• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như lời Trần Tương, quả thật rất nhanh Tề Khê đã biết vì sao đây là thời cơ tốt để ly hôn.

Vì nắm trong tay chứng cứ rõ ràng chi tiết, lại tường tận hướng đi của tất cả tài sản trong thời kỳ hôn nhân, lúc Cố Tuyết Hàm làm luật sư đại diện cho Trần Tương đàm phán chuyện ly hôn với Ngải Tường cũng nắm giữ toàn bộ quyền chủ động. Ngải Tường cũng không thể nào chống chế, mà bản thân anh ta có vẻ vui vẻ với chuyện ly hôn này, nên cuối cùng vô cùng thuận lợi chốt xong thỏa thuận phân chia tài sản, giao ra số tài sản trong thời kỳ hôn nhân còn nhiều hơn so với Tề Khê dự đoán. Sau đó, hai bên trải qua thời kỳ cân nhắc ly hôn rồi đăng ký ly hôn ở Cục dân chính.

"Anh ta vội vã kết hôn với đàn em của tôi. Cô ta mang thai, đang dùng đứa trẻ bức vua nhường ngôi. Bây giờ Ngải Tường so với tôi còn vội hơn, cho nên muốn gấp rút ly hôn với tôi. Bây giờ tôi đề xuất, quả thật là đúng ý anh ta."

Đối với lời giải thích của Trần Tương, Tề Khê vẫn hơi khó hiểu: "Nhưng cho dù là gấp rút, phần lớn đàn ông cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ đối với tiền như vậy, anh ta sao lại dễ dàng buông bỏ nhiều tài sản trong thời kỳ hôn nhân như vậy?"

Đối với việc này, Trần Tương nở nụ cười lạnh lùng trào phúng: "Bởi vì đàn ông càng dễ dàng bị thổi phồng. Sợ là Ngải Tường bây giờ cả chính mình là ai cũng không nhớ rõ. Bởi vì "Gặp Tiên" thắng lớn, một khoảng thời gian giá trị quyền tác giả của anh ta quả thật tăng vọt. Còn nhớ quyển truyện nhiều kỳ mới lúc ấy không? Tựa là "Cùng sói", ban đầu bán năm trăm vạn, sau đó chết sống nuốt lời. Lúc ấy quả thật anh ta kiên trì hủy hợp đồng, bán lại, mặc dù bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, còn kiếm được một nghìn bốn trăm vạn. Nhưng trước đây ngành sản xuất phim ảnh kiếm tiền nhanh, công ty kia mua hai nghìn vạn, tuy rằng rất nhiều tiền, nhưng thật sự không thạo nghiệp vụ, cơ bản là không có đoàn đội chuyên nghiệp, đứng đằng sau là một ông chủ bị lừa đến đầu tư vào điện ảnh. Rốt cuộc bản quyền "Cùng sói" vào tay công ty kia, hơn nửa năm cũng không thấy tiến triển gì."

"Đoàn đội của công ty kìa đều là mớ người hãm hại lừa đảo, năng lực chuyên môn đều không được, nhưng đặc biệt phông bạt. Bản thân Ngải Tường cũng vì "Gặp Tiên" mà rất nổi, đối phương lại thổi phồng bệ đỡ anh ta, lừa dối anh ta ký hợp đồng độc quyền với công ty họ tất cả bản quyền của anh ta trong mười năm tới, nói nào là tạo ra cho anh ta một hệ sinh thái bản quyền, chính là đầu cơ trục lợi từ quyền tác giả, thu chênh lệch giá giữa hai bên."

Vẻ mặt Trần Tương mang biểu cảm "xứng đáng", bình tĩnh nói tiếp: "Không chỉ vậy, chung quy Ngải Tường cảm thấy "Cùng sói" có thể đạt được thành công như "Gặp Tiên", nên giành giật để được mua cổ phần công ty này. Dựa theo tin tức mà tôi có được, công ty này bên ngoài còn đầu tư rất nhiều hạng mục, lại ký cả thỏa thuận đặt cược (*). Trước đó vì không chuyên nghiệp, tiêu pha phung phí, bây giờ nghe nói khoản thanh cuối cùng của một số hạng mục không rõ ràng, tháng sau chắc đụng phải tố tụng, đến lúc đó Ngải Tường là cổ đông, cũng chạy không thoát."

(*) Thỏa thuận đặt cược: Valuation Ajdjustment Machanism (VAM) agreement/ Bet-on agreement, là một dạng hợp đồng rất thông dụng ở Trung Quốc giữa các nhà đầu tư tư nhân (Priviate Equity investor) và công ty được đầu tư. Là thỏa thuận đơn phương hoặc song phương theo đó công ty nhận đầu tư đồng ý bồi thường cho nhà đầu tư nếu kết quả hoạt động của công ty không đạt được những mục tiêu đã định trước. Đồng thời/ hoặc, nhà đầu tư đồng ý thưởng thêm cho công ty nếu kết quả hoạt động vượt xa so với những tiêu chí đã định.

Nói đến đây, rốt cuộc Trần Tương lộ ra ý cười, cô ấy nhìn về phía Tề Khê: "Bản quyền sau này của anh ta chỉ sợ đều không khai thác được. "Gặp Tiên" hot, lợi nhuận có thể kéo dài vài năm? Còn có thể để anh ta ăn cả đời không? Tác giả mới bây giờ giống như cá diếc qua sông, anh ta cũng không phải không thể thay thế, cũng không không phải nổi tiếng đến cấp độ thần trong giới. Bây giờ bản quyền của anh ta bị trói chặt trong công ty kia, tương đương với việc sau này giá trị tác giả của Ngải Tường sẽ không thể khai thác. Ý nghĩa thực thụ của quyền tác giả cũng không có, còn có thể kiếm được tiền sao? Không những không có tiền, không có đầu óc đầu tư, lại kiên quyết phải lao vào tất cả những lĩnh vực mà mình không quen thuộc, đúng là chờ lỗ vốn. Loại đàn ông vừa không có tài vừa không có não, cũng không có tương lai và triển vọng, chỉ có nợ nần, giữ lại có thể làm được gì?"

Trần Tương nói đến đây, Tề Khê đã hiểu ra toàn bộ. Quả thật cô thấy là thời điểm tốt để ly hôn. Giống như bọt biển, giờ phút này chỉ sợ Ngải Tường còn đang hưởng thụ thời khắc phồn vinh giả tạo ở đỉnh điểm, cơ bản không nghĩ về thời loạn giữa lúc thanh bình, càng không biết đến nguy cơ ẩn nấp trong tương lai, chỉ cảm thấy bản thân là tương lai rộng mở, triển vọng thênh thang, có thể kiếm được gấp trăm lần tiền. Bởi vậy Trần Tương đề nghị ly hôn, anh ta vô cùng sung sướng mà đồng ý, lại tuyệt không biết bản thân sắp sửa đối diện với bão táp. Không bao lâu nữa, anh ta sẽ ngã từ trên cao xuống vũng bùn. Ngoài nợ nần, chỉ còn hai bàn tay trắng. Mà Trần Tương vốn đã phân chia tài sản xong xuôi từ sớm, lại có thể vẹn toàn bước ra, tách bạch với nợ nần sau này của anh ta.

**

"Tuy trước đây còn ôm mong chờ với Ngải Tường nên muốn trì hoãn, nhưng cuối cùng rốt cuộc cũng từ bỏ suy nghĩ không thực tế, vứt bỏ quá khứ, hành trang nhẹ nhàng mà lần nữa bắt đầu lại, Trần Tương vẫn là một người rất can đảm. Nghe nói cô ấy định mở một công ty quản lý tác giả, lợi dụng quá trình thai nghén những tác phẩm trước của Ngải Tường, kinh nghiệm xử lý những vụ việc đàm phán liên quan đến tác phẩm của Ngải Tường, cùng với một ít mối quan hệ trong giới, tìm một ít tác giả mới có tiềm lực. Vì vậy, khoảng thời gian trước đây vì Ngải Tường mà chạy đôn chạy đáo cũng không phải đều lãng phí, tốt xấu cũng là tích lũy kinh nghiệm hành nghề phong phú, có thể làm cho cô ấy thuận lợi thay đổi công việc, gầy dựng sự nghiệp."

Tạm biệt Trần Tương, Tề Khê vẫn không nhịn được, có chút xúc động, cô chọc chọc nhẹ nhàng vào Cố Diễn ở bên cạnh: "Nhưng, nếu lúc đó em vẫn không đáp lại anh, anh có thể sẽ giống như Trần Tương, buông bỏ em không?"

"Sẽ không."

Giọng điệu Cố Diễn rất bình thường, anh vừa chỉnh sửa hồ sơ, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tề Khê, sau đó dời tầm mắt đi, lần nữa nhìn về phía hồ sơ: "Dù sao có một số người thủ đoạn cao cường."

Anh dường như đang chọn từ, dừng một lát, mới quét mắt nhìn Tề Khê: "Bây giờ lại nói chuyện có móc câu như này."

???

Nghe xong lời này, Tề Khê cũng không bình tĩnh: "Em như nào lại thả câu? Em làm gì anh chứ? Cố Diễn, anh đừng có ngậm máu phun người!"

"Nói gì mà đặt làm lại cho anh một cái huân chương "Tình yêu vững bền như Inox", rốt cuộc bây giờ cũng chưa thấy đâu, chỉ có một cái "tình bạn cứng như inox", ừ, là vô cùng cứng. Bây giờ để dưới bàn làm việc, sơ sẩy là đá phải một phát, đau điếng."

Cố Diễn nói chưa dứt lời, lời lên án này của anh, Tề Khê hơi xấu hổ, lúc trước quả thật tự mình hứa đặt làm lại lần nữa, nhưng về sau công việc bận rộn, cô cũng quên mất chuyện này...

Suy cho cùng đúng là lỗi của cô.

Nhưng Tề Khê trước nay đều vô cùng biết lắng nghe, lúc này mấy vị trí xung quanh họ cũng không có ai, Tề Khê đơn giản chìa đầu rướn cổ dựa vào người Cố Diễn, sau đó ôm eo anh: "Xin lỗi đi mà."

Tuy rằng giọng điệu không kéo dài, tai Cố Diễn vẫn đỏ lên, anh không nhìn Tề Khê nhưng cũng không đẩy cô ra, vào lúc cô quấn lấy anh như con hồ ly tinh, cũng chỉ ngoài mạnh trong yếu mà nhỏ giọng nói: "Đừng có sấn lại gần anh vậy."

"Anh còn biết xấu hổ à?" Tề Khê nhìn dáng vẻ của Cố Diễn, hơi muốn cười, nhịn không được mà than, "Giống như người lúc trước hôn em trong phòng họp không phải anh í."

"Lúc đó không giống." Giọng nói của Cố Diễn xem như nghiêm túc, điệu bộ như rất có lý lẽ, "Lúc đó đầu óc anh không được tỉnh táo. Còn bây giờ so ra anh khá bình tĩnh và lý trí."

"Vậy à."

Tề Khê nhìn quanh bốn phía, hôm nay đúng là thứ sáu, lại đã đến thời gian tan sở, lúc này ở trong khu vực làm việc đều đã không còn thấy bóng dáng đồng nghiệp, chỉ còn có văn phòng của Cố Tuyết Hàm đóng cửa nhưng còn sáng đèn, e là chỉ có Cố Tuyết Hàm còn ở lại tăng ca.

Tề Khê bất chợt phát sinh ý xấu, cô cố tình kề sát vào tai Cố Diễn, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai anh: "Bình tĩnh lý trí à?"

Không chỉ lỗ tai Cố Diễn đỏ, ngay cả cổ cũng bắt đầu hơi phiếm hồng, như cậu học trò chính trực không cẩn thận rơi vào ổ yêu tinh, vẻ mặt kiên quyết người lịch sự không nhìn loạn.

Tề Khê không thu hoạch được gì, Cố Diễn dịch ra bên cạnh, cô lại tiếp tục sấn tới dựa vào người anh, thẳng đến khi dựa hẳn vào người Cố Diễn ở bên cạnh, không thể trốn, Tề Khê mới vây lấy người anh.

Trước đây vì bận rộn chuyện của mẹ, lại một lòng một dạ cắm đầu vào vụ việc, Tề Khê cơ bản không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác. Nhưng bây giờ...

Không thể không nói, ấm no sinh dâm dục, lời này nói quả thật cũng có đạo lý nhất định.

Tề Khê nhìn thấy Cố Diễn gần trong gang tấc, nhìn gương mặt điển trai lại kiên cường giả bộ bình tĩnh, trong đầu bất chợt nảy sinh rất nhiều ý tưởng vô cùng không hợp thời gian không gian.

Hấp dẫn mà không tự biết, có thể là nói loại người như Cố Diễn.

Anh chỉ im lặng ngồi ở kia, lộ ra một ít miễn cường và kháng cự, đã có thể như câu dẫn Tề Khê nghĩ đến muốn làm chuyện xấu này kia với anh.

Tề Khê cũng làm vậy thật.

Cả người cô đều tựa trên người Cố Diễn, giọng nói nhẹ nhàng: "Vụ cái inox kia anh đừng giận. Hơn nữa, tuy inox là cứng, nhưng lòng là mềm nha."

Cố Diễn như thể tìm lại sự bình tĩnh, anh chỉ liếc nhìn Tề Khê một cái lại dời tầm mắt đi, nhưng miệng vẫn không nhịn được mà lên án: "Anh thấy em mềm lòng đều là với người khác, đối với anh lòng dạ lại rất cứng rắn. Cho đến giờ, đồng ý với khách chuyện gì không thấy em quên, nhưng hứa với anh thì quên sạch."

"Lòng đối với anh dĩ nhiên là mềm rồi." Tề Khê sấn đến, hôn Cố Diễn ở bên cạnh một cách chớp nhoáng, sau đó kéo tay anh lại, hướng về phía ngực mình.

Không tin anh sờ thử một chút."

Ánh mắt Tề Khê ướt át, giọng nói trong trẻo mang theo sự căng thẳng của lần đầu làm loại chuyện này, cùng với sự hưng phấn âm ỉ. Cô cảm thấy bản thân mình như ma nữ lôi kéo thiên thần sa đọa, dùng giọng nói vừa nhẹ, vừa ngọt ngấy mà dụ dỗ, "Thật sự rất là mềm, ngực trái của em này, anh muốn xem một chút không?"

Cố Diễn quả thật bùng nổ.

Động tác rút tay về quyết liệt, đứng thẳng lên, ánh mắt hơi đỏ bừng vì tức giận, giọng nói mang theo vẻ bất lực không thể nhịn được: "Tề Khê! Em đang làm gì vậy?"

Tề Khê suýt chút nữa cười không thẳng nổi lưng.

Dáng vẻ Cố Diễn thoạt nhìn như sắp tức chết đến nơi: "Đây là công ty luật!"

Tề Khê biết nghe lời gật đầu: "Ừ ừ, cho nên kích thích mà, hơn nữa khu vực làm việc cũng không có ai."

"Chị anh còn trong văn phòng."

Tề Khê hất tóc, làm ra điệu bộ không để tâm: "Dù sao chị anh cũng biết cả, lần trước chúng ta ở nhà anh... Dù sao rửa cũng không sạch. Có thể chị anh cho là chuyện gì chúng ta cũng làm cả rồi." Cô trừng mắt nhìn Cố Diễn, "Tuy là em cũng oan ức, dù sao thì thật ra chúng ta cũng chả làm gì cả."

Cố Diễn trừng mắt nhìn Tề Khê, không biết anh suy nghĩ gì, nhưng lát sau, anh như thể mới tìm lại được giọng nói: "Em muốn làm chuyện kia lắm phải không?"

?

Tề Khê ngẩn người.

Cô thật ra là miệng đao to búa lớn, thấy Cố Diễn thì nhịn không được mà muốn trêu chọc một chút, cũng không phải thật sự muốn gì gì đó, người đụng chuyện hoảng sợ, ngược lại là cô...

Kết quả cô còn chưa kịp làm rõ, đã nghe Cố Diễn tiếp tục nói______

"Chờ lát nữa." Giọng nói anh chàng có hơi mất tự nhiên, nhưng như thể quyết định chuyện gì đó, anh nhìn Tề Khê, "Tối nay em theo anh về nhà."

Anh chàng nhìn chằm chặp vào mắt Tề Khê, trịnh trọng như cam đoan với cô.

"Đêm nay làm."

- ---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK