Chu Phạm nghĩ không ra liền không muốn xem nữa, cô buông điện thoại xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Trịnh Tử Kim rất hiếm thấy hỏi Chu Phạm có đến một quán bar mới do bạn anh mở hay không.
Chu Phạm vừa vặn xem xong một mùa tạp kỹ, mùa thứ hai còn chưa bắt đầu, hơn nữa rất có thể không gom đủ nhân mã ban đầu. Cô chính là lúc nhàm chán lại hay buồn phiền, liền rất dứt khoát hồi phục.
Trịnh Tử Kim đánh máy trả lời: [Em đến thì Lương Thù Tuyển mới đến, tôi không gọi em thì không gọi được cậu ấy. Phục rồi. Sao lại có người như vậy chứ.] Đánh được một nửa, anh lại xóa toàn bộ, trả lời lại: [Ừ! Được! Tối hôm đó gặp lại]Buổi tối, Lương Thù Tuyển đến đón Chu Phạm.
Lúc Chu Phạm ra khỏi cửa, cô đang nói chuyện với chị chủ xưởng gốm sứ. Cô ngước mắt lên, liền nhìn thấy Lương Thù Tuyển từ trên xe đi xuống, đang đi tới trước mặt cô.
Chu Phạm vội vàng đem điện thoại di động dập tắt, sửa sang lại biểu tình, hướng anh cong môi.
Lương Thù Tuyển tự nhiên nắm lấy tay cô, liếc mắt nhìn Chu Phạm: "
Chu Phạm, em là đặc vụ sao?" Anh cười: "
Trò chuyện với ai mà căng thẳng vậy."
Chu Phạm được Lương Thù Tuyển dắt tay, hai người đi về phía xe, khóe miệng cô nhếch lên: "
Không có ai, nhìn thấy anh không muốn nghe điện thoại di động nữa."
Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, nghiêng đầu nhếch môi, trong mắt cũng kéo lên vài phần ý cười.
Hai người thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng Chu Phạm không tiết lộ nửa điểm tin tức về gốm sứ.
Sau khi đến quán bar, Chu Phạm hiếm khi nhìn thấy Trịnh Tử Kim bên cạnh không có cô gái nào. Lương Thù Tuyển tạm thời có việc đi lầu hai, còn có vài người bạn ở đây, Trịnh Tử Kim vây lấy mọi người cùng nhau chơi trò chơi.
Chu Phạm nhấp một ngụm rượu trái cây, hỏi Trịnh Tử Kim: "
Không đợi Lương Thù Tuyển sao? Anh ấy không chơi trò chơi sao?"
Trịnh Tử Kim cảm thấy buồn cười nhìn cô một cái: "
Chúng ta sẽ chơi thật lòng mạo hiểm, Lương Thù Tuyển biết chơi sao?""
Tại sao không chơi?" Chu Phạm lại nhấp một ngụm rượu trái cây."
Cho tới bây giờ cậu ấy cũng không cùng chúng ta chơi loại trò chơi này." Trịnh Tử Kim vừa lấy bàn xoay, vừa nói với Chu Phạm, "
Em chơi không?""
Tôi chơi." Chu Phạm nói: "
Lương Thù Tuyển trước kia cũng không chơi loại trò chơi này sao, hình như tôi nghe anh ấy nói trước kia anh ấy cũng từng chơi qua."
Cô nhớ tới lần đó cô và Lương Thù Tuyển nói chuyện phiếm, Lương Thù Tuyển nói lần đó anh có viết thư tỏ tình. Chính là anh chơi thật lòng mạo hiểm thua, cho nên mới bị ép viết thư tỏ tình.
Nếu anh ấy không bao giờ chơi thật lòng mạo hiểm là sự thật, vậy lá thư tỏ tình không phải là bị ép buộc viết ra?
Trịnh Tử Kim đi quầy lễ tân lấy mấy chai rượu tới, bộ dáng rất chắc chắn: "
Không có khả năng. Tôi khẳng định, cậu ta cho tới bây giờ chưa từng chơi trò thật lòng mạo hiểm. Trịnh Tử Kim vừa nói vừa cười rộ lên: "
Làm sao có thể, chắc anh Tuyển nói lung tung đi."
Chu Phạm không tranh luận với Trịnh Tử Kim nữa, chỉ là trong đầu nhớ tới bức thư tỏ tình Lương Thù Tuyển nói, cùng ngày 5 tháng 6 rõ ràng anh trở về trường trung học Toại Nam nhưng anh lại nói không quay lại đó.
Hai chuyện này hình như anh đều nói dối, chẳng lẽ là thật sự cố ý gạt cô chuyện gì sao?
Chu Phạm mím môi dưới, giả vờ thuận miệng hỏi Trịnh Tử Kim một câu: "
Năm ngoái Lương Thù Tuyển không thi cuối kỳ muốn thi lại, có phải anh cười anh ấy thật lâu không."
Trịnh Tử Kim thật sự nở nụ cười: " Anh Tuyển cũng nói với em?" Anh dừng lại, suy nghĩ một chút: "
Năm ngoái anh ấy không thi cuối kỳ là trở về thành phố Toại Nam."
Chu Phạm ừ một tiếng: "
Anh hẳn là không biết anh ấy trở về thành phố Toại Nam làm cái gì đi.""
Biết a!" Trịnh Tử Kim lòng hiếu thắng bị khơi dậy: " Cậu ta trở về trường trung học Toại Nam."
Trịnh Tử Kim: "
Trung học tôi đã không thi đỗ trường trung học Toại Nam. Tôi nhớ rõ hôm đó là ngày 5 tháng 6. Cuối kỳ thi, Lương Thù Tuyển về trường trung học Toại Nam.""Ồh!" Chu Phạm nói: "
Anh ấy đã nói với tôi."
Trịnh Tử Kim nhanh miệng: " Cậu ta trở về trường trung học Toại Nam hình như là vì gặp ai, tôi cũng không rõ."
Chu Phạm khách sáo đơn giản nói một câu: "
Có thể là gặp thầy cô đi, ngày chụp ảnh tốt nghiệp thầy cô đều sẽ có mặt."" Ah, không phải vậy." Trịnh Tử Kim nói: "
Ngày đó Dương Chân Y hình như cũng trở về trường trung học Toại Nam."
Chu Phạm: "
Dương Chân Y là ai?""
Cũng là người nổi tiếng của trung học Toại Nam." Trịnh Tử Kim bổ sung: "
Cùng một lớp với anh Tuyển."
Những người nổi tiếng thời trung học, Chu Phạm là một người cũng không biết. Lương Thù Tuyển đại khái cũng là nhân vật rất khó lường ở trung học Toại Nam nhưng lúc cô còn học trung học cũng không biết đến anh.
Trịnh Tử Kim giống như ý thức được mình nói nhiều, liền không nói nữa.
Chu Phạm chớp chớp mắt, Dương Chân Y?Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này.
Lần này là lần chơi thật lòng mạo hiểm mà Chu Phạm cảm thấy chơi nhàm chán nhất.
Chơi được một nửa, cô và Trịnh Tử Kim nói không chơi nữa, liền ngồi một mình trên cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Lý Thanh Minh gửi cho cô mấy tin nhắn.[Phạm Phạm, cậu có biết Dương Chân Y không?]Chu Phạm có chút bối rối, trả lời: [Sao vậy?"][ Tớ không biết cô ấy, nhưng hình như cô ấy là đàn chị. Trịnh Tử Kim nói cô ấy là bạn họccùng lớp của Lương Thù Tuyển.
Lý Thanh Minh: [Ồ, khó trách.]Chu Phạm quét màn hình, đánh máy: [Rốt cuộc là sao vậy?
Lý Thanh Minh: [Ha ha.. Phạm Phạm, cậu đừng làm nũng với tớ, cậu đi làm nũng với Lương Thù Tuyển.
Chu Phạm còn chưa kịp trả lời, Lý Thanh Minh liền gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình, là tin nhắn của fanpage trung học Toại Nam.
Lý Thanh Minh: [Chỉ là ngày cậu chụp ảnh tốt nghiệp, Lương Thù Tuyển đã đi, Dương Chân Y cũng đi. Sau đó, ai đó đã chụp được những bức ảnh này. NChu Phạm: [Ồ, Lương Thù Tuyển và cô ấy là bạn cùng lớp.
Lý Thanh Minh: [Phía dưới rất nhiều người bình luận rằng Lương Thù Tuyển ngày đó làvì Dương Chân Y mà trở lại trường học]Chu Phạm chậm lại một giây, giương mắt lên, mím môi chậm rãi trả lời: [Ừm! Có thểLý Thanh Minh: "
Nhưng sự thật rốt cuộc thế nào cũng không rõ ràng lắm, Lương Thù Tuyển đã nói với cậu chưa? Ngày đó anh ấy đi trung học Toại Nam làm gì? Nếu như anh ấy thẳng thắn nói cho cậu biết vậy anh ấy và Dương Chân Y hẳn là cũng không có quan hệ gì, những bình luận kia hẳn là đều là nói bậy.
Chu Phạm dụi dụi mắt, sau khi nói chuyện với Lý Thanh Minh, liền đem điện thoại di động tắt đi.
Cô dựa vào ghế và trên sân khấu có một ban nhạc rock đang chơi.Ánh đèn mơ hồ chiếu lên mặt Chu Phạm, cô bỗng nhiên suy đoán ra một chuyện trongtiếng nhạc rock.
Dựa theo Trịnh Tử Kim nói, Lương Thù Tuyển không có khả năng chơi trò thật lòng mạo hiểm, cho nên có khả năng hay không, anh đích thật là đã viết thư tỏ tình cho người ta.
Không phải là bị ép buộc, cũng không phải miễn cưỡng mà là chủ động viết cho cô gái yêu thích của mình.
Chu Phạm bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, nhưng bản thân chuyện này hình như không phải là một chuyện quá ly kỳ.
Tuy rằng lúc trước cô cảm thấy loại người như Lương Thù Tuyển, xác suất lớn sẽ không chủ động tỏ tình. Nhưng dựa theo suy đoán hiện tại, anh có khả năng chủ động viết thư tỏtình cho cô gái khác.
Mà cô gái được anh chủ động viết thư tỏ tình là ai đây?
Cô cắn môi, nghĩ đến Dương Chân Y.
Vô luận là chuyện viết thư tỏ tình, hay chuyện ngày 5 tháng 6 trở về trung học Toại Nam,anh đều không nói rõ.
Cho nên, Lương Thù Tuyển không muốn để cho cô biết, trước đây anh từng thích một côgái khác sao.
Mà Dương Chân Y dường như là cô gái có khả năng lớn nhất. Hơn nữa, họ là bạn cùnglớp.
Chu Phạm cảm giác tất cả chuyện này đều hợp lý. Cô dùng tay che mắt, nhắm mắt lại nghỉngơi.
Sau một lúc lâu, cô từ từ mở mắt ra.À, Lương Thù Tuyển thì ra cũng sẽ chủ động viết thư tỏ tình với nữ sinh khác.
Chỉ là, không có chủ động tỏ tình với cô.
Lương Thù Tuyển bận rộn xong từ trên tầng hai xuống, đã gần mười giờ.
Anh đi tới trước mặt Chu Phạm, xoa tóc cô, khom lưng nói: "
Về nhà?"
Chu Phạm gật đầu ừ một tiếng: "Được, em có chút mệt mỏi." Trịnh Tử Kim ở bên cạnh chậc chậc một tiếng, mấy người còn lại kéo anh ta đi.
Chu Phạm rời khỏi ghế, cùng Lương Thù Tuyển đi ra khỏi quán bar, phía sau ánh đèn mêly ngũ sắc, thẳng tắp kéo dài đến bên chân hai người.
Quán bar này cách bãi đậu xe hơi xa, đại khái phải đi bộ hai mươi phút.
Chu Phạm vẫn không lên tiếng, Lương Thù Tuyển nắm tay cô, thỉnh thoảng nhìn lướt quacô, giống như ý thức được cô có chút buồn ngủ, liền kéo cô lại một chút, bàn tay thon dài tựa vào cổ cô, giống như ôm cô vào trong ngực.
Chu Phạm được Lương Thù Tuyển ôm vào trong ngực, trong nháy mắt bóng dáng cao lớn của anh liền hướng cô bao phủ.
Cô xoa xoa sống mũi, ngáp một cái, thật lâu cũng không lên tiếng.
Vài giây sau, cô nghe Lương Thùy Tuyển nói: "
Rất buồn ngủ sao? Em buồn ngủ thì ở đâychờ anh, anh sẽ lái xe đến đón em?"
Chu Phạm lắc đầu: "
Cũng may, không buồn ngủ đến như vậy.""Àh!" Lương Thù Tuyển ôm chặt cô hơn một chút: "
Vậy sao? Tâm tình của em không tốtlắm?"
Chu Phạm thuận miệng nói bậy: "
Trịnh Tử Kim chơi trò chơi cũng không nhường em."
Lương Thù Tuyển cười một tiếng, xoa xoa tóc cô: "
Chu Phạm, em là bạn nhỏ a. Còn muốn người khác nhường nhịn."
Chu Phạm còn chưa nói gì, anh lại cười một tiếng: "
Nhường em đi, cả đời này anh đều nhường em, được không?"
Chu Phạm ừ một tiếng, nghiêng đầu hỏi anh: "
Lương Thù Tuyển, em có thể hỏi anh mộtchuyện không?"
Lương Thù tuyển đi bên ngoài đường, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mái tóc đen nhánh, gương mặt nghiêng nghiêng của anh rõ ràng, khóe mắt mỏng cong lên một chút."
Chuyện gì?"
Chu Phạm đi bên trong đường, hai mí mắt hơi nông, hơi dừng lại, ánh đèn buổi tối chiếulên toàn thân cô."
Trường trung học của anh thế nào?"
Lương Thùy Tuyển: "
Trung học?" Anh nói: "
Không phải như vậy sao?"
Chu Phạm liếc anh một cái: "
Sống coi như vui vẻ đúng không?"
Lương Thù Chọn cười: "
Cũng như vậy..."
Anh đến gần nhìn cô: "
Làm sao vậy? Bỗng nhiênhỏi cái này.""
Không có gì cả." Chu Phạm nói: " Thuận miệng hỏi."
Hai người đi bộ và đi bộ đến bãi đậu xe gần đó. Lương Thù Tuyển lái xe ra, Chu Phạm vừa lên xe liền nhắm mắt lại ngủ.
Cô có thể hiểu rằng ở trường trung học, Lương Thù Tuyển có người mà anh thích. Nhưnghình như cô có chút không vui, trong lòng vẫn luôn nghẹn ngào. Đó là một cảm xúc rất tinh tế, nhưng thực sự tồn tại.
Sau khi đến gần tiểu khu nhà của Chu Phạm, Lương Thù Tuyển lái xe vào.
Trước khi Chu Phạm xuống xe, Lương Thù Tuyển tiến đến bên cạnh cô: "
Có thể hôn mộtchút được không?"
Chu Phạm bị chặn luồng khí này làm nhiễu loạn suy nghĩ, nhưng cô nghiêng đầu nhìnthấy mí mắt đen nhánh của Lương Thù Tuyển cô còn chưa kịp phản ứng, Lương Thù Tuyển đã hôn tới.
Anh chặn tay ở ghế lái phụ, vây chặt lấy cô, nhưng lại không đụng phải da thịt cô.
Chỉ đơn thuần là hôn cô.
Sau khi hôn xong, Lương Thù Tuyển nhìn cô ở cự ly gần.
Chu Phạm liếm môi dưới, mở cửa xe đi xuống.
Lương Thù Tuyển lại giữ chặt tay cô, kéo môi cô, giọng nói lười biếng: "
Có thể hôn thêmmột chút được không?"
Chu Phạm tức giận cười nói: "
Anh còn chưa dứt?"
Lương Thù Tuyển cúi đầu ừ một tiếng: "
Không cho hôn nữa?" Anh ồ một tiếng: "
Vậy anhphải làm sao bây giờ, vừa rồi còn chưa hôn đủ."
Chu Phạm bật cười: "
Anh có phiền hay không." Lương Thù Tuyển cười một tiếng: "
Bây giờ, em chê anh phiền rồi sao?""
Không có." Chu Phạm lắc đầu, cô chính là có khẩu khí không thuận theo. Nhưng loại chuyện này cô cũng không có khả năng trực tiếp hỏi anh, nếu anh thẳng thắnthành thật, cảm thấy việc này cũng không có gì to tát anh cũng sẽ không liên tiếp nói dốicô hai lần.
Nói dối có thể đại diện cho một cái gì đó là sự thật.
Nghĩ đến đây, Chu Phạm lại gật đầu: "Ừh! Anh phiền chết rồi."
Lần này đến lượt Lương Thù Tuyển bị tức cười, anh nhìn lướt qua Chu Phạm: "
Hôm nay,em thật sự rất giống một đứa trẻ."
Chu Phạm lau tóc vụn: "
Ai là bạn nhỏ, em sắp hai mươi rồi.""Ồh!" Lương Thù Tuyển chậm rãi: "
Cô bé Chu Phạm đã hai mươi tuổi."
Chu Phạm mở cửa xe: "
Em về nhà ngủ."
Lương Thù Tuyển lười biếng cười: "Được, đắp chăn lại."
Chu Phạm trừng anh một cái, Lương Thù Tuyển nhếch môi cười, Chu Phạm liền đến cửanhà.
Vào ban đêm, cô nằm trên giường và ngày mai phải đến chỗ cô gái đó.
Ngày hôm sau Chu Phạm lái xe đến tiểu khu cô gái kia.
Cô đã thêm wechat của cô gái để xác nhận rằng cô ta đang ở nhà ngày hôm nay.
Sau khi đến tiểu khu nhà cô gái, Chu Phạm lái xe cách xa một chút, không dừng ở cửa tiểukhu.
Cô và cô gái ở lại một buổi chiều, hai người ôm dưa hấu cùng nhau xem phim trongphòng khách, bầu không khí hòa hợp vui vẻ.
Sau khi cảnh quay cuối cùng của "
Cậu bé mặc đồ ngủ sọc" kết thúc, cô gái nghiêng đầunhìn Chu Phạm: "
Cảm ơn chị đã mua dưa hấu."
Hơn năm giờ ánh nắng mặt trời giống như được mạ một lớp vàng, nhàn nhạt rải lên mépphòng, Chu Phạm dùng thìa múc một ngụm dưa hấu, bình thản hỏi chuyện của TrươngThịnh.
Cô gái cảnh giác, đặt dưa hấu xuống và nói: "
Có chuyện gì vậy?"
Chu Phạm thấy phản ứng của cô tương đối lớn, liền qua loa qua chuyện. Cô gái gật gậtđầu, Chu Phạm liền không nhắc tới chuyện này nữa.
Hơn 9 giờ tối, cô gái đưa Chu Phạm xuống dưới lầu.
Chu Phạm phất tay nói lời tạm biệt với cô gái, liền lái xe về nhà.Đại học Tây Kinh rất nhanh khai giảng, Chu Phạm rất muốn nhanh chóng xử lý tốtchuyện này. Hai ngày sau, cô đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat từ cô gái.
Cô gái chủ động nhắc tới chuyện của Trương Thịnh, nói Trương Thịnh đã quấy rối cô rấtlâu, cô cũng rất muốn báo cảnh sát, nhưng không biết phải làm sao. Chu Phạm trực tiếp lái xe đưa cô gái đến cơ quan công an. Trong điện thoại di động củaChu Phạm có chứng cứ ghi hình, có thể chứng minh Trương Thịnh đúng là quấy rối cô gái, hơn nữa cô gái cũng rất hợp tác với cảnh sát.
Khi ra khỏi cơ quan công an, cô gái hỏi Chu Phạm, Trương Thịnh có thể bị nhốt bao lâu.
Chu Phạm nói: "
Cậu ta không dám đi tìm cô nữa, lúc tôi còn học trung học, cũng từng bịanh ta quấy rầy, nhưng lúc đó không có ai giúp tôi, báo cảnh sát cũng không có biện phápxử lý tốt, cho nên tôi tìm người đánh anh ta một trận."
Cô dừng lại: "
Bây giờ, có cảnh sát để giúp cô và tôi giúp cô, không cần phải lo lắng." Cô xoađầu cô gái, cong môi: "
Tôi sẽ bảo vệ cô."
Chuyện của Trương Thịnh chấm dứt, Tâm tình Chu Phạm rất tốt.
Ngày khai giảng đại học Tây Kinh, Lương Thù Tuyển đến tìm Chu Phạm, hai người cùngnhau ngồi tàu cao tốc trở về trường.
Trên đường trở về trường học, Chu Phạm thế nào cũng không nghĩ tới cô lại xuất hiệntrên ảnh của fanpage cục công an Toại Nam.
Cô ngủ xong tỉnh lại, Lương Thù Tuyển ngồi bên cạnh cô, không nói một lời cúi đầu đùanghịch điện thoại."
Tỉnh rồi?" Lương Thù Tuyển liếc cô một cái.
Chu Phạm sửa sang lại tư thế ngồi, ừ một tiếng.
Lương Thù Tuyển liền đưa điện thoại di động cho cô xem, sau đó nói một câu: "
Chuyện gìxảy ra, em đi cục công an làm cái gì?"
Giọng điệu của anh nhàn nhạt, nghe có vẻ là có chút tức giận.
Chu Phạm mở to hai mắt, nhìn thấy trên màn hình hiển thị bài đăng công khai của cụccông an thành phố Toại Nam.
Lại là bài đăng công khai.
Là đăng hàng ngày, hình ảnh không rõ, nhưng người quen liếc mắt một cái có thể nhận ralà cô.
Trong ảnh, Chu Phạm cùng một cô gái ngồi trên băng ghế dự bị, ánh đèn của cục công anlạnh lẽo nghiêm túc, trên vách tường treo rất nhiều ảnh chụp cảnh sát, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc. Chu Phạm dừng một chút, nói một nửa sự thật. Không nói chuyện giữa cô và TrươngThịnh, chỉ nói cô gái này bị Trương Thịnh quấy rối, cô không thể nhìn thấy chuyện nhưvậy.
Sau khi nói xong, Lương Thù Tuyển thủy chung không lên tiếng.
Chu Phạm chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh.
Vài giây sau, cô nghe thấy giọng nói bình thường của Lương Thù Tuyển."
Cho nên, lần trước cổ tay em bị thương, cũng là bởi vì việc này?"
Chu Phạm miễn cưỡng gật đầu hai cái: "
Không cẩn thận đụng đến cổ tay."
Lương Thù Tuyển cười một tiếng: "
Chu Phạm, em thật sự được." Chu Phạm nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Lương Thù Tuyển, nhưng cô còntức giận vì chuyện Lương Thù Tuyển hồi trung học có thể gửi thư tỏ tình cho người khác.
Trong lòng cô cũng không dễ chịu, nhưng nhịn không nói gì. Lương Thù Tuyển bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, mí mắt đen nhánh thoạt nhìnkiêu căng, anh cực lực áp chế cảm xúc của mình.Âm thanh nhạt nhẽo."
Chu Phạm, ở trong lòng em, anh rất không đáng tin sao?"
Danh Sách Chương: