• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán thịt nướng chật ních người, xung quanh ồn ào náo nhiệt, ánh sáng mờ nhạt bao phủ mọi ngóc ngách.

Chu Phạm và Lương Thù Tuyển ánh mắt chạm nhau, cô theo bản năng chậm rãi di chuyển vali đang kéo đến trước người, nhất thời chưa kịp phản ứng.Đến khi ánh mắt nhàn nhạt của Lương Thù Tuyển chuyển ánh mắt tới vali của cô. Chu Phạm mới chậm rãi ý thức được, cô cư nhiên gặp được Lương Thù Tuyển ở thành phố Toại Nam.

Và thật trùng hợp là lại gặp trong quán thịt nướng yêu thích của cô.

Một lúc sau, Chu Phạm thu lại suy nghĩ ngược lại một chút cũng không cảm thấy xấu hổ: "Đã trễ như vậy, anh không phải cũng ở đây sao?"

Lương Thù Tuyển lười biếng cười: "Ừ, tôi ở đây."

Chu Phạm: "

Vậy anh cũng không thể nói tôi."

Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua cô một cái: "

Muốn ghép bàn?"

Chu Phạm gật gật đầu nói: "

Cửa hàng này làm ăn quá tốt, không còn chỗ ngồi, chỉ có bàn này là còn có chỗ ngồi."

Lương Thù Tuyển lại liếc nhìn cô một cái.

Chu Phạm nhìn về phía anh nói: "

Coi như là thù lao tôi dạy anh chơi bi-a."

Lương Thù Tuyển dừng lại một lát, sau đó vén mí mắt lên lười biếng nói: "

Ngồi đi."

Chu Phạm cong môi nói:" Được". Đem vali đặt ở mép bàn chỗ không có người đi qua và cũng nằm trong tầm mắt của cô.

Xử lý xong, cô ngồi xuống đối diện Lương Thù Tuyển. Sau đó nhanh chóng có nhân viên cửa hàng lấy thực đơn tới và một cây bút chì màu xanh đậm đưa cho Chu Phạm.

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh Chu Phạm, hơi khom lưng nói: "

Muốn ăn gì thì vẽ lên trên thực đơn.”

Chu Phạm nhếch khóe miệng lên nói:" Được!" Tiếp nhận bút chì cùng thực đơn, sau đó bắt đầu vẽ lên.

Cô thích ăn đậu phụ nướng của cửa hàng này nhất, liếc nhìn menu một cô chọn đậu phụ đầu tiên, ngay lập tức dùng bút chì đánh dấu lại.

Vừa viết, nhân viên cửa hàng liền đứng bên cạnh nhìn thực đơn xin lỗi nói: "

Xin lỗi, tối nay đậu phụ nướng đã bán hết.”"

Ah!" Chu Phạm có chút mất mát: "Đã hết rồi sao?" Cô ngước lên nhìn nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng rất xin lỗi và nói: "

Nó thực sự đã bán hết.""Được rồi!” Chu Phạm tiếp tục tìm kiếm thức ăn trong thực đơn. Một lát sau, ở trên thực đơn cô chọn một ít đồ ăn rồi đưa cho nhân viên bán hàng "Ừm! Như vậy trước. Cảm ơn anh."

Nhân viên bán hàng nói không khách khí, cầm thực đơn đi về phía hậu trường.

Gọi đơn xong, Chu Phạm liền cúi đầu đùa nghịch điện thoại di động. Sau khi đùa nghịch một hồi, dùng dư quang quét tới đồ ăn của Lương Thù Tuyển cũng chưa lên.

Cô liếc mắt nhìn Lương Thùy Tuyển: "

Anh gọi bao lâu rồi?"

Lương Thù Tuyển vừa ngồi chơi điện thoại di động vừa trả lời cô: "

Bốn mươi phút.”"

Lâu như vậy còn chưa lên a."

Chu Phạm nói: "

Trước kia cũng không chậm như vậy."

Lương Thù Chọn: "

Anh có thường xuyên đến không?”"Ừm!" Chu Phạm buông điện thoại di động xuống nhìn Lương Thù Tuyển nói: "

Hồi trung học tôi hay tới đây ăn, không phải học sinh trường trung học Toại Nam rất thích tới đây hay sao? Đây không phải là lần đầu tiên anh đến?"

Lương Thù Tuyển nghe vậy tay đang lướt trên màn hình điện thoại dừng lại, sau đó phun ra hai chữ: "

Không phải."

Khi Chu Phạm rời khỏi trò chơi nông trại, chủ trang trại đã cầm loa lớn gọi cô rằng cỏ của cô ấy còn chưa làm xong. Chu Phạm chần chờ một giây, nhưng cuối cùng vẫn không để ý tới trực tiếp dập tắt màn hình điện thoại di động.

Sau khi tắt điện thoại di động, cô ngước mắt lên nhìn Lương Thù Tuyển nói: "

Vậy anh cũng thường xuyên tới đây?"

Lương Thù Tuyển vẫn lười biếng chơi điện thoại di động như trước, thỉnh thoảng vén mắt lên Chu Phạm, lúc nhìn cô cũng có vẻ lơ đãng."

Không thường xuyên."

Anh tiếp tục: "

Nhưng đây không phải là lần đầu tiên đến đây.""Àh!" Chu Phạm nghịch bút chì mà nhân viên cửa hàng quên mang đi, thỉnh thoảng nhìn vào phía đằng sau, nhân viên cửa hàng bưng đồ nướng lên bàn của khách hàng khác chính là không phải bàn của cô và Lương Thù Tuyển.

Có lẽ là bởi vì đói bụng, dục vọng nói chuyện của Chu Phạm tăng lên chưa từng có."

Hôm nay anh đi tàu cao tốc nào về?""

Chuyến lúc 9 giờ." Lương Thù Tuyển quay về cùng chuyến với cô."

Nhưng học viện máy tính không phải hôm trước đã nghỉ hết rồi sao?" Chu Phạm cũng nghe Lý Thanh Minh nhắc tới.

Lương Thù Tuyển có chút do dự: "

Có việc ở trường cần ở thêm hai ngày, không được?"

Chu Phạm ngược lại nở nụ cười: "Được rồi."

Lương Thù Tuyển thản nhiên ừ một tiếng, giương mắt nhìn cô: "

Không phải cô nói em trai cô đến đón sao?”

Chu Phạm không nghĩ tới ngày đó Lương Thù Tuyển nghe được một câu mà cô tùy ý bịa ra, đành phải giả ngu nói: "

Tôi có nói như vậy sao?”

Lương Thù Tuyển nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.

Chu Phạm trừng mắt nhìn anh một cái nói: "

Anh cười cái gì."

Lương Thù Tuyển lười biếng lắc lắc điện thoại di động, giọng nói hàm chứa chút mệt mỏi: "

Cười cô."

Chu Phạm có chút nóng nảy: "

Không được cười tôi.""Được." Lương Thù Tuyển đặt điện thoại lên bàn, liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái, âm cuối kéo dài nói.

Lương Thù Tuyển đặt một bàn lớn thức ăn.

Nhân viên cửa hàng vừa xem danh sách vừa nướng thịt. Bởi vì gọi quá nhiều lục tục tới mấy nhân viên cửa hàng, thẳng đến khi nhân viên cuối cùng cầm một đĩa cháo tôm lên bàn mới coi như là xong.

Sau khi phục vụ đồ ăn xong, Chu Phạm gọi nhân viên cửa hàng vừa gọi món cho cô hỏi: "

Xin hỏi, đồ của tôi mới lên?"

Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng gãi gãi đầu: "

Có lẽ còn phải đợi thêm một chút, hôm nay có quá đông khách"

Anh ta hất cằm xuống phía dưới bên phải: "

Có đến mấy bàn học sinh trung học."

Chu Phạm liếc mắt nhìn hai học sinh trung học mặc đồng phục học sinh kia, ừ một tiếng: "

Phiền anh nhanh một chút.""Được rồi." Nhân viên cửa hàng nắm lấy khăn mặt trên vai, xoay người trở về.

Sau khi nhân viên cửa hàng biến mất khỏi tầm nhìn của Chu Phạm, tầm mắt của cô liền vô tình rơi vào trên người đám học sinh trung học kia.

Bọn họ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, trên mặt mỗi người mang theo ý cười, trên bàn bày đủ các loại thịt nướng khác nhau, nhìn qua vui vẻ vô hạn.

Một tiếng vang trên bàn của người trước mắt làm rối loạn tầm mắt Chu Phạm.

Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển một cái, anh nhàn nhạt liếc cô một cái đem đậu phụ nướng trên bàn đẩy cho cô.

Chu Phạm liếm môi dưới, tìm tòi nghiên cứu nhìn Lương Thù Tuyển.

Lương Thù Tuyển: "

Khó ăn.""

Hả? Như thế nào có thể khó ăn được?" Chu Phạm cảm thấy tuyệt đối không thể: "

Không có khả năng khó ăn, đậu phụ nướng của quán này rất ngon."

Lương Thù Tuyển: "

Quá nhiều dầu.""

Phải không?" Chu Phạm cầm di động nhìn về phía đĩa đậu hũ cơ hồ chưa từng động đậy, "

Không có khả năng. Anh có bị rối loạn vị giác không vậy?"

Lương Thù Chọn nhàn tản nhìn về phía cô: "

Cô thử xem."

Chu Phạm cảm thấy hành động này rất hợp với tâm ý của cô, liền lấy tay gạt qua đĩa đậu phụ nướng, đoan trang nói: "

Vậy tôi giúp anh thử."

Lương Thù Tuyển thanh đạm ừ một tiếng.

Chu Phạm bỏ đũa dùng một lần ra, gắp một miếng đậu phụ nướng, nuốt nước miếng rồi ăn vào.

Trong nháy mắt vị giác liền được thỏa mãn cực lớn, đậu phụ dầu mà không ngấy, hương vị rất tốt."

Không khó ăn a." Chu Phạm đánh giá: "

Vẫn là hương vị trước kia."

Lương Thù Tuyển cầm lấy nước khoáng ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu rõ ràng nhô lên. Chu Phạm nhìn thoáng qua, lại cúi đầu tiếp tục ăn đậu phụ nướng: "

Tôi thử thêm một miếng nữa đi, có lẽ tôi vẫn chưa thử ra vị của nó.”

Lương Thù Tuyển uống nước xong, lại cười một tiếng: "

Cô ăn hết cũng được, khó ăn."

Chu Phạm cong môi, trong lòng thầm nói Lương Thù Tuyển không hiểu mỹ thực. Ngoài mặt thì nói với Lương Thù Tuyển: "Được rồi."Đơn của Chu Phạm khoảng 20 phút sau mới lên, nhưng cô ăn một ít đậu phụ nướng của Lương Thù Tuyển nên cô không thể ăn hết phần thịt nướng mà cô gọi.

Sau khi ăn xong, cô lau miệng bằng khăn giấy. Lúc lau miệng, cô chú ý tới Lương Thù Tuyển gọi một cái bàn lớn như vậy nhưng anh chỉ ăn chén cháo tôm.

Chu Phạm đang lấy điện thoại di động ra chuẩn bị tính tiền, bỗng nhiên nghe thấy bàn học sinh trung học truyền đến một trận động tĩnh."

Có phải anh thầm mến cô ấy không." Một âm thanh rõ ràng ồn ào.

Mấy học sinh trung học trên bàn cười khúc khích, một nam sinh cao lớn lãnh đạm lập tức đứng lên: "

Có bệnh không?"

Giọng nói của cậu bé không lớn, nhưng mỗi từ đều lạnh lùng.

Một cô gái với bím tóc đuôi ngựa kéo ống tay áo của cậu bé: "

Tớ biết cậu không thích tớ, cậu không cần tức giận."

Một giọng nói vang lên: "Đừng nói chuyện xấu hổ đó nữa, chúng ta nên ăn uống đi. Anh Hi, anh đừng để ý tới Tôn Tư Nghiêm, cậu ta là một tên ngốc."

Chu Phạm thích bát quái, ánh mắt lập tức nhìn sang bên kia.

Bởi vì vị trí của nam sinh đứng rất gần cô, cô nghe thấy câu tiếp theo của nam sinh: "

Tôi biết cậu thầm mến cô ấy, còn không nói ra?"

Chu Phạm chớp chớp mắt, ngay cả điện thoại di động cũng không định mở khóa, hai mắt trực tiếp nhìn chằm chằm đám học sinh trung học kia.

Quán thịt nướng vốn rất nhiều người, các bàn nói chuyện thanh âm đều lớn, thanh âm của đám học sinh trung học kia cũng xen lẫn trong đó có người chú ý tới cuộc sống sau này, có người thì chỉ chú ý tới truyện trước mắt.Động tĩnh rất nhanh lắng xuống,nhờ có sự náo động lúc nãy mà tình yêu thầm mến trở thành tình yêu rõ ràng, nam sinh kéo tay nữ sinh trực tiếp đi ra khỏi quán nướng.

Chu Phạm nhìn bóng lưng đồng phục màu trắng xanh của hai người, lẳng lặng thất thần.

Thẳng đến khi Lương Thù Tuyển đi ngang qua chỗ cô về phía quầy lễ tân, cô mới hoàn hồn.

Chu Phạm cảm thấy ở một ngày bình thường nhất trong tháng một cô nhìn thấy một cảnh tượng dũng cảm nhất của một nam sinh trong thời niên thiếu. -Chu Phạm gửi một tin QQ về nhà, nhưng lại quên chặn Chu Dự Gia.

Chu Dự Gia ở trường cũng có điện thoại di động, liền bảo tài xế trong nhà nhanh chóng đến ga tàu cao tốc đón Chu Phạm.

Chu Phạm và Lương Thù Tuyển tách ra trước cửa quán nướng. Tài xế Trương Lợi cũng đã đến phố thịt nướng đón cô, Chu Phạm liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh.

Lúc nói lời tạm biệt với Lương Thù Tuyển, Chu Phạm một lần nữa hứa: "

Khi nào anh muốn học chơi bi-a thì liên lạc với tôi qua QQ. Tôi chắc chắn sẽ đến."

Lương Thù Tuyển ở trong bóng đêm mờ ảo khẽ cười, chậm rãi đáp một tiếng:" Được."

Chu Phạm lên xe, quay đầu lại nhìn Lương Thù Tuyển đang đi theo hướng ngược lại với cô.

Sắc trời hình như sắp mưa, nhưng Lương Thù tuyển hình như cũng không mang theo ô."

Trương thúc, chú chờ cháu một chút."

Trương Lợi đáp một tiếng: "

Sao vậy? Cháu bỏ quên gì à?”

Chu Phạm vội vàng mở cửa xe, cây cọ hai bên đường phố thịt nướng cao lớn xanh tươi, cô dọc theo đường phố nướng đi về phía Lương Thù Tuyển."

Lương Thù Tuyển."

Cô hét lên.

Lương Thù Tuyển rất nhanh quay đầu lại, gương mặt thoạt nhìn sắc bén, anh chậm rãi vén mí mắt xuống.

Chu Phạm chạy tới đưa ô của cô cho anh: "

Trời sắp mưa rồi."

Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Ừm?"

Chu Phạm nói: "

Lấy ô của tôi."

Những ngón tay rõ ràng của Lương Thù Tuyển nhận lấy ô, cười một tiếng.

Chu Phạm liếc anh một cái.

Lương Thù Tuyển liền mở ô ra, lười biếng cười với Chu Phạm: "Được rồi?"

Chu Phạm ừ một tiếng, xoay người đi về phía xe đang dừng ở đầu đường.

Những chiếc lá cọ bị gió thổi bay, ngày Chu Phạm đến Đại học Tây Kinh, trước khi trời mưa cũng có dấu hiệu như vậy.Đợi chút nữa thành phố Toại Nam nhất định có một trận mưa lớn, Lương Thù Tuyển không thể không có ô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK