"Được, thù mới nợ cũ, chúng ta tính luôn một lần vậy".
Cô nhìn Quang Thiếu Thâm nhếch mép cười nhạt.
Quang Thiếu Thâm khó hiểu, hắn từng đắc tội với cô à??
"Nhìn xem, Quang thiếu anh thua rồi"
Quang Thiếu Thâm quay ngoắt ra sau, đám thuộc hạ đã ngã xuống từ bao giờ.
"Sao....Sao...Có thể.....!Không thể" Quang Thiếu Thâm quá hoảng sợ mà lắp bắp.
"Với tôi có gì là không thể?" Cô và anh đồng thanh đáp.
Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, sau đó bật cười.
"Mang hai tên này về, tôi vừa điều chế loại thuốc mới"
"J lão đại, tôi mang hai người kia đi, anh không ý kiến chứ?"
Đào Nguyên Đình nhìn cô thật lâu "Tất nhiên, nhưng..."
"Thế nào?"
"Tôi có thể đến xem cô tra tấn chúng không?"
"Thành giao".
"Tôi rất mong chờ"
Quang Chí từ bên kia đi đến "Lão đại, số hàng kia giải quyết thế nào?"
"Mang về trước, hẹn họ khi khác giao dịch"
"Rõ"
Cô quay sang Bi "Mang hàng về đi"
"Lão đại yên tâm"
"Vậy hẹn anh ngày mai nhé"
"Được" Anh lạnh nhạt trả lời.
"Mai sẽ có người đến dẫn đường cho anh"
Nói rồi cô quay sang cho thuộc hạ rút về.
Cô đi xa rồi, Đào Nguyên Đình vẫn chăm chú nhìn theo cô.
*
Như đã hẹn, sáng hôm sau! Mộc qua đón Đào Nguyên Đình đến khu căn cứ.
"Tôi theo lời lão đại, đến đưa Lão đại Thiên Nhất đến căn cứ của Thiết Sát".
"Làm phiền rồi".
Đào Nguyên Đình đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc, ngồi chờ người từ sớm.
"Vậy mời ngài lên xe".
Thuộc hạ của Mộc xuống mở cửa xe cho Đào Nguyên Đình.
*
Chiếc xe bon bon chạy hơn 30 phút mới đến căn cứ.
Từ bên ngoài nhìn vào, đây giống như một gia đình thích sống xa phố thị ồn ào vậy.
Đến gần mới thấy, tốp tốp thuộc hạ thay nhau tuần tra, bên trên ra đa siêu nhỏ như chim én bay luôn khắp nơi.
Kiêng cố thế thì đố ai dám xâm nhập.
"Đến nơi rồi ạ, mời ngài xuống".
Thuộc hạ đúng quy cũ mở xe.
"Lão đại các người đâu?".
Đào Nguyên Đình đưa mắt nhìn quanh.
"Lão đại đang ở địa lao".
Lục từ xa đi đến.
"Vậy..."
"Yên tâm, lão đại có dặn, chỉ cần Đào lão đại đến! Liền dẫn đường đến địa lao".
Lục nhiệt tình chỉ đường, vừa giải thích.
*Thế nào lão đại Thiết Sát biết được họ của mình rồi?? Không lẽ ...!không thể nào đâu?*
Đào Nguyên Đình như người trên mây, vừa đi vừa suy nghĩ.
"Quang Thiếu Thâm, từng ấy thời gian tôi để anh yên ổn! Giờ đến lúc game over rồi".
Cô nhếch mép cười nhạt.
"Tôi và cô chưa từng đụng độ, tại sao giờ lại muốn hại tôi?".
Quang Thiếu Thâm không phục.
"Quang Thiếu Thâm anh đúng là chúa hay quên! Để tôi nhắc cho anh nhớ, cách đây hơn 8 năm, ở con hẻm gần Lưu gia"
"Anh đã cho người làm những gì? Có nhớ không?"
Quang Thiếu Thâm không thể tin nhìn cô gái trước mặt.
"Cô cùng con nhỏ đó, thì có gì liên quan?"
"Không liên quan, liên quan rất nhiều là khác"
"Rơi vào tay các người, muốn chém muốn giết gì mau làm đi" Từ Minh Quân bực bội kêu gào.
"Yên tâm, thứ cặn bã như anh không chết sớm được đâu".
Cô căm phẫn nhìn hắn.
"Tôi chưa từng làm gì cô, giờ rơi tay các người! Muốn nói mà chả được?".
"Từ Minh Quân, giờ này anh còn nói được những lời như thế SAO?"
"Cấu kết cùng ả ta, ngoại tình, g.iế.t người, có thứ gì loại cặn bã như anh không làm À?".
Lục từ ngoài đã nghe giọng cô không bình thường, liền bỏ mặc lão đại Thiên Nhất! Chạy thật nhanh vào địa lao.
"Lão đại, chị bình tĩnh chút đi"
"Lão đại, nghe tôi nói, không được xúc động! Xúc động là ma quỷ".
Lục ôm chặt lấy cô an ủi.
Đào Nguyên Đình chạy theo phía sau, khi nhìn thấy cảnh Lục ôm cô! Tim anh đau nhói lạ thường.
Mất một lúc cô mới từ từ đẩy Lục ra, tinh thần đã ổn định hơn.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đào Nguyên Đình ôm tim, lảo đảo như muốn ngã khụy, bất chấp cô lao đến vội vàng dìu anh đến ghế.
"Không sao chứ?"
"Không.
...Không.
.Sao rồi".
Đào Nguyên Đình nhìn cô không chớp mắt.
Trên người cô, anh ngửi được mùi hương của Phan An Nhiên, có phải anh nhớ cô quá rồi không? Đường đường là lão đại một bang, nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn, sao có thể là Phan An Nhiên của anh được.
"Lục, giúp tôi lấy lọ thuốc màu xanh, chia điều rồi tiêm cho hai kẻ đó"
"Rõ lão đại"
Lục cầm ống tiêm, Quang Thiếu Thâm lúc này mới thấy có điều không ổn.
Nhưng đã quá muộn rồi.
"Này, muốn chém muốn giết thì mau lên, nghĩ tôi sợ cái ống tiêm bé tý đó à?".
Từ Minh Quân không sợ chết gào thét.
"Thật ồn ào, Lục mau ra tay đi"
Thuốc trong ống tiêm cứ vậy được bơm vào người hai tên lắm lời.
"Cậu ra ngoài, tôi có việc nói riêng cùng ngài đây"
"Chị nhớ cẩn thận chút, đừng xúc động quá".
Lục tri kỷ dặn dò một câu.
"Mau đi".
Khi nãy cô chỉ nhớ đến kiếp trước bi thảm một chút thôi mà, có cần thế không???
Lục co giò chạy vọt ra ngoài, ở lâu thêm chút nữa! Chắc lão đại băm mình ra mất.
"Đào tổng, anh đỡ hơn chưa?".
Cô quay sang Đào Nguyên Đình hỏi.
Đào Nguyên Đình nghe cô gọi ra họ mình thì vô cùng bất ngờ.
"Này, cô thế nào biết được họ của tôi?".
Đào Nguyên Đình nghi hoặc.
"Không chỉ bởi họ, tôi còn biết anh tên gì nữa kìa?".
*Không thể nào...!Rõ ràng mình giấu rất kỹ mà, là kẻ nào....!Kẻ nào bán đứng mình chứ?? Đừng có để tôi bắt được*
Danh Sách Chương: