Ngày 15 tháng 5, nhân viên của tổ trọng án và tổ pháp chứng đi đến phía Nam tập huấn quân sự rốt cục về tới thành phố S.
Mà ngày đó, Thẩm Nghiêm dưỡng thương hơn ba tháng rốt cục cũng trở về Cảnh đội...
"Đội trưởng!" Tất cả mọi người vừa vào phòng, nhìn thấy thân ảnh Thẩm Nghiêm, đều không khỏi kinh ngạc
"Đội trưởng, thân thể anh thế nào rồi" Trình Hải Dương hỏi.
"Ừ, sớm đã khoẻ lại rồi, là bởi vì các cậu không ở đây, cho nên tôi mới ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày." Thẩm Nghiêm mỉm cười.
"Lúc đó anh bị thương nặng như vậy, nghỉ ngơi thêm mấy ngày cũng là phải." Phương Lễ Nguyên nói: "Công việc này của chúng tôi không thể so với công tác của anh, anh đi làm rồi muốn nghỉ ngơi cũng không được."
"Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi, cậu không biết mỗi ngày ở nhà ăn ăn rồi lại ngủ ngủ, quả thực chán muốn chết."
Lời của Thẩm Nghiêm vừa nói ra, làm cho mọi người cười đùa một trận.
"Đội trưởng, anh nghỉ ngơi ra sao chúng tôi không xen vào, thế nhưng chúng tôi ở phía Nam ngây ngốc một trận, nhưng mà lại không ăn được thức ăn ở đó, ngày hôm nay vừa vặn anh trở về, chúng ta cũng nên ra ngoài chúc mừng một chút."
"Được, vừa vặn làm tiệc tẩy trần cho mọi người, các cậu chọn chỗ đi, tôi mời." Thẩm Nghiêm nói.
"Ôi chao, anh không cần chi tiền đâu, phải là chúng tôi mời anh, chúc mừng anh khỏi bệnh phục chức." Phương Lễ Nguyên nói.
"Không cần, tôi.."
"Được rồi đội trưởng! Anh không cần cãi chúng tôi nữa, với lại, chúng tôi đi chuyến này, phía trên đã nói sẽ phát tiền thưởng cho chúng tôi." Tần Khải nói xong, quay đầu xem Trình Hải Dương: "À đúng rồi tôi nghe nói gần cục cảnh sát mới mở một nhà hàng cơm Đông Bắc, nếu không đêm nay chúng ta đến..."
Tiếng nói trở nên im bặt, bởi vì tất cả mọi người cảm giác được dưới chân đột nhiên chấn động một chút.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không dám xác định mới vừa xảy ra chuyện gì.
Mà ngay lúc này, mặt đất lại chấn động một lần nữa, lúc này tất cả mọi người kịp phản ứng ——
"Động đất!!..."
"Sáng hôm nay vào lúc hơn chín giờ, đại đa số người dân đều cảm thấy mặt đất chấn động rất mạnh, mọi người dồn dập kinh ngạc thốt lên: Động đất!, đài dự báo khí tượng thuỷ văn cho biết, sáng hôm nay vào lúc 9 giờ 13 phút, C thị xuất hiện một trận trộng đất, tâm chấn của trận động đất nằm ở một ngôi làng nhỏ ngoại ô thành phố C thị, (vĩ độ Bắc XX độ, kinh độ đông XX độ), cấp độ rung chấn vào khoảng 6,3 độ richter, bởi vì trung tâm động đất chỉ cách thành phố chúng ta 134 km, cho nên chúng ta cảm nhận được rung chấn rõ ràng, có một số ít kiến trúc xuất hiện rung động, có hiện tượng rạn nứt.
Thành phố đã ra chỉ thị cho các ban ngành liên quan phải sắp xếp kiểm tra kiến trúc để ngừa xuất hiện nguy hiểm..."
Thành phố S vùng ngoại thành, khu phong cảnh ngọc sơn thuỷ động.
Ngọc sơn thủy động là khu phong cảnh trứ danh của thành phố S, ngọc sơn thủy động là một hang động cỡ lớn hình thành vào nghìn năm trước, nằm ở bờ sông phía Đông núi Ngọc Thuỷ cách thành phố S 26 km.
Toàn bộ thủy động được tạo thành từ hai bộ phận là hạn động và thuỷ động, phía trước là mấy trăm mét hạn động, sau chính là thuỷ động dài đến 2km.
Trong thủy động thạch nhũ san sát, hình dáng kỳ lạ, ngồi thuyền quan sát thủy động, là phương thức du lịch thu hút nhất.
Hàng năm đều có lượng lớn du khách đi tới nơi này ngắm cảnh du lãm.
Nhưng mà, ngày hôm nay ngọc sơn thủy động, lại có vẻ rất là quạnh quẽ.
Công viên thuỷ động đóng cửa, trước cửa có treo một biển báo, trên đó viết: "Vì xác định động đất ngày hôm trước có tạo thành ảnh hưởng với thuỷ động không, chúng tôi xin đóng cửa tiến hành kiểm tra ba ngày, xin mọi người thông cảm."
Một chiếc thuyền công tác lái vào trong thủy động.
Một nhân viên công tác hơn 30 tuổi trên người mặc áo bông, đầu đội nón an toàn, mang theo một chiếc đèn pin đứng ở đầu thuyền.
Người này bên tay phải cầm một cái sào tre dài, hắn thỉnh thoảng sẽ nhấc sào tre lên, thọc một chút vào thạch nhũ trên đỉnh đầu hoặc dưới nước.
Ngoài ra một nhân viên trẻ khoảng 20 tuổi thì lại ngồi ở đuôi tàu, trong tay mái chèo.
"Lưu ca, chúng ta xem qua là được rồi mà, trong thủy động này tất cả đều là tảng đá lớn, kiểm tra từng chỗ một thì đến bao giờ a?" Nhân viên trẻ có chút không kiên nhẫn nói cho nhân viên phía trước mình.
Nhân viên công tác gọi là Lưu ca, nghe thấy thanh niên oán giận cười mắng: "Thằng nhóc này mày lại lười biếng đúng không? Tôi hỏi cậu, cậu biết thạch nhũ trong đầu này hình thành thế nào không?"
"Không phải là do cabonat và các khoáng chất khác kết tụ từ dung dịch nước khoáng sao..." Thanh niên lầm bầm.
Cậu ta lái thuyền mang du khách thăm quan thủy động được nghe hướng dẫn viên kể lại, mấy cái danh từ đó không muốn nhớ cũng phải nhớ.
"Ôi, cậu còn biết cacbonat à." Lưu ca cười cười: "Vậy cậu có biết, cabonnat hoà tan ở bên trong nước, thạch nhũ trong thuỷ động hình thành chính là do cabonat này, nói cách khác trên đỉnh đầu xuất hiện rất nhiều thạch nhũ to nhỏ khác nhau, lần động đất này chấn động không nhỏ, giả sử có cục đá nào chẳng may rơi xuống đập vào đầu khách du lịch thì làm sao bây giờ? Còn có, bên trong động này có không ít dây cáp điện, nếu như đường dây điện bị rỏ rỉ, chỉ cần một lỗ hổng nhỏ thôi, người trên thuyền đều xong đời."
Vừa nghe nói khả năng điện giật chết người, thanh niên lập tức rùng mình một cái, khẩn trương cúi đầu nhìn xuống dưới nước.
Lưu ca vừa thấy nở nụ cười, tiếp tục ngẩng đầu công tác.
Bên trong động tạm thời yên tĩnh lại, thuyền nhỏ tiếp tục đi vào trong thuỷ động, mắt thấy sắp đến tận cùng bên trong thuỷ động.
Lưu ca gật gật đầu: "Ừ, không có vấn đề gì.
Một phút chốc chuyển qua hồ lớn bên kia, nếu như không có vấn đề, chúng ta có thể kết thúc công việc."
Nghe được câu này, trên mặt thanh niên cũng lộ ra một ít thần sắc thả lỏng.
Cậu ta chậm rãi xoay người, lắc lắc cái cổ, đôi mắt tùy tiện nhìn xung quanh ——
"A!"
Thanh niên đột nhiên kêu một tiếng.
"Làm sao vậy?" Lưu ca vội vã quay đầu lại.
"Kia...!Bên trong nước...!Hình như có thứ gì đó.." Thanh niên chỉ vào con đường thuỷ nhỏ hẹp, lắp bắp nói.
Cũng không biết có phải tà môn hay không, thời điển thanh niên nói câu nói này, đèn bên kia đột nhiên tắt đi.
Hai người đồng thời cả kinh.
Bên trong động trong nháy mắt trở nên đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy mơ hồ dưới chân, ở trong hoàn cảnh tương đối kín kẽ này, nghe thấy tiếng nước chảy thôi cũng làm cho người ta bất an run rẩy.
Lưu ca nhìn về phía đường thuỷ kia —— đây là một nhánh sông trong thuỷ động, bởi vì trên mặt nước không gian rất thấp, thuyền căn bản là không có cách chạy qua, cho nên cũng không khai phá thành con đường tham quan khu vực này, cũng bởi vậy ở đây không lắp đặt thiết bị chiếu sáng gì, chỉ có ánh đèn chiếu sáng ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện mà chiếu tới đó.
Lưu ca cầm trong tay đèn pin chiếu đến bên kia, loáng thoáng là phát hiện dưới nước thật giống như có thứ gì đó...
"Tiểu vương, lái qua đi." Lưu ca dặn dò.
"Lưu ca..." Thanh niên có điểm sợ sệt chần chờ.
"Không có chuyện gì, lái chậm chậm qua xem..." Đôi mắt Lưu ca tập trung trong nước, nhẹ giọng dặn dò.
Thanh niên kia chậm rãi lái thuyền qua bên đó.
Mặt nước dần dần trở nên sáng ngời, vật trôi nổi trên mặt nước cũng dần dần hiện ra hình thái, thời điểm hai người nhìn rõ vật kia là cái gì, không nhịn được đồng thời phát ra một tiếng sợ hãi rít gào ——
"A! —— "
***
Thời điểm đám người Thẩm Nghiêm đi tới ngọc sơn thủy động, hai nhân viên công tác phát hiện thi thể đã chờ ở cửa thủy động, bọn họ sắc mặt trắng bệch, bên mép thanh niên rõ ràng còn có vết tích nôn mửa.
Ở bên cạnh bọn họ, còn có những nhân viên khác, cùng một người đàn ông trung niên gương mặt trầm trọng.
Xe quân cảnh của tổ trọng án đã lái đến cửa công viên, nhìn thấy cảnh sát từ trong xe đi ra, người đàn ông trung niên kia vội vã đi tới: "Xin chào, tôi là giám đốc công viên thuỷ động này, tôi họ Khang.
"Giám đốc Khang chào ông, tôi là tổ trưởng tổ trọng án Thẩm Nghiêm, đây là đồng nghiệp của tôi."Thẩm Nghiêm chỉ mọi người phía sau, sau đó hỏi: "Thi thể ở nơi nào?"
"Còn ở trong thủy động." Giám đốc Khang chỉ chỉ hai nhân viên công tác sắc mặt trắng bệch, nói với Thẩm Nghiêm: "Nhân viên của chúng tôi bị doạ sợ hết hồn."
Thẩm Nghiêm liếc mắt nhìn hai người kia, gật gật đầu, anh đi tới, hỏi hai người kia: "Là hai người các anh phát hiện thi thể."
Hai người kia nhìn Thẩm Nghiêm một chút, có chút chậm chạp gật gật đầu, hiển nhiên vẫn chưa hết khiếp sợ.
Thẩm Nghiêm gật đầu: "Như vậy, phiền hai vị mang chúng tôi vào xem thi thể một chút."
Nghe được câu này, nhân viên công tác trẻ tuổi kia run lập cập, sắc mặt vốn tái nhợt trong nháy mắt lại trở nên càng trắng hơn.
Cậu ta trợn mắt lên lộ ra thần sắc sợ hãi, còn không đợi Thẩm Nghiêm mở miệng dò hỏi, thanh niên kia đột nhiên biến sắc, che miệng chạy đi.
"Oẹ ——" cách đó không xa truyền đến một âm thanh nôn mửa rõ ràng, chỉ thấy thanh niên kia dựa vào khối đá bên cạnh, nôn đến đất trời đen kịt.
Nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta, đám người của tổ trọng án vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ —— thi thể kia rốt cục thê thảm đến mức nào, có thể khiến người ta buồn nôn thành như vậy?
Đến cùng vẫn là vị nhân viên công tác lớn tuổi kia trầm ổn hơn.
Hắn hít sâu một hơi, tựa hồ khắc chế bất an trong lòng, sau đó mở miệng nói với Thẩm Nghiêm: "Tôi đưa các anh vào."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Xin hỏi anh xưng hô như thế nào?"
"Tôi gọi Lưu Khánh Viễn."
"Được." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, quay người dặn dò: "Hải Dương cậu ở lại bên ngoài; những người khác cùng tôi đi vào."
Ngày hôm nay xuất hiện ở hiện trường tổng cộng có 8 người, bao gồm tổ trọng án Thẩm Nghiêm, Phương Lễ Nguyên, Giang Lệ cùng Trình Hải Dương, pháp y Tưởng Duệ Hằng, cùng với tổ pháp chứng là Trình Tấn Tùng, Lý Gia Vũ cùng Thẩm Hạo.
Ngoại trừ Trình Hải Dương ở ngoài, còn lại bảy người đều đi theo Lưu Khánh Viễn đi vào bên trong động.
Thẩm Hạo ngày hôm nay một đường đeo một cái túi lớn, Thẩm Nghiêm dọc theo đường đi vẫn luôn có chút kỳ quái.
Lúc này nhìn thấy Thẩm Hạo dĩ nhiên đeo túi xách vào động, không nhịn được mở miệng hỏi: "Trong túi của em đựng gì vậy?"
Lời này vừa hỏi ra, tất cả những người khác cũng đều chú ý tới, dồn dập quăng tới ánh mắt tò mò.
Thẩm Hạo nhấc mắt nhìn về phía Trình Tấn Tùng.
Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, khẽ mỉm cười, mang theo chút thần bí nói: "Vũ khí bí mật."
"Hả? Tổ pháp chứng của các anh còn tàng trữ vũ khí bí mật à?" Phương Lễ Nguyên cười hỏi.
"Đã gọi là vũ khí bí mật, đương nhiên không thể nói ra để giữ cảm giác thần bí." Trình Tấn Tùng chỉ nói: "Lát nữa cậu sẽ biết."
Vừa đi vào thủy động, không khí cành trở nên mát mẻ.
Mấy người cùng Lưu Khánh Viễn đi mấy trăm mét, sau đó liền xuống một chiếc tàu thủy du lịch —— loại tàu thủy du lịch này phía trên thuyền có mười chỗ ngồi, có thể ngồi mười hành khách; lái thuyền ngồi ở vị trí đuôi tàu, phụ trách điều khiển môtơ.
Lưu ca để cho tất cả mọi người ngồi ở phía trước, sau đó liền khởi động thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ từ từ tiến lên, cảnh sắc trong động cũng bày ra ở trước mặt mọi người.
Chỉ thấy hai bên đường thuỷ là đủ loại thạch nhũ kiểu dáng kỳ quái, rất nhiều quái thạch ở dưới có một bảng tên nhỏ, viết tên gọi của vật này, ví dụ như có cái gọi là "Phật nằm ngọc sơn", "Lễ hội bàn đào", hơn nữa còn có ánh đèn phối hợp xung quanh, cùng với dòng chữ gợi liên tưởng, càng làm cho người ta cảm thấy được có bảy tám phần giống với tên gọi của nó.
"Thật không nghĩ tới, thuỷ động này còn đẹp như vậy." Lý Gia Vũ một bên đánh giá trái phải một bên cảm thán mà nói.
Nghe nói như thế, Tưởng Duệ Hằng nhịn không được cười lên: "Thiệt cho anh là người S thị, chỗ này anh chưa tới bao giờ hả?"
Lý Gia Vũ không nhịn được phản bác: "Vốn là chưa từng tới có gì đáng kinh ngạc? Không tin cậu hỏi bọn họ một chút, có ai tới qua chưa?"
Nghe thấy Lý Gia Vũ nói như vậy, tất cả mọi người đều hứng thú, nhìn về phía người bên cạnh mình —— Giang Lệ, Thẩm Nghiêm, Thẩm Hạo cùng Phương Lễ Nguyên tất cả đều lắc lắc đầu, dĩ nhiên chỉ có Trình Tấn Tùng gật đầu.
"Tôi tới nơi này cũng là chuyện của mười năm trước rồi, khi đó tôi mới lên cấp ba." Trình Tấn Tùng vừa nhìn cảnh tượng xung quanh; một bên mang theo nghi ngờ nói: "Thế nhưng hình như tôi nhớ lúc tôi tới đây thuỷ động này không dài như vậy..."
"Thuỷ động này mới được khai phá mấy năm nay." Lưu Khánh Viễn vẫn luôn ngồi ở phía sau mở miệng giải thích nói: "Ngọc sơn thủy động những năm này vẫn luôn khai phá vào sâu bên trong, năm trước chỉ có 1800 mét đây, hiện tại đã là hơn 2100 mét, đoạn đường mọi người đang đi, đều là đoạn mới được khai phá."
Mấy người gật đầu, tiếp tục nhìn xung quanh.
Trong lúc nói chuyện, thuyền nhỏ vòng qua một khúc ngoặt nhỏ, một con đường thuỷ tương đối trống trải xuất hiện ở trước mặt.
"Các vị cảnh sát," Âm thanh Lưu Khánh Viễn mang theo chút căng thẳng, hắn chỉ tay về phía bên phải: "Thi thể ở kia......"
Thuyền nhỏ chậm rãi chạy về bên phải nhánh sông, ngồi ở phía trước Tưởng Duệ Hằng cùng Trình Tấn Tùng giơ lên đèn pin trong tay, chiếu vào trong nước, những người khác cũng lần lượt đứng dậy thăm dò, nhìn về phía bên trong nước ——
Trong nước có một bộ thi thể trôi nổi lơ lửng —— toàn thân người chết coi như hoàn chỉnh, thế nhưng từ cẳng chân đùi phải trở xuống gần như đã bị phá huỷ.
Bên ngoài thi thể dính không ít vải vụ, nhìn qua tựa hồ hẳn là quần áo người chết.
Đa số bộ phận dưới lớp vải vụn chỉ còn lại xương trắng, chỉ có vài miếng da chưa bị phá huỷ bám vào bên trên; thi thể nằm ngửa mặt hướng lên trên, dưới ánh đèn pin chiếu xuống hiện ra một cái đầu lâu trắng bệch...
....
Tất cả mọi người trong dạ dày đồng thời quay cuồng một trận —— hiện tại mọi người cuối cùng đã rõ ràng rồi, thanh niên trẻ tuổi lúc nãy tại sao có vẻ mặt đó....
Danh Sách Chương: