chóng ấn cậu lại, âm thanh không khỏi lớn hơn mấy phần, thấy Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền vội vàng nhỏ giọng, ôn hòa nói, “Em qua cũng không giúp đỡ được gì, chờ cậu ta chuyển tới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, anh tự mình đưa em đi nhìn cậu ta.bây giờ trước em phải cần thận dưỡng bệnh.”
“Vậy anh đi xem đi.” Đàm Minh Triết vô cùng hổ thẹn, “Việc này đều là bởi vì em, nếu em không đến chỗ anh ta trộm đồ vật thì..”
Nói còn chưa dứt lời, Đàm Minh Triết liền nhận ra được lời này không thích hợp, nếu cậu không đi trộm đồ vật đương nhiên sẽ không có cách nào sinh ra Tiểu Duệ, cũng là không có cách nào quen biết Thẩm Đường Cửu, mặc dù là sai lầm, trời đất xui khiến quen biết lẫn nhau, rồi trở thành người yêu, nhưng Đàm Minh Triết cũng không hối hận.
Cậu yêu thích Tiểu Duệ, cũng yêu thích Thẩm Đường Cửu.
Chỉ là bởi vì việc này liên lụy người vô tội, thật sự là có chút khó chịu.
“Được rồi, em cũng đừng đổ hết tội lên người mình. Bản thân cậu ta cũng là người trong tổ chức, chỉ có điều không ở cùng tổ với em. Em vào tổ chức sớm, đi ra cũng sớm, cậu ta đi trễ, nhưng cũng không bao lâu liền thoát khỏi tổ chức.” Thẩm Đường Cửu vẫn là nói rõ ràng ngọn nguồn, giải thích cho Đàm Minh Triết hiểu, mục đích để cho cậu yên tâm giải sầu bình tĩnh dưỡng thương.
Đàm Minh Triết có thể nào không biết nỗi khổ tâm của Thẩm Đường Cửu, xoắn xuýt áy náy nửa ngày cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn dưỡng bệnh, không tiếp tục lộn xộn.
Thẩm Đường Cửu đi thăm Lục Dương một lần, Lục Dương nằm ở phòng cấp cứu tầng ba, thời điểm hắn đến Lục Dương vừa vặn từ bên trong bị đẩy ra, đeo ống hô hấp, bị đưa đến phòng bệnh nhân nội trú.
Toàn bộ hành trình Âu Dương Văn đều ở bên cạnh, cũng không có chú ý Thẩm Đường Cửu đến.
Thẩm Đường Cửu tìm bác sĩ hỏi tình hình của Lục Dương, Âu Dương Văn đưa Lục Dương trở về phòng bệnh xong, mới cùng hắn đồng thời nghe bác sĩ nói.
“May mắn đưa tới đúng lúc, không có thương tổn đến tế bào não bộ, khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt quan sát một chút, chờ ổn định sẽ đưa về phòng bệnh bình thường.”
Đàm Minh Triết cũng bị rơi xuống biển, thêm vào bụng bị trúng đạn, thân thể suy yếu, cho nên sau đó có chút cảm mạo, còn ho khan. Việc này cũng đủ dằn vặt.
Eo cậu bị thương tổn, lại cond ho khan cho nên liên luỵ đến vết thương cũng đau, thật sự rất tội.
Thời điểm buổi đêm Thẩm Đường Cửu nghe thấy Đàm Minh Triết ho khan, khiến hắn không khỏi chau mày, hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, mật ong, uống thuốc, tiêm vào, nhưng ít nhất cũng phải hai ba ngày mới có thể thấy hiệu quả.
Cuối cùng hắn cũng bò lên giường, cẩn thận từng ly từng tí nâng Đàm Minh Triết dậy, để cho cậu dựa vào chính mình, ôm cậu nằm nghiêng để Đàm Minh Triết ngủ tiếp.
Như vậy quả nhiên tốt một chút.
“Sao anh lại nghĩ ra biện pháp này?” Đàm Minh Triết vùi ở trong lồng ngực Thẩm Đường Cửu, cảm giác mình thật hạnh phúc.
Giúp Thẩm Đường Cửu chắn đạn, có thể được ôm ngủ mấy đêm, thật có lời.
Trong thiên hạ quả thật không có người nào suy nghĩ như Đàm Minh Triết.
“Trước đây anh cảm mạo ho khan rất nặng, ban ngày lại không ho, ngồi cũng không ho, vừa nằm xuống liền ho đến lợi hại, cho nên anh liền thử cho em nằm ngang xem. Quả nhiên làm như vậy tương đối tốt, em cũng không khó chịu nữa.” Thẩm Đường Cửu liếc mắt nhìn con trai ngủ ở trên giường bên cạnh, nói với Đàm Minh Triết, “Con trai vẫn là yêu ba ba hơn.”
“Phí lời, em tốt xấu nuôi nó đến mấy năm. Anh mới nuôi nó mấy ngày thôi!” Đàm Minh Triết nở nụ cười, dùng tay vuốt ve mặt Thẩm Đường Cửu.
Đêm đã khuya, bên ngoài, pháo hỏa nổ từng trận, đêm giao thừa năm nay, thành phố B phi thường náo nhiệt.
Đàm Minh Triết ngủ một giấc liền tỉnh lại, còn có chút mơ hồ, cậu lẩm bẩm nói: “Đường Cửu, năm mới vui vẻ...”
“Năm mới vui vẻ.” Thẩm Đường Cửu ôm cậu, cằm cọ vào tóc Đàm Minh Triết, “A Triết.”
“Lại gọi một tiếng.” Đàm Minh Triết vui vẻ, trầm thấp mà ho khan hai tiếng, đề ra thỉnh cầu của mình.
Thẩm Đường Cửu không chần chờ chút nào, mở miệng nói: “A Triết, anh rất vui vì đã quen biết em, cũng rất vui vì có thể trở thành người yêu của em. Hi vọng sau này mỗi một năm, chúng ta đều cùng nhau trải qua.”
“Được a.” Đàm Minh Triết sảng khoái nói, “Em còn muốn nghe ba chữ kia.”
Thẩm Đường Cửu cụp mắt, dùng loại tư thế này loại góc độ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Đàm Minh Triết, bất quá hắn vẫn rất thâm tình chân thành thỏa mãn nguyện vọng Đàm Minh Triết: “Anh yêu em, A Triết.”
“Em cũng yêu anh, Đường Cửu” Đàm Minh Triết nói ra tự nhiên không cần ấp ủ.
Lời tỏ tình êm tai, tự nhiên mà thốt lên như vậy, chứng tỏ hai người đều rất coi trọng mối quan hệ này.
Trong lòng Thẩm Đường Cửu vô cùng mềm mại, hắn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Đàm Minh Triết, sau đó chậm rãi đi xuống, xẹt qua lỗ tai của cậu, rơi vào cái cổ, cuối cùng, rơi xuống trên đôi môi mềm mại
...
Hết chương 61.
Edit có lời muốn nói: Ngọt đến sâu răng rồi ❤