• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vòi nước đồng vàng kiểu dáng cổ điển tinh xảo, phía trên là chiếc gương bán thân.

Trong gương phản chiếu hai bóng hình đang đan vào nhau.

Lục Tề Minh một tay ôm eo Tiền Đa Đa, tay kia luồn vào mớ tóc mai bồng bềnh bên tai cô rồi cúi xuống hôn cô một cách cuồng nhiệt và mãnh liệt.

Cô giật mình không kịp phản ứng, hàng mi run rẩy. Trong cơn mê muội, cô nếm được vị đắng nhẹ pha mùi thơm nồng của cà phê từ khoang miệng anh.

Những hương vị lạnh lùng ấy bị đầu lưỡi anh cuốn đi rồi hòa quyện cùng vị ngọt đậm đà của sô cô la rượu trong miệng cô.

Phòng vệ sinh không có đèn trần, chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng cam ấm áp.

Ánh sáng và bóng tối trong phòng bị tiếng thở d.ốc hỗn loạn của cô gái làm vỡ vụn.

Mùi rượu và cà phê khiến giác quan Tiền Đa Đa rối loạn.

Mặt cô càng đỏ hơn, da trên người như bị ngọn lửa thiêu đốt, não bộ đình trệ, nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.

Quên mất đây là phòng vệ sinh của tiệm bánh ngọt, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến.

Quên mất nơi này không phải chỗ dành cho những hành động thân mật như thế.

Quên mất phải từ chối.

Gần như là phản ứng theo bản năng, cô ngửa đầu đón nhận.

Lục Tề Minh vốn có năng khiếu học hỏi thiên bẩm.

Từ tiểu học đến đại học, anh chưa bao giờ vất vả với sách vở. Giáo trình quân sự phức tạp thế nào, chỉ cần nghe giảng một lần là hiểu ngay, lại còn biết suy luận ra nhiều điều. Danh hiệu thủ khoa toàn diện mà Tống Thanh Phong nhắc đến hoàn toàn xứng đáng.

Thiên phú như vậy dường như cũng áp dụng được vào tình yêu.

Chỉ sau vài lần, anh đã biết cách khiến nụ hôn làm cô gái khiến anh say đắm phải mê mẩn.

Cơ thể thuần khiết của cô non nớt mà mẫn cảm, nhiều lúc chỉ cần những thử nghiệm đơn giản nhất cũng khiến cô không còn sức chống đỡ.

Anh vui vẻ phục vụ cô, đầu lưỡi tỉ mỉ yêu thương từng tấc từng li trong khoang miệng mềm mại của cô. Đầu tiên anh trao một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó mới cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, từ từ g.ặm c.ắn rồi lại mạnh mẽ m.út mạnh, hưởng thụ vị ngọt ngào say đắm từ cuống lưỡi cô.

Đột nhiên, Tiền Đa Đa khẽ nhíu mày.

Một vật lạnh lẽo sắc nhọn cào vào cô.

Cô khó hiểu chớp mắt, cứng đờ vài giây mới phản ứng lại, thứ cào vào lưỡi cô là răng của Lục Tề Minh – đây là điều cô chỉ phát hiện ra sau khi chính thức hẹn hò với người đàn ông này.

Anh có hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

Răng nanh của đa số mọi người chỉ lộ ra khi cười. Nhưng vì anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng nên trước khi hôn, cô chẳng hề biết anh có đặc điểm này.

Hai chiếc răng nhanh nhọn thường thấy ở sư tử và báo đốm, những loài động vật hoang dã. Đặt lên người, lại có một cảm giác tà ác của thiếu niên phản diện trong truyện tranh.

Chỉ có thể nói nhà thiết kế quân phục Quân Giải phóng Nhân dân là một thiên tài. Bộ quân phục này quá uy nghiêm, quá áp chế được khí chất tà khí.

Mặc lên người Lục Tề Minh, khí chất chính phái tự nhiên hình thành.

Thêm vào khuôn mặt lạnh lùng khiến người sống lẫn quỷ đều xa lánh, nhìn thì ngay thẳng chính trực nhưng ai có thể nghĩ ra bên trong anh lại xấu xa như vậy?

Hôm đó từ nhà ông bà ra, vậy mà lại bắt cô li.ếm ngón tay trong chiếc xe tối đen.

Trong vài giây ngẩn người, trong đầu Tiền Đa Đa như có ma xui quỷ khiến, hình ảnh đêm đó lại hiện lên trong đầu cô – từng khung hình tĩnh lặng, từng cử động sống động…

Tâm trí cô phiêu du.

Miệng đã tê dại, cuống lưỡi cũng vậy. Đôi chân như mất hết lực, không đủ sức nâng đỡ cơ thể.

Tiền Đa Đa loạng choạng lảo đảo nửa bước rồi đổ ập vào lòng Lục Tề Minh.

Giây tiếp theo, cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ trên eo có động tác mới.

Anh dùng hai tay nắm lấy eo cô.

Một vòng eo thon thả mềm mại như vậy, bị anh dễ dàng nhấc bổng lên.

Cảm giác mất trọng lượng tức thời khi hai chân rời khỏi mặt đất khiến Tiền Đa Đa hoảng hốt.

Cô sợ ngã, hoàn toàn là sự cầu cứu theo bản năng, đưa hai tay lên ôm cổ anh, chân cũng quấn chặt lấy eo thon gọn của anh, hóa thân thành koala, ôm chặt lấy nửa thân trên của anh.

Lục Tề Minh cũng sợ làm cô ngã, một bàn tay che lưng cô, tay kia tự nhiên trượt xuống, đỡ lấy vòng mông tròn trịa được chiếc váy đuôi cá ôm sát tôn lên.

Tư thế thay đổi, môi không rời.

Anh vừa hôn cô, ánh mắt liếc qua bố cục tổng thể của phòng vệ sinh, vừa ôm cô bước chầm chậm đến khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.

Chỉ nhìn phòng vệ sinh này thôi cũng thấy, nhà thiết kế rất đầu tư vào việc trang trí tiệm bánh ngọt. Ngay cả chiếc sofa này cũng là chất liệu nhung đỏ kiểu Pháp, đi kèm với chiếc đèn bàn và bó hoa khô trên chiếc bàn thấp, không khí lãng mạn.

Chất liệu sofa mềm mại, chất lượng cũng thuộc hàng thượng hạng.

Chỉ có điều hơi chật. Lục Tề Minh ngồi xuống chiếm hết chỗ khiến Tiền Đa Đa đành phải dùng đùi anh làm ghế, ngồi đối diện trong tư thế mặt đối mặt.

Sống mũi cao của anh cọ vào mũi nhỏ nhắn của cô, thân mật vô cùng.

Mùi cà phê và rượu đã bị “ăn” sạch từ lúc nào.

Chỉ còn lại hơi thở mát lạnh dễ chịu của người đàn ông, như lớp sương mỏng cuối cùng phủ lên những cây tuyết tùng trước bình minh, xâm chiếm mọi giác quan và toàn bộ hơi thở của cô.

Một lúc lâu sau, nụ hôn này mới miễn cưỡng kết thúc.

Là Lục Tề Minh buông ra trước.

Anh vòng tay ôm chặt cô, cằm nhẹ nhàng tựa lên vai cô, rũ mắt xuống bình ổn hơi thở, làn da mỏng manh sau tai anh mơ hồ ửng hồng.

Mặt và tai Tiền Đa Đa cũng ửng hồng nhạt, trong mắt ngấn nước, khiến ánh đèn bàn bên cạnh chiếu vào long lanh.

Cơ thể bị tứ chi thon dài của người đàn ông giam cầm. Cô thử động đậy nhưng không được, bèn cẩn thận khẽ nghiêng đầu, muốn quan sát sắc mặt anh.

Nhìn thấy mặt anh lúc này, cô chợt liên tưởng đến một chú chó ngao khổng lồ hung dữ.

Tiền Đa Đa bị ví von kỳ lạ này của mình chọc cười, không nhịn được cong cong khóe môi – cô tưởng tượng ra hình dáng người đàn ông này mọc ra hai chiếc tai chó…

Nụ cười vừa hé, cằm đã bị hai ngón tay nâng lên, không nhẹ không nặng bẻ sang bên.

Tiền Đa Đa chớp mắt hai cái, hàng mi cong vút. Một đôi mắt đang từ trên cao nhìn thẳng xuống cô, màu đồng tử đặc biệt sâu thẳm đen láy lại u trầm.

“Em cười gì vậy?” Giọng Lục Tề Minh khàn khàn hỏi cô.

“Không có gì…” Hai má Tiền Đa Đa nóng ran, lắc đầu ấp úng đáp, “Không có cười gì cả.”

Cô không muốn nói, anh cũng không nhất thiết phải biết câu trả lời.

Anh chỉ im lặng nhìn cô, không rời mắt, không chớp mắt, một tay nhẹ nhàng vu.ốt ve giữa má ửng hồng và cằm cô, tay kia dọc theo đường xương sống mỏng manh, hờ hững trượt xuống.

Chiếc váy ôm sát, tôn lên đường cong eo hông quyến rũ của cô một cách rõ nét.

Giữa lưng và xương cụt không hề có vật cản.

Bốn ngón tay thon dài của anh khép lại, áp sát vào lớp vải dệt kim, chậm rãi lún sâu vào khe rãnh chật hẹp ấy, lòng bàn tay vừa vặn ôm trọn đường cong bên phải.

Tiền Đa Đa cảm nhận được, mặt càng đỏ hơn, theo bản năng đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh.

Đầu ngón tay chạm vào vết sẹo lồi lõm ngoằn ngoèo trên cổ tay anh, run lên như bị bỏng, nửa kháng nghị nửa cầu xin khẽ nói: “Em sai rồi, em không nên cười anh.”

Đầu ngón tay Lục Tề Minh đã chạm vào cô.

Tay anh và cô rõ ràng còn cách nhau mấy lớp vải.

Váy, tất, qu.ần l.ót. Nhưng nhiệt độ cơ thể anh rất cao, hơi nóng từ ngón tay và lòng bàn tay rõ ràng truyền sang thiêu đốt cô, cô thậm chí không thể ép mình lờ đi.

Muốn khép chân lại bảo vệ mình. Nhưng giữa hai đầu gối lại chắn ngang cơ thể người đàn ông, cao lớn thẳng tắp như núi xanh.

Không còn cách nào tự bảo vệ nữa rồi.

Tim Tiền Đa Đa đập loạn xạ bồn chồn, răng cắn chặt môi, không dám ngẩng đầu lên nữa.

“Chân em rất đẹp.”

Trái ngược hoàn toàn với cô, giọng nói Lục Tề Minh vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tùy ý, bẩm sinh đã mang theo sự điềm tĩnh tự tin làm chủ tình hình.

Bàn tay vu.ốt ve mặt cô chuyển vị trí, mu bàn tay hờ hững lướt qua lớp tất đen mỏng. Anh nói tiếp, “Trước anh, có ai từng nói với em chưa?”

Hô hấp Tiền Đa Đa dồn dập một thoáng, chậm rãi gật đầu: “Ừm.”

Rất nhiều minh tinh nghệ sĩ khi trả lời phỏng vấn của giới truyền thông, thường nói “chưa bao giờ biết mình là người đẹp trai”, hoặc “luôn cảm thấy mình nhan sắc bình thường”. Về điểm này, Tiền Đa Đa thật sự rất ngạc nhiên.

Cô ngoại hình nổi bật, từ nhỏ đến lớn nghe được nhiều nhất là lời khen ngợi, đều là khen cô xinh đẹp.

Thời trung học có một đàn anh khóa trên theo đuổi cô, đã viết cho cô một bức thư tình dài chín trăm chữ. Sau khi chủ nhiệm phát hiện đã túm tai đàn anh lôi lên lễ đài, bắt anh ta trước toàn trường đọc to bức thư tình này một cách đầy cảm xúc.

Đàn anh theo đuổi người vụng về, thư tình cũng viết chẳng có gì đặc sắc, toàn bộ nội dung, tám mươi phần trăm đều là nịnh hót. Nào là da như ngọc, mày như núi xa, mắt như nước mùa thu, tay ngọc thon thả, người người yêu thích hoa hoa nở rộ, khen cô từ sợi tóc đến ngón chân không sót chỗ nào.

Từ đó về sau, Tiền Đa Đa hoàn toàn nổi tiếng ở trường trung học. Toàn bộ học sinh đều biết trường mình có một “mỹ nữ không góc chết ba trăm sáu mươi độ”.

Cái gọi là “đẹp mà không tự biết”, ở Tiền Đa Đa là không tồn tại.

Lục Tề Minh không phải là người đầu tiên khen chân cô đẹp.

Cô biết chân mình đẹp. Dáng chân thon dài cân đối, nhỏ nhắn mà không gầy guộc, da chân cũng không có bất kỳ tì vết nào.

Dùng lời Triệu Tĩnh Hy thì là “chân đẹp trời sinh, thiếu một phân thịt hay thừa một phân thịt đều không có cái vị này”.

Hôm nay Tiền Đa Đa cố ý mặc tất đen ra ngoài.

Hôm đó trên xe cô đã phát hiện, Lục Tề Minh hình như rất thích chân cô, thích đến mức không rời tay được.

Cũng cố ý trong điện thoại hỏi anh một cách trêu chọc như vậy, cảm thấy màu đen đẹp hay màu da đẹp, muốn anh chọn câu hỏi trắc nghiệm gợi nhiều liên tưởng ấy…

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Tiền Đa Đa không khỏi ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, cả người trở nên hơi căng thẳng.

Hôm nay cô đã giở chút thủ đoạn nhỏ.

Nhưng, chắc không sao đâu nhỉ?

Trước đây trò chuyện với Tĩnh Hy, Tĩnh Hy từng nói, hẹn hò với bạn trai, một chút “thủ đoạn” thích hợp không chỉ có thể tăng thêm thú vị, mà còn có thể tăng cường tình cảm giữa hai người.

Đối với cô bạn thân cao thủ tình trường này, cô luôn tin tưởng tuyệt đối…

Tiền Đa Đa lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ.

Cho đến khi cơn đau ngọt ngào từ môi dưới truyền lên, ý thức cô mới quay về.

Lục Tề Minh phát hiện cô xao nhãng, cúi đầu cắn nhẹ vào môi cô.

“Dễ ngẩn người như vậy.” Giọng anh bình thản khó đoán, “Hôn cũng ngẩn người, nói chuyện cũng ngẩn người.”

Tiền Đa Đa xấu hổ, trầm ngâm hai giây mới lí nhí đáp: “Vì bây giờ em rất căng thẳng. Em cứ căng thẳng là dễ chìm vào suy nghĩ của mình.”

“Căng thẳng gì?” Lục Tề Minh tùy ý đáp một câu, môi chậm rãi di chuyển đến cổ cô.

Hơi thở anh phả ra mát lạnh. Hõm cổ vốn mẫn cảm, bị luồng khí ấy thổi vào ngứa ngáy, cô theo bản năng nghiêng đầu muốn tránh đi.

“… Ở chỗ này.” Tiền Đa Đa khẽ thốt ra vài chữ, “Em không căng thẳng mới lạ đấy.”

Lục Tề Minh không cho cô trốn, môi mỏng dán lên, lại cố tình hôn vào chính giữa cổ cô.

“Đến giờ phút này, anh vẫn chỉ muốn hôn một chút.” Môi anh cọ xát làn da non mịn của cô, khẽ mở khép, từng chữ phát ra khiến tim người ta run rẩy, “Em còn động đậy nữa, sẽ không chỉ là hôn thôi đâu.”

Lời vừa dứt, động tác của Tiền Đa Đa đột ngột dừng lại.

Anh đang uy hiếp cô? Người đàn ông xấu xa này!

Mặt cô đỏ bừng, khô khốc nuốt một ngụm nước bọt, cả người cứng đờ trong vòng tay anh không dám động đậy.

Mặc dù giọng anh bình thường, nhưng ý uy hiếp giữa dòng chữ lại rất rõ ràng.

Tiền Đa Đa tuy không có kinh nghiệm chuyện nam nữ, nhưng cũng không phải là cô bé ngây thơ không biết gì, đương nhiên hiểu ý anh.

Ngoan ngoãn để anh ôm một lúc lâu.

Lại qua một lúc, Tiền Đa Đa cuối cùng không nhịn được lên tiếng, dò dẫm hỏi: “Anh có thể buông em ra trước không? Hơi nóng.”

Chiếc váy đuôi cá dệt kim trên người cô là kiểu thu đông, chất liệu có thêm cashmere, cảm giác mỏng nhẹ nhưng giữ ấm cực tốt.

Trong tiệm bánh vốn đã bật lò sưởi, phòng này lại là không gian kín, hai người ôm nhau chặt như vậy, nhiệt độ cơ thể anh không ngừng truyền sang, cô đã nóng đến đổ mồ hôi rồi.

Đề nghị này bị Lục Tề Minh từ chối.

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm cô càng chặt hơn, trả lời: “Đợi chút nữa.”

Mặt Tiền Đa Đa ửng hồng, ánh mắt khẽ động.

Trước khi ở bên nhau chỉ cảm thấy anh đoan trang thanh trầm, chững chạc đĩnh đạc như bảo vật quốc gia, hoàn toàn không nghĩ đến lúc riêng tư lại trẻ con như vậy.

Vẻ mặt ôm cô không rời tay, lộ ra chút trẻ con đáng yêu.

Con gái ai mà chịu nổi người mình thích làm nũng chứ?

Lòng Tiền Đa Đa mềm nhũn, đồng thời cũng nhận ra chút khác thường và bất thường hôm nay của anh, bàn tay cẩn thận mò mẫm tìm đến má anh.

Lục Tề Minh toàn thân cơ bắp săn chắc, tỷ lệ mỡ cơ thể rất thấp, nhưng da mặt anh lại mỏng và mịn, sờ vào trơn láng, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thô ráp thường ngày của anh.

Tiền Đa Đa thích cảm giác tay trên má anh, sờ một chút thấy rất thoải mái, do dự nửa giây, thấy anh không phản kháng, dứt khoát mạnh dạn véo véo rồi chơi đùa.

“Hôm nay anh gặp chuyện gì sao?” Cô x.oa n.ắn má anh, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự quan tâm, “Cảm thấy anh hình như không vui.”

Đầu Lục Tề Minh được Tiền Đa Đa ôm trong lòng, cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy cánh tay trên eo siết chặt hơn, gần như muốn ép cô vào cơ thể anh.

Lục Tề Minh nói: “Không có.”

Lục Tề Minh hơi dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ngày mai anh phải đi công tác.”

Cô còn chưa kịp phản ứng, giọng nói mang theo sự ngây thơ chân thành: “Ngày mai mấy giờ?”

“Buổi sáng đi.”

“Ừm.” Cô gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt theo đường lông mày góc cạnh rồi xuống hốc mắt sâu, cuối cùng véo nhẹ dái tai đang ửng hồng của anh. “Có về đơn vị ăn tối không, có cần em đợi anh không?”

Lục Tề Minh không nói gì, đột nhiên nắm chặt cổ tay cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Tiền Đa Đa lập tức ngẩn người, bị đôi mắt u trầm đen láy của đối phương nhìn đến sợ hãi trong lòng, ngơ ngác lẩm bẩm: “Được rồi. Xem ra là không cần đợi anh ăn tối.”

Lục Tề Minh đột nhiên hỏi: “Có vui không?”

Tiền Đa Đa ngơ ngác “Cái gì cơ?”

“Anh.”

“…”

Anh cúi đầu ghé sát cô, giọng hơi trầm xuống: “Hỏi em đó.”

Tiền Đa Đa bị khí thế của Lục Tề Minh làm choáng váng, theo bản năng gật đầu: “Vui.”

“Còn muốn chơi chỗ khác không?” Anh lại khẽ hỏi.

“Ừm?” Chỗ nào khác chứ.

Tiền Đa Đa mơ hồ, không biết anh chỉ gì, đôi mắt mờ sương lộ ra vẻ khó hiểu.

Lục Tề Minh không nói gì, lòng bàn tay ôm lấy mặt cô nâng lên, môi lại phủ lên môi cô dịu dàng hôn, tay kia nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô dẫn dắt xuống tìm kiếm.

Người Tiền Đa Đa mềm nhũn, tay cũng mềm nhũn, cả bàn tay như không sờ thấy xương, đầu ngón tay mềm mại.

Trước đây đi làm đẹp da bằng máy, các cô y tá nhỏ phát hiện tay Tiền Đa Đa còn mịn hơn cả tay những người chuyên nghiệp như họ, còn tò mò hỏi han cô cách dưỡng da.

Lục Tề Minh biết cô còn trẻ con, ham chơi, khi cô sờ mặt, mày và tóc anh, anh đều cố gắng nhẫn nhịn. Kiên nhẫn mặc cô chơi đùa.

Cho đến khi cô sờ đến dái tai anh.

Đầu ngón tay mềm mại, cơn ngứa như kiến bò xuyên qua tủy sống khiến anh suýt phát điên.

Mắt Tiền Đa Đa mở to.

Môi lưỡi bị nghiền nát, mỗi tấc da thịt đều được tỉ mỉ yêu thương, nụ hôn này thậm chí có thể dùng từ “tận hưởng” để hình dung. Có thể cảm nhận được, Lục Tề Minh rất hết mình phục vụ.

Nhưng bàn tay bị anh dắt đi đâu đó khiến Tiền Đa Đa nghi hoặc lại lo lắng, căn bản không dám nhắm mắt.

Trong cơn mơ hồ, đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó.

Tuy chỉ là phần nổi của tảng băng, nhưng trong đầu cô ong ong, rồi lập tức hoàn hồn.

Đây!

“…” Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, mặt Tiền Đa Đa đỏ bừng, cổ tay không nói hai lời rụt về, muốn thoát khỏi bàn tay của anh.

Người đàn ông chiếm ưu thế tuyệt đối về sức mạnh.

Lục Tề Minh dùng lực ở cổ tay, khóa chặt bàn tay cô, hôn cô càng sâu hơn.

Chút không khí ít ỏi còn lại bị cướp sạch.

Tiền Đa Đa thiếu oxy, ý thức đại não trở nên hỗn loạn, tần suất đáp lại nụ hôn của anh tăng lên theo nhiệt độ không khí xung quanh, động tác kháng cự trên tay cũng chậm dần.

Thật sự rất bài xích sao? Cô khẽ hỏi lòng mình.

Hình như cũng không.

Khái niệm “nam giới” trong đầu Tiền Đa Đa vốn tồn tại rất trừu tượng.

Từ nhỏ đến lớn, đủ loại con trai vây quanh cô, cô không ghét họ, cũng không thích họ, ngay cả trong thời kỳ dậy thì, khi ý thức giới tính vừa mới nảy mầm, cô cũng không hề tò mò về bất kỳ người đàn ông nào.

Vẫn nhớ năm lớp mười một, Triệu Tĩnh Hy mỗi ngày tan học đều hẹn hò với hot boy trường bên. Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Triệu Tĩnh Hy đến trường làm là chia sẻ “kinh nghiệm khám phá” ngày hôm trước với Tiền Đa Đa.

Tiền Đa Đa lúc nào cũng đỏ mặt không dám nghe.

Xét từ thực tế, Lục Tề Minh quả thật là người đàn ông đầu tiên khiến cô nảy sinh h.am mu.ốn khám phá, cả về tâm lý lẫn si.nh lý.

Vốn dĩ cô thích anh.

Nghĩ đến đây, hàng mi Tiền Đa Đa khẽ run hai cái, do dự mấy giây rồi mới hàm hồ hỏi: “Là… là em giúp anh à?”

Người mới cũng có khái niệm cơ bản.

Tuy chỉ chạm vào một chút…

Nhưng cái trạng thái đáng sợ đó, chắc chắn anh khó chịu lắm.

Suy nghĩ, đồng tình và thương xót bắt đầu dần dần thay thế sự hoảng loạn ban đầu. Tiền Đa Đa tim đập thình thịch hít sâu một hơi, lấy hết can đảm chủ động chạm vào lần thứ hai.

Chỉ trong tích tắc, lông mày Lục Tề Minh nhíu chặt thành một nút, gân xanh bên cổ nổi lên.

“Nhưng làm sao giúp anh được?”

Cô ôm cổ anh, đôi mắt ướt át nhìn vào đôi mắt đen láy cuồng loạn của anh, cố gắng giữ bình tĩnh, kìm chế giọng cuối không bị lạc điệu vì quá căng thẳng.

Dùng tay, hay là cái khác?

Tiền Đa Đa trước đây xem tiểu thuyết ngôn tình, không ít lần chú ý đến những tình tiết này.

Lục Tề Minh thích chân cô, nhưng hình như tay cô thì anh cũng thích… thao tác cụ thể thế nào?

Có vẻ phức tạp quá, sớm biết hôm nay có quy trình này, cô đã lên mạng tra rõ hoặc hỏi Tĩnh Hy trước rồi.

Tiền Đa Đa nghĩ vẩn vơ, tim đập càng lúc càng nhanh.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân và tiếng trò chuyện đột nhiên truyền đến từ bên ngoài cửa phòng.

Cô bị những âm thanh đó làm giật mình, đang chuẩn bị hạ giọng nói gì đó với Lục Tề Minh, đối phương không nói một lời, giữ chặt cằm cô hôn lên, lập tức nuốt hết mọi âm thanh của cô vào bụng.

“Trang trí của quán này đẹp quá ha, chụp ảnh lên hình cũng đẹp lắm.”

“Đúng rồi! Chỉ là hơi đắt, tùy tiện một miếng bánh ngọt cũng phải bán ba chữ số…”

“Cậu xem bức ảnh này của tớ thế nào?”

“Đẹp lung linh luôn! Nhưng khi cậu chỉnh ảnh nhớ chú ý background nhé, phía sau có tranh tường, cẩn thận đừng đẩy lệch đường nét.”

“Wow. Khó trách phí cao như vậy, phòng vệ sinh trang trí còn đẹp hơn phòng khách nhà tớ.”

Là một đôi chị em khách hàng đến tiệm bánh chụp ảnh check-in. Hai cô gái vừa trò chuyện vừa tự tìm một phòng trống đi vào. Chẳng mấy chốc, bồn cầu im lặng phát ra tiếng nước chảy yếu ớt, hai người vừa trò chuyện vừa chỉnh sửa ảnh đẹp trong điện thoại rồi vui vẻ rời đi.

Âm thanh dần xa.

Trong phòng cuối cùng.

Mi Tiền Đa Đa ướt đẫm nước mắt, mặt đỏ bừng, mắt mơ màng.

Vạt váy dệt kim không biết từ lúc nào đã bị vén lên đến eo.

Dây áo hai dây ở phần lưng đã bung ra, chùng xuống buông lơi hai bên sống lưng thon thả của cô.

Tiền Đa Đa ngạc nhiên vì người đàn ông này lại có thể làm ba việc cùng lúc: vừa nồng nhiệt hôn cô, lại vừa đóng vai một người thầy kiên nhẫn, hướng dẫn cô học trò còn bỡ ngỡ khám phá.

Anh nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô, những ngón tay không ngừng vu.ốt ve mạch máu xanh đang đập rộn ràng dưới da, lòng bàn tay anh trùng khớp với những đường chỉ tay của cô.

Sự xấu hổ tột độ cùng với cảm giác vô cùng căng thẳng khiến toàn thân Tiền Đa Đa nổi lên một lớp hồng hào ẩm ướt, ngay cả lòng bàn tay và kẽ ngón tay cô cũng đầm đìa mồ hôi.

Đầu ngón tay nóng rực run rẩy.

Cô đã không biết bao nhiêu lần muốn lùi lại, nhưng cổ tay bị anh siết chặt nên cô không thể nào thoát ra được, đành phải liều mình làm càn.

Hơi thở của cả hai như làn sương nóng ẩm, lại như dải lụa ngọt ngào quấn quýt lấy nhau.

Không biết qua bao lâu.

Khóe mắt cô gái trẻ chảy ra nước mắt, mặt đỏ bừng, giữa môi răng người đàn ông than thở nhỏ giọng: “Tay em mỏi quá.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Tề Minh tràn ngập dụ.c vọ.ng, nhìn chằm chằm cô, vẫn cố gắng nhẫn nhịn kiềm chế, giọng khàn khàn từng câu từng chữ dỗ dành: “Ngoan nào, em làm rất tốt. Sắp rồi.”

Âm sắc khàn khàn của anh gợi cảm đến đáng sợ, như giấy nhám thô ráp cọ xát lên da tai cô, mỗi một âm thanh, mỗi một nốt nhạc, đều gảy vào tim cô.

Tiền Đa Đa khóc càng dữ hơn.

Sau đó tay thực sự mỏi nhừ không còn cách nào, cô lười biếng, nói gì cũng không động nữa, đầu mềm nhũn dựa vào ngực anh. Bình ổn vài giây, lại đột nhiên nảy ra ý tưởng ngước đầu nhìn Lục Tề Minh.

Cả người cô như bị hấp chín, anh vậy mà cũng chẳng khá hơn là bao.

Má, tai, đều phủ một lớp hồng nhạt, ánh mắt nhìn cô tối sầm như muốn ăn tươi nuốt sống, còn sâu hơn cả đêm đen.

“Làm sao bây giờ.” Tiền Đa Đa đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, ngước mặt lên làm nũng, “Tay em hết sức rồi.”

Thực ra cô cũng không hiểu lắm cách ở bên đàn ông, chỉ là tiềm thức cảm thấy, có thể giở trò như vậy.

Lục Tề Minh rũ mắt xuống.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều và gợi cảm này, anh chỉ có thể tự mình chịu đựng, nhẫn nhịn và đau đớn chứ chẳng còn cách nào khác.

Cô là người thống trị bẩm sinh, quá hiểu cách nắm bắt anh.

Đang chuẩn bị thu dọn tàn cuộc, cô gái trẻ lại chớp chớp đôi mắt ướt át long lanh, đưa ra giải pháp mới cho anh, “Chúng ta có thể dùng cách khác.”

*

Tất bị làm bẩn hết rồi, không thể mặc lại được nữa.

Tiền Đa Đa người không còn chút sức lực, lười biếng nằm sấp trong lòng người đàn ông, trong lòng nhỏ nhẹ tiếc nuối đôi tất chân mới mặc được vài lần của mình. Sau đó liền thấy anh cẩn thận dịu dàng tháo nó ra khỏi chân cô vứt vào thùng rác.

Hai bàn chân trắng nõn lộ ra trong không khí, nhỏ nhắn mềm mại, ngón chân tròn trịa đáng yêu, sơn một lớp sơn móng tay tinh xảo mà quyến rũ.

Giống như những chiếc vỏ sò màu quả mọng.

Lục Tề Minh nghịch chân cô một lúc, sau đó bế cô lên, đặt lại lên sofa, còn mình thì lấy khăn ướt tỉ mỉ lau chùi cho cô.

Tiền Đa Đa cúi đầu.

Tóc mai rủ xuống, mềm mại hơi lạnh quét qua xương quai xanh của cô.

Cô cảm thấy hơi ngứa, tùy tay hất lọn tóc xoăn ra sau tai, mắt không chớp nhìn Lục Tề Minh.

Khuôn mặt anh giờ đây đã không còn vẻ dụ.c vọ.ng hay cảm xúc mãnh liệt như trước. Từ góc độ của cô nhìn, lông mày anh lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh, lại khôi phục dáng vẻ ung dung như gió thoảng qua sườn núi ngày thường.

Đột nhiên phát hiện, anh còn rất có tinh thần phục vụ.

Đây có lẽ chính là “phẩm chất trên giường của đàn ông” mà Tĩnh Hy luôn nhấn mạnh.

Trải nghiệm lần này mới lạ mà k.ích th.ích.

Điều duy nhất không tốt là ngọn núi lửa hùng vĩ kia. Lúc nãy cô đã đỏ mặt, tim đập thình thịch mà quan sát một lúc lâu, nó quá lớn.

Lớn đến mức hình như hơi khoa trương quá rồi…

Nhớ lại một cảnh tượng nào đó, đại não Tiền Đa Đa lại vang lên cảnh báo nhiệt độ cao, vội vàng lắc đầu, ép mình không được nhớ lại nữa.

Một lát sau, cô khẽ nói: “Anh nhớ đền cho em đôi tất nhé.”

Lời vừa dứt, động tác tay Lục Tề Minh đột nhiên dừng lại, sau đó lên tiếng, hờ hững nói: “Xin lỗi.”

Đầu ngón chân Tiền Đa Đa đạp lên đầu gối anh đang quỳ một nửa, tinh nghịch lắc lắc, lẩm bẩm: “Sao lại xin lỗi.”

“Ngày mai đi rồi, nửa tháng sau mới gặp lại em, hơi mất kiểm soát.”

Anh vừa nói vừa ngước mắt nhìn cô, “Nhưng lần này ấn tượng rất sâu sắc. Chắc đủ để em ngày nào cũng nhớ anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK