• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi.
Mới đói đã ba tháng kể từ ngày bọn trẻ đi huấn luyện.
Cũng từ đó Đào Nguyên Đình ra sức tìm kiếm, nhưng thu lại chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời một Lão Đại như anh biết thất bại.
_Cạch.....
Từ Quân từ ngoài bước vào.
"Đình, bên New York xảy ra vấn đề, cần cậu qua đấy xử lý"
"Cậu đi thay tôi".

Đào Nguyên Đình không suy nghĩ đẩy việc cho Từ Quân.
Thời gian này anh không muốn đi đâu cả, anh sợ mình đi rồi! Đám nhóc về sẽ bỏ lỡ.
"Không được, bên kia yêu cầu cần cậu đích thân ra mặt"
"Thời gian bao lâu?" Anh đành thỏa hiệp.
Từ Quân nhìn anh bất lực, trước đây cậu ta bất chấp làm việc.

Còn bây thì....?
"Khoảng mười ngày"
"Không có thời gian cụ thể à?"
"Đó là cậu đích thân ra mặt, người khác có khi cả tháng chưa xong"

"Được rồi cậu sắp xếp đi cùng tôi"
"Cậu gọi Quan Chí đi cùng! Vợ tôi vừa sinh xong, bỏ cô ấy một mình tôi thấy không ổn"
Đào Nguyên Đình đứa mắt nhìn Từ Quân rồi xua tay.
"Gọi cậu ta hộ tôi"
"Cậu yên tâm, đợi mẹ con cô ấy khỏe hơn chút! Tôi sẵn sàng đi cùng cậu mọi nơi"
"Cậu nghĩ gì thế, chỉ tại tôi quên chút thôi! Xong việc thì về sớm cùng cô ấy đi"
Từ Quân vỗ vai Đào Nguyên Đình rồi rời đi.
*
Hai ngày sau đó, anh cùng Quan Chí đã có mặt ở New York.
"Lão đại, chào mừng anh đến New York" Thuộc hạ thẳng tắp cúi chào anh.
Đào Nguyên Đình xua tay cho tất cả lui xuống "Ai có việc gì mau nói, không có gì báo cáo thì lui đi".
"Rõ lão đại"
"Lão đại, dạo gần đây có vài nhóm tự phát, luôn đưa ra khiêu chiến chúng ta"
"Có vài anh em khi đi riêng lẻ, bị chúng tấn công, thương tích không hề nhẹ".
"Bên phía Quang Thiếu Thâm cùng Từ Minh Quân, bắt tay hợp tác! Cướp không ít hàng của chúng ta".

Quan Chí đọc báo cáo từ cấp dưới.
"Quang Thiếu Thâm sao? Hắn nợ tôi cũng không ít đâu".
"Còn tên Từ Minh Quân kia, nghe đâu cũng có không ít khúc mắc với Phan tiểu thư".

Quan Chí tiếp lời Đào Nguyên Đình.
"Xem ra thù cũ nợ mới, nên tính hết một lần rồi"
*
Bi hôm nay được cử ra sân bay đón lão đại.
Sau hơn 8 năm vắng bóng, hôm nay lão đại của Thiết Sát đã quay trở lại.
Tất cả thuộc hạ nghe cô trở lại liền thẳng hàng chào đón.
Chiếc xe vừa dừng, Mộc đã nhanh chân chạy đến mở cửa xe.
_Cạch....
"CHÀO MỪNG LÃO ĐẠI TRỞ VỀ"
Cô nhìn họ mà lòng dâng trào nhiều cảm xúc lẫn lộn.
"Các cậu thời gian qua vất vả rồi, hôm nay ăn mừng một bữa thật lớn đi"
"Hoan Hô Lão Đại"
"Được rồi, lui xuống chuẩn bị tiệc đi! Còn ai có việc gì thì mau chóng báo cáo".

Cô xoay người đi vào phòng khách.

Bi_Mộc_ Lục, theo sau cô bước vào phòng.
"Lão đại, Quang Thiếu Thâm dạo này càn rỡ vô tội vạ, hắn bắt tay Từ Minh Quân, lôi kéo không ít người gia nhập"
"Quang Thiếu Thâm, trả không ít tiền để đám người kia đi phá rối khắp nơi" Lục nhanh chóng báo cáo những thứ quan trọng.
"Còn gì nữa không?"
"Em điều tra được, lão đại Thiên Nhất vừa đáp chuyến bay đến New York sáng hôm qua".
"Được tôi biết rồi, các cậu dạo này vất vả! Sắp xếp đêm nay đến bard cùng tôi uống vài ly"
"Lão đại là nhất, vậy chúng tôi đi trước, tối gặp"
"Tối gặp"
Đám người Mộc đi hết, để mình cô ở lại phòng.
*Quang Thiếu Thâm, Từ Minh Quân, thời gian như thế đủ dài với các người rồi nhỉ? Đã đến lúc game over........?* Cô thở dài một hơi liền xoay người lên lầu.
Lâu không về lại, nơi đây vẫn không có gì thay đổi.
_Cạch....
Theo trí nhớ mở cửa thư phòng, đi đến bên của sổ quan sát mọi thứ bên dưới.
*
"Đình, đến đây rồi, đêm nay đi giải sầu chứ?" Quan Chí nhìn Đào Nguyên Đình lại bắt thả hồn theo gió liền gọi về.
"Ừm".
"Lạnh lùng vậy?"
"Cậu im đi, tôi nghi ngờ ông bà nội, biết chuyện 2 đứa nhóc mà không chịu nói cùng tôi"
"Đó không phải rất bình thường à, ông bà nội nói với cậu mới không bình thường ấy".

Quan Chí liếc Đào Nguyên Đình khinh bỉ.
Đúng là yêu vào cái IQ liền bằng 0.
*
8 giờ tối, cả hai nhóm người lần lượt đi đến điểm hẹn.
Một bên là ăn mừng lão đại trở lại, một bên lại đi trải nghiệm bard ở New York.

*
"Tôi đến nhà vệ sinh một lát, các cậu cứ tự nhiên đi".

Nói xong cô xoay người đi đến nhà vệ sinh.
Khi từ nhà vệ sinh đi ra, cô và anh vô tình đi lướt qua nhau.
Cô thì không để ý.

Còn anh lại cảm giác giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó.
Khi Đào Nguyên Đình xoay người chạy đuổi theo, cô gái vừa nãy đã không thấy đâu hết.
"Nãy giờ cậu có thấy một cô gái, cao khoảng một mét 7! Mặc bộ đồ màu đen đi qua đây không?".

Đào Nguyên Đình gấp gáp hỏi phục vụ.
"Thưa ngài, tôi không thấy ai như ngài miêu tả cả"
"Được rồi, cảm ơn cậu, nếu như có nhìn thấy! Vui lòng đến phòng VIP số 015 báo giúp tôi một tiếng".

Đào Nguyên Đình dúi vào tay phục vụ một xấp tiền.
Nhìn thấy tiền, phục vụ liền vui vẻ "Vâng, vâng ngài yên tâm, chỉ cần nhìn thấy tộ nhất định đến báo cho ngài"
"Tôi chờ tin tốt từ anh".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK