....
"Wow..."
"Cố lênnnn"
"Hay quá"
Mặt trời lên cao từ lâu, xua tan đi màn đêm u tối. Hôm nay là cuối tuần, có lẽ rất nhiều người còn chìm trong mộng đẹp. Lúc này, các công viên số 1 số 2 Nhật Bản, đang diễn ra một trận đấu đầy sức sống, náo nhiệt. Rất đông người háo hức, cổ vũ, nóng lòng muốn tham gia thi đấu. Đặc biệt ban tổ chức không hạn chế người muốn thi đấu, dù già hay trẻ, chỉ cần yêu thích bóng rổ. Ai cũng có thể biểu hiện mình.
"Lợi hại quá, người da đen kia tốc độ quá nhanh."
"Nhìn người tóc xanh lục đeo kính kìa, khoảng cách xa như vậy mà ném bóng vô rổ, quá đỉnh"
"Cả cái người nhìn quen mặt trên tạp chí nữa, tóc vàng ấy, động tác đẹp trai thật."
"Tớ thích nam sinh tóc tím cơ, cao như vậy, mạnh mẽ, có thể che chở tớ"
"A... Sao đột nhiên cảm thấy có bóng người vừa lướt qua trước mắt tớ thế"
Những người đang bị bàn luận trong miệng người khác không quan tâm ai nói gì, họ đang tập trung vào trận đấu. Thật ra họ tập trung như vậy cũng vì thiếu niên tóc lam. Cậu ấy đã nói 'nếu muốn cùng nhau thi đấu, xin các cậu hãy nghiêm túc hết sức mình'.
"Hừ. Chẳng qua chỉ là đám nhóc cấp 2 miệng còn hôi sữa, sao khó đối phó thế này." Ở đội bóng kia, một người đàn ông đã có nhiều năm kinh nghiệm oán giận.
"Mệt thật. Bọn chúng tuổi trẻ tràn đầy năng lượng." người đàn ông khác thở hổn hển.
"Ông chú, mới mở màn thôi mà đã không nổi nữa rồi sao." Aomine lau mồ hôi, trêu đùa.
"Mày..." Người đàn ông há miệng muốn phản bác, nhưng giật mình vì trái bóng xoẹt nhanh vượt qua mình. Gã chưa nhìn thấy rõ nữa mà.
"Aomine-kun, không được cười nhạo đối thủ." Thanh âm dễ nghe vang lên.
Người đàn ông nhìn qua, thế mà lại không phát hiện ra người nào.
"Hắc hắc ~ đã biết, Tetsu."
Vững vàng tiếp được quả bóng do Kuroko truyền tới, ánh mắt Aomine nghiêm lại, hai bước vượt qua đối thủ, vừa biểu diễn chiêu thức khiến đối thủ phân tâm, vừa thản nhiên đột phá vòng vây.
"Oaaa. Đẹp trai quá"
Người đàn ông hồi phục tinh thần, xung quanh chỉ toàn tiếng la hét ồn ào.
"Aominecchi lại chơi chiếm spotlight rồi. Hừ." Kise khinh bỉ bĩu môi.
"Kise, cậu không có tư cách nói Aomine" Midorima công bằng nói, nếu không có câu sau- " Aomine làm động tác dư thừa"
"Có gì đâu, dù sao bây giờ đang là bóng rổ đường phố" Aomine không cho là đúng, hắn dùng chính là phong cách đường phố mà.
"Hừ. Aominecchi toàn tự cho mình đúng" Kise bất mãn, Aominecchi quá đáng, từ đầu đến giờ Kise hắn chưa bắt được trái bóng nào từ tay Kurokocchi truyền hết. Toàn bị Aomine cướp mất tiêu.
"Murasakibaracchi, cậu thấy đúng không?"
"Ừm. Nhanh kết thúc trận đấu, tớ muốn ăn vặt lắm rồi". Murasakibara vĩnh viễn không chung kênh hệ thống suy nghĩ với mọi người.
"Ê. Đó không phải là thế hệ kì tích à?" Từ trong đám đông đột nhiên có một người la lên.
"Cái gì? Chính là thế hệ kì tích trong truyền thuyết ư?"
"Trung học Teiko?"
"Thì ra là bọn họ, hèn chi mạnh như thế"
"Cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến rồi, danh bất hư truyền, thực lực không thể chê được"
"......"
Tích. Trong lúc tất cả còn đang sôi nổi tranh nhau nói thì tiếng chuông báo hiệu trận đấu kết thúc.
"Kurokocchi Kurokocchi ~ tớ vừa rồi biểu hiện thế nào?" Kise giành giật từng giây hướng Kuroko bên kia chạy tới, mà Aomine tốc độ nhanh hơn đem hắn đá văng.
"Lăn sang một bên đi!"
Dừng trước mặt thiếu niên tóc lam, Aomine nhếch miệng cười, "Tetsu, chúng ta quả nhiên ăn ý nhất!"
"Aominecchi! Mỗi lần đều đá tớ, thật quá đáng!" Kise tức giận bất bình nắm hai tay, đi đến gần Kuroko liền nhanh chóng thay bộ mặt ủy khuất khóc "Kurokocchi ~ Aominecchi bắt nạt tớ!"
"Kise xấu xí, đừng ghê tởm như vậy dính vào Tetsu!"
"đồ da đen tớ nơi nào ghê tởm!"
"Tui thu hồi câu nói lúc đầu, bọn họ nơi nào soái!" Trong đám người nào đó, một nữ sinh đột nhiên thấp giọng nói một câu.
Đối với Aomine và Kise hai người ồn ào nhốn nháo đã sớm tập mãi thành thói quen, Kuroko chỉ là đứng một bên bảo trì biểu tình ngàn năm như một của mình. Ánh mắt có chút biến hóa. Không để ý tới Aomine và Kise còn đang cấu véo nhau, cậu kiên bước chân đi đâu đó.
"Kise Ryota buông ra coi...... Tetsu?"
"Da đen này...... Kurokocchi?"
Bảng điểm biểu hiện con số to lớn, hơn kém nhau 100 điểm, thấy thế nào cũng đả kích người.
"Hừ. Bóng rổ loại đồ vật này quả nhiên chỉ có thể dùng để giết thời gian." Tuy rằng ngoài miệng là nói như vậy, nhưng người đàn ông trong mắt không thể che giấu mất mát.
"Bóng rổ mà thôi, tùy tiện chơi chơi là được." Một người đàn ông khác trong đội cũng phụ họa, bất quá giọng nói của gã lại có chút áp lực - "Bóng rổ chính là dành cho người trẻ tuổi chơi, chúng ta liền không cần quá mức so đo, ha, ha......".
"Bóng rổ chẳng phân biệt giai cấp, càng không có quy định tuổi." Đột nhiên thêm vào một giọng nam trong suốt, có phải hay không vừa nãy đã nghe qua?
"A! Nhóc con là từ đâu tới?"
"Xin chào, cháu ở đây lâu rồi."
"......" Nhóm người đàn ông cạn lời. Trước mắt họ là thiếu niên dáng người gầy yếu, thoạt nhìn không hề có độ tồn tại, bọn họ thật đúng là không chú ý tới có một người như vậy. Nhưng bị cặp mắt lam thuần túy nhìn chằm chằm, thì lại không thể bỏ qua cậu nữa. "Hắc ~ nhóc con, cháu tới làm gì?"
"Các chú chơi bóng rổ cảm thấy vui sướng không?" Kuroko gằn từng chữ một mở miệng, biểu tình phi thường nghiêm túc.
"Cháu hỏi cái này làm gì?"
"Chú à, bóng rổ là chẳng phân biệt trình tự chẳng phân biệt tuổi, nếu chơi bóng rổ cảm thấy vui sướng, liền hưởng thụ chơi bóng rổ là được, quá mức để ý kết quả ngược lại sẽ quên đi ước nguyện ban đầu, đến lúc đó liền lẫn lộn đầu đuôi. Cho nên, không cần quá để ý, chỉ cần chính mình thỏa mãn là được." Rất khó tưởng tượng, người giống Kuroko sẽ nói một hơi dài nhiều câu như vậy.
"Cậu bé này......" Nhóm các ông chú hai mặt nhìn nhau, nhìn Kuroko, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới được.
"Vì kết quả thi đấu mà từ bỏ yêu thích bóng rổ, đây là không đúng." Thấy bọn họ còn trầm mặc, Kuroko tiếp tục nghiêm trang nói.
"Ha ha ha......" Nửa ngày, người đàn ông đột nhiên phá lên cười, gã nâng tay muốn xoa đầu Kuroko, nhưng bị tránh thoát. Không để ý những chi tiết này, mở miệng nói: "Cư nhiên bị một cái nhóc con giáo huấn, chúng ta thật là...... Ha ha ha."
"Đúng vậy đúng vậy, lớn tuổi dễ dàng nghĩ nhiều, chúng ta hồ đồ, ha ha ha." Có mở đầu, người đàn ông khác cũng liên tiếp cười rộ lên.
"Kỳ thật công tác rất nhiều, đánh chơi bóng rổ cũng là không tồi rồi ~"
"Đúng vậy, chơi bóng rổ để thả lỏng thả lỏng."
Sau khi cười xong, sắc mặt họ thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Kuroko cũng cười.
"Đi thôi, chúng ta trở về tìm thời gian khác lại đấu mấy chiêu" Tâm tình không tồi, nhóm những người đàn ông bắt đầu kề vai sát cánh chuẩn bị rời đi. "ừ, nhất định phải luyện nữa luyện nữa, lần sau nếu lại bại bởi bạn nhỏ này cần phải ném mặt mũi đi luôn."
"Các chú."
"Còn có chuyện gì sao?" mấy người quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn Kuroko.
"Cháu không phải bạn nhỏ"
"Haha"
...
"Tetsuya chơi rất vui vẻ sao?"
Sau khi trở lại chỗ đám người kia, nghênh đón Kuroko đầu tiên là vị đoi trưởng đại nhân vẫn luôn ngồi một bên xem.
"Akashi-kun, tớ thực sự nghiêm túc, không có chơi." Kuroko theo ý Akashi bảo ngồi xuống bên cạnh hắn, tiếp nhận hắn đưa qua chai nước, uống một ngụm. "Nhưng mà, có thể cùng mọi người thi đấu tớ rất vui vẻ, cảm ơn Akashi-kun."
Ngày hôm qua Akashi nói cho cậu muốn cùng nhau tham gia một trận bóng rổ đường phố, nếu cậu nói không cao hứng tuyệt đối là giả! Tuy rằng trước kia cũng có cùng nhau luyện tập, nhưng chưa từng cùng đấu với người khác. Lần đầu tiên cùng nhau chính thức lên sân thi đấu, Kuroko có một sự thỏa mãn khoing không nhỏ.
...
"Đối thủ tiếp theo của chúng ta là?" Tương đối đứng đắn hơn so với những người khác, Midorima nhưng thật ra ngạo kiều rất nhiều. Hắn chủ động đi vào chỗ quản lý xem thử ai tiếp theo sẽ bị ngược.
"Izuki cậu có thể đừng vừa kể chuyện vừa cười không?"