Thế nhưng, từ góc độ một người đồng tính, tôi có thể nói cho cậu, tôi nhìn thấy, Thẩm Nghiêm là một người đàn ông rất nghiêm túc, cậu ấy có tình cảm rất sâu với cậu.
Cho nên, cho dù cậu không chấp nhận, cũng mong cậu không thương tổn Thẩm Nghiêm, yêu thích một người không phải là sai.
Chương 50: Búa
Tương truyền thượng cổ ác thú tướng mạo dữ tợn, tính cách hung tàn, mỗi năm 365 ngày vào ngày cuối cùng trong năm ác thú sẽ hạ thế.
Ác thú sợ màu đỏ, cho nên năm mới ngoài cửa nhà đều được dán giấy đỏ, đốt pháo, dùng để xua đuổi ác thú.
Nếu như trong năm có vay nợ, nhất định phải hoàn trả món nợ trước khi ăn tết, như vậy mới có thể thoải mái ăn tết an bình vui vẻ.
Sáng sớm ngày 21 tháng 12
Ngày đông phương bắc, mặt trời đã lên cao rồi, thế nhưng bầu trời vẫn chưa sáng hẳn.
Trên đường cái dồn dập người đến người đi.
Trên con đường nhỏ xuất hiện thân ảnh một người phụ nữ hơn 50 tuổi.
Người phụ nữ vừ đi vừa kiểm tra đồ ăn đựng ở bên trong làn, hôm nay đông chí, chung quy cũng phải làm sủi cảo cho người nhà.
Người phụ nữ tập trung tinh thần kiểm tra lại đồ ăn, chỉ nhìn thấy có một đôi chân từ bên cạnh mình đi qua.
Bà không có ngẩng đầu mà tiếp tục đi về phía trước, lại không có chú ý tới, đôi chân người kia sau khi đi qua bà lại ngừng lại, sau đó, đôi chân kia không hề có một tiếng động xoay lại, mà phía sau chợt loé lên một tia sáng lạnh lẽo ——
Ầm!
Một tiếng trầm thấp vang lên, người phụ nữ theo tiếng ngã xuống đất, bắp cải thảo bên trong cái làn đựng đồ ăn lăn ra ngoài...!
Ngày 25 tháng 12, buổi sáng 9 giờ.
Hôm nay trời hơi âm u, đã là chín giờ sáng, trên bầu trời không hề thấy ánh nắng sáng ngời, nhưng ở chân trời lại có vệt ửng đỏ, vừa nhìn chính là dấu hiệu của tuyết sắp rơi.
Tiếng nhạc giáng sinh vui vẻ vang lên, bên trong đài phát thanh phát ngôn viên dùng âm thanh ngọt ngào nói "Hôm nay sẽ là một lễ giáng sinh màu trắng."
Trong hành lang xuất hiện tiếng bước chân, một người phụ nữ hơn 30 tuổi một bên vội vã mà đi lên lầu, một bên nói điện thoại: "Này, anh giúp tôi nói với ông chủ một tiếng, tôi quên hồ sơ ở nhà, tôi quay về lấy hồ sơ xong liền qua."
Người phụ nữ bước chân vội vã cấp tốc lên lầu, trước mặt có người xuống cầu thang tránh sang một bên, nhường đường đi cho cô.
Người phụ nữ nói xong, vừa mới chuẩn bị tắt điện thoại di động, liền cảm thấy sau đầu có một tiếng gió thổi ——
Ầm!
Người phụ nữ ngã xuống cầu thang, điện thoại di động dọc theo cầu thang lăn xuống bậc thang, trong ống nghe còn truyền đến âm thanh bất an của đối phương "Alo"...!
Đêm, ngày 28 tháng 12.
Một người đàn ông hơn 40 tuổi từ bên trong quán cơm đi ra.
Bên trong quán cơm thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh cụng chén cạn ly.
Người đàn ông cười cười, những công nhân này cực khổ một năm rồi, cũng khó mà có thời gian tập hợp thoải mái như vậy.
Ngày hôm nay mọi người đều được lĩnh tiền thưởng tết, ông cũng đã để lại tiền mời khách, bọn họ nhất định là sẽ uống không say không về.
Người đàn ông khoác áo khoác đi ra ngoài, đêm đông gió thổi vào mặt có chút đau, trên đường đối diện người đi đường đều đội mũ len cúi đầu xuống mà đi vì sợ bị gió thổi đến.
Người đàn ông lại bị rượu hâm nóng ra một thân mồ hôi, vừa vặn hóng gió tiêu đi cái nóng một chút.
Người đàn ông dọc theo con đường nhỏ đen kịt đi về nhà, trên đoạn đường này đèn đường có mấy cái đã bị hỏng.
Tối nay ánh trăng tối tăm, cho nên người đàn ông hoàn toàn không chú ý tới, có một đôi chân đi theo phía sau mình....!
Đôi chân kia không hề có một tiếng động tới gần, sau đó, lại là một ánh sáng lạnh loé lên ——
Ầm...!
Răng rắc, răng rắc.
Máy ảnh đèn chớp nhấp nhoáng, chiếu sáng lên hàng hiên tối tăm mờ mịt.
Dưới ánh đèn chớp, một thi thể một người phụ nữ trung niên vặn vẹo mà nằm trên chỗ lối đi giữa hai tầng cầu thang, đầu của cô cuộn tròn tại một góc, xuyên thấu qua mái tóc ngổn ngang, mơ hồ có thể nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ đã xanh trắng.
Sau gáy của cô có dấu vết tụ máu, huyết dịch ở dưới trời tuyết lạnh 0 độ đã đông lại.
Trình Tấn Tùng đứng ở trên bậc thang nhìn thi thể phía dưới, nhìn Tưởng Duệ Hằng nhẹ nhàng nâng lên đầu của người phụ nữ, tỉ mỉ quan sát vết thương sau não của cô, mà Thẩm Nghiêm lại đứng ở bên cạnh Tưởng Duệ Hằng, nhìn hắn khám nghiệm thi thể.
"Nguyên nhân cái chết là xương sọ vỡ nát dẫn đến xuất huyết não, sau đầu người chết có khá nhiều vết thương, tên khốn này càng ngày càng ra tay độc ác." Trình Tấn Tùng nhìn thấy Tưởng Duệ Hằng đứng lên, lấy xuống găng tay đi tới bên người Thẩm Nghiêm, nói: "Đây là thi thể thứ năm rồi."
Thẩm Nghiêm sắc mặt trầm trọng gật gật đầu.
Tâm trạng Trình Tấn Tùng cũng rất nặng nề.
Không nhớ ra được bên trong tác phẩm của một vị tác giả nào đó có câu nói: "Cửa ải cuối năm rất khó khăn" Câu nói này đặt trên người cảnh sát bọn họ tựa hồ đặc biệt chuẩn xác.
Hàng năm tiến vào tháng 12, tiến nhập vào thời kỳ án mạng xảy ra cao nhất trong một năm.
Thời kỳ này phương bắc lạnh giá, ban ngày ngắn ban đêm đêm dài, có mấy công ty còn cho nhân viên nghỉ đông.
Số lượng nhân viên nhàn tản tăng lớn, tất nhiên dẫn đến xã hội không yên tĩnh, trước tết tỉ lệ tội phạm trộm cắp tăng cực kỳ nhanh.
Mà năm nay cảnh sát bọn họ đặc biệt khổ sở, bởi vì bắt đầu từ trung tuần tháng 12, trong thành phố liên tiếp xuất hiện vụ án giết người hàng loạt.
Hung thủ theo đuôi một người tiến vào khu vực hẻo lánh, sau đó dùng cây búa đập mạnh vào sau não người bị hại, tính cả ngày hôm nay, đã tạo thành hậu quả ác liệt bốn người chết một người bị thương.
Từ năm ngày trước, thành phố đã xếp vụ án này vào vụ án có mức độ cực kỳ nguy hiểm, yêu cầu tất cả bộ ngành chung sức hợp tác, toàn lực phá án và bắt giam hung thủ.
Mà Thẩm Nghiêm làm tổ trưởng tổ trọng án, tự nhiên lần hành động này thuộc thẩm quyền phụ trách của bọn họ.
Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm một mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, khoảng thời gian này đối phương gầy đi rõ ràng.
Đại khái là cảm thấy ánh mắt Trình Tấn Tùng nhìn lại đấy, Thẩm Nghiêm xoay đầu lại: "Thế nào? Phát hiện cái gì?"
Trình Tấn Tùng nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nghiêm, phục hồi tinh thần lại, hắn lắc đầu một cái: "Không có, tôi đã xem xét xung quanh, hung thủ vẫn không có lưu lại đầu mối gì."
Tên hung thủ này hết sức giảo hoạt, vẫn luôn lựa chọn tiểu khu hoặc là con đường hẻo lánh không có bất kỳ camera an ninh theo dõi nào để ra tay, hơn nữa sau khi ra tay giết nạn nhân còn cướp đồ của bọn họ bỏ chạy, cho đến bây giờ, đều không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
Thẩm Nghiêm không có biểu tình gì mà gật gật đầu, tiện đà quay đầu lại.
Trình Tấn Tùng mới vừa muốn mở miệng nói cái gì, mà ngay lúc này, Trình Hải Dương từ trên lầu chạy tới, nói với Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng, mẹ của Vương Quảng Vi đã tỉnh lại, chúng ta có thể đi qua hỏi thăm."
"Được." Thẩm Nghiêm rốt cục có biến hoá, anh đi tới bên người Tưởng Duệ Hằng, nói: "Bên này nhờ vào mấy người, sau khi thu thập xong chứng cứ mọi người trực tiếp về cục cảnh sát đi, chúng tôi bên này hỏi xong sẽ quay về cục cảnh sát tìm mọi người."
Tưởng Duệ Hằng gật gật đầu, còn không đợi Trình Tấn Tùng mở miệng, bên kia, Thẩm Nghiêm đã mang người quay người lên lầu.
Biểu tình Trình Tấn Tùng lần thứ hai chuyển thành thất lạc...!Cái cửa ải cuối năm này, khổ sở không chỉ là công tác...!
Ba người ngồi ở trên xe cảnh sát, ai cũng không nói gì.
Ngày hôm nay người của tổ pháp chứng xuất cảnh chính là Trình Tấn Tùng cùng Lý Gia Vũ, kể từ hôm đó sau khi Tưởng Duệ Hằng cãi nhau với Lý Gia Vũ, Tưởng Duệ Hằng vẫn luôn cố tình lảng tránh Lý Gia Vũ, mà lần này vụ án quan trọng, hai người không thể tránh khỏi lần thứ hai chạm trán.
Nếu như lúc trước, Trình Tấn Tùng có thể sẽ trò chuyện làm cho bầu không khí sinh động, nhưng là hôm nay hắn nhìn thấy hai người, chỉ là trong lòng càng thêm tư vị lẫn lộn.
Ba người cứ như vậy mang theo tâm tư, một đường yên tĩnh về đến cục cảnh sát.
Đến cục cảnh sát, Lý Gia Vũ ngừng xe, quay đầu lại mới vừa muốn nói chuyện, Tưởng Duệ Hằng lại mở miệng trước: "Tôi bảo người đem thi thể mang tới, Tấn Tùng, cậu đi theo tôi một chuyến được chứ? Tôi có một số việc muốn nói với cậu."
Trình Tấn Tùng liếc mắt nhìn Lý Gia Vũ, lại phát hiện lông mày Lý Gia Vũ mới vừa vung lên liền rủ xuống, anh nói với Trình Tấn Tùng: "Vậy tôi cầm vật chứng về văn phòng trước" Sau đó liền xuống xe.
Trình Tấn Tùng quay đầu lại, lại phát hiện Tưởng Duệ Hằng cũng đã xuống xe.
Trình Tấn Tùng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chính mình cũng mở cửa đi xuống.
Trình Tấn Tùng cùng Tưởng Duệ Hằng đi đến văn phòng pháp y, Tưởng Duệ Hằng đầu tiên là sắp xếp người đem thi thể đưa vào phòng giải phẫu, sau đó xoay đầu lại hỏi Trình Tấn Tùng: "Nói đi, cậu và Thẩm Nghiêm xảy ra chuyện gì."
"Hả?" Trình Tấn Tùng sững sờ, tiện đà như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười: "Chúng tôi có làm sao đâu?"
Tưởng Duệ Hằng không nói gì, chỉ là thân thể dựa vào cái bàn phía sau, ôm cánh tay đánh giá Trình Tấn Tùng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một phút chốc, Trình Tấn Tùng rốt cục chịu không nổi, di chuyển tầm mắt, lần thứ nhất biết đến, nguyên lai chột dạ là có tư vị gì.
"Tại sao cậu lại phát hiện ra?" Tưởng Duệ Hằng hỏi Trình Tấn Tùng như vậy.
Trình Tấn Tùng có chút giật mình ngẩng đầu: "Cậu làm sao biết?"
"Cậu đừng quên, tôi học giải phẫu." Tưởng Duệ Hằng cười cười, nói tiếp: "Hơn nữa trong giới đồng tính của chúng tôi có một câu nói, mỗi một gay đều có một loại ra-đa, có thể phát hiện được đồng loại của mình.
Cậu chỉ là không có loại này ra-đa này thôi."
Trình Tấn Tùng vừa nghe, kinh ngạc hơn: "Cậu đã sớm biết cậu ấy thích tôi? Tại sao cậu không nói cho tôi?"
Tưởng Duệ Hằng chớp chớp đôi mắt hẹp dài, khẽ hất khóe miệng hỏi ngược lại: "Tôi cho cậu biết, cậu sẽ làm thế nào?"
Trình Tấn Tùng trầm mặc, Tưởng Duệ Hằng cười khẽ, hắn đã đoán được, Trình Tấn Tùng sẽ có phản ứng này.
Qua hồi lâu, Trình Tấn Tùng mới thở dài, nói đến cái ngày mà mình phát hiện ra sự thật "...!Tôi thật không nghĩ tới cậu ấy sẽ có loại tình cảm đó với tôi.
Tôi chính là cảm thấy Thẩm Nghiêm người này rất tốt, cậu nói xem mọi người trong công tác thường gặp nhau, hai chúng tôi tính khí cũng rất hợp, cũng chỉ là nói chuyện nhiều hơn những khác thôi; hơn nữa em trai cậu ấy còn là cấp dưới của tôi, hai người bọn họ lúc trước còn huyên náo như vậy, nếu tôi đã biết, có thể không giúp đỡ sao? Nhưng là tôi..
Tôi không biết có phải tôi làm cái gì, làm cho cậu ấy hiểu lầm không..."
"Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào?"
"Tôi hiện tại chỉ muốn cùng cậu ấy nói chuyện một chút, ngày đó tôi cảm thấy rất loạn, mượn cớ có việc trực tiếp rời đi, kết quả bắt đầu từ ngày đó, đúng một tháng, cậu ấy nhìn thấy tôi liền né tránh, ngoại trừ công việc không thèm nhìn tôi liếc mắt một cái, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy đều không có cơ hội.
Hơn nữa sau đó xảy ra vụ án như vậy, tôi càng là không tìm được cơ hội mở miệng..." Trình Tấn Tùng tự nhiên càu nhàu, trên mặt xuất hiện biểu tình xoắn xuýt chưa bao giờ có.
Tưởng Duệ Hằng nhìn Trình Tấn Tùng hỏi: "Nếu như gặp mặt, cậu muốn nói cái gì?"
Trình Tấn Tùng muốn nói lại thôi, hắn do dự rồi lại do dự, rốt cục quyết định mở miệng: "Duệ Hằng, yêu một người đàn ông, rốt cục là cảm giác gì?"
Nghe đến cái vấn đề này, trong mắt Tưởng Duệ Hằng tựa hồ chợt loé lên một tia đau xót, nhưng mà rất nhanh hắn liền đổi thành nụ cười vui vẻ: "Ừ, nói như thế nào đây, đây là một loại tình yêu có một không hai, dù cho bị tất cả mọi người phản đối, thế nhưng cũng bởi vậy càng yêu càng nhiệt liệt, càng nồng cháy.
Có một câu nói...!nói thế nào nhỉ? À đúng rồi chính là sinh như hạ hoa chi xán lạn (cuộc sống rực rỡ giống như hoa mùa hè.)
Trình Tấn Tùng nhìn biểu tình Tưởng Duệ Hằng tuy rằng đang cười nhưng lại mang theo đau đớn đến đắng chát, yên lặng không nói.
Tưởng Duệ Hằng cảm thán xong, quay đầu lại, trở nên nghiêm túc: "Tấn Tùng, từ góc độ bạn bè, tôi phải nhắc nhở cậu, con đường này rất khó đi.
Huống chi cậu cũng không phải là gay trời sinh, cậu hoàn toàn có thể lựa chọn không đi con đường này, dựa vào sự hiểu biết của tôi và Thẩm Nghiêm, tôi tin tưởng cậu ấy tuyệt đối sẽ không oán hận cậu.
Thế nhưng, từ góc độ một người đồng tính, tôi có thể nói cho cậu, tôi nhìn thấy, Thẩm Nghiêm là một người đàn ông rất nghiêm túc, cậu ấy có tình cảm rất sâu với cậu.
Cho nên, cho dù cậu không chấp nhận, cũng mong cậu không thương tổn Thẩm Nghiêm, yêu thích một người không phải là sai."
Lúc nói lời này, Tưởng Duệ Hằng nghiêm túc ít thấy, Trình Tấn Tùng có loại cảm giác, hắn tựa hồ cũng không chỉ là đang nói Thẩm Nghiêm, mà phảng phất cũng đang nói chính mình.
Vì vậy, Trình Tấn Tùng cũng nghiêm túc gật gật đầu.
Được Trình Tấn Tùng đồng ý, Tưởng Duệ Hằng tựa hồ cảm thấy thoả mãn, biểu tình của hắn khôi phục bình thường, vỗ vỗ vai Trình Tấn Tùng: "OK, cậu bận gì thì cứ bận đi, tôi đi khám nghiệm thi thể." Nói xong, hắn liền tự nhiên bổ sung một câu: "Nên nhanh chóng bắt lấy tên cặn bã kia."
Trình Tấn Tùng gật gật đầu, rời đi văn phòng pháp y.
Đứng ở cửa thang máy, Trình Tấn Tùng có chút do dự: Là về phòng làm việc, hay xuống lầu nhìn xem.
Cắn răng, Trình Tấn Tùng rốt cục quyết định, đi xuống lầu.
Hết chương 50..
Danh Sách Chương: