Tề Khê vẫn nhớ lần trước chú Đổng có nhắc chuyện rất thích hoa quế chưng ở thành phố này, ngay lúc chuẩn bị khởi hành Tề Khê còn cố tình mua hai hũ để mang theo biếu chú Đổng.
Vì không phải giờ đi làm cao điểm, Tề Khê cứ một đường chạy thẳng không có trở ngại mà trót lọt tới thành phố lân cận, cũng vì Cố Tuyết Hàm nói có chuyện khẩn cấp mà cô dường như ngựa không ngừng vó mà lao về phía đường cao tốc.
Bên phía Tê Khê đang tranh giành từng giây từng phút, chạy đến muốn tắt thở, thở hồng hộc bước vào phòng làm việc của Bộ nhân viên, may mà có lẽ vẫn vừa kịp buổi đàm phán với nhân viên, bởi vì Tề Khê bắt gặp chú Đổng mặt mày trầm trọng đang định đi ra ngoài.
Chú Đổng thật ra cũng không già lắm, ông ấy chỉ vừa mới ngoài bốn mươi, bởi vì được chăm sóc tốt nên nhìn chỉ như mới ba lăm ba sáu, ngày thường cũng chăm chỉ luyện tập vì vậy cũng không có bụng bia như những người đã trung niên. Cả người rất có sức sống, mặc dù cho tướng mạo cũng không đặc biệt nhưng mà gương mặt bình thường luôn cười khanh khách, khiến cho người khác rất có cảm giác thân thiết.
Tuy chú ấy là người lo chuyện nghiệp vụ nhưng vẫn khiến cho người nhìn vào không có cảm giác chống đối, ngược lại còn tương đối hợp tác.
Căn bản là cho tới nay rất ít khi có tranh chấp cãi vã khi nhân viên nghỉ việc chính là dựa vào chú Đổng với bản lĩnh giao tiếp và thái độ đàm phán bình dị gần gũi. Tề Khê và Cố Tuyết Hàm cũng từng tham gia một cuộc họp qua điện thoại về việc bộ phận nhân sự cắt giảm một dây sản xuất, sa thải một nhóm công nhân. Trong cuộc họp, một mình chú Đổng như sóng cuốn, khả năng đồng cảm của ông ấy rất mạnh, có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cảm nhận cảm xúc của đám công nhân. Do đó, cuộc sa thải tập thể mà ngay cả Cố Tuyết Hàm cũng nghĩ sẽ là một cuộc tranh cãi vô cùng lớn, dưới sự bảo vệ, giúp đỡ của chú Đổng mà có thể đàm phán thuận lợi, giải quyết một cách ôn hòa.
Cho nên lần này không biết là kiểu nhân viên thế nào mà ngay cả đến chú Đổng cũng không thể ổn định được?
Lúc trên xe đến đây, Tề Khê cẩn thận nghiên cứu những văn kiện Cố Tuyết Hàm gửi cho mình, nhưng trong giấy tờ đó có rất ít những thông tin liên quan đến nhân viên bị sa thải lần này, gần như không thể chắt lọc được nội dung gì giá trị. Chỉ biết nhân viên nữ này tên là Vu Na Na, sau khi tốt nghiệp đại học chính quy thì vào làm ở Nguyên Thần. Nhận việc ở Nguyên Thần còn chưa đủ một năm nhưng trên lịch sử chấm công đã nghỉ việc không xin phép gần ba mươi lần, còn chưa kể những lần cô ta xin nghỉ phép theo đúng quy định.
Tề Khê hơi kinh ngạc, thái độ làm việc như vậy đến cùng vì sao Nguyên Thần lại nhẫn nhịn gần một năm mới quyết định sa thải.
Tề Khê đưa hai bình rượu Hoa Quế cho chú Đổng, vừa định mở miệng hỏi chi tiết về Vu Na Na nhưng lại thấy chú Đổng hơi ngượng ngùng nhìn về phía mình cười cười: "Vất vả cháu đến đây một chuyến rồi, Tiểu Tề."
Tề Khê muốn nhanh chóng giải quyết xong vụ này: "Chúng ta đến phòng họp sao?"
"Không cần, không cần." Chú Đổng liên tục xua tay: "Ngại quá, vừa rồi tôi vừa mới nói chuyện xong với Vu Na Na rồi, đã thuyết phục cô ta xong, đã thỏa thuận thành công. Bởi vì chuyện gấp rút, thật sự trước khi cháu tới đây một bước thì tôi với cô ta mới thống nhất xong, không kịp báo cho cháu, khiến cháu phải đến một chuyến công cốc rồi."
Tề Khê hơi bất ngờ, dựa vào thông tin Cố Tuyết Hàm đưa cho cô trước đó mà nói, Vu Na Na này khá khó giải quyết mới đúng. Sao bây giờ đã giải quyết xong rồi?
Tề Khê xác nhận lại với chú Đổng một lần nữa: "Cho nên chuyện đã giải quyết xong rồi ạ?"
Sắc mặt chú Đổng nhìn có vẻ vẫn không không tốt lắm, nhưng chú ấy vẫn liên tục gật đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, đã thương lượng phương án bồi thường nghỉ việc rồi. Vậy nên khiến cháu phải vất vả đi một chuyến rồi. Chờ bên đây tôi với Vu Na Na ký xong thỏa thuận bồi thường, xử lý chuyện này xong, tôi đưa cháu đến một nhà hàng tôm hùm mới mở gần công ty ăn cơm."
Mặc dù Tề Khê thích ăn, nhưng sự chú ý vẫn bị bốn chữ "phương án bồi thường" hấp dẫn. Cô nhăn mày lại: "Không phải là bởi vì Vu Na Na nhiều lần vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, nghỉ việc không xin phép nên bị sa thải sao? Trong tình huống này sẽ không đề cập đến những thứ linh tinh như bồi thường kinh tế gì mới phải chứ?"
Đối với câu hỏi này, chú Đổng cũng khẽ sững người lại, rồi nhanh chóng cười rộ lên, giải thích: "Vì trong nhà Vu Na Na khá nghèo khổ, cho nên luôn xin phép nghỉ làm để chăm sóc cha mẹ bị bệnh. Tôi cảm thấy cũng có thể thông cảm. Bây giờ cô ta đã bị sa thải, một cô gái tuổi còn trẻ, cũng không thể nào tìm được một công việc mới ngay lập tức trong tình hình kinh tế này, cho nên trước đó mới quậy sống quậy chết không chịu đi, còn tuyên bố muốn kiện Nguyên Thần."
Chú Đổng nhìn về phía Tề Khê: "Nhưng cháu cũng biết, Nguyên Thần bên tôi đang trong quá trình chuẩn bị lên sàn, sếp chúng tôi không muốn trong thời gian này phát sinh chuyện kiện cáo gì, ra lệnh cho bộ phận nhân sự và pháp lý là cố gắng dùng hết khả năng để hòa giải, không để ầm ĩ lên tới tòa. Dù sao khi bắt đầu quá trình kiện cáo, cho dù chúng ta được phán thắng kiện, nhưng đầu tiên thì phải thông qua trọng tài lao động (*), sau đó lại còn phải đến tòa án sơ thẩm, phúc thẩm, thời gian sẽ bị kéo ra rất dài. Một khi nộp hồ sơ niêm yết thị trường, những vụ kiện cáo này cũng sẽ phải công bố, ông chủ của chúng tôi chỉ đơn giản cảm thấy là những chuyện ầm ĩ nho nhỏ này nên giải quyết cho nhanh, dù sao đưa một số tiền bồi thường theo chủ nghĩa nhân đạo cũng chẳng thể khiến công ty không hoạt động được, xem như là của đi thay người!"
Chú Đổng nói đến đây thì nhìn thời gian, có lẽ là đang bận nhiều việc, thấy cả người ông ấy thoáng vẻ lo âu không kiềm được: "Tiểu Tề à, trước tiên cô ở trong phòng chờ tôi một chút, để tôi đưa văn bản thỏa thuận của Vu Na Na đưa đến bộ phận pháp lý ký xong đã."
Chú Đổng nói xong thì chào Tề Khê một cái rồi vội vàng bước ra khỏi văn phòng của ông.
Có thể nhìn ra, chú Đổng vô cùng sốt ruột muốn kết thúc vụ tranh chấp này với Vu Na Na, dàn xếp ổn thỏa cho Vu Na Na cuốn gói càng sớm càng tốt.
Nhưng nếu Nguyên Thần và Vu Na Na đã thỏa thuận xong, cũng là phương án hòa giải theo định hướng của công ty, mặc dù Tề Khê mất công chạy đến một chuyến uổng phí nhưng chuyện đã được giải quyết. Tề Khê cũng cảm thấy vui mừng thay Nguyên Thần.
Lúc trong phòng chú Đổng, Tề Khê chờ đến phát chán, cô đi loanh quanh vài vòng, nhìn hết mấy lượt trên bàn làm việc của chú Đổng.
Trong văn phòng của chú Đổng, tất cả đều được bài trí theo hướng chín chắn và chất phác, cũng chẳng khác gì với những người đàn ông khác vào độ tuổi này. Thứ duy nhất khiến cho căn phòng này có chút sắc màu chính là một chiếc cốc có hình mèo chiêu tài, rất không hợp với khí thế trong văn phòng ông ấy, khiến nó trở nên khá sống động.
Nhưng mà nói lại, cũng rất đáng yêu. Tề Khê nghĩ có lẽ là do con gái của chú Đổng mua cho ông ấy, vừa nhìn đã biết là không phải phong cách chú Đổng tự mua rồi.
Tề Khê bước thong thả mấy vòng trong văn phòng chú Đổng, bắt đầu thấy hơi buồn ngủ nên cô dứt khoát đi ra khỏi văn phòng, muốn đến phòng trà nước của Nguyên Thần pha một ly cà phê.
Lúc này có vẻ là khoảng thời gian nghỉ ngơi uống trà chiều của Nguyên Thần, trong phòng trà nước của Nguyên Thần có không ít người đi lại, Có người pha trà xong thì lấy mấy miếng bánh ngọt rồi về thẳng chỗ mình làm việc, có những người đang cầm ly cà phê, vừa uống vừa trò chuyện.
Vốn Tề Khê chỉ tính dùng máy pha cà phê để pha một ly rồi rời đi, nhưng trong lúc chờ đợi, cô không cẩn thận nghe phải câu chuyện của hai cô gái đang ngồi bên cạnh...
"Vu Na Na thật đúng là tốt số."
"Chẳng phải thế sao, trong thời gian gần một năm, suốt ngày giả vờ tìm kế xin nghỉ bệnh, lại còn dứt khoát không thèm đi làm, cộng vào phải đến cả một hai tháng. Mặc dù nghỉ việc không phép sắp ba mươi lần, nhưng những lúc cô ta bỏ bê công việc mà không bị bắt được thì còn nhiều hơn nữa cơ."
Công ty cũng không phải làm từ thiện. Những đồng nghiệp còn lại cũng không thể dễ dàng tha thứ hành vi không tuân thủ kỷ luật như Vu Na Na. Bây giờ có những lời thảo luận như vậy cũng coi như là chuyện bình thường. Dù sao trong nhà ai chẳng có người già hay trẻ em bị bệnh. Cho dù Vu Na Na đáng thương, nhưng ép buộc tất cả các đồng nghiệp còn lại đồng tình và bao dung cô ta thì cũng không thực tế.
Chỉ là lúc Tề Khê vừa mới định quay người đi, lời nói tiếp theo của hai cô gái lại khiến cô chú ý...
"Chẳng phải vậy sao chứ, ngày nào cũng đeo vàng đeo bạc, gần như mỗi tuần là đổi một cái túi hàng hiệu, chắc là trong nhà có rất nhiều tiền nhỉ?"
"Nhưng mà trong nhà nhiều tiền như vậy, còn đến làm công làm gì, nằm ở trong nhà luôn đi, đừng đến gây tai họa cho chúng ta. Kim Hàn Mai cùng một nhóm với cô ta xui xẻo đến mức nào chứ. Bởi vì Vu Na Na thường xuyên không đi làm, cho nên những công việc của cô ta đều do Hàn Mai của chúng ta làm. Cậu nói xem Hàn Mai gặp phải tội nghiệt gì chứ, cũng có phải nhận hai phần tiền lương đâu, dựa vào đâu mà cô ấy phải làm cả hai việc."
"Vậy cậu nói thử xem những chiếc túi đó của Vu Na Na có phải là giả không?"
"Không có khả năng đâu! Đều là thật đó. Một lần mình nhìn thấy cô ta đặt hàng trên mạng trong lúc làm việc, mua liền một lúc hai cái túi, còn gửi đến công ty. Lúc đó lễ tân còn ký nhận giúp cô ta nữa."
"Thật sự đúng là người khiến người tức chết, hơn nữa cậu có phát hiện ra không, mỗi lần có người nặc danh báo cáo đến bộ phận nhân sự, tất cả đều là chuyện lớn biến thành nhỏ, cậu nói xem có phải nhà Vu Na Na có quan hệ không?"
"Sao lại thế được? Nếu thật sự là có quan hệ, sao còn bị sa thải chứ?"
...
Người nói không để tâm nhưng Tề Khê làm người nghe lại có ý.
Dựa theo cách nói của chú Đổng, không phải gia cành nhà Vu Na Na rất nghèo khổ sao? Theo lời những đồng nghiệp này nói, cuộc sống của cô ta nhìn bằng mắt thường cũng thấy xa hoa.
Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
—------
(*) Trọng tài lao động: là hình thức trung gian hoà giải tranh chấp lao động trước khi khởi kiện ra Toà án. Theo Điều 5 luật Hoà giải tranh chấp lao động và luật trọng tài của Trung Quốc (2007): Nếu các bên trong tranh chấp lao động không thể tự thoả thuận thì phải yêu cầu hoà giải bởi tổ chức hoà giải trung gian. Sau khi hoà giải không thành thì có quyền kiện ra trọng tài tranh chấp lao động. Nếu không đồng ý với phán quyết trọng tài thì có thể khởi kiện ra toà.