Mặc dù đã làm xong tâm lý chuẩn bị, nhưng m xin được cấp trên đồng ý lại là một chuyện khó khăn vượt ra khỏi tưởng tượng của hai người Trình Thẩm.
Sếp Vương trước sau vẫn không ủng hộ vì đây là vụ án đã xảy ra ba năm về trước, hơn nữa có phải là giết người hay không cũng không thể xác định, không thể vì thế mà đi hơn nửa đất nước Trung Quốc để điều tra được.
Vì thuyết phục sếp Vương, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm cũng coi như nghĩ hết biện pháp, bọn họ đầu tiên là để Tưởng Duệ Hằng chứng thực với Vương trưởng, người chết nhất định là chết do bị giết; sau đó lại chọn dùng phương pháp xa luân chiến*, luân phiên sáng sớm đi gặp sếp Vương xin phép.
Nhưng dù có như vậy, sếp Vương vẫn không đồng ý yêu cầu của mọi người.
("xa luân chiến" là hai cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.)
"Nếu như không được, em sẽ xin nghỉ, tự mình đi Hồ Nam điều tra." Bên trong phòng làm việc, Thẩm Nghiêm giận hờn nói.
"Đừng hồ đồ! Lúc này em xin nghỉ, chính là muốn đối nghịch với sếp Vương.
Trình Tấn Tùng lập tức phủ quyết.
"Vậy chuyện này lẽ nào lại không điều tra hay sao?!" Thẩm Nghiêm tức giận, tiếng nói cũng lớn lên: "Anh đừng nói với em cái gì mà nhờ người của Lý Quang Bắc, việc này em tuyệt đối sẽ không đi cầu ông ta!"
Trình Tấn Tùng xác thực cân nhắc qua ý nghĩa mượn người của Lý Quang Bắc, nhưng thấy Thẩm Nghiêm kiên quyết từ chối như vậy, cũng không nhắc lại nữa.
Hơn nữa dù sao thân phận Lý Quang Bắc mẫn cảm, thật sự mở miệng yêu cầu ông ta chuyện này, coi như ông ta đáp ứng, phía sau khả năng cũng sẽ có không ít phiền phức.
Hiện tại biện pháp tốt nhất, vẫn nên suy nghĩ làm sao để thuyết phục sếp Vương, để cho ông ấy gật đầu...!Trình Tấn Tùng ở trong đầu suy tính một vòng người có thể có sức ảnh hưởng với sếp Vương, cuối cùng chỉ tìm được một ứng cử viên phù hợp...
"Được, em đừng lo lắng, " Trình Tấn Tùng kéo tay Thẩm Nghiêm nói: "Chuyện này, tôi nghĩ biện pháp giúp em quyết định."
Nhà họ Trình, tám giờ rưỡi.
Cha Trình đang ở bên trong thư phòng đọc sách, đột nhiên nghe thấy cửa phòng mở ra, chỉ thấy Trình Tấn Tùng bưng cái khay đựng trà tiến vào, cười hì hì nói: "Cha ơi, con rót ấm trà, thiết quan âm, cha có muốn uống một chút không?"
"Ừ được."Cha Trình để quyển sách trên tay xuống.
Trình Tấn Tùng cười ha hả đi tới, đem khay đựng trà đặt lên bàn.
Toàn bộ dụng cụ ấm trà tử sa đều được bày ở bên trên.
Trình Tấn Tùng đem nước ấm đổ vào ấm trà, một mùi thơm thiết quan âm thơm ngát trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.
Cha Trình mỉm cười nhìn Trình Tấn Tùng cầm lấy ấm trà, đem nước trà đổ vào chén trà tử sa."
"Đến, cha, nếm thử tay nghề của con đi." Trình Tấn Tùng cầm lên chén nhỏ, đưa cho cha mình
Lão gia tử vui vẻ: "Pha thiết quan âm, cần gì tay nghề? Muốn biểu hiện nghệ thuật uống trà chứ gì."
Cha Trình tuy rằng ngoài miệng phun tào con trai, trên tay vẫn là nhận lấy chén trà, uống một chén.
Mùi vị thơm ngát, không nồng không nhạt, dư vị lâu dài, nhiệt độ phù hợp.
Lão gia tử hài lòng uống xong, gật gật đầu.
Trình Tấn Tùng lập tức rót một chén khác, cha Trình lần thứ hai cầm lấy cốc trà, một bên nhâm nhi vừa nói: "Được, không có chuyện gì con sẽ không ân cần thế này, nói đi, có chuyện gì?"
"Khà khà, quả nhiên chuyện gì cũng không gạt cha được." Trình Tấn Tùng chân chó mà cười cười, nói với cha mình: "Cha, vụ án mới đây chúng con đang điều tra gặp chút phiền phức..." Hắn tóm tắt lại vụ án đơn giản nói cho cha mình một chút: "...! Chúng con bây giờ muốn đi Hồ Nam điều tra, nhưng mà sếp Vương thủy chung không chịu phê chuẩn.
Cha, cha quen biết nhiều lãnh đạo cục cảnh sát, có thể tìm người giúp đỡ nói với sếp Vương hai câu không ạ? Để chúng con đi một chuyến?"
Cha Trình nghe xong lời giải thích Trình Tấn Tùng, không đồng ý nói: "Vụ án như vậy, cục trưởng các con không phê chuẩn cũng là bình thường, hơn nữa các con cũng không thể bảo đảm đi ra ngoài thì có thể phát hiện được manh mối gì, huống chi, thi thể lại được phát hiện trong thành phố."
"Cha, mặc dù là nói như vậy, thế nhưng bây giờ chúng con thật sự là không có đầu mối, chỉ có thể đi đến đó thử vận may."
Cha Trình liếc mắt nhìn Trình Tấn Tùng một cái, cúi đầu tiếp tục uống trà: "Tại sao các con lại quan tâm vụ án này như vậy?"
"Không phải, chỉ là có manh mối cho nên không muốn từ bỏ, dù gì cũng là vụ án giết người."
"Thằng nhóc này con nghĩ con có thể lừa gạt cha sao!" Lão gia tử lườm Trình Tấn Tùng một cái: "Nói thật, nếu không không bàn nữa."
Trình Tấn Tùng thấy bị cha mình chọc thủng, do dự một chút, không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật: "Cha, cha có biết năm ngoái ở H thị đã xảy ra vụ án giết cảnh sát hay không?"
Vừa nghe câu nói này, động tác cha Trình ngừng lại.
"Chúng con bây giờ tìm được một gián điệp, người đó nói chỉ cần chúng con có thể điều tra rõ vụ án của Hứa Bằng, ông ta liền đem chân tướng vụ án năm đó nói cho chúng con."
Cha Trình nghe xong câu nói này, đưa mắt nhìn Trình Tấn Tùng, tựa hồ đang suy nghĩ câu nói này có thể tin cậy được hay không.
Trình Tấn Tùng hiểu rõ, nghiêm túc nói: "Gián điệp này có thể tin cậy được."
Cha Trình nghe xong liền cúi đầu xuống, ông lại uống một chén trà, một lát sau mới mở miệng: "Vụ án này năm đó có phải là Thẩm Nghiêm phụ trách?"
"Đúng." Trình Tấn Tùng thấy cha hỏi, đơn giản không giấu giếm nữa: "Vụ án lúc trước của bọn họ vốn là đã có một kẻ tình nghi, sau đó Thẩm Nghiêm lại phát hiện là đồng nghiệp của cậu ấy làm giả chứng cứ hãm hại người kia, chính cậu ấy đi tìm cục trưởng, kiên trì đem phần chứng cứ giả kia rút đi.
Cũng bởi vậy, lúc đó kiện cáo lại thua kiện.
Việc này vẫn là cái gai trong lòng Thẩm Nghiêm.
Trước đây không lâu Thẩm Nghiêm tìm ra hung thủ giết chồng của em gái kẻ tình nghi, người kia bộc phát lương tâm, nói cho Thẩm Nghiêm, chuyện ban đầu không phải ông ta làm, Thẩm Nghiêm mới phát hiện vụ án lúc trước khả năng có ẩn tình khác."
Trình Tấn Tùng dừng một chút, nói tiếp: "Cha, vụ án này không chỉ có quan hệ tính mạng của một người cảnh sát, sau lưng thậm chí khả năng còn liên luỵ đến nhiều người ở khác, chúng con nhất định phải điều tra rõ ràng."
Cha Trình cũng là lần đầu tiên nghe được nội tình vụ án này, lão nhân nhíu lông mày suy tư chốc lát, rốt cục gật đầu: "Được, để cha bảo cục trưởng Vương một câu."
"Cảm ơn cha!" Trình Tấn Tùng mừng rỡ, sau đó liền nhớ ra cái gì đó: "Ồ đúng rồi cha, cha nói cho sếp Vương thế nhưng tuyệt đối đừng nhắc đến vụ án Triệu Cương! Việc này hiện tại chúng con vẫn chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ xác thực."
"Được, cha hiểu rồi"Cha Trình gật đầu, bắt đầu đuổi người ra ngoài: "Con muốn làm gì thì làm đi! Để cha tính toán một chút xem nên gọi điện thế nào."
"Được! Cha con giúp cha đổi ấm trà khác!" Trình Tấn Tùng bưng ấm trà vui vẻ mà chạy ra thư phòng.
Cha Trình thưởng thức một ít trà cuối cùng trong chén trà, trong đầu vẫn đang suy nghĩ một người —— Thẩm Nghiêm...!Từ sau lần kia phát hiện con trai nhìn lén trang web đồng tính cha Trình đã từng nghĩ tới, con trai mình đã động tâm với một người đàn ông, cũng không biết tại sao, phản ứng đầu tiên của ông, chính là tổ trưởng mới của tổ trọng án.
Ông nhớ lại thời điểm lần đầu nhìn thấy Thẩm Nghiêm, chỉ nhớ rõ dáng dấp đứa nhỏ kia không tệ.
Sau đó phát sinh vụ án nổi bom, cha Trình nghe nói là Thẩm Nghiêm đúng lúc cảnh báo mới cứu được tính mạng của mọi người bao gồm con trai mình, vì vậy ông đối với Thẩm Nghiêm ngoại trừ cảm kích, càng nhiều hơn mấy phần bội phục.
Về sau Trần Đông đến thăm ông, đề cập cậu ta rất thưởng thức Thẩm Nghiêm; thời điểm tham gia hội nghị ngẫu nhiên gặp giáo sư Tống học viện cảnh sát hình sự, nói tới vụ nổ bom ngày đó là Thẩm Nghiêm liều mình cứu người, cha Trình thế mới biết nguyên nhân Thẩm Nghiêm trọng thương; mà hôm nay nghe đến con trai nói tới nội tình năm đó, càng làm cho cha Trình bị chấn động mạnh.
Cha Trình cũng coi như gặp qua không ít cảnh sát, mà người chính trực dũng cảm rồi lại giữ vững được lập trường như Thẩm Nghiêm, quả thật rất ít gặp.
Uống xong chén trà, Trình Tấn Tùng vẫn chưa trở về.
Cha Trình đứng lên ra khỏi phòng, vừa ra tới liền thấy Trình Tấn Tùng đang ở trong phòng mình gọi điện thoại, trên mặt của nó mang theo nụ cười, không cần đoán cũng biết là đang gọi cho người nào.
Nhìn thấy cảnh này, cha Trình không khỏi nghĩ tới ngày đó mẹ Trình cảm khái nói: "Tiểu Tùng khoảng thời gian này cười nhiều hơn so với lúc trước."
Nhớ đến lời này, khóe miệng cha Trình không khỏi lộ ra một nụ cười —— thằng nhóc này, còn thật tinh mắt...
Lão tướng đã ra tay thì việc đâu ra đó, đến thời điểm giữa trưa ngày thứ hai, Trình Tấn Tùng liền nhận được điện thoại, để cho hắn đi văn phòng cục trưởng một chuyến.
Quả nhiên, thời điểm khi hắn đi vào văn phòng cục trưởng, thấy được Thẩm Nghiêm cũng ở bên trong.
"Ừ, hai thằng các cậu rốt cục đến đông đủ rồi." Sếp Vương lườm hai người một cái: "Hai thằng các cậu được đó, còn học được người ta dựa vào quan hệ đi cửa sau?!"
Thẩm Nghiêm bị câu nói này của sếp Vương nói tới làm cho đầu óc mơ hồ, mà Trình Tấn Tùng thì lại biết nội tình câu chuyện, hắn vội vã tươi cười trả lời: "Vương trưởng, chúng tôi cũng là sốt ruột phá án."
"Hừ, chỉ bằng mấy câu nói của người khác liền muốn chạy nửa cái Trung Quốc đi điều tra, tôi xem các cậu cũng quá là rảnh rỗi quá nhỉ!" Sếp Vương tiếp tục mắng.
Thẩm Nghiêm cũng kịp phản ứng, nghiêm nghị giải thích: "Sếp Vương, vụ án này tuy rằng không giống những vụ án có sức ảnh hưởng lớn với xã hội, thế nhưng dù sao nó cũng liên quan đến mạng người, nếu là mạng người, nên coi trọng ngang nhau.
Hiện tại chúng tôi đã có manh mối thì không nên từ bỏ, dù thế nào cũng cần phải đi thử một lần."
Mấy câu nói này Thẩm Nghiêm nói tương đối nghiêm túc, sếp Vương đương nhiên biết Thẩm Nghiêm là người như thế nào, cho nên cũng không tiếp tục mắng, vì vậy, ông nói với Thẩm Nghiêm: "Chỉ có thể đi hai người, tôi cho các cậu một tuần, vô luận có phát hiện hay không, đến thời hạn nhất định phải trở về!"
"Dạ!" Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng đồng thanh trả lời, Trình Tấn Tùng còn nói thêm một câu: "Yên tâm sếp Vương, tôi tuyệt đối xem chừng cậu ấy, bảo đảm đúng thời hạn sẽ đưa cậu ấy về đơn vị!"
"Cậu cũng đi?!" Sếp Vương lập tức trừng mắt: "Hai tổ trưởng cùng đi, thì ai quản tổ viên các cậu?!"
Thẩm Nghiêm cũng rất là bất ngờ, anh muốn mở miệng nói tiếp, lại bị Trình Tấn Tùng đè tay xuống.
"Sếp Vương" Trình Tấn Tùng nhìn cục trưởng nói: "Vụ án của Hứa Bằng, phải đi Hồ Nam khảo sát, muốn điều tra hành tung của cậu ta, nhất định sẽ cần đến kiến thức liên quan hoặc một số người có kinh nghiệm khảo cổ chuyên nghiệp, Thẩm Nghiêm không hiểu những việc này, chỉ có tôi cùng đi mới có hữu dụng."
"Vậy bên này thì sao? Ai quản?!"
"Bên này còn có Gia Vũ, lúc trước thời điểm tôi nghỉ ốm, bọn họ vẫn xử lý rất tốt vụ án mà? Lại nói, hiện nay gọi điện thoại video cũng tiện như vậy, nếu như gặp chuyện gì quan trọng, tôi lập tức trở về." Trình Tấn Tùng nói một hơi, chậm lại chút tốc độ thành khẩn nói: "Sếp Vương, từ nơi này đi Hồ Nam phải ngồi tàu hỏa một ngày, chúng tôi muốn điều tra tìm hiểu cũng phải mất ba bốn ngày.
Thời gian có hạn, để tôi cùng đi với Thẩm Nghiêm, mới có thể rút ngắn thời gian nâng cao hiệu suất."
Trình Tấn Tùng nói mấy câu này xong, trong phòng nhất thời không còn âm thanh.
Hai người đồng thời nhìn về phía sếp Vương, chờ câu trả lời của ông ấy.
Sếp Vương cau mày suy tính đủ nửa phút, rốt cục mở miệng: "Nhiều nhất một tuần lễ.
Bên này nếu như xảy ra chuyện gì, hai cậu nhất định phải lập tức chạy về cho tôi!"
"Rõ!"
Từ văn phòng cục trưởng lui ra ngoài, Thẩm Nghiêm kéo tay Trình Tấn Tùng: "Anh rốt cục tìm ai đi cửa sau vậy?"
Trình Tấn Tùng cười nói: "Cha anh."
"Cha anh?!" Thẩm Nghiêm giật mình.
"Ừ, không phải anh từng nói với em, cha anh trước đây dạy ở trường cảnh sát sao, ông ấy quen biết khá nhiều lãnh đạo trong cục."Trình Tấn Tùng bật cười nói: "Thế nhưng anh cũng không nghĩ tới ông ấy có hiệu suất như vậy, tối hôm qua anh mới nói xong, trưa hôm nay ông ấy đã hoàn thành rồi, xem ra lúc thường anh coi khinh lãnh đạo nhà tôi rồi..."
Thẩm Nghiêm áy náy: "Xin lỗi, hại anh bị mắng cùng em, còn liên luỵ đến cha anh nữa."
"Được rồi," Trình Tấn Tùng vỗ vai Thẩm Nghiêm, mỉm cười nói: "Việc này nói cho cùng vẫn là việc công, vốn cũng có liên quan đến anh.
Vương trưởng ông ấy mắng em cũng không phải cảm thấy em làm không đúng, chỉ là ông ấy không tiện thay đổi chủ ý mà thôi.
Còn cha anh, em yên tâm đi, lãnh đạo nhà anh tâm chính nghĩa dồi dào, đã biết có thể giúp đỡ, ông ấy vui mừng còn không kịp!" Nhìn thấy bên cạnh không có người khác, Trình Tấn Tùng để sát vào lỗ tai Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng trêu đùa: "Nói nữa, cha chồng giúp con dâu làm ít chuyện, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa mà đúng không?"
"Cút!" Thẩm Nghiêm vừa nghe liền nổi giận, nhấc chân liền muốn đạp, Trình Tấn Tùng cười ha ha, Thẩm Nghiêm chạy trước hai bước chạy xuống cầu thang.
Thẩm Nghiêm trở lại văn phòng, đem tin tức mình cùng Trình Tấn Tùng muốn đi Hồ Nam nói cho tổ viên tổ mình.
Mấy người tổ trọng án đều biết Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng đang tranh thủ chuyện này, thế nhưng cục trưởng có thể đồng ý nhanh như vậy, vẫn khiến cho mọi người lấy làm kinh hãi nho nhỏ.
Thẩm Nghiêm đem công việc sắp tới sắp xếp một chút—— kỳ thực cũng không có gì bận tâm, đám người tổ trọng án đã làm việc với nhau nhiều năm, bọn họ cực kỳ có ăn ý.
Cho nên anh chỉ là gọi Phương Lễ Nguyên vào phòng làm việc của mình, dặn dò một chút phương hướng điều tra.
"Tôi đi khoảng thời gian này, các anh vẫn là tập trung vào điều tra bạn học và giáo viên của Hứa Bằng." Thẩm Nghiêm nói: "Giáo sư Đào đã từng nói Hứa Bằng tiếp xúc tương đối nhiều với sinh viên khoa khảo cổ.
Vậy thì từ phía này điều tra đi! Còn có bạn cùng phòng của cậu ta, trọng điểm là năm thứ tư đại học Hứa Bằng đã làm những chuyện gì, để cho bọn họ nhớ lại thêm một chút.
Mặt khác, hỏi đại học S mượn văn bằng tốt nghiệp của Hứa Bằng, nhìn xem có thể tìm được manh mối gì hay không."
"Được.
Chúng tôi bên này có tiến triển gì, tôi sẽ gọi điện thoại nói cho anh." Phương Lễ Nguyên gật đầu, sau đó hắn liền nhớ ra cái gì đó: "Ôi đúng rồi, các anh phải nhanh đi mua vé tàu đi.
Tàu đi Hồ Nam cũng không nhiều đâu"
Lúc này Thẩm Nghiêm mới nhớ tới, còn có vấn đề như thế, anh mới vừa muốn nói chuyện, bên kia Trình Tấn Tùng lại lên tiếng: "Không cần, đã mua xong.
Sáng sớm ngày kia."
Thốt ra lời này, không chỉ Phương Lễ Nguyên, ngay cả Thẩm Nghiêm cũng giật mình: "Anh mua lúc nào thế?"
"Đêm qua.
Tối hôm qua tôi nói với cha xong, liền lên mạng xem lịch trình.
Kết quả tôi vừa nhìn, vé tàu gần đây đi Trường Sa đều bán xong rồi, nhanh nhất chính là sáng sớm ngày mai, hơn nữa cũng chỉ còn vé giường nằm.
Tôi tính toán bằng vào hiệu suất của cha dù thế nào trong vòng hai ngày cũng có thể hoàn thành công việc, cho nên liền trực tiếp mua vé."
Nghe xong lời nói này, Phương Lễ Nguyên bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tôi đang kì quái sếp Vương sao lại đáp ứng nhanh như vậy! Thì ra Tấn ca là nhờ lão gia tử ra tay."
Trình Tấn Tùng cười cười, thừa dịp Phương Lễ Nguyên không chú ý, nhìn Thẩm Nghiêm nghịch ngợm nháy mắt một cái.
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng, trong lòng tràn đầy cảm động.
Người này, vẫn là tỉ mỉ như thế, giúp đỡ mình quyết định, cũng giúp mình chuẩn bị chu toàn.
Thẩm Nghiêm không tin vào quỷ thần mệnh số, nhưng giờ khắc này anh cũng rất cảm ơn trời cao, để cho anh có được một người yêu tri kỷ như vậy.
Trước khi đi bọn họ phải hoàn thành xong công việc, Trình Thẩm hai người một bên liên lạc với lực lượng cảnh sát Hồ Nam, sắp xếp hiệp trợ công việc phá án, mặt khác còn phải liên lạc với sở văn hoá di vật bên đó và một số người liên quan, để khi đến nơi bọn họ có thể cấp tốc triển khai triển điều tra.
Điều tra đất khách vốn cũng không dễ dàng, huống chi lần này hai người cũng không xác định được mục tiêu.
Đến ngày thứ hai buổi chiều lúc tan việc, mọi chuyện cuối cùng cũng coi như sắp xếp xong.
Trình Tấn Tùng đang chuẩn bị về nhà thu thập hành lý, không nghĩ Tưởng Duệ Hằng lại đẩy cửa đi vào.
"Ngày mai sẽ đi?" Tưởng Duệ Hằng hỏi.
"Ừm." Trình Tấn Tùng một bên bỏ văn kiện vào trong túi một bên hỏi: "Làm sao vậy, có việc?"
"Không có chuyện gì, chính là thừa dịp trước khi cậu đi, ghé thăm cậu một chút."
Nghe nói như thế, Trình Tấn Tùng nở nụ cười, hắn thả đồ vật trong tay xuống, nhìn Tưởng Duệ Hằng, hài hước nói: "Tôi còn không biết tôi ở trong lòng cậu quan trọng như vậy đây."
"Ừ, nhờ vả được bác Trình ra tay thuyết phục Vương trưởng, để lấy lòng vợ mình, cậu có hiếu như thế, làm cho tôi rất là bội phục." Tưởng Duệ Hằng nhíu mày.
Trình Tấn Tùng cười mắng: "Làm sao lời nói gì qua miệng cậu đều bỉ ổi như vậy nhỉ?"
Tưởng Duệ Hằng cũng cười vui vẻ lên tiếng, hắn đến gần hai bước, giương mắt lên hỏi: "À đúng rồi đây là lần đầu tiên hai người cùng đi ra ngoài đúng không?"
"Ừ thì sao?" Trình Tấn Tùng có chút buồn cười: "Đại ca, chúng tôi là đi thăm dò án, không phải đi du lịch."
"Tra án cũng không phải 24 tiếng đồng hồ không ăn cơm không ngủ." Tưởng Duệ Hằng phản bác.
Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười xấu xa nháy mắt mấy cái: "Đúng rồi nếu đi công tác cần thuê khách sạn hai người có thể danh chánh ngôn thuận cùng ở một phòng nhỉ?"
"Này! Tưởng đại pháp y, ngài đừng có mà bỉ ổi như vậy được không"
"No no no, tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc." Tưởng Duệ Hằng cười đứng sát vào Trình Tấn Tùng, hỏi: "Như thế nào, hai người đã làm chưa??"
"Vấn đề thế này, tôi từ chối trả lời." Trình Tấn Tùng dời mắt đi chỗ khác.
"Được, hiểu rồi." Tưởng Duệ Hằng hiểu rõ mà gật đầu, lại tự nhiên tiếp tục nói: "Như vậy cũng phải, lúc trước Thẩm Nghiêm thương tổn nặng như vậy, quả thật cũng không tiện hạ thủ.
Thế nhưng hiện tại thân thể cậu ấy không có chuyện gì, lần này vừa vặn hai người cùng đi ra ngoài, đúng lúc có cơ hội." Tưởng Duệ Hằng lấy cùi chỏ đụng vào Trình Tấn Tùng: "Nhớ nắm giữ nhé."
Trình Tấn Tùng không để ý tới hắn, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, trong đầu bắt đầu có chút thất thần.
Bên kia, Tưởng Duệ Hằng còn đang làm truyền thụ kinh nghiệm không biết mệt: "Cậu nhớ chuẩn bị đồ vật nhé, thuốc bôi trơn phải mua loại tốt, còn có nhớ mang bao cao cu, đối với cậu và..."
"Được rồi đại ca, " Trình Tấn Tùng phá vỡ nội dung nói chuyện càng ngày càng không thích hợp, hắn tăng thêm âm lượng nói: "Cảm ơn cậu có nhắc nhở, hiện tại tôi phải tan làm rồi, cậu nên làm gì thì làm đi thôi!"
"Được." Tưởng Duệ Hằng thấy thế cũng thu miệng lại, quay người đi tới cửa, vừa ra đến trước cửa, hắn quay đầu lại nở nụ cười: "Chờ tin tức tốt của hai người! ~ "
Cửa phòng đóng lại, Trình Tấn Tùng lại ngồi xuống ghế.
Từ khi hắn xác nhận quan hệ yêu đương với Thẩm Nghiêm, Tưởng đại pháp y quả thật không thèm kiêng kị gì nói với hắn rất nhiều điều.
Thế nhưng Duệ Hằng làm như vậy quả thật cũng nhắc nhở hắn, ngẫm lại lúc trước cùng Thẩm Nghiêm thân mật mấy lần trong lòng lúc đó mơ hồ có khát vọng xa hơn, Trình Tấn Tùng phát hiện, kiến nghị của Tưởng Duệ Hằng xác thực có thể cân nhắc.
Nếu không lát nữa trên đường về ra siêu thị một chuyến?...
Thời điểm Trình Tấn Tùng tiến hành chuẩn bị một số bí mật, Thẩm Nghiêm cũng đang lo lắng một chuyện —— đó chính là, vụ án liên quan tới Đinh Vinh Khâm, Trần Đông bên kia đến bây giờ còn không có tin tức gì...
Từ khi Thẩm Nghiêm gọi điện thoại cho Trần Đông đến bây giờ đã qua năm ngày.
Hồ sơ vụ án năm đó vẫn còn ở viện kiểm sát, dựa theo năng lực và thân phận Trần Đông, nếu như thuận lợi, việc này đã sớm làm xong.
Nhưng mà đã năm ngày qua, bên kia lại một chút động tĩnh cũng không có, chuyện này không khỏi khiến Thẩm Nghiêm lo lắng Trần Đông phải chăng đã gặp phiền toái gì.
Mặc dù biết chuyện như vậy không vội vàng được, mà mắt thấy thời gian trôi qua, hơn nữa anh lại lập tức phải đi công tác, không hỏi một chút, Thẩm Nghiêm vẫn là không có cách nào an tâm.
Thẩm Nghiêm lấy điện thoại di động xoắn xuýt hồi lâu, rốt cục khẽ cắn răng bấm số điện thoại Trần Đông.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối.
Âm thanh Trần Đông từ trong ống nghe truyền đến: "Alo?"
"Alo, Trần ca, là tôi, Thẩm Nghiêm."
"À, Thẩm Nghiêm."
"Trần Đông, ngày hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói cho anh một tiếng, ngày mai phải tôi đi công tác, đại khái một tuần mới có thể trở về, cho nên hồ sơ kia nếu như anh có thể gửi, thì gửi đến nhà tôi, tôi bảo em trai tôi nhận.." Thẩm Nghiêm đem lý do mình đã nghĩ kĩ nói ra cho Trần Đông.
"Hồ sơ tôi vẫn chưa lấy được." Trần Đông nói: "Gần đây mấy ngày nay việc ở viện kiểm sát tương đối nhiều, không tiện lắm.
"Há, là vậy à, không sao, tôi cũng không cần gấp."
Một đoạn thời gian ngắn ngủi yên tĩnh qua đi.
Trần Đông dừng lại chốc lát, mới mở miệng lần nữa: "Thẩm Nghiêm, lần trước cậu nói với tôi, thời điểm cậu tra án đụng phải Lý Quang Bắc đúng không?"
"Đúng." Thẩm Nghiêm không biết Trần Đông hỏi như vậy là có ý gì, vì vậy thử thăm dò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chính là thuận miệng hỏi một chút." Trần Đông nói: "Chuyện hồ sơ tôi sẽ nghĩ biện pháp, cậu cũng đừng quá gấp, trước tiên đi công tác đi, chờ cậu trở về chúng ta sẽ liên lạc lại."
"Được."
Cúp điện thoại, Thẩm Nghiêm có chút mệt mỏi nhíu mày —— câu hỏi vừa nãy của Trần Đông, là có ý gì?...
Mà cách xa ở H thị, Trần Đông nhìn chăm chú hồ sơ trong tay, lông mày nhíu chặt —— hắn nghe ra được, Thẩm Nghiêm cũng không nói thật với hắn, cậu ta muốn điều tra vụ án này, nhất định là phát hiện cái gì đó.
...!Lý Quang Bắc, là ông nhắc nhở cho cậu ta, đúng không?
Rốt cuộc ông phát hiện cái gì vậy?...
Trần Đông suy nghĩ một phút chốc, đột nhiên đứng dậy, cầm chìa khóa xe rời phòng..
Danh Sách Chương: