• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiển nhiên, cuộc gặp mặt của Đông Lí Lê Hân và mẹ hắn vô cùng vui vẻ. Mẹ con hai người vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà, nói chuyện với nhau đến gần nửa đêm mới từ biệt nhau.

Một mình trở lại, trong nhà không có một bóng người, nhìn đại sảnh vắng ngắt, đáy lòng của Đông Lí Lê Hân bỗng nhiên sinh ra một cảm giác tịch mịch. Hắn nghĩ nhất định là do uống rượu quá nhiều, lại vừa gặp lại mẹ của hắn, trong lòng mới xuất hiện cảm xúc kỳ quái như thế.

Yên lặng đi tới trước tủ rượu, Đông Lí Lê Hân tiện tay cầm một bình rượu cùng một ly rượu, liền trực tiếp lên lầu. Nhưng hắn cũng không có đi vào phòng ngủ, mà là chạy hướng thư phòng. Hơn không giải thích được mở camera bí mật cài đặt ở trong căn hộ Lan Sơ.

Lúc này, trong màn hình đương nhiên chỉ có một mảnh mờ mờ. Hắn thoáng giật giật ngón tay, điều chỉnh lại hình ảnh. Trong nháy mắt, bóng dáng tròn tròn khéo léo của Lan Sơ liền xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

Cô ấy đúng là một người phụ nữ ngu ngốc không có tim không có phổi. Rõ ràng cuộc sống chỉ có một người, nhưng một mình cô ấy ở trong nhà trọ cũng trôi qua vô cùng sung sướng. Cả một buổi chiều, thẳng đến hơn chín giờ tối trước khi cô đi ngủ, cô không phải ở ăn này, hay là thoải mái nghe nhạc nhẹ, làm vận động thân thể đơn giản. Trừ lúc đó ra, cô gần như một mực đọc sách.

Đông Lí Lê Hân hơi phóng đại hình ảnh, phát hiện bộ sách Lan Sơ nhìn căn bản đều là sinh hóa loại khoa học. Xem ra người phụ nữ ngu ngốc này thật sự nghĩ mình là nhà khoa học rồi, cô căn bản không biết mình một chút xíu khí chất nhà khoa học cũng không có.

Phun ra một ngụm rượu khí, Đông Lí Lê Hân tắt máy theo dõi, rời thư phòng vào phòng ngủ.

Sau khi thoải mái dễ chịu ngâm người trong nước ấm, cuối cùng là hắn đi thẳng đến giường để ngủ. Chỉ là, một mình đối mặt với ngôi nhà quá mức yên tĩnh, dường như hắn vẫn còn bị ảnh hưởng của rượu cồn một chút. Bóng dáng của Lan Sơ lại bắt đầu hoàn toàn không chịu khống chế nhanh chóng tới nhanh chóng đi trong đầu hắn. Cho đến hắn ngủ bóng dáng của cô cũng thường thỉnh thoảng xuất hiện. Làm cho hắn ngay cả ngủ cũng vô cùng khổ cực, vô cùng khó hiểu.

Giấc ngủ không được tốt, tự nhiên cũng trực tiếp ảnh hưởng đến cảm xúc của Đông Lí Lê Hân. Hắn đang rất phiền não, hơn nữa tâm tình lại còn có chút quỷ dị.

Coi như là lúc đầu óc hắn vô cùng thanh tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng của Lan Sơ cũng sẽ càng ngày càng thường xuất hiện ở trong đầu của hắn. Gần như đạt đến cảnh giới ở mọi chỗ. Mà càng như thế, tâm tình của hắn lại càng dị thường. Lặp lại mấy lần tuần hoàn như vậy, liền tạo thành một loại tuần hoàn ác tính gần như không cách nào đánh vỡ.

Vì vậy, Uông Tĩnh Phong lại là người xui xẻo đầu tiên bị dính líu. Hắn luôn bị Đông Lí Lê Hân vì các loại lý do chỉ huy tới chỉ huy lui. Thậm chí có lúc không giải thích được bị Đông Lí Lê Hân bỗng nhiên phát hỏa.

Cứ nước sôi lửa bỏng như vậy, chừng mấy ngày sau bỗng nhiên sáng sớm Đông Lí Lê Hân gọi Uông Tĩnh Phong. Cường thế mệnh lệnh bắt hắn trong thời gian ngắn nhất, đem số điện thoại cá nhân của cậu ta nói cho Lan Sơ. Để thời điểm cô lại ngu ngốc gặp phải nguy hiểm gì, có thể kịp thời liên lạc với cậu ta.

Đối với lần này, Uông Tĩnh Phong hoàn toàn căm giận không dứt. Rồi lại bất đắc dĩ muốn chết Đông Lí Lê Hân uy hiếp, chỉ có thể ngoan ngoãn từ trong chăn ấm áp bò ra ngoài. Vào lúc sáng sớm gió lạnh, chạy đến nhà trọ Lan Sơ. Ngáp liên tục nói số điện thoại của Đông Lí Lê Hân cho cô.

Mới đầu Lan Sơ xác thực là có chút kinh ngạc. Mặc dù Uông Tĩnh Phong giải thích là dự tính ngày sinh của cô đã càng ngày càng gần, lưu số điện thoại liên lạc để cô dễ dàng tùy thời thông báo cho Đông Lí Lê Hân tất cả tình huống có liên quan đứa bé. Nhưng trước đó cô gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, Đông Lí Lê Hân cũng hẹp hòi không chịu cho cô số điện thoại, huống chi là hiện tại cô và bọn Hồng Quyên đã chuẩn bị xong tất cả các biện pháp đề phòng an toàn. Nhưng mà nếu Đông Lí Lê Hân nhất định cho, vậy cô còn khách khí với hắn làm gì nữa?

Cho nên sau khi Lan Sơ có được số điện thoại của Đông Lí Lê Hân, chuyện đầu tiên cô làm chính là lập tức dùng điện thoại bàn gọi điện thoại cá nhân cho Đông Lí Lê Hân.

Thời điểm điện thoại di động vang lên, Đông Lí Lê Hân đang trong thư phòng nhìn máy theo dõi. Cho dù trên màn hình điện thoại di động hiển thị số gọi tới, cũng không lưu trong danh sách liên lạc của hắn, nhưng hắn vẫn đoán được người gọi cuộc điện thoại này cho hắn rất có thể chính là Lan Sơ. Nhưng mà hắn nhìn máy theo dõi thây căn bản Lan Sơ cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện không tốt. Hiện tại cô gọi điện thoại cho hắn là vì cái gì? Mặc dù trong lòng có chút chần chờ, nhưng Đông Lí Lê Hân vẫn nhấn nút trả lời. "Chuyện gì?"

Đột nhiên nghe được giọng nói của Đông Lí Lê Hân, Lan Sơ bất chợt cảm thấy có chút chột dạ. Cô hít vào một hơi thật sâu, thận trọng trả lời: "Cái đó, có chuyện muốn nhờ anh giúp, là chuyện có liên quan đến đứa bé."

"Nói." Đông Lí Lê Hân vô cùng dứt khoát, hắn cũng muốn xem một chút, người phụ nữ ngu ngốc này có thể nói chuyện gì có liên quan đến đứa bé.

Lan Sơ lại lần nữa hít sâu, sau đó rất nghiêm túc nói với Đông Lí Lê Hân bên kia điện thoại: "Niếp Niếp mới vừa rồi nói cho tôi biết, nó vô cùng hoài niệm thức ăn ngon chú đầu bếp làm, nó muốn hỏi anh một chút, có thể để cho Uông tiên sinh thỉnh thoảng thuận đường tới đây thăm nó, thuận tiện mang một chút thức ăn ngon chú đầu bếp tự làm cho nó hay không?" Cô nghĩ đây không phải là việc gì khó. Chẳng qua là một thỉnh cầu rất nhỏ, Đông Lí Lê Hân cũng sẽ không hẹp hòi cự tuyệt đi.

Đông Lí Lê Hân không khỏi nhướng mày, trực tiếp liền cúp điện thoại của Lan Sơ. Người phụ nữ ngu ngốc này quả nhiên rất không đáng tin. Hắn còn tưởng rằng cô gọi điện thoại tới đây gấp như vậy, nói không chừng là thật sự có chuyện gì. Kết quả không nghĩ tới, lại là vì ăn.

Lan Sơ ngơ ngác nhìn điện thoại trên tay, nghe trong loa không ngừng truyền tới tút tút. Vô cùng mất hứng phồng miệng. Đông Lí Lê Hân người này có phần cũng quá keo kiệt đi, cô không nói muốn ăn cái gì đắt lại khó khăn làm. Chẳng qua là muốn mượn tay đầu bếp nhà hắn, tùy tiện làm cho cô chút gì. Chưa từng nghĩ hắn lại trực tiếp liền cắt điện thoại của cô, vừa keo kiệt vừa không có lễ phép. Quả nhiên cô không nên ôm hi vọng với người ác liệc này chút nào.

Càng cân nhắc, Lan Sơ lại càng thấy tức giận trong lòng khó bình phục. Cuối cùng, cô thay quần áo đeo túi xách đi ra cửa. Nếu ba đứa bé hẹp hòi đến ngay cả mấy món ăn ngon này nọ cũng không chịu cho bảo bối Niếp Niếp ăn, vậy cô mẹ đứa bé này, chỉ có thể tự mình đi tìm một chút thức ăn ngon, đền bù cho bảo bối Niếp Niếp nhỏ bé, tâm hồn trong sáng của cô một chút.

Vừa ra khỏi cửa, Lan Sơ chạy thẳng tới cảnh cục Hồng Quyên công tác. Tốc độ nhanh chòng vội càng dùng nước mắt cường thế công kích, đơn giản chỉ cần ép Hồng Quyên đang làm việc mở túi tiền mua cho cô một đống lớn đồ ăn vặt giàu dinh dưỡng lại khỏe mạnh. Sau khi mục đích đạt tới, Lan Sơ cười tít mắt trở về Liễu gia.

Vùi ở trong phòng khách ăn đồ ăn vặt lừa gạt được của Hồng Quyên thì tâm tình của Lan Sơ rốt cuộc lại khởi sắc. Chỉ là cô cũng không ngờ hành động tùy ý của mình, không ngờ lại có thể đổi lấy một vui mừng nho nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK