"Không có, cảm ơn Haizaki-kun đã quan tâm"
"Hừm, dù sao thì ngày mai bọn anh cũng về rồi, nhóc tự cẩn thận vậy."
"A!?" Haizaki-kun phải đi rồi sao?
Trời đã về đêm, hành lang khách sạn mập mờ đèn, không có một bóng người qua lại. Yên tĩnh... đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Đối với chuyện nhóm người Haizaki phải rời khỏi nơi này sớm hơn dự định, Kuroko có một loại dự cảm kỳ lạ nhưng chưa tìm ra được. Ây da, có thể là vì Haizaki-kun mang đến cho cậu cảm giác an toàn, cho nên Kuroko kết luận thiếu Haizaki thì việc cậu đối phó với đám màu mè kia phải tốn khá nhiều sức lực.
Kuroko thở dài, đây gọi là nghiệt duyên đúng không nhỉ? Xem ra đời này cậu và thế hệ kỳ tích vẫn khó có thể trở thành hai đường thẳng song song. Kuroko lắc đầu, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Dừng ở trước cửa phòng, Kuroko vươn tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra, cậu sững sờ nhìn lướt qua khung cảnh trong phòng. Akashi và Midorima đang đấu cờ với nhau, Murasakibara nằm nghiêng trên thảm an tĩnh ăn snack, Aomine thế mà lúc này lại không cãi nhau với Kise như bình thường, cũng không xem tạp chí Mai-chan, cậu ta nghiêm túc coi trận đấu bóng rổ trên tivi, Kise đứng tựa vào cửa sổ, tay không ngừng lướt điện thoại, người còn lại là Momoi đang ngây ngốc mỉm cười ngắm mọi người.
Không khí đột nhiên yên tĩnh hoà thuận ấm áp như thế này khiến ai trước giờ đã từng tiếp xúc với thế hệ kỳ tích cũng sẽ bị doạ đến choáng váng, rất khó thích ứng.
"Ah, Tetsuchan"
Thiếu nữ tóc hồng phát hiện ra người đầu tiên, kích động lao tới.
"Chào buổi tối, Momoi" Đối mặt với cái ôm nhiệt tình của cô, Kuroko thản nhiên đáp lời.
"Tetsu chan khoẻ hơn chưa? Tớ nghe Akashi nói thân thể cậu không thoải mái nên cần nghỉ ngơi, tớ muốn đi tìm cậu nhưng bọn họ không cho."
Momoi trừng lớn hai mắt liếc nhìn đám nam sinh.
"Đã làm cậu lo lắng rồi, Momoi. Bây giờ tớ rất khoẻ." Được quan tâm, Kuroko ấm áp cười.
"Kurokocchi~?" Lần này Kise lịch sự chào hỏi, không có như những lần trước nhào đến ôm ấp làm nũng, vô cùng đẹp trai tỏ ra cool ngầu.
Cái này thật sự rất không bình thường...
"Ui, Kurochin tới rồi"
"Có muốn cùng ăn vặt không?"
Những người khác lần lượt chào hỏi, sau đó tỏ ra không quan tâm tiếp tục làm những gì đang dang dở.
"Chào buổi tối" Kuroko chào, cậu cứ thấy cái không khí này rất vi diệu và kỳ lạ. Hình thức ở chung hiện tại của năm người này hình như đang rất hài hoà, đó chính là điểm bất thường.
"Tetsu...Tetsu chan, tớ có một thỉnh cầu nho nhỏ" Momoi đột nhiên vuốt tóc sau tai, biểu hiện vẻ thẹn thùng, nhẹ giọng nói.
"Sao thế Momoi?" Kuroko hỏi.
"Tetsuchan, tớ biết cậu vừa nghỉ ngơi xong mà đưa ra yêu cầu thì thật không đúng, nhưng... nhưng tớ rất muốn đi..." Đối diện với ánh mắt của Kuroko, Momoi nghiêm túc nói, "Fujima phu nhân nói với tớ ban đêm ở trung tâm có một cái chợ nhỏ, tầm giờ này sẽ tổ chức một số hoạt động thú vị, tớ muốn đi xem, cậu có thể đi cùng tớ không?"
"Ừm, không thành vấn đề." Kuroko gật đầu nhẹ nhàng.
"Thật sao?" Hai mắt Momoi sáng bừng, quá đỗi hạnh phúc.
"Đúng vậy, nhưng mà..." Kuroko ngập ngừng nhìn về phía đội trưởng Akashi, chậm rãi hỏi: "Akashi-kun, tớ đi dạo cùng Momoi được chứ?"
"Được thôi, chú ý an toàn." Akashi bình tĩnh đáp lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi bàn cờ.
"Tớ biết rồi, Momoi, chúng ta đi thôi."
Kuroko đi ra cửa cùng vẻ mặt mong chờ của Momoi, cậu hoàn toàn không biết rằng nhóm thế hệ kỳ tích ám binh bất động vì họ đã đạt thành thoả thuận cách đây một giờ trước.
——
Bởi vì nơi đây là vùng núi muà đông, dân bản địa chỉ tổ chức hoạt động nho nhỏ nên cũng không náo nhiệt như vào những đêm hè. Tuy nhiên đối với Kuroko thì ra ngoài đi dạo vào ban đêm thanh mát như thế này rất thích hợp.
"Tetsukun, chúng ta qua nơi đó xem đi." Momoi lôi kéo Kuroko chạy đông chạy tây, cô nghe nói nơi này nổi tiếng về làm đồ thủ công mỹ nghệ rất xuất sắc, đồ nào cũng vô cùng tinh xảo.
Dừng lại trước một quầy hàng trang sức, Momoi phấn khích cầm một đôi bông tai hình hoa anh đào lên, ướm thử, cười hỏi:
"Cậu thấy cái này thế nào?"
" Rất hợp với cậu đó." Kuroko trả lời, tiện thể lướt mắt nhìn qua quầy hàng đủ loại trang sức có kiểu dáng và màu sắc đa dạng, cậu khẽ thở dài vì chẳng có tí hứng thú với những thứ của phái nữ này.
"Tetsu-kun, cậu nhìn kìa, thứ kia cũng rất đẹp." Vừa trả tiền mua đôi bông tai xong, Momoi đã chú ý đến quầy hàng khác.
Kuroko chưa kịp hoàn hồn đã bị kéo đi, trước mắt là những viên hình tròn đủ màu sắc, làm thành dạng trứng bồ câu lớn nhỏ, theo người bán giới thiệu thì đó là một loại điểm tâm đặc biệt.
Momoi cẩn thận lựa chọn, còn cảm thán nói:
"Thật giống với thế hệ kỳ tích, mỗi người một màu."
"Giống..."
"Tetsu-kun, chúng ta ăn thử đi" Mo moi hào hứng cho vào miệng, liên tục khen ngon, còn hối Kuroko cũng ăn thử đi.
Kuroko miễn cưỡng cho vào miệng, quá ngọt, cậu âm thầm rùng mình, nhưng vẫn lịch sự cảm ơn cô nàng đã mời mình ăn -.-
"Tetsukun, chúng ta qua bên kia nữa"
——
Bên kia Kuroko và Momoi đi chơi rất vui vẻ, à là Momoi đơn phương phấn khích quá độ. Còn phía khách sạn khá bình tĩnh.
"Akashichi, chúng ta không đi theo thật sự ổn sao?" Kise nắm chặt di động, đã hơn nửa giờ hắn không nhịn được, mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
"Đúng đó Akashi, để Tetsu và Satsuki chỉ hai người đi cùng nhau, lỡ có chuyện gì thì sao?" Aomine có chút lo lắng.
"Ryota, Daiki, tôi đã nói rồi, còn muốn tôi lặp lại lần nữa hử?" Akashi nhìn quân cờ trong tay, bình thản nói.
Theo mệnh lệnh của Akashi thì bởi vì bọn họ mới cùng Kuroko thẳng thắn nói rõ mọi việc nên sẽ có chút sốc, cần cho Kuroko thời gian riêng tư để bình ổn lại cảm xúc, không được quá dính cậu, đặc biệt là hai tên trẻ trâu Kise và Aomine.
Kise dậm chân, tưởng hắn không muốn theo Kuroko đi chơi hả? Là tại đội trưởng không cho phép thôi.
Tuy nói thế nhưng rõ ràng điều kiện để bọn họ nghe theo là Kuroko vẫn ở trong tầm mắt bọn họ, vậy mà nhìn xem, giờ đến cái bóng còn chả thấy tăm hơi đâu cả.
"Có chuyện gì được chứ? Không có sao đâu." Murasakibara lười biếng ngáp.
"Ryouta, Daiki, tuy rằng các cậu lo lắng không phải không có lý, nhưng tôi muốn các cậu phải biết..." Akashi đặt quân cờ xuống, ánh mắt nghiêm khắc nhìn hai người, "Tetsuya và chúng ta không giống nhau, có một số việc cậu ấy có thể tự mình quyết định, chúng ta không thể luôn luôn bên cạnh canh giữ, bảo hộ cậu ấy. Dựa theo tính cách của Teétuya, cậu ấy sẽ tức giận." Nếu đến cả tự bảo vệ mình cũng không được, vậy thì Teiko không cần người vô dụng.
"Tớ không có nghĩ Kurokocchi yếu đuối đâuu." Kise lập tức phản bác, hắn xoay người, nhìn bầu trời đen ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh đi, "Tớ chỉ muốn bên cạnh cậu ấy nhiều hơn khi còn có thể thôi." Thật vất vả mới mới được biết chân tướng sự việc, hắn không muốn chính mình bỏ lại Kuroko khiến cậu ấy cô đơn tuyệt vọng, bị lãng quên đi, chắc chắn cậu ấy rất đau khổ.
Bọn họ có lẽ cùng ý tưởng với Kise hoặc không, chính họ cũng không rõ nữa.
——
"Đêm nay ăn thật nhiều" Momoi thoả mãn nói, tay cô nàng còn xách theo túi lớn túi nhỏ, cô muốn mang quà về cho thế hệ kỳ tích, "sau kỳ nghỉ trở lại trường nhất định sẽ giảm béo."
"Tớ thấy dáng người cậu rất tốt rồi, không cần giảm cân" Kuroko thật lòng nói, cậu thấy cô khá nhỏ nhắn so với bạn cùng trang lứa.
"Thật...thật ư?" Mo moi ngượng ngùng đỏ mặt, cô cảm thấy hôm nay vô cùng hạnh phúc, được cùng người mình thích hẹn hò.
"A!!" Đột nhiên có tiếng la lớn, Kuroko và Mo moi sửng sốt, cùng cúi đầu, một cậu bé bị đụng ngã đang ngồi khóc, đèn lồng giấy trên tay bị văng ra, gió thổi bay đi.
"Momoi, tớ qua đó nhặt, cậu lo cho thằng nhóc này nhé." Kuroko nói 1 câu rồi nhanh chóng chạy đi.
"Anh trai đi nhặt giúp em rồi, đừng khóc nữa." Momoi dịu dàng đỡ cậu bé đứng dậy.
——
Bay chỗ nào rồi nhỉ? Kuroko mải mê đuổi theo chiếc lồng đèn, lúc này nhìn lại cậu đã ở rừng cây ven chợ từ bao giờ, đêm tối hoang vu có chút đáng sợ. Kuroko cẩn thận nhìn các hướng, cậu bị thu hút bởi ánh sáng le lói gần tảng đá, cậu cúi người nhặt chiếc đèn lồng lên, quay người định rời đi. Đột nghiên có ai đó bịt miệng và mũi cậu, Kuroko dãy dụa nhưng cậu chỉ thấy một bóng đen.
——
"Cảm ơn chị gái cho em kẹo" Momoi thở phào nhẹ nhõm, vất vả lắm mới dỗ thằng bé này nín khóc được.
"Sao anh trai chưa về vậy chị? Chắc là không tìm được rồi." Nói thế thằng nhóc lại sụt sịt muốn khóc.
"Tetsukun, không xảy ra chuyện gì chứ?" Đã đợi hơn 10 phút, Momoi bắt đầu lo lắng.
Thời gian cứ trôi qua từng phút, từng giây mà vẫn không thấy Kuroko trở lại, Momoi sốt ruột chờ không nổi nữa.
"Em trai, đứng chỗ này chờ chị, chị đi tìm bạn chị xem sao." Cho cậu bé thêm một viên kẹo, Momoi lo lắng đi nhanh về phía rừng cây, cậu bé cũng rất ngoan ngoãn không khóc đứng yên tại chỗ.
" Teétukun, Tetsukun"
Momoi lớn tiếng gọi tên, chân vội vã dẵm lên vài nhánh cây kêu răng rắc, lòng đầy bất an. Ngừng trước một tảng đá, cô thấy chiếc đèn lồng le lói chút ánh sáng.
Rầm rầm... cùng với một trận dồn dập tiếng bước chân, cửa phòng bị dùng sức mà mở ra.
Nghe tiếng động lớn, Kise lập tức đi tới, "Momoichi..."
Vừa định chào hỏi đã bị Momoi hoảng hốt ngắt lời:
" Mọi người... không... không tìm thấy Tetsukun!!!!"