Tề Khê bất mãn nói: "Lúc ba vừa mới lập ra công ty luật bận rộn thì thôi, nhưng bây giờ công ty đã bước vào quỹ đạo, theo lý thì bên dưới ông ấy có tập thể và trợ lý luật sư, sao còn giống mọi chuyện đều phải tự mình làm ạ! Cạnh Hợp lớn hơn công ty nhỏ của ba nhiều, bất kỳ cộng sự nào trong đó cũng kiếm tiền gấp bội thậm chí gấp mười mấy lần ba, nhưng người ta cũng chẳng bận rộn như ông ấy. Con thấy cộng sự chỗ chúng con, cuối tuần nào cũng cùng con trai đi đánh tennis đó."
Tuy Tề Khê nhắc tới chuyện này để dời sự chú ý của mẹ, nhưng nói tới đây, cũng không nhịn nổi có chút tức giận và không biết làm thế nào.
Bỏ qua hào quang của một người cha, công bằng mà nói, Tề Khê cũng biết, Tề Thụy Minh không tính là người có nhiều thiên phú về pháp luật. Lúc học đại học Tề Khê từng tò mò lén nhìn đơn khởi tố ba cô để trong thư phòng, thật ra viết có chút cẩu thả, cũng thỉnh thoảng biết được từ trong cuộc nói chuyện phiếm của Hề Văn và Tề Thụy Minh, Tề Thụy Minh làm hỏng vụ án gì đó, còn từng bị khách hàng tố cáo lên Đoàn Luật sư, ồn ào một thời gian dài mới lắng xuống.
Mà từ lúc cô vào Cạnh Hợp tới bây giờ, thấy tài liệu pháp lý Cố Tuyết Hàm viết mới biết cái gì mới thật sự là chuyên nghiệp và trình độ.
Cho nên có lẽ cô quả thực chẳng thể yêu cầu ba cô xử lý tốt cả công việc và cuộc sống cá nhân như những luật sư tinh anh tài giỏi kiểu Cố Tuyết Hàm. Vốn dĩ cân bằng sự nghiệp và gia đình là một môn nghệ thuật vô cùng khó, có thể làm rất tốt nói cho cùng là con số ít ỏi.
Suy nghĩ ở góc độ khác như vậy, Tề Khê cũng bắt đầu có chút nghi ngờ bản thân, có phải trước đây mình yêu cầu quá hà khắc với ba mình? Bởi vì ba của cô cũng chẳng phải siêu nhân, chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường mà thôi, có rất nhiều chuyện ông ấy cũng chẳng đủ sức làm. Trên thế giới cũng có rất nhiều chuyện ông ấy không làm được.
"Khê Khê, con đừng giận ba con, lúc con còn nhỏ ông ấy rất cưng chiều con mà. Xương cổ của mình không tốt lắm nhưng vì mỗi lần con ngồi trên vai ôm cổ ông ấy đều cười rất vui vẻ nên làm sao cũng không nghe mẹ khuyên, mỗi ngày cõng con trên vai cõng đi chơi khắp nơi, kết quả có lần làm bệnh xương cổ tái phát, nằm trên giường một tuần lễ liền."
Mẹ Tề Khê nói tới đây, cũng lộ vẻ vừa bực mình vừa buồn cười: "Còn có lúc con học cấp hai, lúc ấy trường các con tổ chức huấn luyện quân sự, đưa các con tới doanh trại quân sự ở thành phố Lâm huấn luyện, kết quả con trật chân, bên kia hoang vu tới nỗi ngay cả bột thuốc trắng Vân Nam cũng chẳng mua được, khi ấy cũng chẳng có chạy vặt hay dịch vụ giao hàng, thành phố Lâm còn gặp trận mưa to trăm năm có một, lúc ấy ba con bỏ công việc trong tay, cứ thế đội trời mưa bão sấm chớp lái con xe cũ tới Vân Nam đưa bột thuốc trắng cho con..."
Hề Văn nói chưa hết lời, nghe như vậy, lòng Tề Khê cũng mềm nhũn.
Cũng chẳng phải cô không nhớ hồi ức khi còn bé này, cũng bởi vì cô vẫn nhớ ba đối xử tốt với cô nên sau khi trưởng thành mới càng không thể tha thứ dễ dàng những quan điểm kỳ thị giới tính của ba. Rõ ràng khi cô còn bé, ba chưa từng lạnh lùng trừng mắt với cô vì cô là con gái, vì sao cô càng lớn lại bắt ép cô các kiểu vì cô là con gái, cảm thấy giới tính này của mình dù có thế nào cũng chẳng thể thành công?
Nói cho cùng, Tề Khê không thể tha thứ, còn bởi vì bản thân ba cô trước kia, bởi vì Tề Khê để ý cái nhìn của ba mình, hy vọng được Tề Thụy Minh công nhận.
Tính cách mẹ Tề Khê ôn hòa, thấy Tề Khê rõ ràng có vẻ dao động thì sờ đầu cô: "Mỗi người đều có vài khuyết điểm, ba của con cũng chẳng phải người hoàn hảo, chúng ta không thể vì một vài vấn đề của ông ấy mà phủ định cả con người ông ấy đúng không? Ba con xuất thân nông thôn, bọn họ ở nông thôn, con trai mới là người duy nhất giữ hương hỏa."
Nhưng Tề Khê vẫn ấm ức: "Nhưng ông ấy cũng tốt nghiệp Học viện pháp lý Đại học Dung, trình độ học vấn đại học, cũng thoát cuộc sống nông thôn từ lâu, sao còn có thể như vậy? Học hành chẳng phải là để loại bỏ những thói quen và quan niệm sai lầm sao?"
"Nhưng quan niệm ăn sâu bén rễ của một người làm sao dễ dàng thay đổi được con?" Hề Văn mỉm cười, vô cùng bao dung và ôn hòa giải thích: "Thông tin một người tiếp nhận lúc còn nhỏ, có đôi lúc rất khó thay đổi. Ba của con cũng chỉ là người bình thường nhưng trong lòng ông ấy vẫn quan tâm con nhất, mấy hôm trước còn nói phải giục con học lái xe, về sau mua cho con cái xe để l tiện cuối tuần về nhà."
Hề Văn vỗ vỗ lưng Tề Khê: "Cho nên đừng giận ba con nhé?" Bà cười với Tề Khê: "Sắp sinh nhật mẹ rồi, coi như con tặng mẹ một món quà sinh nhật như thế được không?"
Mẹ mình đã nói đến mức này, Tề Khê cảm thấy mình không chịu nhường một bước nữa thì cũng có chút ngang bướng và quá đáng nên cho dù trong lòng còn chút mâu thuẫn và không bằng lòng nhưng vẫn gật đầu.
Hề Văn thấy Tề Khê tỏ thái độ như vậy, quả nhiên vui vẻ trở lại: "Con vừa mới đi làm, sinh nhật mẹ cũng đừng mua quà gì đắt tiền, chỉ cần cả nhà chúng ta hòa thuận là món quà tốt nhất rồi."
Tề Khê chu mỏ: "Mẹ, có phải mẹ xem thường tiền lương của con không? Con kiếm ra tiền rồi, cũng không thể không mua cái gì? Nếu ngay cả quà sinh nhật mẹ cũng không được nhận, vậy chẳng phải sinh nhật này trôi qua chẳng có chút ý nghĩa gì sao?"
"Ba con sẽ không tặng mẹ sao?" Mẹ Tề Khê cười: "Hơn nữa tuy không phải sinh nhật nhưng gần đây ba con đã tặng mẹ không ít thứ, tháng trước đi Khải Duyệt làm thẻ spa, nạp một lúc ba vạn, còn rất có lòng đặt lịch hẹn giúp mẹ mỗi tuần đi spa và thẩm mỹ đó."
Hề Văn nửa oán trách nửa hạnh phúc quở trách: "Đã bảo ông ấy đừng lãng phí nhưng mà không nghe."
Được rồi được rồi, Tề Khê cũng có chút khổ tâm, cảm thấy mình lại bị ép ăn cơm chó của ba mẹ.
Chỉ là tuy Tề Khê quyết định nhường một bước, lần này nhân dịp về nhà cùng ba mình ăn bữa cơm xóa tan hiềm khích lúc trước, tiếc rằng Tề Thụy Minh không hề cho cô cơ hội này.
Gần đây ông luôn càng ngày càng bận rộn, đi sớm về muộn là bình thường, mà đi công tác đột xuất cũng nhiều vô kể. Tối đó, Hề Văn tự mình xuống bếp làm một bàn đầy món ăn, nhưng chờ được lại là cuộc gọi Tề Thụy Minh lại phải về muộn, bảo mẹ con Tề Khê không cần chờ cơm ông.
Trên mặt mẹ Tề Khê lộ rõ vẻ mất mát, Tề Khê cũng hơi phàn nàn: "Ba cũng thật là, cũng đã hơn năm mươi rồi, sao gần đây lại càng ngày càng liều mạng vậy."
Thẳng thắn mà nói, lúc Tề Thụy Minh còn trẻ tuy cũng từng liều mạng làm việc, nhưng cũng chẳng bằng bây giờ.
Hề Văn nghe vậy, cũng có chút bất đắc dĩ: "Ừ, thật ra nhà chúng ta chi tiêu cũng chẳng nhiều nhưng chẳng biết tại sao từ năm bốn mươi tuổi lại rất có tham vọng sự nghiệp, trở nên rất liều mạng, nhận vụ án cũng chẳng chọn lựa..."
Tề Khê có ấn tượng với chuyện đó, bởi vì mấy năm ấy, Hề Văn và Tề Thụy Minh từng cãi nhau rất nhiều vì chuyện này. Hề Văn cho rằng làm luật sư, nhất là luật sư khá giả giải quyết được vấn đề cơm no áo ấm từ lâu rồi thì phải có tinh thần trách nhiệm với xã hội, nhận vụ việc và khách hàng có chọn lọc một chút. Có một số khách hàng về phương diện đạo đức khó lòng mà tiếp nhận. Đừng bởi vì người ta trả nhiều phí đại diện mà nhận bừa."
Nhưng ba cô chẳng cho rằng như vậy. Bắt đầu từ năm bốn mươi tuổi, ông ta dường như bỗng dưng thông suốt đối với ham muốn tiền bạc, toàn tâm toàn ý làm giàu. Đến cả Tề Khê cũng từ trong những cuộc cãi vả của ba mẹ mà biết ba cô vì thắng kiện đã động tay động chân trong một số vụ án, thủ đoạn sử dụng cũng không vẻ vang gì.
Chỉ là tuy vậy, Tề Khê cảm thấy chất lượng cuộc sống nhà mình cũng chẳng vì ba cô liều mạng kiếm tiền mà nâng cao lên, thậm chí bọn họ còn sống tiệm kiệm hơn một gia đình khá giả bình thường.
Tề Khê nhẫn nhịn nhiều năm rồi, rốt cuộc vẫn không nhịn hổi, hỏi thẳng luôn.
"Mẹ, mẹ nói ba liều mạng kiếm tiền như vậy vì cái gì? Chẳng phải con người kiếm tiền để cuộc sống tốt hơn sao? Tiền chỉ là công cụ, chứ không phải mục đích, không nên từ bỏ cuộc sống vì kiếm tiền, giờ lại sống để kiếm tiền, ba mẹ suốt ngày nói kiếm tiền là để cho con tiêu, nhưng lúc đi học con cần tiền cũng chẳng thấy ba chi ra."
Hề Văn thì vẫn nói đỡ cho Tề Thụy Minh, hy vọng tháo gỡ khúc mắc giữa Tề Khê và Tề Thụy Minh: "Ba con thứ nhất hy vọng con không cần quá vất vả; thứ hai ngộ nhỡ con ra nước ngoài rồi ở lại bên đó luôn, chúng ta già không có người bên cạnh bầu bạn; thứ ba, con cũng phải tha thứ cho ba con có chút tư lợi, mẹ làm nội trợ ở nhà, ông ấy làm luật sư, tuy bây giờ thu nhập còn tốt nhưng an sinh xã hội của luật sư ở các công ty luật thường được trả rất thấp, sau này về già về hưu không có đãi ngộ dưỡng lão về hưu tốt như công chức nên ba con muốn tích góp chút tiền dưỡng lão. Về chuyện này, mẹ cũng có thể hiểu cho ông ấy, huống hồ ba con còn phải chăm sóc ông bà nội con, người già ngộ nhỡ sinh bệnh thì cũng rất tốn kém. Ba con xuất thân nông thân, khi còn bé từng chịu nỗi khổ túng thiếu, bây giờ lớn tuổi rồi, trong tay không có tiền là dễ dàng hốt hoảng trong lòng. Con không lớn lên trong hoàn cảnh và thời đại của ông ấy, có thể không hiểu nổi ý nghĩ muốn tiết kiệm tiền của ông ấy."
Tuy nghe nói như vậy nhưng Tề Khê vẫn có chút oán trách: "Ông ấy không chịu cho con tiền du học cũng được, nhưng đừng lừa gạt con, nếu sớm nói không giúp đỡ con thì con có thể xin học bổng của trường sớm một chút, thậm chí có thể đi làm góp tiền sớm một chút. Tóm lại sẽ không tới lúc cầm offer bỗng nghe tin sấm sét giữa trời quang, không biết làm sao, không kịp đối phó..."
Nhưng oán trách thì oán trách, sự tức giận ấy của Tề Khê đã trôi qua, bây giờ cô cũng thoải mái hơn với chuyện không thể đi Mỹ rồi. Ba mẹ sẵn lòng ủng hộ con cái bằng tình cảm, không sẵn lòng ủng hộ con cái bằng tiền thì cũng chẳng có gì đáng trách. Dẫu sao ngày thường về chi tiêu cơ bản ba cô quả thực chưa từng để cô thiếu thốn gì, ít nhất cho cô tất cả những thứ trẻ con gia đình khá giả có.
Huống hồ mẹ cô nói cũng đúng, luật sư kiếm tiền vất vả, bất kể thế nào, Tề Thụy Minh muốn tích ít tiền cho ông ấy tiêu khi về già cũng chẳng sai.
Chỉ là vất vả lắm Tề Khê mới nghĩ thông suốt, tính nhân dịp lần này về nhà làm hòa với Tề Thụy Minh, vì để ăn cơm cùng nhau, Tề Khê và mẹ cũng không ăn vào giờ bình thường mà chờ Tề Thụy Minh. Chỉ là chờ cả tiếng, đã hơn bảy giờ, Tề Thụy Minh bỗng gọi điện về.
"Bà xã, vụ Chúng Hằng phá sản và tái cơ cấu trước đó anh xử lý bỗng xảy ra chút chuyện, bây giờ anh còn ở trong công ty họp gấp, không về được."
Mẹ mở loa nên Tề Khê cũng nghe rất rõ ràng. Bởi vì hiếm khi cuối tuần một nhà ba người tụ tập nên Hề Văn tự mình xuống bếp làm một bàn món ăn, bây giờ nghe nói Tề Thụy Minh không thể trở về nhà, trên mặt lộ rõ vẻ mất mát: "Không phải đã nói với anh rồi sao? Hôm nay hiếm khi Khê Khê về nhà, em làm cả bàn đồ ăn cho hai cha con đó."
Đầu bên kia, Tề Thụy Minh cũng tiếc nuối nói: "Anh cũng hết cách, anh cũng muốn về nhà ăn bữa tiệc em tự làm, nhưng với tình hình của khách hàng công ty bây giờ, đừng nói là tiệc, chỉ sợ cơm anh cũng không có thời gian ăn."
Hề Văn nghe xong quả nhiên chẳng còn để ý chuyện Tề Thụy Minh không về được, bà có chút lo lắng săn sóc nói: "Chuyện khách hàng tuy quan trọng nhưng sức khỏe là của mình, bận rộn tới mấy cũng nhớ phải ăn uống. Sáng sớm em sợ anh bận quá rồi đói nên nhét ít bích quy vào trong túi xách của anh, anh nhớ lấy ra lót dạ một chút."
"Bà xã đối xử với anh tốt quá, cưới được em thật sự là may mắn của anh!"
...
Hai người quan tâm nhau vài câu rồi lúc này mới cúp máy.
Khoan nói chuyện khác, tuy ba cô hơi trọng nam khinh nữ nhưng vẫn đối xử rất tốt với mẹ cô. Hai người kết hôn nhiều năm vậy rồi mà lần nào ba cô cũng có thể dỗ mẹ tới nỗi mặt đỏ ửng như một thiếu nữ.
Tề Khê không nhịn được bĩu môi với mẹ, tỏ vẻ mặc kệ rồi bị Hề Văn đánh nhẹ một cái.
Tuy ba không về ăn nhưng Tề Khê chắc chắn sẽ không phụ một bàn ăn thịnh soạn, cô vui vẻ ăn như gió cuốn, vừa ăn vừa khen mẹ nấu ăn ngon làm Hề Văn vui vẻ, cũng sớm quên mất mát Tề Thụy Minh không thể trở về nhà cùng ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tề Khê vốn còn muốn nán lại nhà cùng mẹ trò chuyện, thật sự không ngờ cô nàng Triệu Y Nhiên quên mang chìa khóa, giờ phút này đang chờ ở bên ngoài cửa nhà.
Tề Khê hết cách, chỉ có thể tranh thủ thu xếp đồ đạc rồi rời nhà sớm vội vàng về cứu mạng chó, mở cửa cho Triệu Y Nhiên.
Vì mau chóng trở lại nhà thuê nên Tề Khê gọi thẳng xe. Cũng xem như cô may mắn, vừa mới lên xe không lâu thì bên ngoài bắt đầu mưa lất phất, chậm chút nữa chỉ sợ không gọi nổi xe.
Một khi trời mưa, quả nhiên, đường bắt đầu tắc ở trên những con đường lớn. Tề Khê bị tắc ở một cái đèn đỏ, cô gửi icon con mèo buồn chán cho Cố Diễn, bắt đầu buồn chán mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ là vốn nhìn linh tinh thôi mà Tề Khê lại nhíu lông mày.
Chiếc xe phía trước trong làn xe ùn tắc bên cạnh, không phải là xe ba cô sao?
Biển số xe của Tề Thụy Minh là ngày kỉ niệm kết hôn của ông ấy và mẹ Tề Khê nên Tề Khê chắc chắn không thể nào nhìn nhầm.
Nhưng không phải ba nói ông ấy đang bận xử lý vụ phá sản và tái cơ cấu của Chúng Hằng sao?
Chúng Hằng là một công ty máy móc có uy tín lâu năm ở thành phố Dung, chỗ làm việc và nhà máy đều ở vùng ngoại ô xa trung tâm thành phố, cách con đường bây giờ gần hai tiếng chạy xe, sao ba cô bỗng xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ đã xong việc bên kia nên chạy về nhà ư?
Nhưng cho dù vừa rồi Tề Thụy Minh gọi điện về thì giải quyết xong ngay việc Chúng Hằng rồi lái xe trở về gấp, dựa vào thời gian mà nói thì cũng không đúng. Ông ấy vốn không thể xuất hiện ở con đường này trong thời gian ngắn như vậy.
Huống hồ, con đường hiện tại Tề Thụy Minh hiện tại chạy xe, vốn chẳng phải đường về nhà.
Tim Tề Khê bỗng nhảy lên thình thịch.
Cô bắt đầu có cảm giác choáng váng buồn nôn, trong lòng có một suy đoán xuất hiện mà cô chẳng hề muốn tin tưởng.
Chẳng lẽ ba cô...
Tề Khê cảm thấy trái tim sắp nhảy lên cổ họng.
"Bác tài, làm phiền đi theo chiếc xe kia ạ."